Nói tới đây, Đông Phương Nhạc mới nâng chén trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói: “Ngọc Nhi là ân nhân cứu mạng của tôi, không có cô ấy, tôi không sống được đến hôm nay.”
Ngọc Nhi ngượng ngùng mà nói: “Anh Đông Phương quá lời rồi, thực ra chỉ là trùng hợp thôi.”
“Đối với cô mà nói là trùng hợp, nhưng với tôi mà nói thì đó là trở về từ cõi chết, gặp được quý nhân. Ngọc Nhi chẳng những cứu mạng tôi hai lần mà còn vô cùng có lòng khi thuyết phục anh của cô, để cho tôi yên tâm làm một tài xế bên cạnh anh ta, mặc dù thiếu gia Minh hết sức kiêu ngạo, nhưng đối với cô em gái này thì anh ta gần như nghe lời hết.” Đông Phương Nhạc mỉm cười đáp lại.
Ngọc Nhi gật gật đầu: “Đúng thế, tôi biết dù có đi tìm cha tôi, kết quả cũng là từ chối, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là giới thiệu anh Đông Phương cho anh tôi, anh tôi thấy anh Đông Phương đúng là rất có bản lĩnh, dù thế nào đi nữa, anh ấy cũng yêu những người có tài, nên lập tức vui vẻ đồng ý.”
Lý Nhất Đình kinh ngạc nói: “Anh lênh đênh ở trên biển hai lần, vậy mà vẫn có thể sống sót, đúng là thiên phú dị bẩm đó.”
“Đây chưa tính là gì đâu, tôi nhớ hồi làm việc ở trong quân đội, tôi đã từng có một huấn luận viên về bơi lặn, ba lần rơi vào trong biển, cả ba lần đều bình yên vô sự. Kỷ lục thời gian dài nhất mà anh ta lênh đênh ở trên biển là mười một ngày đêm, nếu nói về sức chịu đựng gian khổ, người Trung Quốc chúng ta không kém cỏi chút nào.”
Tất cả mọi người đều nổi lòng tôn kính, lại hiểu rõ thêm những người canh giữ biển cả chân chính này.
“Đây đều là chuyện cũ của tôi lúc còn trẻ, bây giờ thì tôi không còn sức khỏe và khả năng như thế nữa. Trở lại chuyện chính, khi đó tôi dùng tên giả là Phạm Nghiêm Hoa, ở bên cạnh thiếu gia Minh làm việc hơn một năm.” Đông Phương Nhạc từ từ nói: “Cũng chính vào thời điểm này, một cơ hội rời đảo bỗng nhiên xuất hiện trước mắt tôi. Có một chiếc thuyền đặc chủng của chính phủ gặp phải gió bão ở Tam giác Rồng, cả thuyền hơn sáu mươi người mà chỉ còn lại sáu tên, ngay cả thuyền trưởng cũng đã gặp nạn, nhưng chiếc thuyền này rất chịu chi, thế là tôi nhanh chóng đề cập với thiếu gia Kha Minh về nguyện vọng mãnh liệt muốn trở về Trung Quốc. Mặc dù Kha Minh coi trọng tôi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không biết lai lịch thực sự của tôi, anh ta không đồng ý nhưng cũng không phản đối. Cuối cùng vẫn là Ngọc Nhi tìm con đường riêng, bắt được liên lạc với nhân viên lái tàu may mắn còn sống sót của chiếc thuyền ấy. Cuối cùng, bọn họ đã bỏ ra giá tiền rất lớn để chiêu mộ tôi, thế nên tôi mới may mắn rời khỏi đảo Rồng Ác, trở về Trung Quốc vốn đã lâu không gặp.”
Lý Nhất Đình khẽ nhíu mày: “Bọn họ dễ dàng để anh rời đảo như vậy à, không có điều kiện gì sao?”
“Đương nhiên là có. Một điều quan trọng nhất chính là tất cả số tiền chiêu mộ đều thuộc về chủ nhân, mà số tiền kia đúng là không ít, lúc ấy, giá tiền chiêu mộ của tôi cao tới ba trăm nghìn đô la Mỹ. Mặc dù thiếu gia Kha Minh không nghèo, nhưng cũng khó tránh khỏi động lòng. Một điều kiện khác chính là phải thông qua xét duyệt rời đảo của đảo Thiên Diệp, chuyện này nhìn như dễ dàng, nhưng thực ra rất khó, bọn họ muốn tôi bảo đảm sẽ không tiết lộ bí mật của đảo Rồng Ác, đồng thời còn yêu cầu tôi nghe theo lệnh cung cấp tình báo bên ngoài cần thiết cho bọn họ... Anh biết đấy, tôi đã từng bị súng ống của đảo Thiên Diệp bắn trúng, cho nên xét duyệt rời đảo trở thành chướng ngại liên quan tới sự sống chết của tôi.”
Lý Nhất Đình nghi ngờ nói: “Vậy anh thông qua xét duyệt như thế nào? Vết thương do đạn bắn không giống như những vết thương khác, rất dễ dàng phân biệt.”
Đông Phương Nhạc cười khổ nói: “May mắn là viên đạn đó bắn xuyên qua xương sườn, không ở lại trong người, nhưng đúng là để lại vết sẹo. Để che giấu vết sẹo do viên đạn gây ra, tôi lại tạo ra một vết thương khác ở trên vết thương cũ...” Anh ta nói có vẻ hời hợt, nhưng người nghe vì thế mà biến sắc.
Trên mặt Ngọc Nhi lộ ra vẻ đồng tình: “Anh Đông Phương đã dùng dao vạch ra một đường sâu tới mấy centimet ở phía trước ngực và phía sau lưng, vết thương dài tới nửa mét, ngụy trang thành một vụ tai nạn ngoài ý muốn, trải qua rất nhiều trắc trở mới miễn cưỡng qua được cuộc xét duyệt.”
“Khi đó, để dưỡng thương, tôi nằm ở trong buồng lái, lái chiếc thuyền kia về Trung Quốc.” Bây giờ kể lại, trên khuôn mặt Đông Phương Nhạc không có vẻ gì là đau khổ mà chỉ có cảm giác thoải mái vì đã sống sót sau tai nạn.
“Khi đó, tôi lập tức quyết chí phải tiêu diệt hoàn toàn khối u ác tính quốc tế là đảo Thiên Diệp đó, ôm niềm tin như vậy, tôi mới có thể gắng sức chịu đựng tất cả đau khổ, kiên trì cho tới bây giờ.” Trong mắt Đông Phương Nhạc lộ ra vẻ cứng rắn rất ít gặp, dường như cả người đều đột nhiên uy mãnh.
Lý Nhất Đình vẫn còn một nghi vấn: “Đảo Thiên Diệp còn có một yêu cầu, chính là vào thời khắc mấu chốt thì phải cung cấp tình báo cho bọn chúng, vậy bọn họ làm việc này như thế nào, người rời khỏi đảo Rồng Ác gian nan như thế, lại có thể cam tâm làm việc cho bọn chúng sao?”
Đông Phương Nhạc cười khổ nói: “Đương nhiên là bọn họ đã sớm nghĩ tới chuyện này rồi, đầu tiên, đoạn thời gian làm việc phi pháp ở trên đảo Rồng Ác chính là lợi thế đầu tiên để bọn họ áp chế. Bọn họ sẽ ghi chép chi tiết thông tin của anh, nếu như anh có vợ con ở trên đảo, bọn họ sẽ khống chế vợ con của anh, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao đại đa số người không muốn rời đảo. Nếu như anh không có vợ con, như vậy bọn họ sẽ cài một con chip do bọn họ nghiên cứu chế tạo vào trong trái tim của anh. Nguyên lý của con này chip này vô cùng đơn giản, chỉ là một thiết bị điều khiển bình thường, một khi người của đảo Thiên Diệp tìm tới anh, họ sẽ có thể sử dụng thiết bị điều khiển được chế tạo đặc biệt đó khiến trái tim của anh ngừng đập năm phút. Anh biết hậu quả của việc làm như vậy rồi đấy...”
Sắc mặt Lý Nhất Đình khẽ biến, nhưng ánh mắt của ông thì sáng lên: “Nói như vậy, mỗi thủy thủ được chiêu mộ rời đảo đều sẽ có dấu vết cài chip trong người.”
Đông Phương Nhạc gật gật đầu, anh ta cởi bỏ nút áo, lộ ra cơ ngực cường tráng, ở vị trí gần trái tim, người ta có thể nhìn thấy một vết sẹo rất khó phát hiện.
“Khoa học kỹ thuật chữa bệnh bây giờ phát triển như vậy, anh chưa thử đi giải phẫu để lấy nó ra sao?” Lý Nhất Đình cau mày nói.
Đông Phương Nhạc bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Những khoa học kỹ thuật phi pháp này mặc dù nguyên lý không phức tạp, nhưng trước mắt thì trong nước vẫn chưa có ai chắc chắn việc lấy nó ra sẽ không gây tổn hại gì đến cơ thể. Nếu như thất bại, tôi chắc chắn phải chết. Hơn nữa, chi phí phẫu thuật có liên quan tới trái tim cũng hết sức đắt đỏ, cho nên tôi suy đi nghĩ lại, tổng hợp các suy xét, trừ khi tôi có thể tìm được nguyên bộ thiết bị điều khiển thì mới có thể chắc chắn được... Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến tôi không thể không trở về đảo Rồng Ác.”
Lý Nhất Đình gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Sau khi trở về Trung Quốc, anh vẫn trở lại phục vụ cho hải quân sao?”
Đông Phương Nhạc lắc đầu: “Rời đi nhiều năm như vậy, mặc dù hồ sơ còn bảo lưu ở trong quân, nhưng sớm đã căn cứ vào nguyên nhân hy sinh mà bị xử lý ổn thỏa, muốn trở lại chức vụ ban đầu là không có khả năng. Về sau, vì vết thương nên tôi phải an dưỡng nửa năm, trong lúc đó lại có duyên quen biết với Mộ Liên.” Nói tới đây, bác sĩ Mộ Liên cũng mỉm cười, Đông Phương Nhạc nói tiếp: “Nhắc tới cũng thật khéo, công ty vận tải của Mộ Liên vừa đúng là đơn vị nghiệp vụ đi đường biển quanh năm ở Tam giác Rồng, thế là tôi cố gắng nhận lời mời tới công ty của cậu ta, thuận lợi đi tới Lê Sa Hào.”
Lý Nhất Đình nghi hoặc nói: “Nói như vậy tức là sự cố trên Tam giác Rồng ở Lê Sa Hào, thực ra cũng chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn à?”
“Dĩ nhiên không phải.” Đông Phương Nhạc thần bí cười cười: “Nhưng mà chuyện này, anh phải hỏi Ngọc Nhi.”
Lý Nhất Đình đưa ánh mắt về phía Ngọc Nhi vốn im lặng không nói nãy giờ, cô cười một tiếng: “Thật ra thì cũng trùng hợp, vợ cả của cha tôi trải qua tìm kiếm hỏi thăm nhiều năm mới biết được có một nhân vật quan trọng sau khi rời khỏi đảo Quan Cẩm đang làm việc ở Lê Sa Hào. Bà ấy nhất thời nảy lòng tham, muốn người này trở lại đảo Quan Cẩm tiếp tục làm việc cho mình. Cho nên đã đặc biệt phái anh trai tôi ra biển đón người kia trở về, vì vậy tôi mới có thể bất ngờ gặp lại Đông Phương.”
“Ồ, người mà các cô đặc biệt đón về là ai?” Lý Nhất Đình kinh ngạc hỏi, thực ra ông đã mơ hồ có chút linh cảm.
Ngọc Nhi thản nhiên nói: “Chính là Đại tổng quản Lỗ Gia Uy.”
“Quả nhiên là ông ta!” Lý Nhất Đình bừng tỉnh hiểu ra.
“Nếu như nói hành động lần này của tàu ma là vì giúp đỡ cho Lỗ Gia Uy, vậy mục đích thật sự của các con tàu ma ẩn hiện ngày thường ở Tam giác Rồng chỉ là cướp bóc nhân công thôi sao? Không khác gì ‘giết gà bằng dao mổ trâu’ cả...” Ông có thể đoán được chút đáp án ít nhiều.
Ngọc Nhi lắc đầu: “Tìm kiếm chút nhân công thì cần gì phải sử dụng tàu ma, tốn thời gian lại phí sức. Thật ra cũng đơn giản thôi, nhiệm vụ chủ yếu của tàu ma là kịp thời vớt hàng hóa đặc thù rơi xuống nước, nếu không, anh cho rằng vi phạm lệnh cấm vật tư trên đảo Thiên Diệp nhiều như vậy là do đâu mà có?”
Đông Phương Nhạc gật đầu: “Chuyện này thì trước kia tôi không biết gì cả, cho nên mới phải cố ý leo lên tàu ma tìm hiểu, không nghĩ tới bị bạn cũ là Kha Minh bắt cóc, ha ha...” Nói đến đây, anh ta cũng không nhịn được vui vẻ, trên đời có rất nhiều chuyện luôn luôn thú vị như thế đấy: “Trong gió bão, hàng hóa rơi xuống nước ở Tam giác Rồng, một phần nhỏ hàng hóa đặc thù do tàu ma vớt, phần lớn container cũng là bị dòng hải lưu đặc biệt của Tam giác Rồng vận chuyển tới đảo Thiên Diệp; nguồn gốc lớn nhất gây nên tai nạn trên biển ở Tam giác Rồng chính là gió và dòng chảy không đồng đều, tàu đi chệch hướng khác thường và gió bão siêu cấp không có dấu hiệu báo trước, ba điểm này đủ khiến mọi tàu thuyền gặp phải tai hoạ ngập đầu. Đây có lẽ là điểm may mắn của đảo Thiên Diệp, nhưng cũng khiến một số kẻ liều mạng ‘nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của’ có cơ hội làm xằng làm bậy.”
Lý Nhất Đình gật gật đầu: “Xem ra, phán đoán của tôi và tứ ca không sai...” Ông mang số liệu khí tượng thủy văn đo đạc được của đám người Bắc Đình ở Tam giác Rồng nói cho Đông Phương Nhạc, vị hạm trưởng tiếp xúc với biển cả quanh năm này cũng tỏ vẻ bội phục từ đáy lòng.
Lý Nhất Đình nói tiếp: “Nếu là vậy, tất nhiên đảo Thiên Diệp hẳn phải cài nội ứng vào trên mỗi tàu chở hàng, nếu không thì sao bọn chúng có thể biết được chiếc thuyền đó có gặp nạn hay không? Huống hồ, tàu thuyền vận tải đường thuỷ bình thường sẽ không vận chuyển hành khách vi phạm lệnh cấm vật tư...” Đây đúng là một vấn đề khó hiểu.
Đông Phương Nhạc nặng nề gật đầu: “Đúng là như thế, thực ra thì những nội ứng này chính là chúng tôi - những người vốn được cho là may mắn rời đảo, nhưng cần phải bỏ ra một cái giá lớn, cũng chính là thứ mà chúng gọi là tình báo. Một khi các nhân công leo lên đảo Rồng Ác thì cả đời này sẽ không cách nào thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của đảo Thiên Diệp đâu, trừ khi là chết đi.”
Quả nhiên là vòng vòng đan xen, vô cùng nham hiểm, Lý Nhất Đình không nhịn được mà sởn hết cả gai ốc.