Đông Phương Thần Thám

Người của Bắc Đình cuối cùng cũng tới, nhưng lại là Tiểu Quả Viên vốn hoạt bát lại thông minh cổ quái… một nhân viên liên lạc “hoạt động ngầm” trời sinh. Bây giờ, khó khăn lớn nhất giữa Bắc Đình và Lý Nhất Đình chính là thông tin, tuy rằng có thể đại khái nắm giữ hướng đi của Lý Nhất Đình, nhưng công việc cụ thể thì căn bản không có biện pháp để trao đổi.

Nhưng mà Tiểu Quả Viên rất thông minh, sau khi tới nơi, cậu bé không hề sốt ruột lên tiếng.

“Sư phụ Mộ Liên của cháu đâu?” Lý Nhất Đình mở miệng hỏi Tiểu Quả Viên trước, Quả Viên giả vờ ngơ ngác không trả lời.

Ngọc Nhi quả nhiên kinh ngạc nói: “Cậu bé, em cũng là bác sĩ à?” Tiểu Quả Viên tuy rằng đã mười ba tuổi, nhưng cậu bé mang khuôn mặt búp bê điển hình, chiều cao cũng chỉ có một mét hai ba, nên chỉ trông khoảng tám, chín tuổi.

Tiểu Quả Viên cười hì hì, nói: “Oa, chị ơi, chị xinh quá... Nhưng mà em không phải cậu bé gì đâu, chị chỉ lớn hơn em mấy tuổi thôi.”

Ngọc Nhi phì cười, nói: “Dẻo miệng quá nhỉ, nhóc tinh quái thật đấy, em còn chưa trả lời câu hỏi của chị đâu.”

“Cháu mau đi tìm sư phụ của cháu đến đây, chị này đang phát quà đấy, sao cháu và sư phụ của cháu không tới nhận thế?” Mục đích thực sự của Lý Nhất Đình chẳng qua chỉ là khiến Mộ Liên và Vương Tùng gặp một mặt mà thôi.

Tiểu Quả Viên rất thông minh, cậu bé tất nhiên hiểu được ý của Lý Nhất Đình: “Sư phụ đang khám bệnh cho người ta, đâu thể phân thân được... Được rồi, để cháu đi tìm xem, chị ơi, em đi trước nhé, lát nữa gặp!” Cậu bé tinh nghịch mà làm mặt quỷ với Ngọc Nhi.

Ngọc Nhi vừa bực mình vừa buồn cười, lắc lắc ngón tay mảnh khảnh: “Đi đi, miệng ngọt quá đấy, lát nữa, chị sẽ tặng cho em một món đồ chơi thật to.”

“Em còn lâu mới cần, ai thèm chứ.” Tiểu Quả Viên dù đã đi thật xa nhưng vẫn không quên quay đầu lại nói.

Ngọc Nhi che miệng cười nói với Lý Nhất Đình: “Đây là đứa trẻ nghịch ngợm nhà ai thế, thú vị thật đấy.”


“Tên cậu bé là Tiểu Quả Viên, là học trò duy nhất của bác sĩ Mộ, đến lúc đó, để cậu bé cùng đi chữa bệnh cho đảo chủ nhé?” Lý Nhất Đình nhất thời cho Tiểu Quả Viên một thân phận, nói thật, trước mắt thì ông thật sự cần một nhân viên liên lạc đáng tin cậy, đến lúc đó, chẳng những có thể liên lạc với Bắc Đình mà còn phải giữ liên hệ chặt chẽ với Mộ Liên nữa, thấy Ngọc Nhi thật sự thích “cậu bé” hoạt bát này, ông chỉ có thể “thuận theo dòng chảy”.

Ngọc Nhi quả nhiên không có ý phản đối: “Được... Đến lúc đó, tôi sẽ không phải cảm thấy nhàm chán nữa.” Tuy rằng chỉ gặp đúng một lần, Ngọc Nhi vẫn có thiện cảm rất lớn với nhóc quỷ trắng trẻo này.

Lý Nhất Đình không biết nên nói gì mới tốt, ông thậm chí cảm thấy có chút băn khoăn khi lừa Ngọc Nhi, nhiều năm hoạt động ở tuyến đầu trong ngành cảnh sát như vậy, đây vẫn là lần đầu ông sinh ra cảm giác áy náy khác thường thế này.

Nhưng ông nhanh chóng tỉnh táo lại, dựa vào tình hình trước mắt thì nếu cử được hai người vào đảo Quan Cẩm thì chỉ có trăm lợi mà không một hại, mà nếu muốn thực sự trợ giúp đảo Quan Cẩm giãy ra khỏi móng vuốt ma quỷ của đảo Thiên Diệp, không sử dụng vài thủ đoạn đặc biệt sao được?

Nghĩ vậy, ông liền bình thường trở lại, cùng lắm thì sau khi thành công, ông giải thích xin lỗi Ngọc Nhi là được.

Kế hoạch tạm thời thích ứng, hà tất phải để ý? Ông chỉ có thể an ủi mình như thế.

***

Khoảng hơn năm phút sau, Tiểu Quả Viên liền dẫn Mộ Liên bước nhanh đến, nơi này cách ổ chó không xa.

Khi nhìn thấy vị “Thần y” khôi ngô, tuổi so với mình cùng lắm chỉ hơn vài tuổi, Ngọc Nhi không khỏi có chút ngây người.

“Anh ta chính là thần y mà anh nói sao?” Ngọc Nhi không thể tin được, hỏi Lý Nhất Đình.

Lý Nhất Đình sờ sờ cái mũi để che giấu, cười gượng nói: “Nghề bác sĩ ấy mà, tuổi đâu phân biệt lớn nhỏ, dù là bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, mấu chốt vẫn phải xem kỹ thuật có chuyên nghiệp không.” Âm mưu một khi bắt đầu, tùy thời tùy chỗ đều có thể làm tròn lời nói dối.


Khi đến gần, Mộ Liên thản nhiên nói: “Nghe nói anh tìm tôi?” Nói thật, anh ta cũng không biết dụng ý thực sự của Lý Nhất Đình, cũng căn bản không quen biết Lý Nhất Đình, nhưng mà anh ta biết Lý Nhất Đình và Trần Thiên Vũ là đồng sự, vừa rồi trên đường đi, Tiểu Quả Viên đã nói rõ với anh ta rồi; hơn nữa, anh ta cũng biết Ngọc Nhi.

Ngọc Nhi còn chưa nói gì, Lý Nhất Đình đã nhanh chóng cướp lời: “Bác sĩ Mộ Liên, cha của Ngọc Nhi bị đau nửa đầu rất nghiêm trọng, đành làm phiền cậu phát huy tâm thánh tay diệu để trị liệu cho ông ấy.” Ông lén nháy mắt với Mộ Liên.

Ai biết Mộ Liên cứ như không nhìn thấy vậy, vẫn tự ý nói: “Đau nửa đầu? Đây chính là triệu chứng hiếm thấy, chưa chắc tôi đã có bản lĩnh này đâu.”

Tiểu Quả Viên ở bên cạnh lo lắng nói: “Anh Mộ Liên, không phải anh nói rằng anh có thể đi sao?”

Ngọc Nhi cũng nhìn Mộ Liên với ánh mắt nóng rực, chờ anh ta tiếp tục nói.

“Đau nửa đầu là triệu chứng khó trị mấy ngàn năm nay rồi, ai dám nói chắc chắn rằng có thể chữa khỏi chứ...” Mộ Liên nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nhưng mà tôi sẽ cố hết sức, hai người đã là bạn bè của Quả Viên thì tôi sẽ đi khám xem thế nào vậy.”

Mộ Liên càng lạnh lùng cao ngạo như thế, Ngọc Nhi trái lại càng tin tưởng rằng anh ta thực sự có chút bản lĩnh.

“Thật tốt quá, bác sĩ Mộ... Nếu anh có thể chữa được bệnh của cha tôi thì tôi nhất định sẽ hậu tạ thật nhiều.” Ngọc Nhi có chút hưng phấn mà nói.

“Chẳng qua tôi chỉ giúp bạn bè thôi, có thù lao hay không đều không sao cả.” Mộ Liên vẫn tỏ ra lạnh nhạt như một người bác sĩ đã quen nhìn sống chết, khiến Lý Nhất Đình cũng phải có chút hoài nghi không biết liệu người này có thật sự có bản lĩnh gì hơn người hay không, chuyện này vốn chỉ là ý tưởng nhất thời của mình thôi, hay là Mộ Liên thật sự có thể chữa được bệnh đau nửa đầu?

Đương nhiên bây giờ, ông không có nhiều thời gian như vậy, phải lập tức sắp xếp cho Mộ Liên và Vương Tùng gặp nhau mới được.


“Bác sĩ Mộ, tôi biết cậu hay đến nhà khám bệnh tại quảng trường Vạn Thánh, cuộc sống rất khó khăn, hay là cậu qua đó nhận một vài vật dụng hàng ngày đi?” Lý Nhất Đình ám chỉ.

Ai ngờ Mộ Liên nói thẳng thừng: “Không cần đâu, tôi vẫn sống tạm ổn, các anh giữ lại mấy thứ ấy cho các công nhân đi, bọn họ quả thật rất đáng thương.”

Lý Nhất Đình đang sốt ruột thì Ngọc Nhi đã cúi người nói: “Em trai Quả Viên này, em có thể giúp chị bảo anh kia mang vài hộp thuốc lại đây được không? Bác sĩ Mộ, tôi nghĩ mấy hộp thuốc cấp cứu thì chắc anh sẽ không cự tuyệt nhỉ?” Lúc này, Mộ Liên mới gật đầu.

Tiểu Quả Viên vui mừng nói: “Chị ơi, giọng của chị ngọt ngào quá, em rất thích cống hiến sức lực vì chị... Ý chị là anh kia à?” Cậu bé dùng tay chỉ về phía Vương Tùng, Ngọc Nhi mím môi gật đầu.

Tiểu Quả Viên chạy như bay về phía đó, thì thầm vài câu với Vương Tùng, chỉ một lúc sau, tổng giám đốc Vương Tùng quả nhiên tự mình xách hai thùng lớn đi tới.

“Đây chính là thần y trong truyền thuyết sao?” Vương Tùng khẽ cười nói: “Đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”

Mộ Liên liếc nhìn gã một cái, sắc mặt không có gì khác thường, chỉ thản nhiên nói: “Quá khen rồi, cám ơn anh.” Anh ta không hề khách sáo, nhận lấy hai cái thùng rồi đặt dưới chân.

Vương Tùng thở dài: “Bệnh đau nửa đầu đã tra tấn lão gia tử nhiều năm, nếu các hạ thật sự có thể ‘diệu thủ hồi xuân’, tôi nghĩ lão gia tử nhất định sẽ không bạc đãi anh đâu.”

Mộ Liên vẫn gật đầu không nói gì.

Lý Nhất Đình lẳng lặng đứng nhìn, xem ra hai người này thật sự không quen biết nhau, nhưng mà ông vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ sợ bọn họ đang đánh yểm trợ cho nhau thôi.

“Bác sĩ Mộ, cậu không thấy anh tổng giám đốc Vương này trông rất quen mặt à?” Lý Nhất Đình chủ động nói.

Mộ Liên còn chưa có phản ứng gì, Vương Tùng đã sửng sốt, lập tức trêu ghẹo nói: “Lão Lý, anh đang nói đùa rồi, nếu tôi sớm biết quảng trường Vạn Thánh còn có nhân tài như vậy thì phần công lao này đâu đến lượt anh?”

Trong lời nói của Lý Nhất Đình có hàm ý khác: “Nói không chừng, các anh đã quen biết nhau từ lâu rồi...”


Mộ Liên vẫn không có phản ứng gì, chỉ nói: “Tôi ở trên đảo lâu như vậy, nên chắc chắn là tôi thường xuyên nhìn thấy tổng giám đốc Vương, chẳng qua anh ta chưa nhìn thấy tôi bao giờ thôi... Các anh yên tâm, trị bệnh cứu người là bổn phận của tôi, có quen biết hay không đều không quan trọng. Nhưng mà có thể chữa khỏi bệnh đau nửa đầu của đảo chủ hay không, chỉ có thể nói là tùy duyên thôi, trước kia, tôi cũng từng gặp ca bệnh tương tự, chỉ có hai loại là trị liệu tinh thần và trị liệu giải phẫu, đến lúc đó, tôi sẽ xem xem tình hình cụ thể thế nào rồi sẽ cho các anh phương án trị liệu.”

Vương Tùng có vẻ rất sung sướng: “Người trong nghề vừa nói ra khỏi miệng, liền biết có khả năng hay không rồi.” Gã đưa tay vỗ vỗ bả vai Mộ Liên: “Người anh em, tôi xem trọng anh đấy, hy vọng anh có thể tận tâm tận lực... Thôi, tôi phải đi làm việc rồi, mọi người cứ trò chuyện đi nhé.”

Mộ Liên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Vương Tùng liền xoay người rời đi, Ngọc Nhi cũng theo sau để xem tình hình phân phát thế nào, tâm tình của cô hôm nay hiển nhiên rất khoái trá, bước đi cũng nhảy nhót như Tiểu Quả Viên vậy.

Lý Nhất Đình âm thầm nhíu mày, chẳng lẽ hai người kia thật sự không quen biết?

“Bác sĩ Mộ, tôi nhớ tuổi của thuyền trưởng Đông Phương Nhạc cũng tầm tổng giám đốc Vương thì phải?” Lý Nhất Đình không cam lòng mà nhắc nhở lần cuối cùng.

Mộ Liên kinh ngạc nói: “Sao có thể, thuyền trưởng Đông Phương Nhạc sắp bốn mươi đến nơi rồi, đâu trẻ tuổi đến vậy? Tôi nghe Quả Viên nói, anh là trưởng phòng Bắc Đình?”

Lý Nhất Đình gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cần tôi làm gì?” Mộ Liên thấp giọng nói.

“Trước mắt, anh chỉ cần chữa bệnh thôi...” Trong lòng Lý Nhất Đình quả thật rất thất vọng: “Có thể tìm được Đông Phương Nhạc trên đảo Quan Cẩm hay không, liền xem y thuật của anh như thế nào.”

Mộ Liên nghe vậy, yên lặng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Lý Nhất Đình thong thả rời đi, tùy tay rút ra một điếu thuốc, trong lòng cực kỳ buồn bực. Kỳ quái, chẳng lẽ tên Đông Phương Nhạc thần bí này biết chiêu ẩn thân sao?

Ấy, hay là anh ta đang ở trên đảo Thiên Diệp!???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận