Đông Phương Thần Thám

Cầu đá trắng ở đảo Thiên Diệp vẫn tĩnh lặng như thường, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, nhưng đảo mắt lại có một vị khách không mời mà đến.

Đây là một người đẹp có khí chất hoàn mỹ, đến nỗi những vệ sĩ đứng bảo vệ ở cửa cầu đá cũng quên mất chức trách của mình, cho đến khi người con gái xinh đẹp này nhẹ nhàng đi về phía bọn họ.

“Xin chào, tôi muốn gặp Bát gia, làm phiền các anh thông báo một tiếng.” Lưu Tử Thần thoải mái nói.

Trạm gác hiển nhiên mới vừa được sửa sang lại, cũng đổi nhân viên trực một lần nữa, tối hôm qua xảy ra biến cố lớn như vậy, khiến bọn thủ vệ đều không dám tùy tiện xem thường cô gái yểu điệu trước mắt.

Một nhân viên bảo vệ khá lớn tuổi nghi ngờ hỏi: “Cô là ai, tại sao muốn gặp Bát gia?”

Lưu Tử Thần không chút sợ hãi, nói: “Anh hãy nói với Bát gia, tôi tới tìm ông ta để đòi người, ông ta sẽ tự khắc gặp tôi thôi.”

“Đòi người nào cơ?” Nhân viên bảo vệ không hiểu.

Lưu Tử Thần nhàn nhạt nói: “Chính là những người đã xông vào đảo Thiên Diệp của các anh hôm qua ấy.”

Nhân viên bảo vệ cứ thế mà há to mồm, mãi không khép lại được, to gan như vậy, dám một mình xông tới đảo Thiên Diệp đòi người, lại còn là một cô gái trông hết sức gầy yếu nữa, hắn ở đảo Thiên Diệp nhiều năm như vậy rồi, quả thật chưa từng gặp ai như thế cả; nhân viên bảo vệ trẻ tuổi bên cạnh đang định mở miệng quát, nếu như có súng thì lúc này hắn đã vác lên bắn rồi, nhưng lão nhân viên bảo vệ lập tức nháy mắt với hắn, ngăn lại sự lỗ mãng của hắn.

“Được, tôi sẽ giúp cô thông báo với Bát gia, cô đợi ở đây nhé.” Ông bảo vệ kia cầm điện thoại nội bộ trong trạm gác lên xin lệnh, quả là gừng càng già càng cay.

Qua khoảng mười phút, ông bảo vệ mới nói: “Cô vào đi.”

Hai nhân viên bảo vệ nhìn theo cô gái không chút do dự bước lên cầu đá, trong lòng cũng có chút khâm phục.

***

Nhìn từ bề ngoài thì Haraji Heihachirou là một người Nhật Bản vô cùng điển hình, gương mặt gầy gò, ánh mắt lạnh lùng như đao, điểm bất đồng duy nhất là lão không để râu, còn có thể nói tiếng Trung vô cùng chuẩn.

Thấy Lưu Tử Thần thản nhiên như thường, Haraji Heihachirou cũng dứt khoát nói: “Tôi rất bội phục dũng khí của cô, một người phụ nữ xinh đẹp lại dám một mình bước vào đảo Thiên Diệp, cô đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?”

Lưu Tử Thần chậm rãi ngồi trên ghế gỗ trong phòng khách: “Đại đa số thời điểm thì đúng là không dám, đảo Thiên Diệp tiếng xấu lan xa, ai trên đảo Puruin vừa nghe nói đến cũng biến sắc mặt, trong lòng tôi tất nhiên cũng vô cùng sợ hãi. Nhưng vì bạn bè, có nhiều nơi vẫn đáng để mạo hiểm xông vào một lần.”

“Cô bé này cũng nhanh mồm nhanh miệng thật.” Haraji Heihachirou vẫn lạnh băng, ánh mắt cực kỳ đáng sợ, cứ như là người đứng ở trước mặt lão ta là một con chuột đã nằm dưới móng vuốt con mèo vậy: “Nghe nói cô đến đòi người?”

Không ngờ Lưu Tử Thần dứt khoát lắc đầu nói: “Tôi chẳng đòi người gì cả, cũng chẳng đòi được.”

“Ồ?” Haraji Heihachirou dường như hơi sửng sốt, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại: “Chẳng lẽ cô chủ động tới chịu chết?”

“Điều đó thì đương nhiên cũng là không thể nào.” Lưu Tử Thần không chút sợ hãi mà nhìn vị ma vương giết người trong truyền thuyết trước mắt, một tia sáng hiếm thấy ánh lên trong mắt chị.

Sau đó, chị gằn từng chữ nói: “Tôi muốn đánh cược với Bát gia!” Giọng nói không tính là lớn, nhưng vang vọng và mạnh mẽ.

Haraji Heihachirou hồi lâu không nói gì, giống như đang nhìn thấy một người ngoài hành tinh vậy, sau đó lạnh lùng nói: “Đánh cược? Cô và tôi đánh cược sao?”

“Đúng.” Lưu Tử Thần lạnh nhạt nói.

“Đánh cược gì? Nói nghe thử xem.” Haraji Heihachirou không lộ ra quá nhiều hứng thú, nhưng cũng không trực tiếp cự tuyệt.

“Tôi đánh cược rằng Bát gia căn bản không dám giết chết những người được gọi là xâm phạm này.” Lưu Tử Thần hết sức bình tĩnh nói.

Haraji Heihachirou ban đầu còn hơi kinh ngạc, ngay sau đó đã bật cười như điên, cuối cùng dường như còn chảy cả nước mắt.

“Tại sao? Chỉ bởi vì bọn họ là cảnh sát ư? Này cô bé, cô đã nghe qua tin đồn này hay chưa, chỉ cần là nhân viên công vụ chính phủ mà dám can đảm trèo lên đảo Thiên Diệp của tôi thì chẳng ai có thể sống sót rời đi cả, cô cho rằng đó chỉ là lời đồn thổi dọa người khác thôi sao?” Haraji Heihachirou dừng một chút, vẻ hung tợn lộ ra trong mắt lão ta, giống như một con chó sói bị khiêu khích vậy, lão ta nhìn chằm chằm vào Lưu Tử Thần mà cười nhạt: “Cô sai rồi! Trên tay tôi không biết đã dính bao nhiêu máu tươi của quan viên, cảnh sát, nếu không phải nhiều năm qua chưa từng gặp một người phụ nữ nào không biết sợ như cô, cô cảm thấy bây giờ cô còn có thể ngồi nói chuyện với tôi như vậy sao?”

Lưu Tử Thần không sợ hãi chút nào, chị lớn tiếng nói: “Nếu đã không hề do dự giết người, thì vì sao Bát gia lại phải sợ đánh cược với một cô gái nhỏ bé yếu ớt như tôi chứ?”

“Sợ hãi? Tôi thì có gì mà phải sợ?” Haraji Heihachirou hiển nhiên cũng hơi tức giận.

Lưu Tử Thần vẫn không hoảng hốt không vội vàng, nói: “Nếu như không phải là sợ, thì tại sao Bát gia không dám đánh cược với tôi chứ?” Cô quyết định nói thêm: “Một người khôn khéo như Bát gia chẳng lẽ không cảm thấy cả sự việc này hơi kỳ lạ sao?”

Không chờ Haraji Heihachirou trả lời, chị tiếp tục nói: “Dám hỏi Bát gia, ngài làm sao biết những người này là cảnh sát chứ?”

“Đương nhiên là có người nói cho tôi, vậy thì thế nào?” Giọng của Haraji Heihachirou mặc dù vẫn đầy ác ý, nhưng không cố tình lên tiếng hăm dọa nữa.

Lưu Tử Thần vui vẻ gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, nếu như không phải là Bát gia nghi ngờ chuyện này, thì tại sao những cảnh sát đó bây giờ vẫn còn sống chứ?”

“Tự cho mình là đúng, việc xử trí những người này như thế nào còn phải xem tâm tình của tôi nữa, bây giờ còn sống nhưng không có nghĩa là một lúc nữa sẽ còn sống.” Haraji Heihachirou lạnh lùng nói.

Trái tim treo cao của Lưu Tử Thần cuối cùng cũng rơi xuống đất, bây giờ ít nhất đã có thể chứng minh đoàn người Thiên Vũ quả thật vẫn bình yên vô sự, xem ra lần nguy hiểm này vẫn đáng để mạo hiểm một chút, dĩ nhiên là trên mặt chị không có chút khác thường nào.

“Bát gia, mời ông bình tĩnh nghe tôi nói, tôi nghĩ với sức ‘trói gà không chặt’ của một cô gái như tôi, đúng là không có bất kỳ uy hiếp nào đối với đảo Thiên Diệp cả, đúng không?”

Sắc mặt của Haraji Heihachirou quả nhiên thoáng dịu đi, đáng ngạc nhiên là lão ta còn gật đầu một cái.

Lưu Tử Thần lập tức bắt lấy cơ hội cuối cùng sắp tan biến này, chị nói chắc như đinh đóng cột: “Theo tôi được biết, đây là một âm mưu khó lường, có người muốn lợi dụng cơ hội này để kéo đảo Thiên Diệp vào tình cảnh mất trắng tay, mong Bát gia nghĩ lại.”

Vẻ mặt của Haraji Heihachirou trở nên vô cảm: “Cô bé, cô đã quá coi thường đảo Thiên Diệp rồi đấy, nếu như có kẻ dám to gan nổi lên ý định ấy, vậy chẳng phải là tự tìm đường chết rồi sao.”

Lưu Tử Thần khẽ mỉm cười: “Nếu quả thật như Bát gia nói, vậy sao ông không lập tức xử tử tất cả chúng tôi chứ? Tôi tin rằng có người đã mật báo cho Bát gia biết, nếu không thì dù đảo Thiên Diệp phòng bị nghiêm ngặt, nhưng vẫn không thể dễ dàng bắt gọn mười mấy đặc công và cảnh sát chỉ trong một lần như vậy được. Bát gia có từng hoài nghi, có lẽ có những kẻ thâm sâu khó lường muốn đảo Thiên Diệp một mình gánh vác tội danh giết chết đặc công và cảnh sát hay không?” Chị đang muốn đánh cược xem sự tin tưởng giữa đảo Thiên Diệp và đảo Quan Cẩm đảo có thật sự bền chắc hay không, cho nên chị phải lôi ra một viên đạn nặng ký mới được: “Tôi nghe nói mấy ngày gần đây, một nhóm tác chiến tàu sân bay của hạm đội hải quân Trung Quốc sẽ đi qua nơi đây, Bát gia có nên thận trọng xử trí hay không? Lỡ như có người cố ý tiết lộ tin tức?”

“Đây là chuyện của chúng tôi, không nhọc cô phí tâm.” Haraji Heihachirou mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn có thể nhìn ra lão ta quả thực đã hơi dao động.

Nhìn thấy hy vọng, Lưu Tử Thần vội vàng cướp lấy thời cơ: “Mặc dù đây là chuyện riêng của đảo Thiên Diệp, nhưng lại liên quan đến sự sống chết của bạn tôi, nếu có thể, tôi muốn mọi người tốt nhất đều có thể có một kết quả cùng thắng, Bát gia nghĩ thế nào?”

Haraji Heihachirou trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chậm rãi mở miệng nói: “Nếu đã đánh cược, vậy thứ đặt cược là cái gì?”

Rốt cuộc cũng nói đến vấn đề chính, trái tim Lưu Tử Thần cuối cùng mới thoải mái hơn.

Chị mừng rỡ nói: “Chúng ta sẽ cược một kèo, trong vòng nửa tháng, tôi nhất định có thể giúp ngài điều tra ra chân tướng của cả chuyện này, ngăn lại âm mưu của một số người. Nếu như tôi thua, tôi bằng lòng vĩnh viễn ở lại đảo Thiên Diệp, dốc sức mình phục vụ cho ngài; nếu như ngài lỡ thua, thì chỉ xin ngài có thể bỏ qua cho tính mạng của những người này.”

“Không được, cho tới bây giờ, chưa có cảnh sát nào có thể sống sót rời khỏi đảo Thiên Diệp cả.” Haraji Heihachirou quả quyết cự tuyệt.

Lưu Tử Thần chỉ thoáng suy nghĩ rồi mới nói: “Vậy tôi sẽ khuyên bọn họ ở lại, phục vụ cống hiến cho ngài. Chẳng lẽ Bát gia lại lo rằng đảo Thiên Diệp vững như thành đồng này không giữ được bọn họ sao?”

“Nực cười!” Một tia do dự lộ ra trong ánh mắt của Haraji Heihachirou, xem ra Lưu Tử Thần đã may mắn đoán trúng, lão ta thật sự có chút không yên lòng về đảo Quan Cẩm.

“Được, nếu cô đã có can đảm như vậy, thì tôi sẽ cho cô một cơ hội, nhưng thời gian chỉ có mười ngày thôi, trong mười ngày này, nếu như cô không thể cho tôi một câu trả lời hài lòng, tất cả các cô đều phải chết.”

“Một lời đã định!” Lưu Tử Thần cảm giác mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay cuối cùng cũng yên lòng thấm ra.

Chị ôm lòng liều chết để tới đây, rất nhiều suy đoán đơn thuần chỉ là trực giác của mình, không nghĩ tới “mèo mù lại đụng phải con chuột chết”, thành công trì hoãn được mười ngày.

Khuôn mặt Haraji Heihachirou lại lạnh như băng: “Cô đi đi, tôi ở đảo Thiên Diệp chờ tin tức của cô, thời gian mười ngày cũng không lâu đâu, chớ giở trò gì với tôi.”

“Mười ngày sau, chân tướng ắt sẽ rõ ràng.” Lưu Tử Thần nói, vô cùng dứt khoát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui