Mọi người “quét sạch chiến trường” trên đảo Thiên Diệp liên tục mấy ngày, kết quả đạt được rất mỹ mãn. Trải qua những ngày sắp xếp và chỉnh lý tài liệu không ngừng nghỉ của mọi người, trên căn bản đã liên kết được những chứng cứ phạm tội của đảo Thiên Diệp, bởi vậy, chuyện tiếp theo rất dễ xử lý, chỉ cần chờ…
Ngoại trừ việc không ngừng tải dữ liệu lên thông qua trạm cơ sở, Bắc Đình chỉ cần kiên nhẫn chờ nhân viên thi hành pháp luật lên đảo, trước khi thu lưới phải đề phòng đám quân còn sót lại của đảo Thiên Diệp chạy trốn. Bọn họ không tiết lộ bất cứ tin tức gì, cứ như là vẫn chưa điều tra ra tình hình trong động dưới nước vậy, chỉ ngầm phái ra từng nhóm trông coi hồ cạn của đảo Thiên Diệp và bến tàu dài một nghìn mét của đảo Puruin. Một là để đề phòng Bát gia vận chuyển hàng hóa trong động sang chỗ khác, hai là để đề phòng những thế lực còn sót lại lên thuyền chạy ra khỏi đảo Thiên Diệp. Để đảm bảo không có sơ hở, tất cả các nhân viên làm nhiệm vụ phòng vệ đều được phân phát vũ khí (đặc biệt lấy từ trong động ra), không ai dám đảm bảo đám quân còn sót lại của đảo Thiên Diệp có thể dùng vũ lực để phản công hay không, làm vậy để đề phòng chu đáo.
Dù sao thì mọi chuyện vẫn chưa được công khai làm rõ, mọi người chỉ có thể âm thầm đề phòng, cố gắng giữ vững cửa ải cuối cùng.
Cũng may, mười mấy ngày trôi qua, toàn bộ đảo Rồng Ác không hề xảy ra bất cứ tình huống nào khác thường. Xem ra lão Haraji Heihachirou kiêu căng ngạo mạn kia rất giỏi giữ bình tĩnh, không hề có hành động và cũng không có ý định bỏ qua cơ ngơi trên đảo Rồng. Tuy rằng căn cứ quân sự của lão ta đã bị tấn công, đám tay sai vẫn đang ẩn nấp trong bóng tối chờ ngày vùng dậy, nhưng đây lại chính là điều mà Bắc Đình trông ngóng.
Thiết bị thông tin trên Lê Sa Hào được duy trì liên lạc với Trung Quốc cả ngày lẫn đêm để bảo đảm có thể biết được hướng đi mới nhất của cảnh sát hình sự quốc tế.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, chỉ qua vài ngày nữa, Bộ Ngoại giao có thể xin được viện trợ quốc tế, phái ra lực lượng cảnh sát liên hợp đến đảo Rồng Ác để càn quét sạch sẽ hang ổ ma quỷ này. Nhưng những tháng ngày chờ đợi thật khó khăn, tình hình tốt đẹp như vậy, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề gì đó, còn không biết Bát gia sẽ ra chiêu thế nào.
***
Bà cả Lâu và con trai Kha Minh, Đại tổng quản Lỗ Gia Uy, Nhị tổng quản Diêu Hồng Thái đã biến mất mấy ngày, chắc bọn họ thấy chột dạ nên đã đi nhờ vả, hợp tác với Bát gia rồi. Đảo chủ Kha Hoằng Hữu cũng không hề xuất hiện, người quản lý mọi chuyện trên đảo Quan Cẩm hiện giờ chỉ còn lại Ngọc Nhi và Kha lão tam. Thật ra, Ngọc Nhi cũng không thích ứng được nhiều, cô vốn không thích quan tâm tới chuyện làm ăn. Chuyện mẹ cả và các anh trai không ở nhà vẫn thường xuyên diễn ra, nhưng hình như lần này cha đi hơi lâu. Cô đã từng hỏi Kha lão tam vài lần nhưng Kha lão tam lại không nói rõ ràng. Cô cũng không để ý nữa, bình thường cha hay có vài nghiệp vụ kỳ lạ, ngày thường lại không thường nói cho cô nên cô hoàn toàn không biết Kha Hoằng Hữu đã xảy ra chuyện. Cô vẫn sinh hoạt như ngày thường, ngắm nghía đám cá cưng của mình, hoặc tưới hoa, trồng cây mỗi ngày, lúc rảnh rỗi thì đọc sách, trông rất nhàn nhã, thoải mái.
Đảo Thiên Diệp và đảo Quan Cẩm, một đảo ở phía Nam, một đảo ở phía Bắc, tuy khoảng cách không xa nhưng dù xảy ra biến cố lớn như vậy, Ngọc Nhi vì đóng cửa không ra khỏi nhà cả ngày nên không hề hay biết. Mấy ngày sau, chỉ khi Lưu Tử Thần tự mình đến cửa thông báo tin Kha Hoằng Hữu đã qua đời thì Ngọc Nhi không kịp chuẩn bị tâm lý, mới rơi nước mắt lã chã, vẻ mặt hoảng hốt. Còn Đông Phương Nhạc thì không tìm được thi thể của Kha Hoằng Hữu trên đảo Thiên Diệp nên hiện giờ, Lưu Tử Thần phải tốn không ít công sức mới làm tâm tình của Ngọc Nhi bình tĩnh lại một chút. Chị uyển chuyển bày tỏ ý của Trần Thiên Vũ: Để suy nghĩ cho đại cục, phải duy trì sự yên ổn trên đảo Rồng Ác, đó là suy nghĩ chung của tất cả mọi người. Có một số chuyện, phải chờ cảnh sát hình sự quốc tế lên đảo điều tra thì mới báo thù được cho đảo chủ Kha. Ngọc Nhi cũng là người hiểu chuyện, cô biết hiện giờ chưa rõ tung tích thi thể của Kha Hoằng Hữu thì dù có đau buồn vô ích, đành phải miễn cưỡng chấp nhận sắp đặt này. Ngọc Nhi xin nói chuyện này cho mẹ, Lưu Tử Thần đồng ý.
Phu nhân Kha nhìn như một người đầy phong tình nhưng thực ra lại là người có tấm lòng nhân hậu, khi biết tin, bà cũng chỉ âm thầm rơi nước mắt chứ không có hành vi nào quá khích, bởi vậy cuối cùng, chuyện này vẫn không tạo ra sóng gió gì trên đảo Quan Cẩm.
Mười mấy ngày sau.
Hai chiếc thuyền hàng khổng lồ rỉ sét loang lổ lẳng lặng cập bến tàu dài nghìn mét của đảo Puruin. Trên tàu có rất ít hàng hóa, trông giống như là tàu gặp nạn trên biển. Tuy rằng các thủy thủ đến từ nhiều quốc gia nhưng lại ít tiếp xúc với bên ngoài, làm việc cũng khiêm tốn, không gây chú ý quá mức. Mãi tới khi có một khuôn mặt quen thuộc đi xuống thuyền thì chúng ta mới biết người này chính là Cục phó Quản Thiệu Tinh đến từ Trung Quốc. Mà Chương Kiến An biết tin đã chờ ở bến tàu từ lâu.
“Tiểu Chương à, tình hình thế nào rồi?” Quản Thiệu Tinh vừa bước xuống khỏi ván cầu đã trực tiếp hỏi.
Chương Kiến An vội đáp: “Cục phó Quản, tất cả đều bình thường, mọi người làm chúng tôi chờ mòn mỏi lắm đấy.”
“Ồ, học được cách ba hoa rồi đấy à, tốt lắm, có tiến bộ.” Quản Thiệu Tinh đùa cợt, thấy vẻ hưng phấn khó giấu trên khuôn mặt cấp dưới của mình, ông ta bèn đưa tay vỗ vai anh ta khen ngợi.
Chương Kiến An nhỏ giọng, nói: “Chúng tôi đã chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi, chỉ còn chờ cơ hội thôi.”
Quản Thiệu Tinh nghi ngờ, hỏi: “Mấy vị thanh tra của Bắc Đình thì sao?”
“À, để tránh đánh rắn động cỏ, bọn họ vẫn đang chờ sếp ở khách sạn Dubai mini.”
Quản Thiệu Tinh gật đầu: “Vậy thì được, chúng ta mau tới đó đi.”
***
Tại khách sạn Dubai mini.
Lưu Tử Thần giới thiệu vài khuôn mặt lạ cho Quản Thiệu Tinh: Đông Phương Nhạc, Mộ Liên, còn có vài thành viên mới của Bắc Đình. Quản Thiệu Tinh bắt tay với từng người, nói rằng mấy ngày qua, bọn họ đã vất vả rồi, ông ta còn đặc biệt tán thưởng hành động của thuyền trưởng Đông Phương Nhạc, còn mang cả quà cảm ơn của thủ trưởng thuộc sở tỉnh. Sau đó, Lý Nhất Đình mô tả tỉ mỉ toàn bộ tình hình trên đảo Rồng Ác cho Quản Thiệu Tinh nghe, cũng cố ý nhắc nhở, tuy rằng hiện nay đám quân còn sót lại của đảo Thiên Diệp đã co cụm, xé lẻ ra thành từng nhóm nhỏ lẻ, nhưng theo phỏng đoán thì vẫn còn hơn một nghìn quân nhân.
Cuối cùng, Lý Nhất Đình hỏi: “Lão Quản, lần này các anh dẫn theo bao nhiêu người?”
Quản Thiệu Tinh đã đoán trước được điều này nên cười khẽ, nói: “Chuyện này thì các anh cứ yên tâm, lần này có rất nhiều chiến sĩ tinh nhuệ của các quốc gia, tuy chỉ có hai trăm người nhưng hoàn toàn có thể lấy một chọi mười.”
“Thế thì tốt.” Lý Nhất Đình gật đầu, nhắc nhở: “Chiến đấu chính diện không thành vấn đề, nhưng số quân còn sót lại trên đảo Thiên Diệp đều là ‘chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’. Căn cứ tình hình mà chúng tôi trinh sát được mấy ngày hôm nay, bọn chúng xé lẻ ra để trà trộn vào quảng trường Vạn Thánh, làng chài, tụ điểm Long Vương. E là khó phân biệt được thân phận thật sự của bọn chúng… Hơn nữa, ngoài mấy nhân vật dẫn đầu thì từ trước tới nay, chúng tôi chưa từng gặp diện mạo thật sự của quân đội canh giữ đảo Thiên Diệp. Chẳng lẽ phải bắt hết toàn bộ cư dân trên đảo hay sao?”
Đây quả là một vấn đề khó khăn không nhỏ, phải biết rằng, chỉ riêng quảng trường Vạn Thánh thôi cũng đã có mấy nghìn nhân công. Dân bản địa trên đảo Puruin phân bố rải rác khắp nơi, nhân số đông đảo, một nghìn người trà trộn vào không hề có dấu vết, trên đảo Rồng Ác lại không có chế độ “hộ khẩu”. Nếu số quân còn sót lại ẩn nấp trên đảo Quan Cẩm, vậy ngoại trừ bắt giữ hết tất cả mọi người ra thì đã không còn cách nào khác.
Quản Thiệu Tinh nhíu mày, hỏi dò: “Mấy vị thanh tra có tính toán gì không?”
Mọi người trầm mặc không nói gì, nói thật, không phải mọi người chưa nghĩ tới chuyện này, nhưng cảnh sát hình sự quốc tế chưa lên đảo, phía Trung Quốc vì muốn bảo mật nên chưa báo trước cho bọn họ khi nào cảnh sát hình sự đến, lực lượng quân đội phân bố thế nào. Mà mọi chuyện lại gấp gáp nên chưa cân nhắc cụ thể về vấn đề này.
Trần Thiên Vũ thoáng suy nghĩ rồi chậm rãi nói: “Tôi có một đề nghị, bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần tìm được tung tích của Bát gia thì những người còn lại không có gì đáng sợ. Mà nếu muốn tìm Bát gia thì chỉ cần tìm được thiếu gia Kha Minh là được.”
Mắt Đông Phương Nhạc sáng lên, anh ta giơ ngón tay cái lên, cất lời khen chân thành: “Ý kiến hay! Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ có cách tìm được anh ta.”
Trần Thiên Vũ lắc đầu: “Xin mọi người hãy bình tĩnh, đừng nóng vội. Chuyện này không hề đơn giản, tôi nghĩ chúng ta nhất định phải tiếp cận từ nhiều hướng, nếu không sẽ ‘đánh rắn động cỏ’, làm phản tác dụng. Tôi có một kế hoạch sơ bộ, mọi người nghiên cứu thử xem… Giống như lúc trước, chúng ta chia làm ba thê đội, nhóm phụ trách tìm Kha Minh, bà cả Lâu và Bát gia do nhóm Bắc Đình chúng ta và thuyền trưởng Đông Phương Nhạc phụ trách. Một thê đội đột kích khác sẽ do cảnh sát hình sự quốc tế phụ trách, bọn họ sẽ căn cứ theo tin tức mà chúng ta điều tra được để tấn công bất ngờ các tụ điểm có khả năng. Một đội khác hành động một mình, quan trọng nhất là do Nhất Đình phụ trách. Tôi muốn mời Ngọc Nhi tổ chức một hoạt động công ích để thăm hỏi ở đảo Quan Cẩm, phương án cụ thể là như thế này…”
“Nhớ kĩ, lần hoạt động công ích này phải được tổ chức ở đảo Quan Cẩm, nếu không sẽ giảm hiệu quả rất nhiều.” Trần Thiên Vũ tốn khoảng nửa tiếng để sắp xếp, mọi người lần lượt bày tỏ đồng ý, đồng thời cũng tiếp thu ý kiến của mọi người để bổ sung thêm vài ý kiến nhằm đảm bảo kế hoạch được thực hiện thuận lợi.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, mọi người bắt đầu làm việc theo kế hoạch được phân công, cảnh sát hình sự quốc tế trên Lê Sa Hào vẫn án binh bất động, bọn họ đang yên lặng chờ hiệu lệnh hành động thống nhất.
***
Quyển truyện này không phải là truyện về chiến đấu nên không có những cảnh tượng miêu tả hoành tráng, thế nên không cần phải nhiều lời về hành động thu lưới vốn nắm chắc phần thắng này nữa. Trận đánh này không quan trọng ở chỗ có thành công hay không mà điểm mấu chốt chính là có thể bắt hết đám quân còn sót lại của đảo Thiên Diệp, không để cho con cá nào lọt lưới.
Điều may mắn chính là, lưới trời lồng lộng, bọn họ vẫn thành công.
Bởi vì bảo mật chặt chẽ nên vài tên cấp dưới đắc lực của Bát gia đã nhanh chóng sa lưới ở tụ điểm Long Vương. Mấy trăm quân lính cấp dưới của Bát gia cũng lộ mặt ở quảng trường Vạn Thánh. Ngoài dự kiến của mọi người chính là bà cả Lâu và Kha Minh không ở cùng một chỗ với Bát gia, bọn họ bị sa lưới trong cái ổ nhỏ ở làng chài. Điều thần kỳ nhất chính là lão cáo già Bát gia và Đại tổng quẩn Lỗ Gia Uy lại bị sa lưới ở đảo Quan Cẩm. Đây đúng là chuyện vui ngoài ý muốn, bởi vì hai người này am hiểu sâu sắc một chân lý… nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Thế nên bọn họ đã tốn công tốn sức cải trang, thay đổi quần áo, chạy tới đảo Quan Cẩm, đục nước béo cò nhằm “nhận đồ thăm hỏi”. Mà người nhìn thấu thủ đoạn của bọn họ chính là Ngọc Nhi nhanh trí hơn người.
Các chi tiết nhỏ cụ thể hơn thì tạm thời không nhắc đến.
Hành động thu lưới đã thành công cao chưa từng có, công tác dẫn độ những phần tử tội phạm này về nước được giao cho Quản Thiệu Tinh và các cảnh sát hình sự quốc tế phụ trách. Tuy số lượng đông đúc nhưng hai chiếc thuyền hàng vẫn đủ để dẫn tất cả bọn chúng về. Thế nên vụ án lớn ở Tam giác Rồng coi như đã có một kết thúc viên mãn.
Còn Bắc Đình thì kiệt sức, cần phải nghỉ ngơi đàng hoàng.
Mọi người ngủ một giấc ngon lành ở khách sạn Dubai mini giống như lợn chết vậy.