Đông Phương Thần Thám

“Tốt nhất là chúng ta nên cứu nhóm anh Trần ra sớm, hoặc là chuyển tới địa phương an toàn, đề phòng đám người của đảo Thiên Diệp chó cùng rứt giậu, như thế sẽ an toàn hơn.” Đông Phương Nhạc đề nghị.

Hiển nhiên là Lý Nhất Đình đồng ý, nhưng ông cũng đang suy nghĩ tới thực tế khó khăn: “Nếu như tôi không nhớ lầm, cộng thêm kiệt tác của anh, đây là lần thứ hai đảo Thiên Diệp bị xâm phạm, nếu muốn xông vào lần nữa thì chỉ sợ không dễ dàng như vậy...”

Đông Phương Nhạc trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Chắc chắn là không thể xông vào được, nhưng trước mắt, nếu tôi tự mình ra vào đảo Thiên Diệp thì vẫn không thành vấn đề, bởi vì lai lịch vẫn chưa bị lộ. Còn những người khác thì đúng là hơi khó giải quyết, hay là để một mình tôi đi cứu viện, nhưng không chắc đâu...”

Mộ Liên nãy giờ vẫn không nói gì bỗng nhiên đề nghị: “Nếu như Kha Minh có thể giới thiệu tôi vào đảo Thiên Diệp, có lẽ tôi có thể hỗ trợ cho anh, chỉ là không biết đảo Thiên Diệp có thiếu bác sĩ ngoại khoa hay không? Chỉ cần tôi có cơ hội tiếp cận Bát gia, tôi muốn cứu anh Trần ra cũng không quá khó khăn đâu.”

Đông Phương Nhạc lo lắng nói: “Đảo Thiên Diệp là một Ma Quật danh xứng với thực, bất kỳ ai một khi tiến vào thì mỗi giờ mỗi khắc đều gặp phải nguy hiểm, trước khi chưa có kế hoạch chu đáo, tôi không thể tùy tiện để cậu đi vào được. Người kiếm sống ở trên biển, mặc dù cũng có ốm đau ít nhiều, nhưng chỉ là mấy chứng bệnh nhẹ như bị phong thấp đau khớp hay đau lưng mỏi gáy thôi, chứ không cần y thuật cao siêu gì. Còn chứng đau nửa đầu của đảo chủ Kha thì lại là bệnh hiếm gặp, cho nên chuyện cậu đi đảo Thiên Diệp danh không chính, ngôn không thuận, nhất định sẽ làm người ta hoài nghi.”

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lý Nhất Đình, ông vội hỏi: “Nghe nói người sinh hoạt lâu dài ở trên đảo hoặc là tàu thuỷ đều dễ bị bệnh máu xấu, không biết việc này có thật không?”

Mộ Liên nghe vậy cười nói: “Vậy cũng là hoàng lịch cũ, thông thường thì bệnh máu xấu là do thiếu vitamin C gây nên, nhưng bây giờ không chỉ khắp đảo Rồng Ác có thể tự trồng rau quả mà tàu thuỷ cũng không khó vận chuyển rau quả ướp lạnh. Huống chi, kỹ thuật chữa bệnh phát triển, lúc cần thiết còn có vitamin tổng hợp để dùng, ung thư máu gần như đã không còn xuất hiện nữa.”

“Ồ, thì ra là như vậy.” Lý Nhất Đình bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Thời đại khác biệt, xem ra kiến thức của tôi hơi lạc hậu rồi.”

Đám người đang hết đường xoay xở, không nghĩ tới Tiểu Quả Viên đang lắng nghe ở bên cạnh chợt nảy ra một ý nghĩ, cậu bé cười hì hì nói: “Chú Lý, cháu có ý kiến này.”

Tất cả mọi người nhìn về thằng quỷ nhỏ này, Quả Viên ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Thực ra thì cháu cũng không chắc lắm, chỉ là cháu có nghe chú Lý nhắc tới ung thư máu, chợt nhớ tới chị đại từng nói qua với cháu rằng trên đảo san hô phía Tây Thái Bình Dương có một loại cá thần kỳ, nó giống như một khối đá ngầm ấy, nếu như bị loại cá này cắn bị thương, nhẹ thì tê liệt nửa người, nặng thì mất mạng tại chỗ, mọi người đã từng nghe nói chưa?”

Trong những người này, Ngọc Nhi là người có nghiên cứu sâu nhất về cá nên mở miệng chứng thực trước tiên: “Việc này thì tôi biết, ở đảo Quan Cẩm, loại cá này có tên là cá mặt quỷ, tên khoa học ***, thường ngày không thích hoạt động, bề ngoài giống như là một miếng đá san hô kỳ dị vậy, trong cơ thể có chứa kịch độc, từ nhỏ, mẹ của tôi đã nhiều lần nhắc nhở rằng nếu gặp nó thì phải tránh xa. Còn chuyện nó có lợi hại như lời đồn hay không thì do sợ hãi nên tôi vẫn chưa được chứng kiến.”

“Nói như vậy tức là trên đảo Quan Cẩm thật sự có loại cá đó?” Lý Nhất Đình khá bất ngờ.

Thấy mọi người tán thành ý kiến của mình, Tiểu Quả Viên lập tức hưng phấn: “Nếu như chúng ta tìm được một con cá như vậy, sau đó đánh bất ngờ, cho nó cắn một nhân vật quan trọng nào đó bị thương, như vậy thì chẳng phải anh Mộ Liên sẽ có đất dụng võ sao?”

Mộ Liên hơi có chút khó xử mà nói: “Anh là bác sĩ ngoại khoa, chưa từng có kinh nghiệm điều trị vết thương do cá cắn, ngộ nhỡ...”

Đông Phương Nhạc vui vẻ cười nói: “Việc này thì đơn giản, trước tiên, cậu có thể chuẩn bị một con cá mặt quỷ, sau đó thí nghiệm trên thân các con vật khác, tôi biết cậu thích nhất là nghiên cứu, nói không chừng sẽ có thể tìm được phương pháp chữa bệnh đấy.”

“Vậy được.” Mộ Liên đúng là nổi hứng thú: “Nhưng ai có thể giúp tôi bắt một con cá mặt quỷ đây?”

Ngọc Nhi mỉm cười: “Để tôi sắp xếp cho, chỉ cần đảo Quan Cẩm có loại cá này, tôi nhất định có thể bắt được... Thực ra thì Bát gia của đảo Thiên Diệp vẫn luôn có sở thích sưu tập các loại cá kỳ lạ quý hiếm. Mọi người nhìn đi, tất cả những con cá cảnh trong phòng khách của tôi đều là do ông ta tặng đấy, cái gọi là đến mà không trả lễ thì không hay, lúc này, tôi cũng nhân cơ hội tặng quà cho ông lão ấy.”

Tất nhiên là Lý Nhất Đình nhớ kỹ những sinh vật biển mà mình chưa từng gặp ấy, chỉ là ông vẫn có chút lo lắng: “Cá mặt quỷ mặc dù đáng sợ, nhưng nếu muốn bảo nó tấn công người nào đó thì chẳng lẽ phải nhờ vào vận may?”

Đông Phương Nhạc thở dài: “Còn nước còn tát, không thử một chút thì làm sao biết có được hay không? Không cần biết loại cá này có lợi hại như trong lời đồn hay không, chỉ cần đưa được Mộ Liên vào đảo Thiên Diệp là chúng ta coi như thành công một nửa rồi.”

Ngọc Nhi buột miệng cười: “Phải chăng các anh quá coi thường tôi rồi, xin mọi người yên tâm, tự tôi có biện pháp... Đến lúc đó, tôi nhất định có thể để bác sĩ Mộ thuận lợi tiến vào đảo Thiên Diệp.”

Đám người kinh ngạc, Ngọc Nhi chỉ thần bí cười cười, mở to mắt và bĩu môi, không biết đang suy nghĩ gì.

***

Ngọc Nhi không hề khoác lác, cô chẳng những nhanh chóng bắt được cá mặt quỷ mà còn bắt được thêm một vài chủng loại càng kỳ lạ và quý hiếm hơn. Bắt cá là sở trường của cô khi quanh năm sinh hoạt ở đảo Quan Cẩm, nhưng cũng xuất phát từ nguyên nhân muốn bảo vệ những sinh linh này, nên cô không bao giờ hy vọng bắt chúng nó từ biển rộng tự do tự tại đi vào bể cá nho nhỏ này, lần này thuần túy chỉ là vì cứu người mới thay đổi ước nguyện ban đầu.

Bể cá to lớn và xinh đẹp này, giao cho người thích thể hiện là thiếu gia Kha Minh vận chuyển vào đảo Thiên Diệp là hợp lý nhất. Quả nhiên là Bát gia rất vui vẻ, hễ rảnh rỗi là lập tức chơi đùa. Chạng vạng tối hôm đó, con cá mặt quỷ vẫn luôn ẩn núp không di chuyển, ngụy trang thành đá san hô bỗng nhiên từ đáy nước nhảy lên một cái, nhanh như tia chớp mà cắn vào tay ông ta một phát. Lúc ấy, lão ta còn chưa có cảm giác gì, sáng sớm ngày thứ hai, cánh tay phải của Bát gia đã sưng to như cái chày gỗ. Quả nhiên, cá mặt quỷ không hề kinh khủng như lời đồn, nhưng vẫn đủ khiến Bát gia vốn không chút đề phòng phải kêu gào một trận.

Sưng mấy ngày mà vẫn không giảm xuống như mong muốn, Kha Minh tự ý giới thiệu “thần y” Mộ Liên đã chữa bệnh đau nửa đầu cho đảo chủ Kha, dường như mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch một cách hoàn mỹ. Bước cuối cùng chỉ xem Mộ Liên có thể thuận lợi chữa trị vết thương do cá mặt quỷ gây ra hay không thôi, mặt khác chính là có thể tìm được thời cơ thích hợp, để Bát gia ngủ một đoạn thời gian như mong muốn hay không.

Trong các phương pháp liên lạc, có thêm một loại ốc biển truyền âm, ở đảo Thiên Diệp, không ai biết “Khúc ca linh hồn biển” ngoài Mộ Liên cả. Cho nên sau khi Đông Phương Nhạc nhận được tin tức đặc biệt này, hành động cứu viện đã được tiến hành tới bước cuối cùng. Nhưng mà, nếu hai người muốn lén thả đám người Trần Thiên Vũ đi thì điều kiện tiên quyết phải là không được làm kinh động tới bọn đàn em của Bát gia, độ khó thật sự không nhỏ. Mà ngay lúc này, Đông Phương Nhạc bất ngờ gặp phải Đại tổng quản Lỗ Gia Uy ở trên đảo Thiên Diệp.

Anh ta giật mình không hề nhỏ, mặc dù hai người bọn họ đều nằm trong nhóm người của Lê Sa Hào gặp tai nạn trên biển rồi lên đảo, nhưng thực ra thì sau khi lên đảo, họ vẫn chưa từng làm việc với nhau lần nào. Mộ Liên lại càng không biết gì, bị Kha Minh trực tiếp đưa tới quảng trường Vạn Thánh. Đông Phương Nhạc thì biết bà Lâu - người mà Lỗ Gia Uy vẫn luôn phụ tá - thật ra là em gái cùng cha khác mẹ với Bát gia của đảo Thiên Diệp. Từ trước đến nay, bà Lâu không nhận được sự chào đón của Kha Hoằng Hữu, cho nên chuyện Mộ Liên vào đảo Quan Cẩm bí mật chữa bệnh đau nửa đầu cho Kha Hoằng Hữu, hiển nhiên người vốn luôn gắn bó với bà Lâu là Lỗ Gia Uy không rõ lắm. Nhưng nếu như lần này, Lỗ Gia Uy phát hiện ra Mộ Liên đang ở đảo Thiên Diệp thì có lẽ sẽ sinh nghi, liệu ông ta có phá hỏng kế hoạch của bọn họ hay không?

Cũng may là hình như Lỗ Gia Uy đã sớm biết rõ Đông Phương Nhạc sẽ xuất hiện ở đảo Thiên Diệp, thái độ của ông ta vẫn không khác gì khi ở trên Lê Sa Hào, vẫn cung kính gọi anh ta là thuyền trưởng. Đông Phương Nhạc thầm oán lão cáo già giỏi mưu mô này, nhưng mặt ngoài chỉ có thể tỏ ra khách sáo.

Đông Phương Nhạc thậm chí còn hoài nghi không biết kế hoạch đột kích đảo Thiên Diệp ban đêm của đoàn người Trần Thiên Vũ có phải là do thằng cha này để lộ ra hay không, nếu nghĩ kĩ lại thì khả năng này khá lớn.

“Đại tổng quản Lỗ, ông tới đảo Thiên Diệp có việc gì à?” Nếu đã ngẫu nhiên gặp, Đông Phương Nhạc không thể không tán dóc vài câu với vị đồng nghiệp già này.

Lỗ Gia Uy cười khà khà: “Chứ còn gì nữa. Thuyền trưởng lái xe cho thiếu gia Minh, quả thật là giấu tài...” Xem ra, ông ta đã sớm biết hướng đi của Đông Phương Nhạc, chỉ là không muốn vạch trần mà thôi, lời này rất khó hiểu, nó cho thấy ông ta nắm rõ từng cử động nhỏ của Đông Phương Nhạc, nhưng lại có ý khoe rằng mình đã che giấu giúp anh ta.

Đông Phương Nhạc không mò được ý của ông ta, chỉ có thể thuận theo câu chuyện mà nói: “Đảo Quan Cẩm không cần người lái thuyền, cho nên tôi chỉ có thể chọn một công việc dễ dàng thôi. Nếu như Đại tổng quản Lỗ có việc nào tốt hơn, có thể giới thiệu cho tôi...”

“Mấy ngày trước có vài người xâm nhập đảo Thiên Diệp, có lẽ là tới đây tìm thuyền trưởng cậu hả?” Nói chuyện với Đông Phương Nhạc, Lỗ Gia Uy vẫn vui vẻ thẳng thắn như trước, một tia sắc bén lộ ra trong ánh mắt của ông ta: “Nếu như tôi không đoán sai thì lai lịch của những người này rất không bình thường...”

Trong lòng Đông Phương Nhạc giật mình, anh ta vẫn chưa hiểu rõ ý định thực sự của Lỗ Gia Uy, chỉ có thể thử dò xét, nói: “Có người một mình xâm nhập vào đảo Thiên Diệp sao? Lá gan có phải đã quá lớn rồi không. Hơn nữa, bọn họ cần phải tới đảo Quan Cẩm tìm tôi mới đúng, vì sao lại chạy tới đảo Thiên Diệp làm gì? Chẳng lẽ là bạn cũ của tôi...” Lời này của anh ta coi như là kín kẽ không một lỗ hổng, vừa không phủ nhận có thể sẽ có người tìm tới cửa, vừa gián tiếp cho thấy mình không biết gì cả.

Quả nhiên, Lỗ Gia Uy bụng dạ cực sâu chỉ cười khà khà, tiếp tục giả vờ hồ đồ: “Có thể lắm. Chẳng lẽ thuyền trưởng không muốn tự mình đi gặp bọn họ, xem có phải là người quen cũ trước kia hay không à?”

Vấn đề này đúng là khó trả lời, Đông Phương Nhạc trầm ngâm một lát mới từ từ nói: “Chẳng lẽ Đại tổng quản Lỗ biết bọn họ ở đâu sao? Có thể làm phiền anh dẫn tôi đi xem thử hay không, ngộ nhỡ thật sự là bạn của tôi, sinh ra hiểu lầm gì thì tôi còn có thể giải thích với Bát gia...” Anh ta khéo léo đá quả bóng trở về.

Lỗ Gia Uy híp mắt, nhìn anh ta với vẻ thâm thúy, một hồi lâu sau mới nói: “Tôi nào có tư cách nắm giữ tin tức tuyệt mật như thế, vì sao thuyền trưởng không thử trực tiếp hỏi Bát gia xem?”

Đông Phương Nhạc mỉm cười: “Vậy cũng tốt, hôm nào, tôi sẽ nhờ thiếu gia Minh hỏi tình hình thử xem. Nếu là hiểu lầm thì cũng có thể kịp thời làm sáng tỏ, anh nói đúng không, Đại tổng quản Lỗ?”

Lỗ Gia Uy gật gật đầu: “Vậy cũng tốt, nếu có cơ hội, tôi sẽ giúp cậu hỏi Bát gia cũng được.”

“Vậy thì vô cùng cảm ơn, anh bề bộn công việc, tôi cũng phải trở về đảo Quan Cẩm đây...” Đông Phương Nhạc chắp tay trước ngực tỏ ý xin lỗi, Lỗ Gia Uy rất khách sáo mà tạm biệt anh ta.

Đông Phương Nhạc nhìn qua bóng lưng Lỗ Gia Uy đi xa, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, có phải thằng cha này nói bóng nói gió để cảnh cáo mình hay không?

Anh ta đứng tại chỗ suy tư rất lâu.

Tên đã trên dây, không bắn không được, thời cơ chỉ xảy ra trong chớp mắt. Đông Phương Nhạc không tiếp tục lưỡng lự nữa, cho dù có biến cố gì cũng không thể bỏ lỡ cơ hội cứu viện cuối cùng này được.

Đi một bước tính bước ấy thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui