Đông Phương Thần Thám

Liễu Tiểu Quyền đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng vẫn lười biếng, nói anh ta chưa từng làm việc cũng không sai.

Sáng sớm hôm nay, anh ta mặc trang phục nghiêm chỉnh, chuẩn bị ra ngoài.

Mẹ ló đầu nhìn vào, nghi hoặc hỏi: “Con đi tìm việc à?”

Liễu Tiểu Quyền chẳng muốn trả lời, anh ta nói: “Hôm nay con dẫn em gái ra ngoài nhé? Con có một buổi họp mặt bạn học.”

Mẹ không nhịn được lại nổi giận: “Mẹ còn tưởng con làm chuyện đứng đắn gì, con không được dẫn Nhứ Nhi ra ngoài đâu, nghe rõ chưa.”

Liễu Tiểu Quyền tất nhiên sẽ không nghe lời mẹ dặn, thừa dịp mẹ ở trong nhà bếp rửa chén, anh ta liền dẫn em gái ra khỏi nhà, em gái cũng vô cùng phấn khích, nói gì nghe nấy, bọn họ đã quá quen rồi.

Không ai có thể phát hiện hành động khác lạ của bọn họ, lại càng không thể nào cản họ lại.

***

Họp mặt bạn học năm năm một lần được sắp xếp ở khách sạn lớn nhất thành phố - Quảng Trường Oanh Ca.

Đây là một cao ốc khách sạn tích hợp hiện đại, cơ cấu bao gồm tổ chức hội nghị, triển lãm, điện ảnh và truyền hình, KTV, bữa tiệc, sảnh buffet, nhà sách sáng tạo, siêu thị cỡ lớn, các kiểu nhà hàng, điện tử giải trí với nhiều công năng khác nhau, tọa lạc tại trung tâm nội thành. Nhiều lực lượng của thành phố đều tập trung ở đây, nhanh chóng trở thành cửa ngõ ra vào của thành phố, trước cửa là cây cầu đông nghịt người, lối đi dẫn thông các hướng, giá trị nhất là đối diện cầu có một con phố sầm uất dành riêng cho người đi bộ, có thể nói là được hưởng muôn vàn sủng ái.

Người đến người đi không cần phải nói, nhưng giao thông lại không bị ách tắc, khách sạn lại thuộc hàng bảy sao, nói cách khác, nơi này có bãi đậu xe vô cùng rộng rãi dưới lòng đất. Khách sạn được phân thành hai khu A C, khu A được xây dựng khá sớm, chủ yếu là khu ăn uống bình thường, khu C là khu mới được khánh thành gần đây, tích hợp các hạng mục tiêu dùng mới nhất; khu B đang được lên kế hoạch xây dựng.

Liễu Tiểu Quyền đã quen rồi, nhưng hôm nay, anh ta vẫn cố ý ăn mặc long trọng một phen, bởi vì hôm nay anh ta sẽ gặp một người bạn học quan trọng, đương nhiên là từ trước tới giờ, anh ta chưa từng nhắc tới người ta, cũng là vì đây là đối tượng mà anh ta đã thầm mến nhiều năm.

Tên của người này, chúng ta đều rất quen thuộc, nhưng Liễu Tiểu Quyền lại không biết, đã năm năm không gặp nhau, chuyện những người bạn này rốt cuộc đang làm công việc gì thì đúng là ai biết rõ được, nhưng dù sao cũng là bạn học mà, chủ yếu là liên lạc tình cảm thôi, làm gì cũng không quan trọng.

Liễu Tiểu Quyền chỉ nhớ người này đã từng là hoa khôi của trường, ngoài chút ảo tưởng lạ lùng trong đầu ra thì những thứ khác, anh ta thực sự không biết gì cả.


Anh ta đã lái xe tới đây, không mui không cửa, chỉ có tiếng gió thổi vù vù, mọi người đừng hiểu lầm nhé, đây không phải xe Ferrari đâu, ngay cả logo đại diện cho chiếc xe kia có ý gì mà Liễu Tiểu Quyền cũng không biết, chắc là xe thể thao mui trần, tính năng cũng không tệ lắm, chỉ là lúc nào cũng để dưới hầm xe tối tăm, cho dù xe có tốt tới đâu cũng trở nên lu mờ ảm đạm.

Anh ta dẫn em gái xuống xe, trực tiếp đi tới chỗ bảng đèn “Exit” phát sáng, tất nhiên anh ta cũng biết chỗ đó sẽ có thang máy đưa anh ta tới thẳng chỗ anh ta muốn tới.

Liễu Tiểu Quyền bỗng dưng vui vẻ hô lên: “Minh Nguyệt!” Sau đó anh ta buông tay em gái ra, nhanh chóng chạy tới đó, bỏ lại Liễu Nhứ Nhi bĩu môi không vui, đó là ai vậy?

Thẩm Minh Nguyệt cũng vừa mới xuống xe, đột nhiên phía sau lại truyền đến tiếng hô lớn khiến cô hơi sững sờ, nghe giọng nói này không quen chút nào, nhưng giọng điệu lại rất thân thiết.

Chờ tới khi cô thấy rõ người chạy tới là một người con trai cao gầy, vừa anh tuấn lại vừa xốc nổi, cô cũng nở nụ cười: “Tiểu Quyền, là cậu à... Vẫn luôn cà lơ phất phơ thế sao?” Cô chỉ muốn trêu anh ta một chút.

Thế nhưng Liễu Tiểu Quyền lại lúng túng dừng bước, không biết nên làm sao, đứng đó gãi đầu.

Cô gái trước mắt đúng là xinh đẹp đến mức khiến anh ta kinh ngạc, cô đang mặc một chiếc váy dài màu nhạt, trên eo thắt một chiếc thắt lưng da mềm mại, phía trước còn thắt một chiếc nơ bướm xinh đẹp, mái tóc dài khoác trên vai làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn như ẩn như hiện, mắt to mi dài chớp chớp, lộ ra ánh sáng bập bùng như ánh lửa; khuyên tai sáng lấp lánh, trang sức dài nhỏ trên cổ, trên cổ tay dường như phát ra ánh sáng lấp lánh, sáng chói đến mức khiến mắt Liễu Tiểu Quyền không mở ra được.

Thẩm Minh Nguyệt cười khanh khách nói: “Nhìn gì vậy, đi thôi. Sao cậu cũng tới muộn như vậy chứ?” Cô nhẹ nhàng vén mái tóc đẹp lên, hương thơm thoang thoảng khiến Liễu Tiểu Quyền mê say.

“Muộn sao? Đây là lần mình ra ngoài sớm nhất đấy.” Liễu Tiểu Quyền không biết nên nói gì, nhưng câu này đúng là lời nói thật.

Liễu Nhứ Nhi vui vẻ chạy tới kéo tay Thẩm Minh Nguyệt, lúc này bọn họ đang đi tới cửa thang máy, đang cùng nhau đợi số 9 trên bảng số chuyển đến vị trí -1.

Liễu Nhứ Nhi ngọt ngào nói: “Chị ơi, chị đẹp quá, thảo nào anh trai em không thèm để ý tới em...” Cô bé thậm chí còn có chút oán giận.

Thẩm Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn cô bé khoảng bảy, tám tuổi này, tự nhiên lại cảm thấy rất thích, đặc biệt là vẻ mặt tức giận của Liễu Nhứ Nhi trông vô cùng đáng yêu, khiến cô cảm thấy cực kỳ yêu thương.

“Cô bạn nhỏ, em nói thật không, chị thật sự đẹp như vậy sao?” Thẩm Minh Nguyệt nhẹ nhàng gõ gõ lên chiếc mũi của cô bé.


Liễu Nhứ Nhi tỏ ra nghiêm túc mà gật đầu: “Cực kỳ đẹp đó, anh trai em sắp biến thành kẻ mê gái rồi...” Cửa thang máy mở ra, người bên trong chưa kịp đi ra thì cô bé đã nhanh chóng lẻn vào trong đám người.

Liễu Tiểu Quyền tức giận nói: “Lại bỏ chạy rồi, để xem lần sau anh có dẫn em ra ngoài nữa không...”

Liễu Nhứ Nhi đứng trong đám người, đột nhiên thò đầu ra làm mặt quỷ, “Blè!...” Người lạ đứng xung quanh đều bật cười ha ha, đúng là một bé gái đáng yêu.

Thẩm Minh Nguyệt cũng cười, cực kỳ vui vẻ.

***

Đây là một bữa tiệc rượu, phải nói rằng hình thức của nó tương đối cao cấp, không giống mấy bữa tiệc bình thường được bày ra trên mấy chiếc bàn lớn, nam thì nốc ừng ực, nữ thì buôn chuyện với nhau.

Nhưng hình thức của bữa tiệc này lại nghiêng về phương Tây, người tiếp nhận thật ra cũng không nhiều.

Thẩm Minh Nguyệt cũng hơi kinh ngạc, cô rất ít khi tham gia mấy bữa tiệc thế này, vả lại, công việc hiện tại của cô chỉ thích hợp ngồi bàn nhỏ uống cà phê, yên tĩnh nói chuyện phiếm với mấy người bạn học.

Thế nhưng tiệc rượu này lại rất sôi nổi, mọi người không ngừng trò chuyện qua lại, cưỡi ngựa xem hoa, lúc cần còn nhảy một điệu nào đó, phương diện này thì cô không rõ, vì vậy Thẩm Minh Nguyệt cũng không biết nên làm gì cả.

Cũng may đều là người quen, vì vậy cô liền đi tới quầy bar, bưng một ly chân cao, rượu bên trong có hai màu đỏ xanh giao nhau, phía trên còn có vài lát chanh, sau đó, cô còn nhờ bồi bàn bỏ thêm vài viên đá vào, tỏ ra mình cũng có chút hiểu biết.

Nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vị vừa chua ngọt lại vừa đắng chát, cô hơi cau mày, không biết đây là rượu gì.

Liễu Tiểu Quyền không biết từ đâu chạy tới, không biết lúc này, em gái đã đi đâu mất, nhưng anh ta không lo lắm, ở đây toàn là bạn học cũ, chắc chắn sẽ có người trông cô bé giúp anh ta; vì vậy anh ta cố gắng tới gần người trong lòng mình hơn một chút.


Tuy rằng đã tới gần hơn rồi, nhưng không biết tại sao, khi chỉ còn cách quầy bar khoảng một mét, Liễu Tiểu Quyền lại không dám tới gần hơn, khí thế của anh ta hiện tại có hơi kém.

“Minh Nguyệt, cậu thấy sáng kiến mới này của mình thế nào?” Anh ta có hơi khoe khoang nói.

“Sáng kiến? Sáng kiến gì cơ?” Thẩm Minh Nguyệt không hiểu.

Liễu Tiểu Quyền thấp giọng nói: “Tiệc rượu đó là mình đề nghị đấy... Một nơi tốt thế này mà chỉ để ăn uống cả ngày, mặt mũi đỏ bừng, lảo đà lảo đảo đúng là hơi thô tục rồi.”

Thẩm Minh Nguyệt không có ấn tượng xấu, cũng không có ấn tượng tốt gì với anh ta. Thật ra cô cũng cảm thấy khá hứng thú với hình thức này, ít nhất thì nó rất mới mẻ và độc đáo.

“Ồ, không nghĩ tới cậu lại thành thạo trong cách tổ chức như vậy, trước đây mình đúng là không nhìn ra đấy.” Cô chủ động bưng ly rượu chân cao lên chạm với Liễu Tiểu Quyền một cái.

Liễu Tiểu Quyền đỏ mặt nhưng vẫn dám tranh công: “Không phải mình đề nghị tổ chức, mình chỉ đưa ra kiến nghị như vậy thôi, không nghĩ tới bọn họ lại vui vẻ tiếp nhận...”

Thẩm Minh Nguyệt thản nhiên à một tiếng.

Đột nhiên không có đề tài gì để nói, Liễu Tiểu Quyền không biết nên làm gì, cũng may điện thoại di động của Thẩm Minh Nguyệt reo lên, cô cầm điện thoại lên nghe, là Lưu Tử Thần gọi đến, đơn giản nói vài câu xong tắt máy.

Liễu Tiểu Quyền tới giờ mới nhớ ra, anh ta hỏi: “Minh Nguyệt, bây giờ cậu đang làm gì vậy?”

“Biên tập website.” Thẩm Minh Nguyệt cười nói.

“Biên tập?” Liễu Tiểu Quyền hơi bất ngờ, anh ta hoàn toàn không có khái niệm gì về ngành này, “Công việc này nhẹ nhàng không? Có phải là cần hành văn tốt không?” Anh ta suy nghĩ một lát, vẫn chưa rõ ràng lắm.

Thẩm Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ công tử nhà giàu này của anh ta, thật ra trong lòng cô cảm thấy rất phức tạp, sao anh ta có thể hiểu được công việc hiện tại của mình chứ, bọn họ luôn sống trong thế giới của riêng mình, đâu quan tâm tới chuyện khác; có điều năm đó, mình không phải cũng như vậy sao?

Điều này khiến cô nổi hứng trò chuyện: “Web liên minh Vi, cậu từng nghe qua chưa?”

Liễu Tiểu Quyền bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tuy anh ta thường xuyên lên mạng nhưng anh ta lại chưa từng nghe cái tên này bao giờ, website trên mạng xã hội hiện đại đâu chỉ ngàn vạn, tiếng tăm không lớn thì ngay cả Baidu cũng không thể tra ra, sao anh ta có thể nói dối được.


Nhưng Thẩm Minh Nguyệt lại không để ý lắm, tiếng tăm của website quả thật quá nhỏ, hơn nữa, mức độ mở rộng lại không đủ, tất nhiên là có các nguyên nhân khác nữa, cô lại không tiện nói ra.

Vì vậy, cô liền nhẹ nhàng lướt qua chủ đề này: “Một trang web nhỏ không tên tuổi thôi, cậu nghe thấy mới kỳ lạ đó.”

Cô nói tiếp: “Cậu thì sao, bây giờ đang làm gì?”

“Mình à... làm trợ lý cho cha.” Lúc này, Liễu Tiểu Quyền không thể không nói dối, nhưng anh ta cũng nhanh trí, đâu thể nói năm năm qua mình không đi làm, nói vậy nhất định sẽ bị người khác chê cười.

Anh ta mang cha ra làm bia đỡ đạn, Thẩm Minh Nguyệt cười khẽ, không hỏi lại nữa.

Liễu Tiểu Quyền đột nhiên nói: “Xong tiệc rượu hôm nay, bọn họ còn muốn tổ chức đi du lịch nữa, cậu có đi không?”

“Đi du lịch ở đâu? Chơi vui không...” Thẩm Minh Nguyệt hơi do dự, vừa rồi chị Tử Thần gọi tới nói rằng có chút việc cần xử lý, chỉ là quả thật mình đã lâu không ra khỏi cửa, cô muốn biết có nơi nào đáng để đi hay không.

Liễu Tiểu Quyền trở nên hưng phấn, xem ra vẫn còn cơ hội, anh ta cố gắng đề cử: “Đảo Khỉ... Chỗ đó có cáp treo vượt biển dài nhất thế giới, khỉ trên đảo không giống như mấy con nuôi trong vườn bách thú đâu, tất cả đều được nuôi thả.” Anh ta mỉm cười thần bí: “Nghe nói mấy con khỉ đó còn có thể chạy tới nắm tay cậu nữa đó...” Anh ta cố gắng tìm điểm thú vị để nói.

“Thật sao?” Thẩm Minh Nguyệt có chút dao động, nhưng cô lại nói: “Vậy mình có thể dẫn bạn theo không?”

Không hiểu sao Liễu Tiểu Quyền lại thoáng cảm thấy sợ hãi, cuối cùng, anh ta vẫn hỏi thử: “Bạn trai à?”

Thẩm Minh Nguyệt bật cười ha ha: “Mình làm gì có bạn trai chứ, là một người chị còn xinh đẹp hơn cả mình nữa, cậu có muốn gặp chị ấy một lần không?” Cô nháy mắt trêu chọc.

Trong lòng Liễu Tiểu Quyền bây giờ kích động vô cùng, anh ta mặc kệ trên đời này có cô gái nào khác đẹp hơn không, anh ta chỉ biết người trước mắt mới là nữ thần trong lòng mình.

“Vậy thì tốt quá!” Anh ta vui vẻ tới mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên, anh ta đột nhiên cầm ly cocktail uống ực một cái, mùi rượu gay mũi quái dị khiến anh ta suýt chút nữa đã phun hết ra.

Thẩm Minh Nguyệt thấy bộ dạng này của anh, cũng không nhịn được mà bật cười ha ha.

Đối với Liễu Tiểu Quyền mà nói, ngày mai chính là ngày tươi đẹp nhất trong cuộc đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận