Đông Phương Thần Thám

Khi đi ra khỏi cửa của khách sạn Dubai mini, Lý Nhất Đình đã hoàn toàn bình thường trở lại, mạch suy nghĩ cũng rõ ràng hơn.

Nhưng ông cũng đang suy nghĩ xem rốt cuộc mình có tình cảm như thế nào với Ngọc Nhi. Mình đã là người trưởng thành rồi, làm việc cũng đã mười mấy năm, qua hơn nửa đời người rồi, cũng đã từng gặp không biết bao nhiêu người, nhưng vẫn không có khái niệm gì về phụ nữ. Quanh năm chỉ đắm chìm trong công tác, mãi không có suy nghĩ và nguyện vọng muốn lập gia đình, chuyện này có thể đối với một số người sẽ hơi khó hiểu, đương nhiên không phải ông chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, ông cũng đã từng bị ép phải đi xem mắt rồi, nhưng tóm lại vẫn không thành. Thậm chí sau đó còn có người nói ông quá kén chọn, nhưng đều là nói lung tung cả. Chỉ có bản thân ông biết rằng mình thật sự ước ao có một mối tình thật lòng, lại nhẹ nhàng giống như tứ ca và Tử Thần, bởi vì duyên phận đặc biệt mà tình cảm cứ thế như nước chảy thành sông, đến với nhau và cùng chung sống cả đời, không quá lãng mạn, cũng không quá rầm rộ, nhưng lại có thể cùng chung hoạn nạn, sống chết có nhau, chỉ cầu mong có thể ở cùng với nhau thôi, đó chính là niềm hạnh phúc lớn nhất. Ông chưa từng tưởng tượng sẽ có một ngày mình lại có thể xảy ra tình yêu sét đánh, trước giờ thì ông không tin, nhưng hiện giờ lại đắn đo, không xác định.

Cuộc gặp gỡ của mình và Ngọc Nhi là do duyên phận sao?

Liệu có phải Ngọc Nhi có âm mưu tiếp cận mình hay không? Có lúc, ông không kiềm chế được mà nghĩ tới vấn đề này, nhưng nghĩ thế nào cũng không thấy có khả năng. Mặc dù hiện giờ, ông đã biết trên đảo Quan Cẩm có người tùy thời sẽ tiếp ứng nhưng người này chắc chắn không phải là Ngọc Nhi, cô gái thẳng thắn ấy rất khó không để lộ ra sơ hở nào trước mặt mình.

Ài, không thể nghi ngờ rằng Ngọc Nhi là một cô gái rất được người ta ưa thích, bề ngoài cũng vô cùng xinh đẹp, đàn ông bình thường đều sẽ rung động. Lý Nhất Đình lại không phải quân tử thấy mỹ nhân ngồi trong lòng vẫn không loạn, huống hồ đối phương đã bày tỏ tình cảm rất rõ ràng rồi, ấy thế nhưng đảo Quan Cẩm với các mối quan hệ phức tạp lại làm ông thấy thấp thỏm, bất an.

Ngọc Nhi chính là người bạn đời mà mình tìm kiếm, chờ đợi nhiều năm sao?

Thôi, ông ảo não nghĩ, toàn do cái đám chỉ sợ thiên hạ không loạn kia! Làm mình mất tập trung, không làm việc đàng hoàng được.

***

Khi Lý Nhất Đình trở lại bến tàu thì vẫn chưa thấy Kha Minh đâu, hai quản lý là Diêu Duẫn Thái và Hồng Huy vẫn đang ngồi trên đất, dường như không nhìn thấy sự xuất hiện của ông vậy. Đúng là hàng hóa trong kho chứa đã ít đi một chút, nhưng rõ ràng là nhiệm vụ vận chuyển vẫn còn rất nhiều, cả ngày hôm nay có thể hoàn thành hay không cũng chưa biết.


Ông đứng ở mép thuyền nhìn xung quanh, lúc này, xe tải lại lái đi một lần nữa, bến tàu trống rỗng, chỉ có hai chiếc cần cẩu đang giương “cánh tay” của nó giữa không trung mà nghỉ ngơi, ngoài ra còn có hơn mười công nhân vừa nghỉ ngơi vừa phân tán ra những nơi râm mát để lau mồ hôi và hút thuốc. Đây đều là một cảnh tượng bình thường đến mức không thể bình thường hơn ở bến tàu.

Nếu hai người Diêu, Hồng không để ý tới mình thì ông cũng không muốn đi chọc tới bọn họ, ông chỉ rút một điếu thuốc ở trong túi ra rồi ngồi xổm ở bên cạnh bến tàu mà hút thuốc, thi thoảng lại nhìn miếng đệm màu đen ở thân tàu hàng và làn nước biển vẩn đục rồi lại tiện tay vẩy chút tàn thuốc.

Vẻ mặt ông bình thản nhưng mạch suy nghĩ lại đang bay xa, bay nhanh ở một không gian khác mà không ai phát hiện.

Đảo Rồng Ác nhìn như yên bình nhưng thực ra lại âm thầm có sóng gió mãnh liệt. Điều này thì ông rất chắc chắn, sản nghiệp ngầm trên đảo Rồng Ác chắc chắn đang không ngừng vận chuyển vào từng giờ, từng phút, chỉ có điều là bản thân ông hiện giờ vẫn chưa nhìn ra cách thức trong đó mà thôi, tạm thời cũng không có cách nào tiếp xúc với nghiệp vụ cốt lõi.

Hòn đảo không quá lớn này dường như chỉ cần đưa mắt nhìn là có thể nhìn thấy hết, nhưng rốt cuộc sao lại có thể chèo chống được nhiều hoạt động phạm pháp cỡ lớn đến vậy chứ? Rốt cuộc đảo Quan Cẩm có tham dự vào hay không? Đảo Thiên Diệp thần bí vốn không xuất hiện bao giờ, sao lại có thể chỉ huy toàn bộ các hành động phạm pháp như thế?

Đúng là một vấn đề làm người ta thấy khó hiểu, hơn nữa lại còn có thể làm kín kẽ tới mức không có chút sơ hở nào, nhất định là ở phía sau có một cao thủ trong các cao thủ đang khống chế cục diện, nếu không thì rất khó có thể làm được bí mật như thế, đã vậy lại còn không có chút đầu mối nào nữa chứ.

Đông Phương Nhạc ở đâu? Tự nhiên, ông nghĩ tới vấn đề này. Hiện giờ thì ông đã cơ bản khẳng định là người này vẫn còn sống, hơn nữa còn khéo léo ẩn nấp ở một nơi nào đó vô cùng quan trọng, nếu không thì người đó không cần thiết phải cắt đứt hoàn toàn liên hệ với Mộ Liên như thế. Làm như vậy có mục đích gì? Lẽ nào Đông Phương Nhạc mới là người truyền tin tình báo ở trong đảo ra ngoài? Đây là chuyện rất có khả năng. Hơn nữa, nếu theo mạch suy nghĩ này để suy luận thì hẳn là Đông Phương Nhạc đang ở trên đảo Quan Cẩm, gần đây, ông đã gặp không ít người, nhưng người nào mới là Đông Phương Nhạc?

Có hình ảnh của một người chợt hiện lên trong đầu ông… Là kẻ đeo mặt nạ kia sao? Qua mấy ngày gần đây, ông đã ngầm tìm hiểu được người giữ chức vụ tổng giám đốc đó tên là Vương Tùng. Từ lần đầu gặp mặt, tiềm thức của ông đã nghi ngờ người này rồi. Hơn nữa, người đó lại trùng hợp là người của Ngọc Nhi. Nếu đó là Đông Phương Nhạc thì ông ít nhiều sẽ hiểu lý do Ngọc Nhi cố ý tiếp cận mình. Dù sao thì Đông Phương Nhạc là người có khả năng nắm giữ được hành động của cơ quan tỉnh nhất, cũng là người hiểu được rằng phía cơ quan nhà nước sẽ phái người lên đảo. Nếu người đó đã âm thầm sắp xếp Ngọc Nhi ở quán rượu để giám thị thì rất hợp lý, thế nhưng địa vị của người tên Vương Tùng đó có thể chỉ huy được tiểu thư Ngọc Nhi - thiên kim của đảo chủ đảo Quan Cẩm sao?


Không tìm được Đông Phương Nhạc mà đã muốn làm rõ sự kỳ ảo của đảo Rồng Ác thì sợ là quá khó khăn.

Ông càng nghĩ càng thấy mạch suy nghĩ càng loạn, liền tức giận ném tàn thuốc xuống biển, đứng phắt dậy.

Đột nhiên, ông có một kế hoạch điên rồ!

Có lẽ chỉ cách ấy mới có thể tìm được Đông Phương Nhạc, nhưng mà…

***

“Hai vị quản lý.” Lúc này, Lý Nhất Đình không định chia sẻ thuốc lá nữa, không cần phải tự rước lấy nhục.

Diêu Duẫn Thái vẫn chỉ hừ một tiếng qua mũi làm câu trả lời, hình như từ trước tới giờ, người này chưa từng có vẻ mặt hiền lành vậy, Lý Nhất Đình cố nén không nổi giận.

Hồng Huy lại cười hì hì nhìn ông: “Trở về nhanh thế, vừa lòng chứ?”


“Cũng được.” Lý Nhất Đình nói qua loa để lảng tránh, đương nhiên là ông không thể trả lời vấn đề này.

Hồng Huy cũng không hỏi dồn mà chỉ cười ngầm hiểu: “Cũng được là tốt rồi.” Anh ta chủ động ném cho Lý Nhất Đình một điếu thuốc, người cho thuốc thường là người hút thuốc, đây chính là hiệu ứng xã giao trong văn hóa hút thuốc.

Lý Nhất Đình nhận lấy và châm thuốc, điều ông muốn nói không phải đề tài này: “Nghe nói lão gia tử Kha có bệnh đau nửa đầu, không biết có nghiêm trọng không?” Ông giả vờ “thấy người sang bắt quàng làm họ”.

Quả nhiên Hồng Huy không trả lời, thế nhưng Diêu Duẫn Thái lại mở miệng lần đầu tiên.

“Anh hỏi thăm chuyện này làm gì?” Gã lạnh lùng nói, thậm chí trong giọng nói còn tỏ ra xem thường, có lẽ gã đã nhận định rằng Lý Nhất Đình có mục đích xấu xa mờ ám.

Lý Nhất Đình quyết định tiếp tục kích thích gã: “Hai vị quản lý không biết rồi, lão gia tử có ơn tri ngộ với tôi, thiếu gia Minh đã giúp tôi như được sống lại, thế nhưng tiếc là năng lực có hạn, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nói đến chuyện này cũng may, vừa rồi, tôi bất ngờ gặp được một vị bác sĩ ngoại khoa có y thuật rất cao nên muốn cống hiến chút sức mọn cho lão gia tử…” Lời này của ông coi như cũng trọn vẹn, thế nhưng mùi vị nịnh hót vẫn nồng nặc.

“Cứ xem có thể tiếp tục sống sót ở đây nổi hay không rồi tính sau, việc này mà còn cần anh phải bận tâm à? Trên đảo Quan Cẩm có bao nhiêu thần y, anh có biết không?” Diêu Duẫn Thái châm chọc.

Lý Nhất Đình giả vờ không phát hiện ra: “Vốn dĩ tôi cũng không dám hỏi, nhưng tôi nghe nói bệnh này của lão gia tử vẫn chưa có ai trị được nên mới cả gan đề cử bác sĩ này. Nghe nói đảo Đông Đô gọi người đó là Hoa Đà tái thế, có bài thuốc gia truyền có thể trị đau nửa đầu, hai vị quản lý, các vị xem, làm phiền hai vị đề cử…”

Diêu Duẫn Thái liếc nhìn ông một cái, hiển nhiên gã cho rằng ông đang giả vờ khoác lác.

“Anh mới lên đảo được mấy ngày hả? Còn quen cả Hoa Đà tái thế nữa chứ, lời này có ai tin không?” Giọng nói của Diêu Duẫn Thái vẫn vô cùng bất thiện.


Không ngờ Hồng Huy lại nổi hứng thú, anh ta cười rồi nói: “Người anh em, không phải anh quen thần y ở trong lầu xanh đấy chứ? Mấy tên bác sĩ dạo giang hồ đó có cái gì mà không dám nói phét. Anh giới thiệu người như vậy cho lão gia tử, không sợ biến khéo thành vụng hay sao? Tôi nghe nói, loại người như vậy chỉ có sở trường trị bệnh giang mai và bệnh lậu thôi.” Nói rồi anh ta tự phá lên cười.

“Tuyệt đối không phải ở trong lầu xanh đâu.” Lý Nhất Đình vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Tôi tận mắt nhìn thấy ở quảng trường Vạn Thánh, vừa rồi lúc đi ngang qua nơi đó, tôi đúng dịp thấy người tài năng như thần ấy mổ sọ bên đường đấy. Không có tài thì ai dám làm việc nguy hiểm như thế chứ? Hay là hôm nào tôi báo cho tiểu thư Ngọc Nhi nhé.” Ông khéo léo nhắc tới chuyện Ngọc Nhi, hiện giờ, thứ duy nhất ông có thể dựa vào chắc chỉ có tầng quan hệ vi diệu với Ngọc Nhi mà thôi. Chuyện giữa nam và nữ vừa có thể gây ra hứng thú của người khác lại vừa có thể duy trì sự bí ẩn, ông quyết định bất chấp mọi thứ.

Không ngoài dự đoán, Diêu Duẫn Thái lập tức bị hấp dẫn: “Anh thật sự muốn chòi lên mâm son là tiểu thư Ngọc Nhi đấy à? Không biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng hả?”

Hồng Huy ở bên cạnh làm người tốt giảng hòa: “Ấy, Nhị gia, chuyện thế này thì ai nói rõ ràng được chứ, anh xem, Lão Lý trông cũng tuấn tú, lịch sự, chúng ta cũng sớm nghe nói tiểu thư Ngọc Nhi thích kiểu ông chú rồi mà…”

Diêu Duẫn Thái lạnh lùng hừ một tiếng: “Lão Hồng, đừng có nói lung tung…”

“Tôi và Ngọc Nhi chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, cùng lắm cũng chỉ xem như là bạn bè thôi…” Lời này của Lý Nhất Đình vẫn coi là đúng mực, lại có vài phần đắc ý, đúng là chỉ muốn làm Diêu Duẫn Thái tức chết.

Quả nhiên, Diêu Duẫn Thái tức giận liếc ông một cái, hoàn toàn không muốn nhiều lời.

Thái độ của Hồng Huy lại càng thêm thân mật: “Hay là anh cứ nói với thiếu gia Minh trước thử xem, dù sao thì bây giờ anh cũng là người của thiếu gia Minh.”

Lý Nhất Đình gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nhưng trong lòng lại cười thầm.

“Cảm ơn anh Hồng đã nhắc nhở.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận