Hành trình tới đảo Quan Cẩm thuận lợi ngoài ý muốn, nhưng vẫn đủ để khiến Lưu Tử Thần vốn mẫn cảm phải thấy thấp thỏm. Lúc ở trên đảo, chị gần như không nói lời nào, lại càng không mở miệng ngăn cản, nhưng sau khi trở về đảo Puruin, chị càng nghĩ lại càng thấy không nên, chị cảm thấy mình phải đi tìm Trần Thiên Vũ nói chuyện mới được.
Xem ra Trần Thiên Vũ đã đứng chờ chị từ lâu, đêm trước khi hành động, ông quả thật có vài lời cần nói với Tử Thần.
Lưu Tử Thần mở lời trước: “Đảo chủ Kha dốc hết sức lực giúp đỡ chúng ta như vậy, anh không thấy kỳ lạ chút nào sao?”
“Tất nhiên là có, ai cũng thấy được cả, chuyện này hình như đã được tính toán trước rồi...” Trần Thiên Vũ cười khẽ, lấy tấm bản đồ bố trí phòng ngự của đảo Thiên Diệp ra và cẩn thận trải lên bàn: “Nhưng hiện tại, chúng ta muốn cứu Nhất Đình, nếu không có sự giúp đỡ của đảo Quan Cẩm thì sẽ rất khó thành công.”
Lưu Tử Thần cũng không vội vàng, chị biết Trần Thiên Vũ nói vậy là đã có quyết định của riêng mình rồi, nếu không thì tại sao thế cục rõ ràng như vậy lại không thấy được chứ: “Nhìn đảo chủ Kha như vậy, có lẽ ông ta đã biết rõ thân phận của chúng ta rồi, nếu không thì ông ta sẽ không yên tâm giao bản đồ bố trí phòng ngự cho chúng ta như vậy... Cũng có thể là do em quá lo lắng.”
“Em lo cái gì, rằng đây là cái bẫy sao?” Trần Thiên Vũ khẽ cười hỏi.
Lưu Tử Thần yên lặng gật đầu: “Lỡ đâu Đảo chủ Kha có ác ý dẫn chúng ta vào đảo Thiên Diệp, sau đó lại lợi dụng kẻ xấu trên đảo Thiên Diệp để bắt hết chúng ta... Vậy thì phải làm sao?”
Trần Thiên Vũ thu lại nụ cười trên môi, vẻ nghiêm túc lần đầu tiên xuất hiện trên khuôn mặt ông, ông ôm vai Lưu Tử Thần và đỡ chị ngồi xuống ghế sofa. Đây là lần đầu tiên Lưu Tử Thần thấy ông chủ động thu lại vẻ mặt bất cần đời ấy, chỉ có thể nghi ngờ mà nhìn ông, im lặng chờ ông mở lời.
“Tử Thần, đảo Rồng Ác thật sự là đầm rồng hang hổ, lẽ ra anh không nên kéo bọn em vào chỗ nguy hiểm thế này, nhưng... Chúng ta vẫn đến nơi này, bây giờ đã không còn đường lui nữa. Anh có muốn hối hận cũng không làm gì được cả, huống chi tính mạng của Nhất Đình bây giờ đang ngàn cân treo sợi tóc, Bắc Đình chúng ta cùng đến thì phải cùng đi, anh biết em sẽ nói như vậy...” Thấy Lưu Tử Thần mở to đôi mắt xinh đẹp, ông nhanh chóng nói tiếp: “Nhưng anh không thể kéo cả Bắc Đình vào chỗ nguy hiểm như vậy được, vì vậy anh có hai phương án...”
Trên khuôn mặt Trần Thiên Vũ lộ ra vẻ đắn đo: “Đảo Quan Cẩm ra sức hợp tác như vậy không ngoài hai khả năng: Một là thật sự có hiềm khích với đảo Thiên Diệp, đúng lúc lợi dụng cơ hội Bắc Đình chúng ta liều mạng đi cứu Nhất Đình để tiến hành tấn công đảo Thiên Diệp, còn bọn họ làm ngư ông đắc lợi, dễ dàng nhận thành quả thắng lợi; hai là tình huống hỏng bét giống như em nói, bọn họ muốn chúng ta lộ mặt ra rồi một lưới bắt hết... Tạm chưa bàn tới tình huống nào vội, chuyện cứu viện trên đảo Thiên Diệp là bắt buộc phải làm, nếu là khả năng trước thì thôi, nhưng nếu là khả năng sau thì sao? Ừm...”
Lưu Tử Thần trầm mặc không nói, kiên trì chờ ông sắp xếp.
“Vì vậy, anh muốn chia quân làm hai đường, anh dẫn một nhóm lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà xông thẳng vào đảo Thiên Diệp để cứu Nhất Đình, còn em... dẫn theo một nhóm khác chuẩn bị sẵn sàng để tiếp ứng anh bất cứ lúc nào.” Trần Thiên Vũ chậm rãi nói.
Lưu Tử Thần cũng không ngốc, chị vội la lên: “Ha, anh muốn bỏ em lại, sau đó mạo hiểm một mình sao? Anh cảm thấy em sẽ đồng ý à?”
“Không phải, có mười mấy cao thủ cảnh sát biển và đặc công đi theo anh, nhân thủ rất đầy đủ. Minh Nguyệt, Hiểu Mạn đi theo cũng không giúp được gì, em nói có đúng không? Thịnh Mập và Tiểu Quả Viên vốn là vì hứng thú nên mới đi theo chúng ta, anh không thể để bọn họ đi mạo hiểm được... Vốn là anh muốn để thủ lĩnh chi thứ chín ở lại, nhưng anh không thể không có bản đồ sống kia được.” Trần Thiên Vũ phí hết nước miếng cũng không lay động được ý chí của Lưu Tử Thần.
“Hừ, hừ, chuyện này nghe không có sức thuyết phục gì cả. Thật ra cũng rất dễ xử lý thôi, anh để Minh Nguyệt ở lại trấn giữ, em đi theo anh.” Lưu Tử Thần nói chắc như đinh đóng cột: “Cho dù là sống hay chết, em cũng sẽ đi theo anh, vào thời điểm mấu chốt, em còn có thể giúp anh nghĩ kế.”
Chị đột nhiên hỏi: “Anh có dự cảm gì không tốt sao? Nếu không thì chúng ta tính toán lại từ đầu.”
Trần Thiên Vũ bất đắc dĩ, ông cúi đầu suy nghĩ một chút: “Anh không thể nói rõ được, chuyện này không đơn giản chút nào. Thật ra... Ý của anh là, là...” Ông thật sự không nghĩ ra lý do.
Lưu Tử Thần đột nhiên phì cười, vươn ngón tay mà chọt chọt vào trán ông: “Được rồi, bảo anh nói dối cũng không nói được, nhịn chết anh đi. Được rồi được rồi, em ở lại được chưa?” Chị đột nhiên thay đổi ý định.
“Thật sao?” Trần Thiên Vũ vui vẻ nói.
Lưu Tử Thần gật đầu: “Minh Nguyệt tính tình trẻ con, em sợ con bé không quản được mấy tên bướng bỉnh kia... Anh để em ở lại trấn giữ cũng được, nhưng anh phải đồng ý với em một điều kiện.”
“Điều kiện gì? Em nói đi, anh nhất định sẽ đồng ý.” Trần Thiên Vũ kinh ngạc nói.
Lưu Tử Thần chậm rãi nói từng chữ: “Sau khi cứu Nhất Đình xong, các anh phải lập tức rút lui cho em.” Chị giải thích: “Em nghĩ, chỉ dựa vào mấy người chúng ta thì căn bản không thể nào đối đầu với đảo Thiên Diệp vốn đã hoạt động nhiều năm được, chỉ có nhiệt huyết thôi thì không đủ, nhất định phải bàn bạc kỹ lưỡng, anh hiểu ý em không?”
Trần Thiên Vũ gật đầu, ông cười nói: “Em yên tâm, mục đích duy nhất của hành động lần này chính là để cứu Nhất Đình, anh tuyệt đối sẽ nghe lời em.”
“Được rồi... Chuyện trong nhà không cần anh quan tâm, em sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Viền mắt Lưu Tử Thần đỏ ửng: “Phải chú ý an toàn, tuyệt đối đừng kích động.”
“Anh biết rồi, em yên tâm đi.” Không hiểu sao, mũi ông lại cảm thấy ê ẩm, Trần Thiên Vũ theo bản năng sờ mũi, sau đó lấy thiết bị định vị ra: “Em cầm lấy, lúc nào cũng có thể biết rõ hành động của bọn anh, có gì bất ngờ cũng có thể kịp lúc dẫn người đi cứu viện, cái này gọi là bày mưu tính kế bên trong, quyết định thắng bại sau cùng bên ngoài, chơi như vậy có được không? Hửm...”
Lưu Tử Thần tức giận nói: “Lúc này mà còn có tâm trạng để đùa giỡn à, được rồi được rồi, anh mau đi sắp xếp nhân thủ cho ổn thỏa đi, em phải cẩn thận nghĩ xem có nên chuẩn bị thêm cái gì nữa không...”
“Được.” Trần Thiên Vũ ôn hòa nhéo nhẹ cái mũi nhỏ của Tử Thần, không ngờ Lưu Tử Thần lại rơi nước mắt.
***
Trần Thiên Vũ gọi hai người phụ trách là Chương Kiến An và Cù Nghi Huy tới khách sạn Dubai mini gặp mặt, đơn giản thông báo kết quả hành trình tới đảo Quan Cẩm cho mọi người nghe, cũng cẩn thận nói rõ bước đầu kế hoạch cứu viện: Cả tổ hành động chia làm ba đội: đội cứu viện, đội tiếp ứng và đội hậu cần. Đội cứu viện có bảy người, trong đó có ba người Bắc Đình, Trần Thiên Vũ, Vạn Vĩnh Khôn và Khang Thoa, hai cảnh sát biển, hai đặc công; đội tiếp ứng có năm người do Cù Nghi Huy chỉ huy dẫn theo bốn cảnh sát biển, chủ yếu là giả dạng thành nhân viên tuần tra sau khi đột phá trạm phòng thủ của đảo Thiên Diệp, yểm trợ đội cứu viện rút lui; đội hậu cần thật ra là đội đóng quân ở lại, một khi hành động thất bại thì phải lập tức nghĩ cách liên lạc với cấp trên của ngành để xin trợ giúp, đội hậu cần có sáu người, ba cô gái của Bắc Đình, Thịnh Mập, Chương Kiến An và một Phó Đội trưởng cảnh sát biển ở lại do Lưu Tử Thần chỉ huy, đảm bảo dùng hết khả năng của mình để giữ liên lạc.
Xác định một chuyện: Thời gian hành động cụ thể được quyết định vào khuya hôm nay.
Kế hoạch vừa được sắp xếp xong thì Thịnh Mập là người đầu tiên đưa ra ý kiến phản đối, cậu ta kiên quyết muốn tham gia vào đội cứu viện, mọi người ngăn cản nhưng không thành công, Vạn Vĩnh Khôn luôn nói gì nghe nấy cũng cho rằng Thịnh Mập khá có kinh nghiệm về biển đảo, Trần Thiên Vũ cũng bất đắc dĩ, cuối cùng cũng đồng ý cho Thịnh Mập tham gia, Thịnh Mập vui vẻ tới mức suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.
Lúc này, Cù Nghi Huy cẩn thận đặt ra nghi vấn: “Dựa theo lời của ngài tổng thanh tra Trần, đảo Quan Cẩm nên phái người tới giúp chúng ta, vậy người của họ đâu?”
“Hiện tại bọn họ chỉ cung cấp cho chúng ta tấm bản đồ phân bố vị trí phòng ngự của đảo Thiên Diệp thôi, ngoài ra còn có vị trí giam giữ Bắc Đình cụ thể. “Trần Thiên Vũ chỉ vào ngôi sao đỏ như máu trên bản đồ, chỗ đó có chú thích địa hình khá giống phòng giam, ông cười khổ nói: “Nguyên văn lời của đảo chủ Kha là, tới lúc đó tự nhiên sẽ có người tiếp ứng, có lẽ hiện tại, người của họ đã ẩn nấp trong đảo Thiên Diệp rồi... Nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, nếu đảo Quan Cẩm đến lúc đó lại thay đổi lập trường thì chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.”
“Mọi người phải tính tới tình huống xấu nhất...” Cuối cùng, ông động viên nói.
Cù Nghi Huy nghe vậy liền đứng thẳng người và nói: “Cứu trưởng phòng Lý chính là nghĩa vụ của chúng tôi, cho dù đảo Quan Cẩm có giúp hay không thì cảnh sát biển chúng tôi vẫn sẽ dồn toàn lực ứng phó. Tôi nghĩ mấy tên gian ác trên đảo Thiên Diệp kia sẽ không nghĩ tới chúng ta lại quyết đoán mạnh mẽ tổ chức ra hành động có quy mô trong thời gian ngắn thế này đâu.”
“Đội trưởng Cù nói đúng, thứ chúng ta nắm chắc nhất bây giờ chính là tấn công bất ngờ... Vì vậy, càng ít người biết kế hoạch của lần hành động này càng tốt, cho dù bên đảo Quan Cẩm có người trợ giúp những chúng ta vẫn nên cố gắng hạn chế tiết lộ cho họ.” Trần Thiên Vũ tỉnh táo nói.
Cuối cùng, Vạn Vĩnh Khôn cũng không nhịn được hỏi: “Tứ ca, chúng ta có thể đến tụ điểm Long Vương mua súng đạn được không, chúng ta đâu thể dùng tay không đỡ dao được, nhìn vào bản đồ bố trí phòng ngự thì hỏa lực thiết bị trên đảo Thiên Diệp...” Lo lắng này của anh không phải là không có lý.
Trần Thiên Vũ chỉ thoáng suy tư, cuối cùng lắc đầu nói: “Ừm, nhiệm vụ lần này của chúng ta là cứu viện, chứ không phải để đánh nhau với đảo Thiên Diệp, đi mua súng đạn sẽ làm bại lộ hành động của chúng ta, như vậy sẽ mất đi yếu tố bất ngờ...” Ông dừng lại một chút: “Cậu nói cũng đúng, thế nay vậy, Vĩnh Khôn, cậu dẫn hai người đi thay quần áo, sau đó mua vũ khí ngắn như dao găm, cả dụng cụ leo trèo, cố định, dây thừng nữa, phải chú ý tách nhau ra mua, nếu có thể thì cố gắng đừng đến tụ điểm Long Vương mua, tôi nghi ngờ nơi đó có mật thám của bọn họ.”
Vạn Vĩnh Khôn vui vẻ hẳn lên, có thể thấy anh vui vẻ hơn cả trước khi chiến đấu.
“Được rồi, chúc chúng ta đêm nay mã đáo thành công!” Mọi người siết chặt tay nhau, kiên định mà mạnh mẽ.
Mọi chuyện đều đã được chuẩn bị xong, chỉ chờ cơ hội nữa thôi, tới đảo Rồng Ác lâu như vậy rồi, thật ra rất nhiều người đã kìm nén tới mức phát hoảng, đến bây giờ mới tìm được cơ hội xả cơn giận, mấy gã đàn ông mạnh mẽ này xoa xoa tay nóng lòng muốn thử.
Nếu kế hoạch hành động đã được sắp xếp xong, các đội liền phân công làm việc.
Trong lòng những người này đều đang mong chờ một trận ác chiến! Bất luận là ai có tấm lòng chính nghĩa thì cũng sẽ có bản năng ghét ác như thù, cho dù có phải mất mạng cũng không tiếc.