Đông Phương Thần Thám

Lời vừa nói ra đã khiến mọi người kinh hãi, đặc biệt là bà Kha ngồi cạnh Kha Hoằng Hữu chưa nói lời nào đã biến sắc, như đang ngồi trên đống lửa vậy, vẻ mặt bà ta không được tự nhiên. Điều này tất nhiên không tránh được ánh mắt Trần Thiên Vũ, điều ông muốn biết chính là phản ứng bất ngờ của mọi người.

Bây giờ Trần Thiên Vũ có thể xác định một điều cơ bản rằng vị đảo chủ Kha trông như bụng đầy nước đắng kia đã sớm đoán được thân phận của nhóm người Bắc Đình, bằng không thì ông ta cũng sẽ không cố sức ân cần dụ dỗ như vậy, đồng thời còn ngỏ ý muốn hợp sức với Bắc Đình để có được địa vị ngang bằng với đảo Thiên Diệp. Lý do rốt cuộc làm thế nào mà ông ta biết được đã không còn quan trọng nữa, nếu đảo Quan Cẩm đã là kẻ địch của đảo Thiên Diệp thì kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, còn chuyện cứu Lý Nhất Đình sau này có biến cố gì thì cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Đối với vấn đề này của Trần Thiên Vũ, ban đầu Kha Hoằng Hữu hơi sững sờ, sau đó lập tức cười ha ha: “Ngài Trần, lời nói đùa này của anh hơi quá rồi đấy. Tôi vừa mới nói rồi, mấy chục năm qua, đảo Quan Cẩm chúng tôi chỉ quản lý chuyện vận chuyển hàng hóa, loại chuyện giết người cướp của này thì chúng tôi không dám dính vào...”

Sắc mặt của Kha lão tam cũng rất khó coi, ông ta tức giận nói: “Đảo chủ mời các vị lên đảo là vì muốn cứu người bạn Lý Nhất Đình của các anh, các anh đừng coi chúng tôi là loại người lòng lang dạ thú như vậy.”

Trần Thiên Vũ khẽ cười: “Đảo chủ Kha, Tam tổng quản, mong hai vị bớt giận. Nếu muốn hợp tác thì tôi nghĩ mọi người phải thẳng thắn với nhau mới được, tôi trước nay luôn nhanh mồm nhanh miệng, chuyện gì cũng thích đào sâu vào tận gốc rễ; lần này chúng tôi suýt chút nữa đã gặp nạn trên Tam giác Rồng, đến bây giờ mà trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Nếu thủ đoạn ở Tam giác Rồng không liên quan gì tới đảo Quan Cẩm thì chúng tôi sẽ suy xét đến chuyện liên thủ với các vị để chống lại đảo Thiên Diệp.”

Ông tỏ thái độ rõ ràng khiến không khí trong phòng nhẹ nhõm hơn, bà Kha bỗng nhiên đứng dậy thì thầm với Kha Hoằng Hữu vài câu, sau đó khiêm tốn nói với mọi người là mình còn có chút chuyện phải đi trước rồi lập tức đi ra sân sau. Lưu Tử Thần cũng thoáng để ý nhưng cũng không phát hiện ra có gì khác thường, chỉ cảm thấy mẹ ruột của Ngọc Nhi hình như từ đầu đến cuối vẫn luôn có vẻ hốt hoảng.

Chị quay đầu giảng hòa: “Đảo chủ Kha, tuy Thiên Vũ nói trắng ra như vậy nhưng cũng chỉ là muốn chống lại đảo Thiên Diệp như mọi người thôi. Tôi nghĩ nếu mọi người đã có cùng mục tiêu thì tốt nhất nên định ra phương án hành động ngay bây giờ đi.”

Lòng dạ của Kha Hoằng Hữu vốn cũng rộng rãi, nên ông ta không để ý lắm, chỉ nói: “Đảo Quan Cẩm chúng tôi không muốn tiếp tục gánh lấy oan ức, vĩnh viễn sống trong bóng tối như vậy nữa. Nếu các vị có thể hết lòng giúp đỡ thì không thể nào tốt hơn được nữa. Vì một vài nguyên nhân đặc thù nên bản thân tôi không tiện ra mặt, nhưng tôi đảm bảo sẽ cố hết sức trợ giúp mọi người về phương diện nhân thủ và bảo vệ, không biết ngài Trần có hài lòng sắp xếp như vậy không?”

Trần Thiên Vũ gật đầu: “Vậy là ổn rồi.” Ông suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Thật ra chúng tôi rất cần bản đồ bố trí phòng ngự của đảo Thiên Diệp, không biết các vị có thể cung cấp không?”

“Có thể, đảo Quan Cẩm đã chuẩn bị hơn mười mấy năm, thành quả lớn nhất chính là phân tích được bản đồ bố trí phòng ngự chính xác nhất.” Kha Hoằng Hữu vô cùng thoải mái, ông ta quay đầu nói với Kha Minh: “Lát nữa, con đi lấy bản đồ bố trí phòng ngự đưa cho ngài Trần... Thật ra đã có không ít người vì tấm bản đồ này mà hy sinh rồi, hy vọng các vị đừng phụ tâm huyết của họ.”

Nói tới đây, vẻ thương cảm hiện ra trên khuôn mặt của Kha Hoằng Hữu.

“Đảo chủ Kha cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Trần Thiên Vũ không thể không tỏ thái độ.

Kha Hoằng Hữu lập tức vui vẻ cười nói: “Chúc mọi người mã đáo thành công.”

***

Trong lúc mọi người ở trong phòng bàn bạc.

Cách khu nhà nhỏ của Kha Hoằng Hữu không xa có một căn nhà hai tầng màu vàng nhạt.

Trong phòng khách ở tầng một có một người phụ nữ trung niên lạnh lùng đang ngồi, bà ta khoảng 50 tuổi, nếp nhăn trên mặt hiện ra rất rõ, trong mắt bà ta lộ vẻ hung ác nham hiểm.

Người đứng bên cạnh người phụ nữ trung niên kia cũng là một người trung niên tầm tuổi bà ta, khuôn mặt ngăm đen, tuổi không quá nhỏ cũng không quá lớn, trông giống như người thường xuyên làm việc trên biển vậy.

Người trung niên kia mở miệng đầu tiên: “Bà cả, đảo chủ đang tiếp các vị khách đến từ đảo Puruin.” Thì ra người phụ nữ trung niên kia chính là mẹ ruột của Kha Minh, vợ trước của Kha Hoằng Hữu, cũng chính là bà cả của đảo Quan Cẩm, bà ta họ Lâu; còn người trung niên đứng bên cạnh nói chuyện chính là Đại tổng quản đảo Quan Cẩm. 

“Rốt cuộc Hoằng Hữu muốn làm gì vậy?” Trong giọng nói của bà cả lộ vẻ tức giận: “Minh không hiểu chuyện đã đành, không lẽ ông ấy cũng hồ đồ rồi sao?”

Đại tổng quản thấp giọng nói: “Có lẽ đảo chủ đã có suy nghĩ và cân nhắc riêng rồi...”

Bà Lâu cười lạnh một tiếng: “Xem ra Hoằng Hữu thật sự muốn đối đầu với đảo Thiên Diệp à? Ông ấy điên rồi đúng không... Lấy tính cách của Bát gia, ông ấy làm vậy chẳng phải là đang tự tìm đường chết sao, bên đảo Thiên Diệp có tin tức gì không...”

“Tạm thời vẫn không, có cần tôi đi xem thử không?” Đại Tổng quản chỉ thoáng suy nghĩ.

Bà Lâu phẩy tay, lát sau mới nói: “Ông đi xem thử xem bên Hoằng Hữu có hành động gì không và lập tức báo cáo lại cho tôi, chúng ta không thể bị người ngoài dắt mũi được.”

“Dạ.” Đại Tổng quản gật đầu: “Tôi sẽ đi làm ngay.”

Bà Lâu đột nhiên gọi lại Đại tổng quản vốn đang chuẩn bị ra cửa, xem ra lại nhớ tới chuyện gì đó.

“Rốt cuộc những người lên đảo là ai, bọn họ có lai lịch gì đặc biệt? Tại sao Hoằng Hữu lại khách sáo với bọn họ đến vậy...” Bà Lâu khẽ cau mày.

Đại tổng quản trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Nghe nói là một đám nhân sĩ dân gian không rõ lai lịch, tình hình cụ thể thì tôi không rõ lắm. Có người nói nguyên nhân mọi chuyện là do tiểu thư Ngọc Nhi đã chọn được một người bạn của bọn họ từ quán rượu, bây giờ thì người này lại không rõ tung tích nên họ muốn lên đảo tìm người... Tình huống đại khái là như vậy.” Đại tổng quản ung dung, không nhanh không chậm nói.

Bà Lâu hừ lạnh một tiếng: “Cái con nhóc chết tiệt đó, suốt ngày gây phiền phức... Được rồi, ông đi đi, quan sát cho chặt chẽ vào.”

Đại tổng quản khoanh tay cung kính rời khỏi tòa nhà, sắc mặt bà Lâu càng lúc càng âm trầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui