Tình trạng vết thương của Lý Nhất Đình không khả quan như ông tự nhận, lần đầu tiên sau khi tỉnh lại, ông còn lâu mới khôi phục được. Mấy ngày tiếp theo, Mộ Liên làm nhiều phẫu thuật nhỏ cho ông, nguyên nhân là trong cơ thể của ông còn còn sót lại một vài mảnh vỡ nhỏ và cặn của ca nô, nếu những thứ này không được loại bỏ sạch sẽ ngay thì tương lai có thể sẽ bị nhiễm trùng vết thương hoặc là lưu lại di chứng gì đó, ai cũng không nói chắc được. Ở trong quãng thời gian dưỡng thương này, nhờ có Ngọc Nhi chăm sóc hết mình như một người vợ hiền tỉ mỉ chu đáo, vết thương của Lý Nhất Đình đã chuyển biến tốt với tốc độ nhanh nhất, thỉnh thoảng, ông có thể xuống giường đi lại.
Cũng ở trong khoảng thời gian này, Lưu Tử Thần phái Thẩm Minh Nguyệt tới liên lạc với Ngọc Nhi, nhưng Ngọc Nhi không cho biết tình hình cụ thể, nhưng cô cũng mong Lưu Tử Thần yên tâm, nhóm Trần Thiên Vũ và Lý Nhất Đình bị mọi người lầm tưởng là đã rơi vào tay đảo Thiên Diệp, tạm thời vẫn chưa nguy hiểm tới tính mạng. Ngọc Nhi cũng không biết vụ cá cược của Lưu Tử Thần và Bát gia, nhưng tự mình thăm dò được, dường như đảo Thiên Diệp muốn che giấu chuyện này đi, dù sao thì tội danh sát hại nhân viên công vụ chính phủ ở cái đảo hoang này không hề nghiêm trọng, nhưng vẫn khiến dư luận xôn xao nên chắc chắn cũng không thích hợp. Bát gia của đảo Thiên Diệp tuyệt đối không phải là người có đầu óc ngu si, khi mà chưa nắm rõ tình hình, Bắc Đình còn chưa hoàn toàn bại lộ, xuất phát từ tính cẩn thận, bọn họ tạm thời sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, việc nhận được những tin tức này đương nhiên cũng có công lao của Phạm Nghiêm Hoa.
Máy phát tín hiệu trên người Lý Nhất Đình gặp phải nước biển nên đã hỏng hoàn toàn, chẳng những Lý Nhất Đình không ngờ tới điều này mà chỉ sợ ngay cả người phát minh ra dụng cụ này là Trần Thiên Vũ cũng chưa hề cân nhắc tới. Năm đó, lúc xin bản quyền phát minh, mặc dù đã tiến hành kiểm tra chống nước, nhưng đó chỉ là nước ngọt bình thường, còn đây là nước biển có tính dẫn điện mạnh, bất kỳ thiết bị điện tử nào cũng sẽ bị hỏng, cho nên mới không nằm trong tiêu chuẩn của bài kiểm tra. Lúc phát minh, dám chắc cũng không hề tính trước có một ngày dụng cụ này sẽ rơi xuống biển, trên thế giới này đúng là không có thứ gì hoàn mỹ cả. Cho nên, tới tận bây giờ, Lưu Tử Thần vẫn chưa nghĩ tới Lý Nhất Đình lại đang ở đảo Quan Cẩm, cũng hoàn toàn không có cách nào dò xét được vị trí cụ thể của ông.
Lý Nhất Đình trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng vô cùng lo lắng, chỉ là vết thương lần này thực sự quá nặng, cho nên phải nằm trên giường một thời gian dài, hoàn toàn không thể tự sinh hoạt được. Ăn uống ngủ nghỉ toàn bộ đều dựa vào sự chăm sóc của Ngọc Nhi, ông cảm thấy rất không quen. Nhưng Ngọc Nhi thì bình thản ung dung, không có vẻ gì là nhăn nhó, khiến trong lòng ông tự nhiên sinh ra ra một loại tình cảm không tên. Người trước giờ vốn vô cùng mạnh mẽ một khi ầm ầm ngã xuống, sự yếu đuối trong lòng sẽ lộ ra không sót chút nào, Lý Nhất Đình chính là như vậy, mà Ngọc Nhi chính là “người phát động” kia.
Hôm nay, ông nằm trong phòng bệnh, cảm giác cả người không thoải mái, nên ra sân đi bộ vài vòng, sân của Ngọc Nhi rất lớn, đi được vài lần là ông đã hơi thở hồng hộc. Mặc dù thể lực theo không kịp, nhưng xem ra, vết thương đã khôi phục được kha khá rồi. Lý Nhất Đình đang suy nghĩ nên làm cách nào để liên lạc với Bắc Đình và những người khác, bây giờ, ông vẫn chưa biết nhóm Trần Thiên Vũ đã sớm vào trong tù, tất cả mọi người đều cố tình giấu giếm, sợ trong lòng ông lo lắng sẽ ảnh hưởng tới quá trình bình phục vết thương.
Hôm nay, Ngọc Nhi không ở nhà, hình như có chuyện phải đi ra ngoài.
Lý Nhất Đình ngồi bên một ao nước ở trong sân, nhẹ nhàng vuốt ngực một cái, mặc dù vết thương đã bắt đầu khép lại, nhưng suy cho cùng thì bị thương luôn luôn không quá dễ chịu. Bỗng nhiên, tay của ông đụng phải một vật cứng, tâm trạng không khỏi khẽ động, lập tức lấy chiếc ngọc bội quý báu kia ra ngoài. Bích Hải Tử Diên! Ông mỉm cười, chiếc ngọc bội mềm mại ấm áp này giống như là chủ nhân của nó vậy, khiến tinh thần người ta cảm thấy sảng khoái, ấm áp nhè nhẹ; ly kỳ hơn chính là viên báu vật này đã đi theo mình trải qua trắc trở nhiều lần, thế mà không tổn hại chút nào.
Nghĩ đến đây, ông nghi ngờ cầm Bích Hải Tử Diên hướng về phía ánh nắng để quan sát tỉ mỉ, san hô tím hình trái tim vẫn phát ra ánh sáng lộng lẫy kỳ dị, vật liệu dưới đáy giống như ngọc bích trắng có chút cổ điển mà nhàn nhạt tự nhiên, ánh mắt sắc bén của ông phát hiện quả nhiên trên đường cong hoàn mỹ của san hô tím mất đi một điểm sáng nhàn nhạt, ông bừng tỉnh, xem ra mình không may mắn như vậy, đây là tì vết nhỏ do một vật thể cực nhanh sượt qua, rất khó phát hiện.
Khá lắm, thì ra là thứ này đã cứu tính mạng mình.
Lý Nhất Đình tò mò lật lại Bích Hải Tử Diên, mới phát hiện trên mặt sau còn được điêu khắc vài chữ nhỏ, là loại chữ phồn thể, cho nên ông buồn chán nửa đoán nửa xem xét. Sau khi tốn không ít thời gian, ông mới hiểu rõ mấy chữ này là: Ngọc tế tặng cho con gái rượu Tết Trùng Cửu năm Canh Tuất.
Hàng chữ này không được thẳng tắp cho lắm, không biết là do phong cách ngôn ngữ gì hoặc là nhận sai chữ gì đó, ông không suy nghĩ thêm, lập tức cất viên bảo bối này đi, trong lòng thầm than là mình gặp may, nghĩ bụng phải trả vật gia truyền quý giá này lại cho chủ nhân của nó mới được.
Ngọc tế sao? Chẳng lẽ tên chính của Ngọc Nhi là Ngọc Tế, có thể lắm.
Chỉ có điều, tên này không dễ nghe, sao có thể gọi một cô gái là Ngọc Tế chứ.
Phòng khách của Ngọc Nhi cũng rất rộng, đồ dùng trưng bày xung quanh đều được làm bằng gỗ lim hiếm thấy trên hải đảo, đúng là không nhận ra cô gái hoạt bát đáng yêu này lại có phong cách cổ điển đến thế, hoàn toàn không giống một số đại tiểu thư õng ẹo, trang trí cổ quái kỳ lạ, bày Hello Kitty và chuột Mickey khắp nơi. Trong sân cũng không nhìn thấy mèo con và chó con mà con gái thường yêu thích.
Nhưng mà ánh mắt của ông nhanh chóng bị bể cá to lớn được trưng bày chính giữa phòng khách hấp dẫn.
Trong bể cá nuôi rất nhiều cá cảnh, có con phát ra ánh sáng rực rỡ, một vài con có vây dài ngoài sức tưởng tượng, có một số toàn thân một màu, không thấy pha thêm màu nào khác, còn có vài con mọc ra đôi mắt to gấp nhiều lần bình thường, trông vô cùng dễ thương. Bây giờ, những con cá này đang thản nhiên bơi qua bơi lại không ngừng trong bể cá lớn vài mét vuông, khiến Lý Nhất Đình không khỏi cảm thấy buồn cười. Xem ra, không phải là tiểu thư Ngọc Nhi của chúng ta không dính khói lửa trần gian, mà là có gu hơi khác lạ một chút, thú cưng của cô không phải mèo chó gì mà là những con cá nhỏ có hình thù kỳ quái này.
Điều mà mọi người gọi là lên núi kiếm ăn xuống sông uống nước, ven biển nuôi cá rõ ràng cũng là loại mốt được thiên niên ưu ái.
Lý Nhất Đình cực kỳ nhàm chán, không nhịn được mà nổi tính trẻ con, ông tiện tay lấy xuống một túi thức ăn cho cá bên cạnh bể. Đây là những viên tròn màu vàng nâu to bằng hạt đậu, nhìn không ra là được chế biến từ thứ gì, thử ngửi, thấy hơi có mùi tanh. Ông thử bỏ vài hạt vào trong hồ cá, chúng vừa trôi nổi ở trên mặt nước thì lập tức có mấy con cá cảnh gần đó đuổi theo không ngừng, thức ăn cho cá vẫn còn tự do trôi nổi, nhưng mấy con cá thì đấu với nhau liên tục, xem ra mục đích của bọn chúng cũng không phải là ăn, mà là chơi rồi.
Lý Nhất Đình mỉm cười, hai tay chống lên cái bàn dưới bể cá, lẳng lặng ngắm nhìn đám yêu tinh nhỏ này tự do nô đùa, hưởng thụ một buổi chiều nhàn nhã hiếm có. Viên thức ăn cho cá kia từ từ thấm nước, càng ngày càng nặng, cho tới khi bắt đầu dần dần chìm xuống, ánh mắt của ông lập tức theo viên thức ăn này mà chậm rãi dời xuống, một chuỗi bọt khí nhỏ xíu toát ra bên cạnh viên thức ăn, nhanh chóng tản ra sau đó dâng lên cao.
Quả thật thú vị, ánh mắt của ông cũng không nháy một cái, chờ mong một con cá nào đó sẽ xuất hiện ngang trời để cản đường.
Thức ăn cho cá chậm rãi rơi xuống dưới đáy, rơi xuống bên cạnh một con cá cảnh màu trắng tinh, hình thể tròn vo, mắt to dễ thương, dường như Lý Nhất Đình có thể nghe được tiếng động rất nhỏ khi thức ăn cho cá chạm đáy, miệng con cá này hé ra hút một cái, không hề bị lay động chút nào, giống như không nhìn thấy vậy.
Lý Nhất Đình không khỏi tin phục bởi sự bình tĩnh của nó, tính trẻ con trong ông nổi lên, lấy túi thức ăn cho cá, tiếp tục bỏ từng hạt từng hạt vào trong bể, lúc này mới có mấy con cá tới cướp đồ ăn, nhưng cũng có rất nhiều hạt rơi vào bên cạnh “cá béo”, tình hình vẫn như cũ, nó không để ý chút nào.
Ồ, vẫn còn thái độ này sao? Lý Nhất Đình tìm kiếm khắp nơi, nhìn xem còn có thức ăn nào cho cá hay không, ngoảnh lại thì trông thấy Ngọc Nhi đang khoan thai đi vào cửa.
Ngọc Nhi che miệng cười khẽ: “Anh làm gì thế? Sao mà vui vẻ vậy... chao ôi, có phải sức khỏe của anh đã hoàn toàn khôi phục rồi hay không.”
Lý Nhất Đình tay cầm túi thức ăn cho cá, hơi lúng túng gãi gãi đầu nói: “Yên tâm, cũng không có gì đáng ngại. Nhưng mà hơi tức giận...”
“Sao thế? Ai chọc giận anh hả?” Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi, cô mờ mịt nhìn xung quanh, không rõ ý ông.
Đột nhiên, Lý Nhất Đình vui vẻ bật cười vì sự vô vị của chính mình, thế là ông vội vàng thả thức ăn cho cá vào bể, sau đó ngồi lên ghế.
“Nhắc tới cũng quái lạ, cô nói xem, tôi dụ con cá béo tròn vo kia thế nào, nó cũng đều không động lòng, thật là lợi hại.” Ông bất đắc dĩ nói.
Ngọc Nhi bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là nhàm chán tới mức phân cao thấp với cá, cô cười một tiếng, an ủi: “Được rồi, con cá này chỉ ăn đồ ăn mà tôi cho thôi, anh là người xa lạ, cho dù anh có đồ ăn ngon, nó cũng sẽ không thèm để ý đâu.”
“Thần kỳ như vậy sao?” Lý Nhất Đình kinh ngạc hỏi.
Ngọc Nhi liếc mắt nhìn ông, hơi đắc ý nói: “Anh nghĩ sao, cá cũng biết nhận chủ đấy. Nhìn này...” Cô đưa tay nhẹ nhàng gõ vài cái lên trên lớp kính thủy tinh dưới đáy bể cá, sau đó từ bên cạnh lấy một ít thức ăn cho cá lúc nãy, rải ra trong nước, chuyện ly kỳ xảy ra, “cá béo” mới vừa rồi còn ôn tồn lễ độ, coi thường thương sinh, giờ lại như một mũi tên bắn lên trên mặt nước, chỉ trong chớp mắt đã cướp đi tất cả đồ ăn từ trong miệng mấy con cá gần tháp nước, sau đó thì từ từ chìm xuống như là tàu ngầm, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Lý Nhất Đình vò đầu lần nữa, xem ra thú cưng thật sự biết nhận chủ, quả thực đây là lần đầu tiên ông thấy con cá nghe lời như vậy.
Ngọc Nhi ở bên cạnh nghịch ngợm cười duyên nói: “Đã hiểu chưa? Không có việc gì thì chớ động bừa vào đồ vật của tôi nhé, cẩn thận nó bảo vệ chủ mà cắn anh đấy... anh đừng xem thường nó, lúc không cử động, nó như tảng đá ấy, nhưng khi đã cử động thì chẳng khác gì tia chớp, hơn nữa, ở trong hồ cá này, nó là nữ vương đấy.”
“Được rồi, sợ cô rồi, có hộ vệ khí phách như thế. Tên con cá tròn vo này là gì thế?” Lý Nhất Đình ra vẻ bất đắc dĩ cười cười, nhưng ánh mắt của ông vẫn nhìn chằm chằm con cá này, dạt dào hứng thú.
“À, đây là quà mà cha tôi tặng vài năm trước, nghe nói là giống đặc biệt của đảo Thiên Diệp, tôi cũng không biết đây là cá gì, bình thường tôi cứ gọi nó là... ục ục... ục ục...” Không ngờ, con cá kia đáp lại bằng cách lắc lắc vây đuôi ngắn ngủn, rất là đáng yêu.
Hai người đang nói chuyện phiếm thì một tiếng nhạc du dương như có như không truyền vào từ bên ngoài sân, là âm thanh của ốc biển, ca khúc cũng hết sức quen thuộc.
Lý Nhất Đình mỉm cười, nhìn về phía Ngọc Nhi: “Bài hát ‘Khúc ca linh hồn biển’ thần kỳ! Mộ thần y, ân nhân cứu mạng của tôi tới rồi.”
Ngọc Nhi khinh thường nói: “Không đúng, anh đoán sai rồi, đây là Nghiêm Hoa mà anh ngày đêm mong nhớ mới đúng.”
Lý Nhất Đình lúng túng sờ mũi, ý của ông làm sao có thể gạt được Ngọc Nhi vốn thông minh chứ.
“Cô giúp tôi pha một ấm trà nhé, bây giờ là thời điểm tốt để tâm sự với Nghiêm Hoa đấy.” Ông che giấu, nói.
Ngọc Nhi dí dỏm nhún người: “Tuân lệnh ngài.”