Mùi hương lượn lờ, ý trà bốn phía, ánh nắng tươi sáng, chim hót hoa nở.
Lúc này, khách tới chẳng những có Phạm Nghiêm Hoa mà còn có Mộ Liên và Tiểu Quả Viên nữa, từ khi Lý Nhất Đình vạch trần lai lịch thực sự của Phạm Nghiêm Hoa, anh ta và Mộ Liên đều không định cố ý né tránh người của Bắc Đình. Cho nên, liên lạc viên Bắc Đình là Tiểu Quả Viên cũng may mắn được đi vào khu nhà của Ngọc Nhi, cậu bé trông thì nhỏ tuổi nhưng vô cùng thông minh, khi nhìn thấy Lý Nhất Đình vẫn còn khỏe mạnh, cậu lại vô cùng già dặn mà không hỏi một lời.
Chỉ cần trưởng phòng Nhất Đình còn sống, chuyện gì cũng đã không còn quan trọng nữa, Quả Viên đè nén vui mừng trong tròng, âm thầm suy nghĩ phải nhanh chóng truyền tin tức này ra ngoài như thế nào. Bởi vì cậu bé chỉ là một đứa trẻ, cho nên trong lòng của cậu bé dù suy nghĩ gì cũng không ai đặc biệt chú ý.
Ngọc Nhi hết sức khéo léo mà châm cho mỗi người một ly trà, giống như một nha hoàn nhỏ vậy, lúc này không có ai khách khí, xuất phát từ ý muốn giữ bí mật, Ngọc Nhi không để cho quản gia và tôi tớ bước vào khu nhà của mình, cho nên người pha trà ở nơi này chỉ có thể là cô, còn công việc bưng trà thì vẫn có Tiểu Quả Viên giúp đỡ một tay.
Ban đầu, mọi người đều tự mình uống trà, sau đó, Phạm Nghiêm Hoa mới mở miệng đầu tiên: “Lão Lý, nếu như anh có thắc mắc gì, bây giờ cứ thẳng thắn đừng ngại.”
“Được, lúc này tôi cũng muốn biết chân tướng.” Lý Nhất Đình khẽ đặt chén trà xuống, trà ngon lại thơm ngát dễ chịu vẫn còn lẩn quẩn ở trong miệng.
Lý Nhất Đình không muốn vòng vo: “Nghiêm Hoa, à không, thuyền trưởng Đông Phương... Tôi rất tò mò, anh đã nhọc lòng đi vào đảo Quan Cẩm như vậy, tại sao chỉ làm một tài xế bình thường dưới trướng thiếu gia Kha Minh thế?”
Phạm Nghiêm Hoa (sau này gọi là Đông Phương Nhạc) mỉm cười, anh ta biết Lý Nhất Đình có thể lý giải: “Rất đơn giản, việc lái xe đối với tôi mà nói cũng không khó.”
“Điều này ngược lại cũng đúng, chẳng qua hơi phí phạm tài năng của anh mà thôi, anh làm vậy có mục đích gì?” Lý Nhất Đình cũng không nóng nảy, xem ra hôm nay có nhiều thời gian.
Đông Phương Nhạc thở dài: “Tôi tới đảo Quan Cẩm vốn cũng không muốn được trọng dụng gì cả, có thể làm một tài xế không biết nhiều, về tình về lý đều vô cùng phù hợp.”
Lý Nhất Đình bỗng nhiên hiểu được: “Chỉ có tài xế mới có nhiều cơ hội ra vào đảo Thiên Diệp sao? Ừm, rất thông minh.” Lúc này, sự khâm phục của ông xuất phát từ đáy lòng: “Nhưng tôi vẫn có chút không rõ, mọi người đều biết người bình thường tuyển tài xế đều sẽ chọn người quen biết lâu năm, hoặc là người cùng nhà, biết gốc biết rễ, huống chi là Kha Minh vốn luôn phải xử lý các nghiệp vụ bí mật. Anh lên đảo mới một, hai tháng, sao có thể được Kha Minh chọn làm tài xế? Hay là anh có năng lực đặc biệt gì đó...”
“Cái này thì không có.” Đông Phương Nhạc lắc đầu: “Chuyện này thật ra cũng đơn giản, bởi vì mấy năm trước, tôi đã là tài xế cho thiếu gia Kha Minh rồi, bây giờ chẳng qua là làm lại nghề cũ mà thôi. Mà năm đó, thiếu gia Kha Minh vẫn chưa có cơ hội ra vào đảo Thiên Diệp, ha ha, anh hiểu ý của tôi rồi chứ?”
“À...” Lý Nhất Đình bừng tỉnh, nhưng ông không tiếp tục hỏi dồn về vấn đề này: “Trước tiên, chúng ta tạm thời bỏ qua những việc mà cá nhân anh đã trải qua, điều mà tôi cảm thấy hứng thú nhất bây giờ không phải là vì sao anh làm tài xế, mà là hơn một tháng trước, rốt cuộc trên Tam giác Rồng đã xảy ra chuyện gì?”
Đông Phương Nhạc đang bưng một ly trà lên uống, sau khi đặt chén trà xuống mới cười nói: “Chuyện này à, nói ra rất dài dòng.”
Lý Nhất Đình khẽ cười nói: “Yên tâm, hôm nay, chúng ta có nhiều thời gian, nếu anh không ngại thì cứ từ từ mà nói, tôi cũng tạm thời coi như đó như một câu chuyện cũ ly kỳ, chậm rãi lắng nghe.”
“Ừm, vậy được.” Đông Phương Nhạc gật đầu.
***
Đông Phương Nhạc không giấu giếm chút nào, anh ta kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Vài chục năm gần đây, vùng biển Tam giác Rồng có thể nói là phong ba quỷ quyệt, nơi này thường xuyên đột ngột xuất hiện gió lốc và các vụ đắm thuyền thần bí, lúc tàu buôn chở hàng của các quốc gia đi qua vùng biển này, bất kể như thế nào cũng đều phải chú ý gấp đôi, cẩn thận khống chế, nhưng vẫn khó thoát vận rủi, gần như năm nào cũng có hơn mười chiếc thuyền viễn dương cỡ lớn bị đắm một cách khó hiểu trên vùng biển này; có điều, Đông Phương Nhạc khi đó còn đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở trên tàu hải quân, trong một lần làm nhiệm vụ tuần tra theo thông lệ, chiến hạm của anh ta đã phải trải qua một tai họa ngập đầu.
Lúc ấy, một đội hình hải quân có một chiến hạm, hai chiếc khu trục hạm, hai chiếc tàu hộ tống và một chiếc tàu viễn dương tiếp tế, đi tới phía Tây Thái Bình Dương ở phía Đông biển Nhật Bản, triển khai huấn luyện và tuần tra theo thông lệ hằng năm. Nói tới chuyện này mới thấy trùng hợp, lúc đi qua vùng biển Tam giác Rồng, đội hình tàu chiến gặp một “cơn bão đất”, tàu hộ tống dưới sự chỉ huy của Đông Phương Nhạc và tàu chiến trong đội ngũ gặp sự cố về thông tin nên bị mất liên lạc, đồng thời đi chệch hướng khác thường; tiếp theo, không biết vì nguyên nhân gì mà tàu hộ tống của Đông Phương Nhạc đi nhầm vào khu vực Tam giác Rồng, gió bão nơi này so với tuyến đường đi tuần tra mạnh mẽ hơn rất nhiều, cho dù bọn họ đã lợi dụng kiến thức thông thường trên biển để cố gắng thoát khỏi gió bão, nhưng một cơn gió bão càng đáng sợ hơn đột nhiên tấn công chiếc tàu hộ tống này, tàu chiến được chế tạo bằng thép bị gãy ngang thành ba đoạn, gần như toàn bộ quân lính đều bỏ mình. Đông Phương Nhạc làm hạm trưởng, tuân thủ truyền thống hải quân cổ xưa nhất, hạm trưởng là người cuối cùng rời khỏi tàu chiến. Nhưng may mắn là quy tắc ấy lại như một vị thần đã cứu anh ta một mạng vậy, thật không may là tất cả các thành viên cố gắng rời đi bằng thiết bị cứu sinh đều đã lâm nạn trong cơn sóng gió động trời, còn Đông Phương Nhạc, ở trong thời khắc tàu chiến sắp bị đắm, theo bản năng đã vịn lấy một chiếc tủ gỗ còn nguyên vẹn trong phòng điều khiển, bởi vì chiếc tủ gỗ thần kỳ này rất chắc chắn và may mắn lạ kỳ, chẳng những không bị vỡ vụn đắm chìm trong gió bão, ngược lại còn mang theo anh ta lênh đênh trên biển, đưa anh ta tới bờ biển của đảo Quan Cẩm một cách an toàn.
Mà người cứu anh ta lên lại chính là tiểu thư Ngọc Nhi tốt bụng, Ngọc Nhi khi đó mới mười mấy tuổi, nhưng tính cách của cô không giống những người khác trên đảo, chẳng những vô cùng dũng cảm cứu giúp vị hạm trưởng hải quân gặp nạn, mà còn giấu kín anh ta trong một kho hàng bí mật, cho tới khi anh ta bình phục lại mới thôi.
Nhưng Đông Phương Nhạc bởi vì vụ tai nạn trên biển bất ngờ, phải trơ mắt nhìn thi thể chiến hữu của mình chìm xuống biển cả mà bất lực, ý chí dần dần sa sút, chẳng những không vui mừng vì sống sót sau tai nạn, ngược lại cả ngày quần áo rách rưới, râu ria đầy mặt, say xỉn sống qua ngày ở trên đảo. May mà dù sao đảo Quan Cẩm cũng là nơi có người trong nước sinh sống, nên không có trở ngại gì về ngôn ngữ, mới khiến anh ta không đến nỗi hoàn toàn không sinh sống được.
Ngọc Nhi nhìn mà trong lòng sốt ruột, nhiều lần khuyên ngăn nhưng không có tác dụng, cô chỉ có thể nói dối rằng Đông Phương Nhạc là một công nhân bơ vơ của quảng trường Vạn Thánh, tìm bừa một cớ để thuyết phục cha là Kha Hoằng Hữu, muốn bố trí cho Đông Phương Nhạc một công việc bình thường, muốn anh ta lấy lại tinh thần. Ai ngờ Kha Hoằng Hữu hoàn toàn không để ý tới yêu cầu của cô, dưới cơn nóng giận còn định tống “công nhân “ Đông Phương Nhạc ra khỏi đảo Quan Cẩm, giao cho nhân viên quản lý quảng trường Vạn Thánh, từ đó, Đông Phương Nhạc lấy một cách thức lạ lùng trở thành một gã cu li chân chính của quảng trường Vạn Thánh.
Vượt qua dự kiến của tất cả mọi người chính là ở dưới hoàn cảnh vô cùng tồi tệ này, Đông Phương Nhạc vốn lòng đầy căm uất lại giống như cá gặp nước, tìm được đường sống trong chỗ chết, anh ta thấy những người này có tình cảnh thê thảm, cực khổ lầm than, lập tức kích phát ra tinh thần trọng nghĩa bẩm sinh ở sâu trong nội tâm, chẳng những thành công sống sót ở quảng trường Vạn Thánh mà còn dần dần trở thành lãnh tụ tinh thần của quảng trường Vạn Thánh nữa.
Đông Phương Nhạc có kiến thức rộng rãi nên nhanh chóng tìm ra nguồn gốc của vạn ác - bàn tay gây tội ác phía sau đảo Thiên Diệp. Chính là hoạt động mua bán công nhân trong thời gian dài của đảo Thiên Diệp, mới dẫn đến mấy ngàn công nhân của các quốc gia nghèo khổ bị cầm tù ở quảng trường Vạn Thánh, trở thành tài sản để đảo Thiên Diệp tiếp tục gây tội ác. Thế là anh ta lòng đầy căm phẫn quyết định rút củi dưới đáy nồi, lén lút vạch kế hoạch chờ một ngày có thể xâm nhập vào đảo Thiên Diệp, thu một mẻ hốt gọn bọn chúng. Anh ta không hề hành động lỗ mãng, kế hoạch này giấu ở trong lòng anh ta suốt hai năm, mãi tới khi thăm dò được tình hình phòng thủ của đảo Thiên Diệp, anh ta mới bắt tay vào làm.
Kết quả thì sao, đúng như Vương Tùng đã nói, Đông Phương Nhạc xuất thân từ hàng ngũ hải quân lục chiến, mặc dù lên kế hoạch tỉ mỉ, chiến thuật thoả đáng, nhưng vẫn đánh giá thấp sức mạnh phòng thủ của đảo Thiên Diệp, cuối cùng bị tay bắn tỉa bắn trúng ở trên mỏm đá Thiên Diệp, anh ta rơi xuống biển. Thật may là tình hình biển lúc đó vẫn còn khá tốt, Đông Phương Nhạc rơi xuống biển nhưng bị thương không nghiêm trọng, hơn nữa, kỹ thuật bơi lội của anh ta lại là cao thủ số một số hai trong quân đội. Thế là anh ta dựa vào cảm giác phương hướng trời sinh để bơi về phía Nam đảo Quan Cẩm. Nhưng vì mất máu quá nhiều nên mấy ngày sau, khi anh ta mới bơi được một nửa thì kiệt sức hôn mê, nhưng trời phù hộ thần tướng, dòng hải lưu kỳ diệu của thiên nhiên lại đưa Đông Phương Nhạc đang thoi thóp về đảo Quan Cẩm.
Thật sự là trùng hợp đến lạ, người cứu anh ta lên lần thứ hai vẫn là Ngọc Nhi!