Đông Phương Thần Thám

Lúc Lý Nhất Đình muốn tới nơi này thì hình như đã hơi muộn.

Dãy nhà bên ao cá đều đóng chặt cửa kính, nơi này từ lâu đã không có ai ở, trước cửa xảy ra hai vụ án mạng, cho dù là ai cũng không dám tiếp tục ở đây nữa.

Lúc trước, không phải ông không nghĩ tới đi điều tra xung quanh, nhưng những việc đó đã có nhân viên cảnh sát của cục thành phố thực hiện; nói thật thì ông vẫn rất tin tưởng những người đồng nghiệp này.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện càng lúc càng khiến người khác khó hiểu, mà cuộc điều tra lúc trước căn bản không tìm được manh mối gì hữu dụng, vì vậy phải tiến hành điều tra tất cả các tình hình lại một lần nữa.

Ông là một người từng trải, thay vì nói là tới điều tra, còn không bằng nói là tới đi dạo một lúc, đôi khi cố gắng quá trái lại sẽ dễ bỏ qua những chi tiết nhỏ.

Ông chậm rãi đi dọc theo ao cá, cho dù thế nào đi nữa thì nơi này vẫn là địa điểm mấu chốt, ông rất tin tưởng điểm này, cho dù là bàn tay vô hình kia hay vụ án Mạnh Tiêu đều liên quan tới nơi này, rốt cuộc bọn họ muốn nói gì với mình?

Dường như tất cả đều trở nên yên lặng, như không hề có chuyện gì xảy ra vậy.

Khu nhà trệt vẫn yên tĩnh như lần đầu tiên tới đây, nhưng lúc đó còn có vài người ra ra vào vào, còn lúc này thì hoàn toàn không còn một ai.

Ông dán sát mặt vào cửa kính để nhìn vào trong phòng, cách trang hoàng trong phòng vẫn không thay đổi, chỉ có bộ ấm trà là bị mang đi, cái gạt tàn thuốc tự chế vẫn còn ở chỗ cũ, ghế sô pha cũng bắt đầu bám bụi.

Ông thầm than, chỉ mới trôi qua vài ngày mà không có ai ở đây, xem ra nơi này chẳng mấy chốc sẽ bị phủ đầy mạng nhện.

Lúc này, ông vẫn đang suy tư nhưng chân vẫn tiếp tục di chuyển về phía bên phải căn nhà, trên cửa gỗ của căn nhà có một ô cửa kính nhỏ, ông bước đến theo bản năng, nhìn xung quanh một lượt.

Đột nhiên...

Một khuôn mặt kinh khủng đột ngột xuất hiện trên ô cửa nhỏ!

Cho dù Lý Nhất Đình là một cảnh sát hình sự có kinh nghiệm, đã từng vào sinh ra tử nhưng cũng suýt chút nữa vấp phải hòn đá dưới mặt đất, bị dọa sợ đến mức ngừng thở.

Giữa ban ngày, thật sự rất quái đản.

***

Cửa phát ra tiếng “cọt kẹt” rồi mở ra.

Lý Nhất Đình không tự chủ được lùi về sau một bước, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống.


Một con quỷ bước ra, con quỷ này còn nói: “Ông là ai?”

Trên mặt “con quỷ” này cũng toát mồ hôi, cuối cùng Lý Nhất Đình cũng bình tĩnh lại, ban ngày ban mặt sao lại có quỷ ra ngoài nói chuyện chứ, đây rõ ràng là người. Có điều, người này lại cao tới mức không bình thường, tóc bù xù như ổ gà, mặt như mặt ngựa, trên quai hàm còn có một vết sẹo dài, lông mày xiêu vẹo, mắt lé, trong mắt còn có chút tơ máu, đừng nói là nhìn từ ngoài cửa vào, cho dù là gặp trực tiếp cũng không dám nhìn thẳng.

“Tôi là cảnh sát... Cậu là ai?” Cuối cùng, Lý Nhất Đình trầm giọng nói.

Người này lặng lẽ nở nụ cười, không khí quỷ dị nhất thời biến mất, nếu không có vết sẹo kia thì có lẽ đây cũng là một người rất hiền lành, có lẽ đúng là nụ cười sẽ thay đổi tất cả.

“Là sĩ quan cảnh sát sao, tên tôi là Phan Xuân Hỉ. Có chuyện gì không?” Thì ra đây là kế toán Phan Xuân Hỉ, lúc đó vừa đông người vừa hỗn loạn, Lý Nhất Đình lại không nhớ trông anh ta như thế nào, hơn nữa nhìn kĩ thì thật ra tuổi cũng không lớn, hình như còn chưa tới ba mươi tuổi.

Thực ra lúc đó, Phan Xuân Hỉ đang ở phòng khách bị thẩm vấn, căn bản không xuất hiện, Lý Nhất Đình tất nhiên không thể nào nhìn thấy anh ta cả.

“Cậu vẫn còn ở đây sao?” Lý Nhất Đình nghi hoặc hỏi.

Phan Xuân Hỉ lại cười khà khà: “Sao dám ở chứ, ngày đầu tiên ở đã gặp ác mộng, khi đó lại không được đi. Ngày hôm sau, sau khi ghi chép xong, chúng tôi đã sắp xếp thu dọn đi tìm chỗ ở khác rồi.”

Lý Nhất Đình ngạc nhiên nói: “Vậy sao bây giờ cậu còn ở đây?”

Phan Xuân Hỉ thở dài nói: “Còn không phải vì miếng ăn hay sao, ông nói xem?... Tôi làm tài vụ, hóa đơn biên lai mấy năm nay đã tích đầy một hòm, làm sao tôi có thể nói đi là đi chứ. Mấy hóa đơn biên lai đều là mạng sống của ông chủ, đâu dám tùy tiện mang đi, cho nên không thể làm gì khác hơn là thừa dịp ban ngày tới đây thu dọn một ít.”

Lý do này đúng là hợp lý, công tác tài vụ đối với một công ty mà nói chính là chuyện cơ mật quan trọng, cả công ty phải dựa vào chúng để sinh tồn.

Có điều Lý Nhất Đình nhanh chóng phát hiện ra vấn đề: “Công ty của các cậu bình thường đều xử lý công việc ở đây à, nơi này không phải là ký túc xá sao?” Ông nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra bất kỳ một thiết bị làm việc nào cả.

Phan Xuân Hỉ lắc đầu nói: “Ở đây thì không thể nào làm việc được, bình thường chúng tôi đều mượn văn phòng của nhà máy để làm. Vả lại, thật ra chúng tôi cũng không có việc gì để làm cả, chỉ là mỗi tháng phải giải quyết nợ đúng hạn, đến giờ thì số nợ này vẫn chưa trả xong, chúng tôi vẫn chưa được lĩnh lương, hai ngày nữa, công nhân sẽ tới đây gây náo loạn mất.”

Lý Nhất Đình đột nhiên hứng thú, ông bảo Phan Xuân Hỉ mang vài cái ghế tựa trong phòng khách ra, cái bàn xếp cũng được xếp lại gọn gàng, cuối cùng thì hôm nay ông cũng đã tìm được một người sẽ tạm thời sống ở đây rồi.

Nhưng Phan Xuân Hỉ căn bản không có ý định này, anh ta chỉ hận không thể lập tức bỏ đi, trò chuyện với cảnh sát có khác gì làm bản tường trình chứ, nhưng Lý Nhất Đình đã lên tiếng thì anh ta không thể đi, bằng không ông sẽ nghĩ trong lòng anh ta chột dạ điều gì.

“Sĩ quan cảnh sát, nhà máy bên kia đang hối thúc, phải tính tiền xong trong ngày hôm nay, ngày mai lại là cuối tuần. Ông xem?” Anh ta ngập ngừng nói, tỏ ý để ngày khác sẽ trò chuyện tiếp.

Lý Nhất Đình không để ý tới anh ta, tự lấy bao thuốc lá ra để lên bàn.


“Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu, ngồi đi.” Ánh mắt ông cực kỳ sắc bén, xa xa nhìn thấy hai người đang đi qua bên này, nhìn dáng dấp thì có lẽ là công nhân, nơi này nhất thời lại có chút hơi người.

Hai công nhân kia đứng ở phía xa, hình như chỉ dám quan sát chứ không dám tới gần, Phan Xuân Hỉ thấy vậy liền nói với Lý Nhất Đình một câu, sau đó đi tới gần miệng cống của ao cá, thấp giọng nói với hai công nhân kia vài câu, hai công nhân kia liền thất vọng, Phan Xuân Hỉ cũng không chậm trễ nữa mà trở về.

Hai công nhân vẫn đứng đó không đi.

Lý Nhất Đình hỏi: “Sao vậy?”

Phan Xuân Hỉ thở dài: “Tường đổ người đẩy, tới đòi tiền chứ sao. Nếu không chờ ông chủ tôi đến thì ông nói xem tôi có thể làm gì nữa đây.”

Lý Nhất Đình cười nói: “Không phải cậu quản lý tài vụ sao, đưa tiền lương cho mấy công nhân đó rồi đuổi đi là được rồi.”

Tâm trạng của Phan Xuân Hỉ tụt xuống, anh ta thấp giọng nói: “Ông không biết đâu, đến bây giờ mà nhà máy vẫn chưa đưa tiền cho chúng tôi, chúng tôi lấy đâu ra tiền trả cho họ chứ. Vả lại cũng đã khất vài tháng rồi, vốn định là công trình tháng này làm xong sẽ tính tiền nhưng không hiểu sao lại đụng phải chuyện này. Đúng là nhà dột lại còn gặp phải mưa, xui xẻo liên tục kéo tới.”

Anh ta lấy hộp thuốc trên bàn, rút điếu thuốc ra châm lửa, xem ra hiện tại anh ta không muốn đi nữa.

Trong lòng Lý Nhất Đình khẽ động, ông hỏi: “Ông chủ của các cậu đâu? Không tới chỉ thị cho cậu sao.”

“Ông ta còn dám xuất hiện sao? Nghe nói người nhà của Mạnh Tiêu tìm ông ta khắp nơi, nằng nặc cho rằng đây là ‘chuyện tốt’ mà ông ta gây ra, kéo nhau tới đây đòi đánh ông ta.” Nói tới đây, Phan Xuân Hỉ có vẻ bất đắc dĩ.

Lý Nhất Đình đột nhiên hỏi: “Là ông ta làm thật sao?”

Phan Xuân Hỉ không suy nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Sao tôi biết được, cái này thì ai mà biết chứ.”

Lý Nhất Đình cảm thấy không khí hơi khác thường, ông muốn tận dụng mọi thời cơ, nói: “Không phải cậu từng ngồi tù sao?” Ông vốn cho rằng vấn đề này sẽ không có câu trả lời.

Nhưng ngoài ý muốn là Phan Xuân Hỉ lại thẳng thắn, gật đầu nói: “Lúc còn trẻ không hiểu chuyện, đánh một đồng hương đến mức tàn phế, vào tù ngồi mấy năm. Bây giờ nghĩ lại thì lại thấy hối hận, quả nhiên là quá kích động rồi.” Hình như đối với chuyện từng ngồi tù, anh ta vẫn có chút kiêu ngạo, loại tâm trạng này khiến người ta khó mà hiểu được.

Đôi khi con người cũng thật kỳ quái, không làm chuyện gì sai, chưa từng vào Cục Cảnh sát thì hễ nghe tới ngồi tù là cảm thấy sợ hãi, vừa nhìn thấy cảnh sát là run cầm cập; những người đã từng ngồi tù thì lại không cảm thấy gì to tát, đặc biệt còn hơi vênh váo khi đứng trước mặt cảnh sát, cứ như muốn nói rằng tôi không sợ anh sẽ cho tôi vào tù lần nữa vậy.

Anh ta lại nói tiếp: “Lúc trước, tôi và mấy người kia cũng ngồi tù với nhau.”


Lý Nhất Đình cũng coi như hiểu rõ tâm lý này, như vậy cũng tốt, ông lại tiếp tục trò chuyện với anh ta: “Ông chủ của các cậu thật kỳ lạ, sao lại cứ toàn tìm người từng ngồi tù tới làm vậy chứ.”

Phan Xuân Hỉ hiển nhiên hơi cảm kích nói: “Ông chủ rất thấu tình đạt lý... Nhưng ông cũng biết đấy, xã hội bây giờ, những kẻ đòi nợ như chúng tôi nếu như không có lý lịch đen tối thì sao có thể đòi được hết nợ chứ, thật ra ông chủ cũng rất thông minh đấy.”

Lý Nhất Đình tiếp tục hỏi: “Ông chủ bảo các cậu giết người, các cậu cũng làm à?”

Phan Xuân Hỉ lại cười: “Đang yên đang lành đi giết người làm gì, tiền lãi nhiều như vậy, ai lại đi giết người làm gì chứ?” Anh ta lại lên giọng với cảnh sát: “Chúng tôi đều có tiền án, mấy chuyện đó hoàn toàn có thể tra ra được, không có chuyện gì thì ai lại tự dưng đi giết người chứ, muốn chết sao; không hiểu cảnh sát các ông nghĩ thế nào nữa, lúc nào cũng coi chúng tôi như kẻ ngốc ấy.”

Anh ta rút kết luận: “Xã hội bây giờ chỉ cần có tiền hoa hồng là được rồi, giết người có ích gì.” Vẻ mặt của anh ta cuối cùng còn lộ ra vẻ “đã ngộ đạo”.

Lý Nhất Đình tin anh ta đang nói thật.

“Xem ra mấy năm nay, các cậu nhận được không ít đơn hàng, mỗi ngày đều rất thoải mái, những đạo lý này cũng đều hiểu rõ.”

Phan Xuân Hỉ lộ vẻ đắc ý: “Đúng vậy, mấy năm nay, trong tay chúng tôi không có mấy chục triệu thì cũng phải có mấy triệu, có rất nhiều việc để làm; ông nói hai đơn vị này lớn như vậy, nuôi sống chúng tôi không phải quá nhẹ nhàng sao.”

Lý Nhất Đình chỉ hai công nhân đứng ở đằng xa, hỏi ngược lại: “Vậy sao bọn họ lại không được lĩnh lương?”

“Ông chủ là ông chủ, công nhân là công nhân; theo quy định hàng năm, bọn họ sẽ được thanh toán một lần trước khi về nhà ăn Tết, nếu không phải nơi này xảy ra chuyện, sợ ông chủ bỏ trốn thì bọn họ sẽ không qua đây đâu.”

Anh ta đột nhiên nói ra chuyện mà mình tự coi là bí mật: “Ông chủ dù có tiền cũng không cho họ đâu, nếu không thì sao có thể làm ông chủ của người khác được chứ, bản thân mình thoải mái là được rồi.”

***

Lý Nhất Đình biết cuộc trò chuyện hôm nay với tên giảo hoạt này sẽ không kiếm được thông tin gì cả.

Ông vung tay, chủ động ngừng cuộc nói chuyện này, nếu tiếp tục nói nữa thì bao thuốc lá ngon của mình sẽ hết mà lại không hỏi được cái gì hữu dụng.

Ông nói: “Được rồi, cậu mở mấy cái phòng này ra cho tôi xem một chút.”

Phan Xuân Hỉ sững sờ, một lúc sau mới nói: “Mấy cái phòng cũ nát có gì đáng để xem chứ? Không phải các ông đã kiểm tra rồi sao?”

Lý Nhất Đình không muốn nhiều lời với anh ta, không lên tiếng nữa mà chỉ duỗi tay, Phan Xuân Hỉ hơi không tình nguyện mà lấy chùm chìa khóa phía sau ra đưa cho ông.

Ba căn nhà có tất cả sáu phòng, có phòng khách, nhà bếp, nhà vệ sinh, còn có nhà kho, bên trong chất đầy thiết bị được vải bạt che kín, Lý Nhất Đình vén một góc lên xem, phát hiện bên trong toàn là linh kiện máy móc cồng kềnh, Phan Xuân Hỉ đứng đằng sau nói: “Không có gì để xem đâu, đôi khi nhà máy hay vứt vài thứ thế này, chúng tôi liền bán tháo cho bọn họ kiếm chút tiền.”

Lý Nhất Đình gật đầu, ông dùng chìa khóa mở một căn phòng phía Tây Bắc ra, trong phòng trang trí rất đơn giản, chỉ có một cái giường sắt, một cái bàn gỗ bình thường, trên bàn rất bừa bộn, vừa nhìn đã biết đây là chỗ ở của công nhân, ông đi một vòng trong phòng, lúc tới gần cửa sổ thì thấy bên ngoài là biển lớn xanh ngắt.


Ông tủm tỉm cười: “Phòng của các cậu lại có cảnh biển nữa à.”

Phan Xuân Hỉ cũng cười nói: “Mấy cảnh ấy, chúng tôi nhìn chán rồi, khạc đàm ngoài đó rất tiện, đôi khi uống nhiều quá, cũng có thể ra đây đi tiểu được.”

Lý Nhất Đình chậm rãi ra ngoài mở hai căn phòng khác, quả nhiên giống hệt căn phòng đầu tiên, hình như chỉ là chỗ ở tạm thời, gần như không có bất kỳ thứ gì, ông hơi thất vọng, lại đi qua nhà bếp xem xét thêm vài lần, một cái tủ lạnh, một cái bàn ăn lớn và một cái bếp ga; ông nhàm chán nhấc lồng bàn nhựa lên, bên trong còn chút thức ăn thừa, mấy người này ngay cả bát cũng lười rửa; nghĩ lại lúc vừa vào phòng Phan Xuân Hỉ, ngoài mấy cái va li nhét đầy phiếu xuất nhập ra còn có một cái giường, có lẽ Phan Xuân Hỉ còn muốn nghỉ trưa một lát.

Tất cả mọi thứ đều bình thường.

Lý Nhất Đình chuẩn bị trả lại chìa khóa cho Phan Xuân Hỉ thì chợt thấy bên cạnh phòng khách hình như còn có một căn phòng nữa, vì vậy ông liền rút tay về, đi tới mở cửa phòng, căn phòng này hình như rộng hơn một chút.

Trong phòng không có giường tầng bằng sắt nhưng lại có một cái nệm Simmoms và một cái chiếu, chăn nệm được trải dưới đất, trông dài khoảng một mét tám, ngoài ra còn có một chiếc tivi, ông đi vào thì ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, liếc ra sau cửa thì thấy có một đôi giày bốt lông màu hồng phấn, ông nhớ là ở đây hình như có một cô gái rất đẹp, ông cũng đã từng gặp rồi.

Nhưng ông không quá mẫn cảm với phụ nữ, dài ngắn ra sao cũng không có ấn tượng cụ thể gì, nhưng lúc này, ông vẫn tới cửa sổ để xem xét theo thói quen. Ngoài cửa sổ là một bức tường cao chứ không phải là biển, tường và cửa sổ cách rất gần nhau, rộng không tới nửa mét, bên tường còn có đám cỏ dại cao bằng nửa người, từ khe hở nhìn ra thì thấy ở phía cuối kia vẫn là biển.

Buồn cười chính là trên đống cỏ dại còn có một bộ quần áo cũ rách rưới, có mấy con chim sẻ nhỏ làm ổ trong đó, líu lo không ngừng, hình như đang chờ ăn.

Môi trường sinh thái này thật sự là trở lại như cũ rồi.

Lý Nhất Đình xoay người rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại, phát ra một tiếng “rầm”.

Ông trả chùm chìa khóa lại cho Phan Xuân Hỉ.

“Sao rồi, điều kiện thế này ổn chứ?” Phan Xuân Hỉ chế nhạo.

Lý Nhất Đình không lên tiếng, một hồi lâu sau mới khẽ nói: “Cũng tàm tạm.”

“Sĩ quan cảnh sát, ông còn muốn xem nữa không?”

Lý Nhất Đình lắc đầu một cái: “Không có gì đẹp cả... Ông chủ của các cậu bình thường hay ở đâu?”

Phan Xuân Hỉ đang trở về phòng mình, nghe vậy cũng không nghĩ gì nhiều, quay đầu lại nói: “Ông chủ ít khi tới đây lắm, anh ta ở phía sau phòng khách này.”

Lý Nhất Đình dường như vô ý hỏi: “Không phải có phụ nữ ở đây sao?”

Phan Xuân Hỉ nhất thời sững sờ, một hồi lâu sau mới ồ một tiếng, vẻ biến hóa trên khuôn mặt anh ta không thoát khỏi đôi mắt của Lý Nhất Đình.

“Em họ của ông ta tới đây vài ngày,... nên ông chủ để cô ấy sống ở đây.”

Anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Mấy ngày trước, cô ấy bị dọa sợ nên bây giờ đã về nhà rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận