Kha Minh gần như chỉ cười ha ha đối với lời đề nghị của Lý Nhất Đình, thế nhưng ngoài miệng vẫn khen ông có lòng, sau đó… không có sau đó nữa. Mà Ngọc Nhi thì không biết nghe tin này từ đâu, lại phái Vương Tùng tự mình tìm đến, bảo là muốn gặp vị thần y họ Mộ này. Lý Nhất Đình vội vàng báo cho Vương Tùng biết vị bác sĩ ngoại khoa này hiện giờ vẫn đang khám bệnh ở quảng trường Vạn Thánh, khiến Vương Tùng mỉm cười.
“Vừa hay ngày mai tiểu thư Ngọc Nhi muốn đến quảng trường Vạn Thánh để phân phát quà thăm hỏi. Hay là anh tiện đường đi với chúng tôi nhé?” Vương Tùng vui vẻ đề nghị: “Đoạn thời gian này khá bận, dịp đến đó ít đi nhiều, nếu không thì chúng tôi đã sớm nghe tới bác sĩ Mộ ấy rồi…”
Trong lòng Lý Nhất Đình nói: “Giỏi lắm, giả vờ giống thật đấy.” Ông thấy Vương Tùng vẫn không hề để lộ vẻ khác thường nào trên khuôn mặt, càng lúc càng nghi ngờ người này là Đông Phương Nhạc thật trăm phần trăm, nhưng tạm thời vẫn chưa cần phải vạch trần. Chỉ cần Vương Tùng và Mộ Liên gặp nhau thì ông tin rằng có thể lập tức lộ ra chân tướng, cho dù Vương Tùng có đeo mặt nạ đi chăng nữa.
Vương Tùng, Đông Phương Nhạc, không phải là loại cây tùng đón khách hoàng gia chuyên dùng trên núi Thái Sơn hay sao? Hai cái tên giống như là trùng hợp nhưng ông đương nhiên sẽ liên tưởng tới nhau.
“Tổng giám đốc Vương cũng cùng đi à?” Lý Nhất Đình biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Vương Tùng gật đầu, khẽ cười, nói: “Hoạt động công ích ở quảng trường Vạn Thánh đều do tôi quản lý. Tiểu thư Ngọc Nhi có tấm lòng lương thiện, vào ngày lễ, ngày tết, hoặc là khi tâm trạng tốt, cô ấy đều bảo tôi tới xóm nghèo kia với cô ấy để thăm hỏi.”
“Tổng giám đốc Vương đã đi theo tiểu thư Ngọc Nhi được bao lâu rồi?” Lý Nhất Đình tiếp tục nói bóng gió.
Vương Tùng hơi suy nghĩ: “Cũng được nhiều ngày rồi…” Anh ta nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Như thế nhé, anh chuẩn bị đi, tốt nhất là báo với thiếu gia Minh một câu. Tôi cũng về chuẩn bị, mai chúng ta gặp rồi nói chuyện.”
“Được.” Lý Nhất Đình nhìn Vương Tùng đang vội vàng rời đi lại càng thêm khẳng định mối nghi ngờ trong lòng. Người trẻ tuổi này có một loại thành thục, làm việc lại lão luyện, có nề nếp, hơn nữa, mới hai mươi tuổi đã đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc như vậy, thật sự dễ làm người ta cảm thấy trong chuyện này nhất định còn có nguyên nhân khác.
Nhưng Đông Phương Nhạc dùng tên giả là Vương Tùng với mục đích gì? Lẽ nào ngoại trừ mình ra, không có ai phát hiện ra vẻ khác thường nào sao?
Mọi chuyện cứ tạm gác lại, ngày mai là có thể “cháy nhà ra mặt chuột” rồi, có suy nghĩ nhiều cũng vô ích, cứ nghỉ ngơi trước đã rồi tính sau.
***
Ngày hôm sau, sắc trời còn chưa sáng rõ, Vương Tùng đã phái người tới báo cho Lý Nhất Đình chuẩn bị xuất phát ngay. Thành thật mà nói, Lý Nhất Đình vẫn chưa tỉnh ngủ, sáng nay, ông gần như không dậy nổi, không phải vì ngủ quá muộn mà là lúc gần sáng, ông mới có thể ngủ sâu giấc hơn một chút.
Ông bất đắc dĩ dụi mắt, hỏi: “Sao phải xuất phát sớm như thế? Không phải chỉ là đi thăm hỏi thôi sao, chắc nhiều người ở quảng trường Vạn Thánh còn chưa dậy đâu…”
“Lượng công việc khá nhiều, nếu đi muộn thì sợ bận không kịp đâu.” Người tới cười khẽ rồi xoay người rời đi.
Lý Nhất Đình không hiểu lắm, làm công ích mà còn sợ bận không kịp? Nhưng đến khi tới nơi tập hợp đã hẹn, ông thật sự không dám tin vào mắt của mình nữa, cảnh tượng này!
Một dàn xe tải mười bánh màu xanh sẫm xếp hàng ngay ngắn, đỗ chỉnh tề có thứ tự ở gần vọng gác, ông đếm thử, có tới mười chiếc xe tải mười bánh chở vật phẩm đi thăm hỏi, dựa theo ước tính thì mỗi xe khoảng từ 15 đến 20 tấn, thế là gần 200 tấn vật tư đấy! Đây đâu phải là đi thăm hỏi, đi cứu nạn mới đúng.
Trên xe chất đầy các vật tư dùng để thăm hỏi: Nhiều chồng quần áo mới tinh được sắp xếp ngay ngắn, hàng đống đồ gia vị, gạo, mì được chất như núi, rau dưa theo mùa được bọc kín, vẫn còn mang hơi nước, các loại đồ dùng hàng ngày rực rỡ muôn màu, lớn nhỏ không đều nhau được làm từ vật liệu khác nhau, cách đó không xa còn có một xe chở đồ chơi trẻ em nữa.
Nhưng thứ này trông vô cùng đẹp mắt dưới làn sương mù buổi sớm, nhưng không hiểu sao lại làm Lý Nhất Đình thấy rung động. Chẳng trách người ở quảng trường Vạn Thánh thân thiết gọi Ngọc Nhi là tiên nữ hiền lành như Bồ Tát. Ở hòn đảo vốn chủ yếu chỉ dựa vào đồ tiếp tế này, lượng đồ cứu trợ lớn như vậy không phải là thứ mà người bình thường có thể gánh vác nổi, mặc dù cô ấy là con gái của đảo chủ đảo Quan Cẩm, nhưng tấm lòng này thật sự không phải là chuyện nhỏ. Cô gái có tấm lòng thương yêu người khác ấy luôn làm người ta thấy ấm áp và cảm động, đối với một người ngoài lạnh trong nóng như Lý Nhất Đình thì điều này lại càng là đòn tấn công trí mạng.
Đảo chủ đao Quan Cẩm Kha Hoằng Hữu tự mình tới ra uy giúp con gái, dưới ánh nắng buổi sớm mai, trông ông ta lại càng thêm uy mãnh. Lý Nhất Đình vội vàng chào hỏi ông ta rồi đưa mắt nhìn Ngọc Nhi đang đứng bên cạnh đảo chủ bằng ánh mắt đầy thâm ý. Hôm nay, Ngọc Nhi mặc bộ quần áo thể thao tối màu vô cùng mộc mạc, đầu đội một cái mũ rộng vành bằng trúc rất kỳ quái, trên đỉnh nón có phủ một tấm lụa mỏng buông xuống xung quanh nón. Màn lụa hơi lay động trong làn gió mát sớm mai, bộ trang phục đơn giản nhưng vẫn không thể che được khuôn mặt nhỏ bé, xinh xắn hồng hào và dáng người yểu điệu ấy, ngược lại còn càng trông xuất trần, thoát tục.
“Tiểu thư Ngọc Nhi.” Ông hơi thất thần rồi nhỏ giọng chào, đảo chủ đảo Quan Cẩm ở đây nên ông không thể không dùng cách xưng hô tôn trọng.
Kha Hoằng Hữu chắp tay sau lưng, cười mỉm: “Tiểu Lý, tôi nghe Ngọc Nhi nói rằng cậu vô cùng có lòng giúp tôi tìm được một người có y thuật vô cùng cao minh hả? Thật sự thần kỳ như Ngọc Nhi nói sao?”
Lý Nhất Đình nhất thời không dám trả lời, ông cũng không biết tay nghề thật sự của Mộ Liên như thế nào, đi nước cờ mạo hiểm này cũng chỉ vì bất đắc dĩ. Nhỡ Mộ Liên không cẩn thận để lộ ra, hoặc là Đông Phương Nhạc căn bản không ở trên đảo Quan Cẩm thì hai người họ thật sự gặp nguy rồi.
Hình như tâm trạng hôm nay của Kha Hoằng Hữu không tệ, ông ta không phát hiện ra sự khác thường của Lý Nhất Đình mà tiếp tục nói: “Thật ra thì cái bệnh vặt này của tôi cũng không nghiêm trọng lắm, Ngọc Nhi có tấm lòng thì tôi đã vui rồi, thần y với chẳng không thần y cái gì. Thật ra từ trước tới nay, tôi vẫn không tin lắm.”
Lý Nhất Đình vội nói: “Cảm ơn đảo chủ đã thông cảm, chỉ là tôi cảm thấy vị bác sĩ ngoại khoa kia thật sự có chút tay nghề nên mới dám tự ý dẫn đến. Hơn nữa, tôi cũng chưa chính thức làm quen với cậu ta, có phải là loại lừa đảo hay không thì còn phải nhờ ánh mắt sáng suốt của đảo chủ phân biệt.”
Kha Hoằng Hữu cười ha hả, nói: “Không sao, không sao.”
Ngọc Nhi ở bên cạnh lại sẵng giọng: “Cha, bảo cha đừng đến thì cha lại không nghe, gió biển buổi sáng lạnh lẽo, ẩm ướt, chứng đau nửa đầu sẽ nặng thêm… Cha cứ yên tâm đi, con sẽ giúp cha trấn giữ, nếu như là lang băm thì cũng đừng hòng giấu được hỏa nhãn kim tinh của con, cha không tin con à?”
“Tin, cha tin chứ… Cha không tin Ngọc Nhi của cha thì cha còn có thể tin ai?” Kha Hoằng Hữu đưa tay lên vuốt ve cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, hiền lành trêu chọc. Có thể thấy ông lão này bình thường vô cùng chiều chuộng cô công chúa nhỏ ấy.
Ngọc Nhi bĩu môi, làm nũng, nói: “Được rồi, được rồi, cha mau về đi. Lần nào bảo cha đừng đến mà cha không chịu nghe, cứ như con là trẻ con vậy, đi ra ngoài làm chút chuyện mà cũng cần có phụ huynh đi cùng.”
“Biết rồi mà, con bé bướng bỉnh này!” Kha Hoằng Hữu tỏ ra bất đắc dĩ rồi quay sang nói với Lý Nhất Đình: “Tiểu Lý à, dù thế nào cũng phải đưa người tới cho tôi xem thế nào nhé. Tuy rằng đảo Quan Cẩm không thiếu bác sĩ, nhưng những người tài thì thường ở trong dân gian, tôi hiểu mà… Mặt khác, nhờ cậu chăm sóc để ý đến Ngọc Nhi giúp tôi, con bé này rất tùy hứng, lúc cần thì cậu làm anh ngăn cản nó lại.” Có thể thấy, Kha Hữu Hoằng khá tán thưởng Lý Nhất Đình, mặc dù ông ta đã sớm biết thân phận đặc thù của Lý Nhất Đình rồi.
“Được rồi, mọi người lên đường đi, đừng làm lỡ chuyện… Lão Tam, chúng ta đi thôi.” Kha Hoằng Hữu nói với người trung niên bên cạnh rồi thong thả đi về.
Lý Nhất Đình thoáng chú ý tới người trung niên này, trên đầu người này đội mũ quả dưa, vóc người thuộc tầm trung, không có râu, ánh mắt bình tĩnh, từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Chờ hai người đi xa, Lý Nhất Đình mới giả vờ lơ đãng hỏi: “Ngọc Nhi này, người bên cạnh đảo chủ là ai thế?”
Ngọc Nhi mỉm cười: “Đó là Tam tổng quản, vừa mới về đảo không lâu.”
“Nhắc tới cũng kỳ, tôi ở trên đảo lâu như vậy mà sao chưa từng gặp Đại tổng quản vậy?” Lý Nhất Đình hơi ngạc nhiên hỏi.
Ngọc Nhi phì cười: “Trí tò mò của anh nặng thật, Đại tổng quản làm việc cho vợ cả của cha tôi thì làm sao anh gặp được?”
“Vợ cả?” Lý Nhất Đình càng ngạc nhiên hơn: “Nghĩa là sao?”
“Cha tôi có hai vợ, mẹ tôi đứng thứ hai, anh trai tôi là con trai của vợ cả, hiểu không?” Ngọc Nhi giận dỗi nói, trách ông cứ để ý chuyện không đâu.
Lý Nhất Đình thầm ngạc nhiên, mối quan hệ của người ở trên đảo đúng là phức tạp, không ngờ đảo chủ đảo Quan Cẩm lại có hai vợ. Nếu không phải là hòn đảo ở giữa đại dương, dựa theo luật của Trung Quốc thì ông ta đã phạm tội nặng là tội trùng hôn rồi.
Ngọc Nhi thấy ông đờ ra thì vừa bực mình vừa buồn cười, nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, vợ cả là vợ trước, mẹ tôi mới là phu nhân đảo chủ đàng hoàng.”
Lý Nhất Đình thuận miệng “à” một tiếng. Hiện giờ, ông thật sự có hơi đau đầu, không tiện hỏi nhiều việc nhà của người khác, nhưng nếu không làm rõ mối quan hệ giữa người và người trên đảo Quan Cẩm thì không thể bắt tay vào điều tra được.
“Còn đờ đẫn ra đó làm gì nữa? Đi thôi.” Ngọc Nhi lườm ông một cái.