Lúc nửa đêm, toàn bộ đảo Puruin bị bóng tối bao phủ.
Từ khắp bốn phía, mười mấy bóng người lặng yên không tiếng động cùng di chuyển về một hướng, địa điểm hẹn gặp chính là gần lô cốt ở cầu tàu, nơi này chẳng những có cây thông đuôi ngựa rất cao mà còn có những cây cọ thấp bé với tán lá xum xuê, rất thuận lợi cho việc đi lại bí mật. Bên đường còn có một con đường mòn bí mật dẫn thẳng tới cầu đá của đảo Thiên Diệp, những đặc điểm địa hình cơ bản ấy, Bắc Đình đã thăm dò và điều tra rõ ràng từ lâu.
Sau khi hai thê đội đi tới sở chỉ huy đông đủ, không ai dám tùy tiện nói gì, chỉ dùng ký hiệu tay đã được định từ trước và khẩu hình miệng rõ ràng để giao lưu đơn giản. Trước khi lên đường, bọn họ đã nghiên cứu toàn bộ phương án hành động của lần tập kích này nhiều lần, hiện giờ chỉ cần dựa vào tình hình thực tế và tự ứng biến là được, nếu có vài biến số xảy ra thì bọn họ cũng đã sớm thỏa thuận đối sách tùy cơ ứng biến rồi.
Bước đầu tiên, bọn họ cần dọn dẹp sạch sẽ trạm gác ở đường số ba của đảo Thiên Diệp trong thời gian ngắn nhất.
Thời gian đã gần rạng sáng 12 giờ, đúng như dự đoán, tất cả các trạm gác bắt đầu đổi ca theo trình tự, một nhóm nhỏ người xuất phát từ đảo Thiên Diệp lần lượt thay ca cho các nhân viên canh gác ở các trạm. Chỉ một lúc nữa là đến lượt đổi ca của trạm gác cầu đá phía Đông Bắc gần chỗ mọi người mai phục nhất. Đến trạm gác này, chỉ có hai người đổi ca, vẻ mặt ung dung tự đắc, không hề phòng bị. Thành thật mà nói, xét thấy tiếng ác của đảo Thiên Diệp lan xa, đã vài năm không thấy có kẻ bên ngoài tới quấy nhiễu rồi.
Nhưng tình hình hôm nay hình như có chút khác trước, hai người này đang định mở miệng nói chuyện với hai đồng nghiệp đang cúi đầu đi ra khỏi vọng gác, vẻ mặt của hai người đi ra lại mang nụ cười quái dị. Hai người gác ca tiếp theo còn không biết đã xảy ra chuyện gì thì sau gáy đã trúng một đòn nặng nề, lập tức ngất xỉu trên mặt đất.
Hóa ra người ở trong trạm gác đã bị tập kích từ trước lúc thay ca và được thay bằng đội viên đội đặc công. Mà hai gã này đang bị trói như lợn, bịt kín miệng rồi bị nhét ở trong góc của trạm gác.
Trần Thiên Vũ phát tín hiệu xuất kích với Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập. Hai người nhanh chóng bung người về phía trước giống như con báo săn, tập hợp với đội đặc công. Sau đó kéo hai con mồi mới bắt được vào trong trạm gác để giấu kín rồi dùng dây thừng đã chuẩn bị từ trước để trói tay chân lại, cuối cùng cướp hết đồng phục của bốn gã bảo vệ đảo Thiên Diệp.
Làm xong những việc này, Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập lại lẳng lặng quay lại, Trần Thiên Vũ cầm thiết bị nhìn ban đêm để nhìn xung quanh một lượt, xác định trạm gác ở đầu còn lại của cầu đá không có động tĩnh gì (cầu đá dài khoảng 100 – 150 mét, không dùng thiết bị quan sát thì sẽ không phát hiện ra sự khác thường ở bên này), ông búng tay bảo Cù Nghi Huy hành động theo kế hoạch. Hai cảnh sát biển của thê đội phối hợp tác chiến nhanh chóng thay đồng phục của trạm gác đảo Thiên Diệp, giả vờ như mới đi vệ sinh về rồi vào trạm gác ở đầu cầu, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Hai người Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập đã thay đồng phục xong và đang chờ để xuất phát, Trần Thiên Vũ chợt thấy không yên tâm, ông ngoắc tay gọi hai người, hai người vội vàng đi tới.
Trần Thiên Vũ nhỏ giọng, nói: “Trạm gác thứ hai chắc có mang theo vũ khí, hơn nữa hiện giờ đang xảy ra tình huống không giống trong kế hoạch... Tôi cứ tưởng sáu người thay ca cùng đi tới đây nhưng hiện giờ lại chỉ có hai người đến. Như vậy thì rất có thể trạm gác thứ hai hiện giờ có bốn người, để tránh bị nghi ngờ, chúng ta chỉ có thể có hai người đi tới đó, các cậu chắc chắn có thể đồng thời khống chế bốn bảo vệ không?”
“Bốn người? Có thể...” Vạn Vĩnh Khôn đưa tay lên làm động tác cứa cổ.
Trần Thiên Vũ thoáng nghĩ ngợi rồi quyết đoán gật đầu: “Thời điểm không bình thường chỉ có thể dùng thủ đoạn không bình thường... Mấu chốt là ở Thịnh Mập, em có chắc chắn là làm được không?”
Cù Nghi Huy ở bên cạnh cũng nhỏ giọng, nói: “Hay là để Vĩnh Khôn dẫn một đặc công đến đó, như thế sẽ chắc chắn hơn?”
Vạn Vĩnh Khôn hơi lắc đầu, nói: “Điều phải chú trọng trong việc tập kích đột ngột chính là phải biết phối hợp và có ăn ý, những ngày qua, tôi và Thịnh Mập hợp tác rất thuận lợi, chỉ một ánh mắt là đã biết đối phương nghĩ gì rồi, tùy tiện thay đổi người thì tôi sợ có chuyện ngoài ý muốn...”
Thịnh Mập ở bên cạnh có vẻ tức giận, nói: “Các anh cứ yên tâm, chúng ta đang vì dân trừ hại, em nhất định sẽ ra tay không chút do dự đâu.”
Trần Thiên Vũ đưa tay vỗ bờ vai của cậu ta rồi cười nói: “Tốt lắm, đi đi, tuyệt đối không được nương tay đấy.”
***
Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập mặc đồng phục vào, hai người này đã là kẻ già đời, hoàn toàn không cần cải trang mà nghênh ngang đi trên cầu đá tỏa ánh sáng trong đêm tối. Hiện giờ đang là lúc thủy triều rút xuống, nước biển ở hai bên để lộ ra hàng rào dây thép gai chằng chịt ở trên rặng đá ngầm, chỉ trong khoảng cách chừng trăm mét ngắn ngủi, bằng mắt thường cũng có thể thấy có ba lớp hàng rào, mỗi lớp cách nhau khoảng mười mét, còn có một cái bảng cảnh báo bằng gỗ cao sừng sững, trên đỉnh có buộc một cái chuông rất to. Nếu có người vượt biển xông vào, đương nhiên sẽ làm chuông kêu báo động. Từ sau khi có người xông vào đảo Thiên Diệp từ ngoài khơi, lớp phòng ngự trên rặng đá ngầm đã tăng mạnh thêm rất nhiều lần.
Hai người thầm líu lưỡi, nếu như hiện giờ bọn họ vượt biển qua thì e rằng đã sớm bị tóm gọn rồi. Điều may mắn chính là đảo Thiên Diệp không thể ngờ bọn họ lại dám nghênh ngang đi từ trên cầu đến. Thật ra, điều không dám nghĩ tới nhất hẳn là dưới tình huống không có bất cứ dấu hiệu gì mà lại có một phân đội đặc chủng hơn mười người ngang nhiên xông vào đảo Thiên Diệp.
Trạm gác thứ hai ở ngay phía trước, nửa đêm là lúc mọi người mệt mỏi nhất, chỉ có qua nửa đêm thì mọi người mới tỉnh táo lại. Thế nên hai đội bảo vệ thay ca nhau không chỉ đang nói chuyện phiếm mà còn hút thuốc để thả lỏng. Trần Thiên Vũ không đoán sai, đúng là nơi này có bốn người, nhưng việc đề phòng lại vô cùng lỏng lẻo.
Xuất phát từ cẩn thận, Vạn Vĩnh Khôn vẫn luôn hết sức chú ý, trước ngực hai nhân viên trực đang có hai thứ vũ khí đen nhánh – súng tự động, không thể nghi ngờ rằng hai người này chính là mục tiêu phải giải quyết đầu tiên.
Hai người cúi đầu đi về phía trước, bốn người trong trạm gác tỏ ra thờ ơ, hoàn toàn không ý thức được sắp có họa lớn giáng xuống, càng không chủ động mở miệng hỏi. Mãi tới khi Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập ung dung đi tới trước mặt bọn họ thì hai người mới thay ca ném tàn thuốc xuống đất, lầm bầm nói: Đi thôi.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, cơ hội tốt nhất chỉ thoáng lướt qua, Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập gần như rút dao găm sắc bén ở bên eo ra cùng một lúc và đâm thẳng vào ngực hai tên bảo vệ cầm súng. Hai người không hề rên lấy một tiếng, cả người đã nghiêng về phía cửa sổ của trạm gác.
Phía sau xảy ra chuyện lớn như vậy mà hai người thay ca quay lưng đi ở phía trước lại không hề hay biết. Vạn Vĩnh Khôn vui mừng khôn xiết, anh phất tay với Thịnh Mập, hai người nhanh chóng lật người về phía trước, ánh sáng lạnh lóe lên, dao găm đã cắt đứt yết hầu của kẻ địch. Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập nhanh chóng kéo hai thi thể về trong trạm gác, cũng lột sạch đồ của bọn chúng, lần này thì không mất công sức để trói người nữa.
Vạn Vĩnh Khôn giao bốn bộ đồng phục cho Thịnh Mập, Thịnh Mập lập tức chậm rãi đi dọc theo cầu đá trở lại chỗ cũ, còn Vạn Vĩnh Khôn thì đứng thẳng ở trạm gác, giả vờ như đang canh gác.
Tất cả vẫn vô cùng yên tĩnh, xem ra tình hình hiện nay vẫn nằm trong sự khống chế của phía Bắc Đình.
Hai cảnh sát biển của tổ phối hợp tác chiến và hai đặc công của tổ cứu viện thay bốn bộ đồng phục này vào. Hai cảnh sát biển phải bố trí trạm phòng ngự ở trạm gác thứ hai, còn hai đặc công thì phụ trách phối hợp với Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập tập kích trạm gác cuối cùng.
Dựa theo kế hoạch đã định trước, Cù Nghi Huy ở lại tại chỗ sử dụng thiết bị nhìn ban đêm để canh chừng, cảnh báo đúng lúc, nhiệm vụ của ông ta chính là quan sát chặt chẽ trạm gác thứ nhất và thứ hai để yểm hộ đội cứu viện quay lại. Ông ta ra dấu OK với Trần Thiên Vũ.
Hai người Trần Thiên Vũ, Khang Thoa dẫn theo ba thành viên của đội đã thay quần áo nhanh chóng đi qua cầu đá, toàn bộ quá trình thật sự thần tốc giống như đi ăn cướp vậy. Khi đi đến trạm gác thứ hai thì Khang Thoa cẩn thận giảng giải một lần nữa về tình hình bố trí phòng ngự ở trạm gác cuối cùng cho đoàn người Vạn Vĩnh Khôn. Trong bóng đêm đen kịt không thể dùng mắt thường để bao quát toàn cảnh chiến trường, thứ đáng tin cậy nhất chỉ còn lại “Bộ não máy tính” Khang Thoa.
Cũng may mấy người Khang Thoa đã sớm “làm hết bài tập”, hiện giờ chỉ cần đối chiếu lại một lần nữa để đảm bảo không có sơ hở nào mà thôi.
Mọi người đều không dám khinh thường, có thể nói rằng thành công hay thất bại đều nằm ở lần hành động này!
Sau mười phút dài dằng dặc, Khang Thoa nhỏ giọng, hỏi: “Đã nhớ kĩ hết chưa?” Bốn người hơi gật đầu.
Trần Thiên Vũ tập trung quan sát một nơi xa xôi nào đó, lúc này, ông lẳng lặng đặt thiết bị nhìn đêm xuống, một lần nữa nhấn mạnh: “Theo như quan sát vừa rồi của tôi, các cậu chỉ có tổng cộng mười giây an toàn để giết chết kẻ địch, giấu thi thể, sau đó đổi ca, toàn bộ phải hoàn thành trong vòng mười giây này… Nếu không, đèn pha sẽ phát hiện ra sự khác thường, có nắm chắc không?”
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, thấy đều là ánh mắt kiên định và quyết tuyệt, còn có hào khí hùng hồn sẵn sàng lao đầu vào cái chết, sức mạnh tinh thần này dường như có thể lây lan, lồng ngực của bọn họ không tự chủ được ưỡn cao lên.
“Xuất phát!” Trần Thiên Vũ nhỏ giọng ra lệnh.
Bốn người tự động tạo thành hai hàng, bước về phía trước đầy kiên định mà chỉnh tề, ngẩng đầu hướng về phía bóng đêm dày đặc, thứ chờ đợi trước mặt bọn họ sẽ là gì đây?
Trần Thiên Vũ và Khang Thoa đều không nhịn được mà âm thầm đổ mồ hôi hột.