Bầu không khí quá mức hài hòa cũng khiến Trần Thiên Vũ cảm thấy nghẹt thở, vì vậy ông quyết định xé rách không khí hữu nghị giả tạo này. Nếu Lý Nhất Đình đang gặp nguy hiểm thì nhất định phải giành giật từng giây từng phút mới được.
“Đảo chủ Kha, chúng ta làm người quang minh chính đại không nói chuyện mập mờ, cho dù là Nhất Đình đi nhầm vào hay cố ý tới đảo Thiên Diệp đi nữa, làm bạn bè, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được, đảo chủ có thể hiểu cho không?” Trần Thiên Vũ nói thẳng.
Kha Hoằng Hữu còn chưa kịp nói gì thì Kha Minh đã lên tiếng: “Tất nhiên rồi, anh Nhất Đình là người của đảo Quan Cẩm chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Dường như anh ta bắt đầu hăng hái hẳn lên: “Đảo Quan Cẩm chúng tôi không phải quả hồng mềm muốn bóp thì bóp, cha, cha nói xem có đúng không?”
“Minh Nhi!” Cuối cùng, đảo chủ cũng không nhịn được mà lớn tiếng ngắt ngang: “Dù thế nào đi nữa thì đảo Thiên Diệp cũng là cấp trên của chúng ta, sao có thể ăn nói linh tinh như thế chứ? Nếu đúng là sơ suất của con thì bị trừng phạt cũng đáng, ai bảo con quá huênh hoang, sớm muộn gì cũng có ngày chịu thiệt đấy.”
Kha Minh không dám phản bác nhưng vẫn lẩm bẩm: “Anh Nhất Đình là người của đảo Quan Cẩm, xử lý thế nào cũng phải do đảo Quan Cẩm quyết định... Các anh nói có đúng không?” Nhóm người Bắc Đình tất nhiên không tiện đáp lời.
Kha lão tam đứng bên cạnh vội hỏi: “Thiếu gia Minh, lão gia tử cũng là suy nghĩ cho đại cục thôi, dù sao cũng là chúng ta có lỗi trước, xử lý thế nào không phải chỉ do một câu nói của người khác sao? Cậu đừng kích động, lão gia tử nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng.”
Không biết Kha Minh là không nén giận được hay là do oán hận đã lâu: “Đảo Thiên Diệp chịu thiệt, con đã nhịn đủ rồi, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì chẳng phải thể diện của đảo Quan Cẩm sẽ mất hết hay sao? Không được, mọi người nhịn được nhưng con nhịn không được, lát nữa con sẽ đi tìm người.”
Kha Hoằng Hữu đột nhiên vỗ mạnh xuống tay vịn ghế “rầm” một cái khiến mọi người giật mình.
“Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng! Con làm việc lỗ mãng vậy sao? Bây giờ con công khai đi đòi người như vậy chẳng phải là tát vào mặt Bát gia đảo Thiên Diệp sao?” Kha Hoằng Hữu phẫn nộ quát: “Không còn chuyện gì thì con về đi, đừng ở đây chọc giận cha nữa!”
Kha lão tam dỗ xong bên này lại phải xoa dịu bên kia: “Lão gia tử bớt giận, thiếu gia Minh nói vậy cũng là vì lòng tốt, chỉ là hơi kích động một chút mà thôi. Không bằng ngài nói kế hoạch ra cho mọi người nghe đi, như vậy thì sẽ sớm hành động được, bằng không, không thể nào đảm bảo được an toàn cho Lý Nhất Đình đâu.” Ông ta nói rất hợp lý, sắc mặt Kha Hoằng Hữu cũng hòa hoãn lại đôi chút, nhưng ông ta cũng không vội mở miệng.
Lúc này, Kha Minh không dám lỗ mãng như vậy nữa, anh ta hạ thấp giọng xuống, nói lí nhí: “Cha, không lẽ đảo Quan Cẩm chúng ta cứ bị đảo Thiên Diệp ức hiếp như vậy cả đời sao? Con không phục. Cha nói xem, chúng ta làm trâu làm ngựa còn chưa tính, mỗi ngày còn phải chịu cái ch*m này, cha, không lẽ cha không bực dọc sao?”
Người của Bắc Đình vẫn không nói gì, tình huống thế này không tiện chen vào.
Kha Hoằng Hữu ho khan vài tiếng, đánh vỡ sự trầm mặc trong phòng, bỗng nhiên quay đầu hỏi Trần Thiên Vũ: “Ý kiến của mọi người thế nào?”
***
Trần Thiên Vũ im lặng nhìn mấy người này kẻ tung người hứng diễn kịch nhưng ông cười không nổi.
Khi ông đang suy đoán ý đồ thật sự của Kha Hoằng Hữu, đảo chủ lại đột nhiên đặt câu hỏi khiến ông không kịp phản ứng.
“Hả? À.” Trần Thiên Vũ quyết định đi từ từ: “Ân oán của đảo Quan Cẩm và đảo Thiên Diệp thì chúng tôi vốn không tiện hỏi, nhưng bây giờ chuyện này liên quan đến sống chết của bạn tôi, kẻ hèn này xin cả gan hỏi một câu, hy vọng đảo chủ phải trả lời rõ ràng mới được.”
Kha Hoằng Hữu thở dài lần nữa: “Ngài Trần đây có điều không biết, tôi và em trai Hoằng Tế vốn chỉ là ngư dân bình thường, Bát gia đảo Thiên Diệp, à, ông ấy tên là Haraji Heihachirou, người trên đảo Rồng Ác đều gọi ông ấy là Bát gia.” Ông ta nói tiếp: “Bát gia có ơn cứu mạng với hai anh em chúng tôi, công việc canh ngọn hải đăng này cũng là nhờ được Bát gia quan tâm giúp đỡ giao cho, vì vậy tôi đã từng thề rằng nhà họ Kha đời đời kiếp kiếp phải phục vụ cho Bát gia, cho tới sau này...”
Sắc mặt ông ta trở nên hơi khó coi, một hồi lâu sau mới đau khổ nói: “Bát gia vốn cũng chỉ làm vận tải đường thủy bình thường, nhưng mấy năm nay, không biết do cấp dưới giật dây hay là vì lý do gì khác mà đảo Thiên Diệp bắt đầu làm giao dịch ngầm phi pháp, mà nhiệm vụ vận tải này lại vừa hay giao cho đảo Quan Cẩm thực hiện... Lúc đầu, tôi không biết hàng hóa được vận chuyển bên trong là gì nên vẫn làm, sau một thời gian thì chúng tôi bắt đầu cảm thấy không ổn, nhưng chuyện đã rồi, lúc này muốn rút ra cũng đã muộn. Mấy vị cũng biết rồi đấy, làm ăn kiểu này đa phần đều là liếm đao nếm máu, mỗi ngày tôi đều sống trong lo lắng sợ hãi, chỉ sợ ngày nào đó tai họa ập tới, nhà họ Kha chúng tôi phải hứng chịu mũi sào, trở thành vật hy sinh.”
Thì ra là vậy, lời nói này của ông lão đều là thật lòng, vẻ mặt cũng trở nên u ám.
“Vận chuyển hàng cấm chính là tội rơi đầu, ngài Trần, các anh phải biết rõ rằng bây giờ đảo Quan Cẩm có thể nói là đâm lao thì phải theo lao, cứ tiếp tục làm như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện; mà nếu không làm, Bát gia chắc chắn sẽ không tha cho chúng tôi...” Kha Hoằng Hữu cau mày, nói xong liền ho khan một trận.
“Thói đời bạc bẽo, năm đó có ơn cứu mạng, bây giờ lại muốn đẩy chúng tôi vào đường cùng.”
Trong phòng yên lặng một cách chết chóc, Lưu Tử Thần lại kinh ngạc, chị phát hiện Thiên Vũ không hề kinh ngạc như chị tưởng, hơn nữa còn không hề mở miệng, chị muốn nói lại thôi.
Quả nhiên, Trần Thiên Vũ vừa mở miệng đã đâm thẳng vào tử huyệt của người ta: “Chuyện đắm tàu ở Tam giác Rồng cũng là tác phẩm của các anh đúng không?”