“Soạt soạt soạt... xèo xèo... rì rào...”
Trên đường về, Liễu Tiểu Quyền ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời trong xanh, mặt trời đã ngả về Tây. Loại âm thanh đàn khỉ chơi đùa này vô tình biến thành bối cảnh âm nhạc quen thuộc, lúc này nghe kĩ lại thấy thân thiết êm tai. Đảo Khỉ là khu du lịch cực kỳ đặc biệt, một số người có thể dạo chơi mấy ngày mấy đêm mà vẫn không giảm hào hứng, một số người dạo chơi mấy tiếng sẽ cảm thấy không thú vị mà về. Một mặt nhìn cơ duyên, một mặt nhìn tâm tình, người không đặt kỳ vọng quá cao ngược lại có thể chơi một cách thoải mái.
Mặc dù lộ trình hôm nay bất ngờ thay đổi, nhưng tổng thể mà nói đa số vẫn là hài lòng vui vẻ, trên đường có người bị thương, nhưng vết thương không nặng, cũng không liên quan nhiều với Liễu Tiểu Quyền, coi như là xem trò vui đi. Nghe Quý Tinh nói, mắt của Đồng Minh Hải không bị cào mù, chỉ là mí mắt tổn thương và khuôn mặt có vết xước. Xem ra “khỉ bảo vệ” trông thì hung hăng nhưng thực ra đã nương tay.
Đi dạo cùng nữ thần, càng nhiều khúc nhạc dạo ngắn càng có thể gia tăng niềm vui không tên. Việc này giống như phim truyền hình, bằng mọi cách làm cho người xem say mê vậy, trong lòng Liễu Tiểu Quyền chắc cũng như thế. Hơn nữa, lúc Thẩm Minh Nguyệt bảo vệ Dương Dương đã thể hiện ra sự anh dũng không ngờ, càng làm cho Liễu Tiểu Quyền phải lau mắt mà nhìn, không phải nữ thần bình thường mà chính là nữ thần siêu cấp.
Lúc lên núi, Liễu Tiểu Quyền cố gắng tránh né người nhà và bạn bè bạn học, nhưng xuống núi thì không cần phải vậy, mọi người “không đánh nhau thì không quen biết”. Không hẹn mà gặp ở lối vào trạm cáp treo nho nhỏ, vẻ mặt của mọi người đều rất vui vẻ, xem ra chơi đùa rất vui, người có vẻ mặt hơi khác thường duy nhất chính là Hầu Hồng - mẹ của Quý Tinh. Nhưng bà ấy không thể hiện trong lời nói, chỉ có người đặc biệt chú ý mới có thể phát giác, chẳng hạn như Lưu Tử Thần.
Có điều Lưu Tử Thần cũng không biết chuyện giữa gia đình này và Dạ Ca. Cho nên chị cũng không thể đoán được nguyên nhân thực sự bên trong, chị chỉ thông qua một vài chi tiết cảm giác được chút khác thường, có lẽ đây là trực giác của phụ nữ.
Lúc xế chiều, các du khách trở về, không có người chen chúc chen ngang, không có người lòng nóng như lửa đốt, không có người sợ bỏ lỡ thời cơ thưởng thức, bởi vậy rất nhiều người thậm chí chậm chạp không muốn đi vào trạm cáp treo mà lưu luyến trong đại sảnh của lối vào, Liễu Tiểu Quyền chính là một người trong số đó.
Các thương nhân luôn luôn có thể phỏng đoán chuẩn xác tâm lý của những du khách này, cho nên chuyện làm ăn ở lối vào đại sảnh rất phát đạt, có bán đồ lưu niệm của đảo Khỉ, có bán món ăn vặt đặc sắc của bản địa, có bán trái cây trong vùng. Liễu Tiểu Quyền không có hứng thú quá lớn với những thứ này, mà quầy chụp ảnh nho nhỏ kia mới là thứ anh ta nhắm tới.
Có lẽ mọi người vẫn chưa biết, đảo Khỉ là khu bảo tồn thiên nhiên cấp một quốc gia. Đàn khỉ quần cư ở đây đều hình thành từ tự nhiên, không có người can thiệp (ngay cả nuôi thả cũng không phải). Những đàn khỉ này có thể là sinh linh tự do nhất, dựa theo quy định của pháp luật, không ai có thể tạm giam chủ nhân của đảo Khỉ, cho dù là gánh xiếc thú cũng không thể, khỉ tấn công người cũng sẽ không chịu bất kỳ hình thức xử phạt gì. Mọi người nhất định phải tuân thủ nội quy du lịch một cách nghiêm chỉnh, nếu không tuân theo nội quy, gây ra phiền phức thì phải hoàn toàn tự chịu trách nhiệm.
Nói không khoa trương, người ở đây không bằng khỉ.
Liễu Tiểu Quyền phát hiện, trong một góc của đại sảnh có bày một chiếc bàn không lớn, được làm từ gỗ thật, trông rất xưa cũ. Trước bàn có đặt một máy chụp ảnh, phía sau bàn có một ông lão tóc bạc trắng khoảng hơn bảy mươi tuổi đang ngồi, khuôn mặt ông lão đầy nếp nhăn, vừa nhìn đã biết là người đã nhiều lần trải qua tang thương. Càng đặc biệt chính là mắt trái của ông đeo bịt mắt, là một ông lão chỉ có một mắt. Càng thu hút sự chú ý của Liễu Tiểu Quyền hơn chính là trên bàn còn có một con khỉ con đang ngồi xổm, hết sức đáng yêu, lúc này vô cùng ngoan ngoãn ngồi ở trên bàn, đang dùng móng vuốt nhỏ nhắn đút đồ ăn vào trong miệng, đôi mắt nhỏ sáng ngời liên tục đảo qua hai bên, quan sát đông đảo chúng sinh trong đại sảnh.
Trên vách tường phía sau ông lão có một bảng hiệu đơn sơ, bốn chữ “chụp ảnh lưu niệm” cũng được dùng bút lông viết trên giấy đỏ.
Liễu Tiểu Quyền đầy hứng thú đi tới góc này, hiển nhiên những người khác cũng có hứng thú, đi theo anh ta. Thấy có người đến gần, chú khỉ con còn giả làm mặt quỷ với bọn họ, trở mặt với những người bình thường! Lúc này, mọi người mới phát hiện con khỉ này cũng không giống những con khỉ nuôi bình thường bị trói như đi biểu diễn, mà là ung dung thản nhiên chơi đùa trên bàn, giống như không cẩn thận đi nhầm nơi, tới nơi này tìm thú vui tạm thời vậy.
Khỉ nhỏ chỉ cao hai mươi, ba mươi centimet, mắt nhỏ miệng nhỏ tay nhỏ, lông không dài nhưng rất tinh tế, mang theo màu vàng kim óng ánh, đôi con ngươi quay tròn và vẻ mặt quái gở cực kỳ, khiến tâm tình mọi người tốt lên.
Liễu Tiểu Quyền muốn chụp một tấm hình với Thẩm Minh Nguyệt, cho nên anh ta chủ động hỏi giá tiền. Ông lão tóc trắng không nói gì, run rẩy giơ lên năm ngón tay thô ngắn màu đồng cổ. Liễu Tiểu Quyền gật gật đầu, anh ta cũng không hỏi rốt cuộc là năm mươi tờ hay là năm tờ, tiền đối với anh ta mà nói không phải là vấn đề quá quan trọng.
Trước khi chụp ảnh, Liễu Tiểu Quyền ma xui quỷ khiến muốn tiếp xúc thân mật với chú khỉ con đáng yêu này một chút. Cho nên anh ta vươn cánh tay gầy yếu, dùng bàn tay trắng nõn và nhỏ dài nhẹ nhàng vuốt đầu khỉ con. Tay chạm vào lớp lông mềm như nhung, rất là dễ chịu, dường như khỉ con cũng không từ chối mà còn vô cùng ngoan ngoãn, còn tranh thủ cho anh ta một khuôn mặt tươi cười đặc biệt dễ thương.
Mặt Liễu Tiểu Quyền lộ vẻ mỉm cười, dường như có loại ảo giác như người khỉ hợp nhất, tâm linh tương thông vậy.
Bỗng dưng…
Liễu Tiểu Quyền cảm thấy ngón cái đau như bị kim châm, thần kinh phản xạ rụt tay trở về, một giọt máu rỉ ra từ kẽ đốt ngón tay.
Khá lắm, khỉ con thế mà cắn lên ngón cái của anh ta!
***
Liễu Tiểu Quyền nhẹ nhàng lau sạch giọt máu trên ngón tay, dùng miệng thổi thổi, không còn cảm giác đau đớn nữa.
Trong lòng anh ta không tức giận chút nào, cũng không nói chuyện với những người khác.
Chỉ có điều, anh ta cũng không dám tuỳ tiện đụng vào con vật nhỏ bên ngoài trông hiền lành nhưng hết sức ngang bướng này nữa, ngoan ngoãn chờ đoàn người Thẩm Minh Nguyệt chụp ảnh chung. Khỉ con rất là phối hợp, chủ động làm đủ loại tư thế, thậm chí còn biết trồng cây chuối, chọc mọi người cười ha ha.
Chụp ảnh kỷ niệm xong, lúc tính tiền mới phát hiện giá cả rất là rẻ, mỗi tấm năm đồng, có thể nói đây là giá cả không có ở bất kỳ khu du lịch nào. Ông lão vẫn không nói gì, nhưng lấy ra một lá bài cứng từ ngăn kéo của cái bàn, phía trên viết bốn chữ lớn “phụng chỉ ăn xin”. Mọi người nhìn nhau cười một tiếng, cũng hiểu ý hài hước này, chắc có nghĩa là chính phủ đặc biệt quan tâm. Có lẽ, chú khỉ con và ông lão có nguồn gốc không giống bình thường, có lẽ có câu chuyện đặc biệt gì đó liên quan tới chính con khỉ này nữa. Cho nên chính phủ phá lệ bật đèn xanh, chỉ cho phép một mình ông lão bày sạp chụp ảnh, như vậy thì không có gì ngạc nhiên.
Liễu Tiểu Quyền nhấc tay nhìn chiếc đồng hồ Logines trên cổ tay một cái, 17 giờ 44 phút, nơi này trời tối muộn, đại khái tới khoảng 19 giờ mới có thể tối hoàn toàn, nhưng quả thực cũng là lúc nên xuống núi rồi.
Mọi người xếp hàng đi qua cửa vào đại sảnh, lúc này, cha mẹ Liễu Tiểu Quyền khá là thức thời, dẫn Liễu Nhứ Nhi đi. Mặc dù trước khi đi, hai cụ đã lải nhải một phen, nhưng bọn họ là người từng trải, quả nhiên khi nhìn thấy Thẩm Minh Nguyệt cũng không nói gì, bạn học nữ ưu tú như vậy, bọn họ không có gì để bắt bẻ. Chỉ là bây giờ chưa quen thuộc, bọn họ cũng không có ý định trò chuyện với Thẩm Minh Nguyệt nên chỉ hỏi thăm đơn giản.
Mà Thẩm Minh Nguyệt hoàn toàn không nghĩ xa đến vậy, cô vẫn nhường cho đôi vợ chồng già lên thùng cáp treo trước, hai ông bà vừa rồi còn kéo tay của Thẩm Minh Nguyệt hỏi han không ngừng. Thẩm Minh Nguyệt cũng biết đây là hai công nhân già đã về hưu, trong lúc rảnh rỗi, dưới sự thúc đẩy của bạn già mà chạy tới đảo Khỉ cảm nhận cảnh đẹp tự nhiên, con cái quanh năm không ở bên người, ông bà cụ cũng có chút trống trải.
Ông bà cụ vẫy chào Thẩm Minh Nguyệt, lưu luyến không rời mà leo lên thùng cáp, một thùng cáp khác tiếp theo mà đến, Lưu Tử Thần cẩn thận ra hiệu để cha mẹ của Liễu Tiểu Quyền lên trước. Thế là cha Liễu Xương Thụ và mẹ Viên Huệ Nga của Liễu Tiểu Quyền dẫn Liễu Nhứ Nhi leo lên thùng cáp thứ hai, nhìn xuyên qua cửa thủy tinh, Liễu Nhứ Nhi còn làm mặt quỷ le lưỡi với anh trai, nghịch ngợm đáng yêu giống như chú khỉ con vừa rồi.
Ngay sau đó chính là Đồng Minh Hải bị thương ở mắt, mang theo con gái Dương Dương ngồi lên thùng cáp thứ ba, đây là do Liễu Tiểu Quyền cố ý sắp xếp. Cho dù lộ trình rất ngắn, nhưng anh ta vẫn không muốn cách cha mẹ quá gần, có thể ngăn cách một chút là tốt nhất. Tiếp đó, anh ta để gia đình Quý Tinh theo sát phía sau, ngồi lên thùng cáp thứ tư.
Cuối cùng, anh ta cùng với Trịnh Tinh, Thẩm Minh Nguyệt, Lưu Tử Thần leo lên thùng cáp thứ năm.
Du khách ở trong trạm cáp treo rất nhiều, gần như tất cả mọi người đều không chú ý tới cô gái thần bí xinh đẹp kia đang đi theo phía sau bọn họ, ngồi ở thùng cáp thứ tám, càng không nghĩ tới là Dạ Ca và đám người Nhị Nhật ngồi ở thùng cáp thứ mười ba, Dạ Ca bị thương, không thể không tìm giang hồ Nhị Nhật cấp cứu, hội này cũng theo dòng người tới trạm cáp treo.
Đương nhiên, những thứ này đều không quan trọng, đoàn người đi ở phía trước cũng không hề biết gì.
Bây giờ, bọn họ phải đi qua đường cáp treo dài hơn 3000 mét, kết thúc hành trình đảo Khỉ trầm bổng chập chùng và trở về đất liền.
Ai cũng biết, trên đường phải đi qua hai đỉnh núi, một vùng biển mênh mông.
***
“Két cạch”
Liễu Tiểu Quyền cảm thấy trên đỉnh đầu hơi run lên một cái, rất nhẹ. Anh ta nhìn ngọn núi xung quanh bên ngoài lớp kính, vẫn đẹp như vậy, vẫn cao như vậy. Anh ta chậm chạp, không để ý chút động tĩnh này, vuốt vuốt ngón tay, trên ngón cái còn có một chút đau đớn.
Tất cả mọi người đang thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ dưới ánh chiều tà, không ai nói chuyện phiếm, trong thùng cáp rất yên tĩnh, cho nên khi một âm thanh ken két khác truyền tới, ba người kia đều nhận ra được.
Thẩm Minh Nguyệt khẽ nhíu mày: “Ôi, dây cáp này sẽ không đứt đấy chứ?” Người này không tim không phổi, thực ra đó chỉ là câu nói đùa, nói xong, chính cô còn mỉm cười.
Nhưng trong lòng Liễu Tiểu Quyền không khỏi run lên, tự nhiên anh ta sinh ra một cảm giác áp bách và ngạt thở mãnh liệt. Không gian thùng cáp vốn nhỏ, cài dây an toàn ngồi vốn không có cảm giác đang ở trên cao nhiều lắm, thấy Thẩm Minh Nguyệt nhắc nhở như vậy, bỗng nhiên anh ta căng thẳng lên, xung quan toàn là kính, anh ta hơi sợ độ cao nên càng cảm thấy không thoải mái. Đúng vậy, một quả cầu thủy tinh nặng như thế mà rơi xuống khe núi, vậy chẳng phải là thịt nát xương tan hay sao?
Trịnh Trinh ngồi ở bên cạnh Liễu Tiểu Quyền cười ha ha: “Làm sao có thể chứ, loại dây cáp này đều được chế tạo đặc biệt, sao có thể dễ đứt như vậy được.”
Liễu Tiểu Quyền theo bản năng thò đầu dán lên cửa kính, khuôn mặt đều đè ra dấu vết ở trên kính, anh ta không có cách nào nhìn thấy chỗ nối tiếp của dây cáp và thùng cáp trên đỉnh đầu, nhưng có thể nhìn thấy dây cáp phía trước. Lúc đi lên vì lòng hưng phấn nên anh ta không lưu ý chút nào, lúc này mới phát hiện phía trên dây cáp thật đúng là có chút rỉ sét loang lổ, đặc biệt là ở mỗi đoạn ròng rọc, vết rỉ sét càng rõ ràng hơn.
Có lẽ mỗi bạn từng ngồi đường cáp treo đều biết, cách mỗi mấy chục mét trên đường cáp treo đều có một trụ ròng rọc cao chót vót, đường kính cây cột bê tông tròn trịa này ước chừng vài mét, cao khoảng mấy chục mét, dựng đứng ở lưng chừng núi hoặc đỉnh núi, mục đích là để chịu lực, dây cáp chính là thông qua trụ ròng rọc di chuyển qua mấy cái ròng rọc cỡ lớn trên đỉnh.
Vừa mới nói ra, thùng cáp lại nhẹ nhàng run rẩy lần nữa, nhưng không phải là vì nguyên nhân khác mà là thùng cáp đi qua một trụ ròng rọc chịu lực kế tiếp.
Thẩm Minh Nguyệt tiếp tục trêu đùa: “Vậy cũng chưa chắc, cả ngày phơi gió phơi nắng, bờ biển lại ẩm ướt quanh năm, nói không chừng lâu năm không tu sửa đấy... Mọi người nói xem, phải kiểm tra tu sửa những dây cáp này như thế nào nhỉ, cao như vậy, thật không nghĩ ra.”
“Miệng quạ đen!” Lưu Tử Thần nhịn không được mắng: “Minh Nguyệt, có phải em chỉ sợ thiên hạ không loạn hay không?”
Thẩm Minh Nguyệt lơ đễnh nói: “Nói vui thôi mà sợ gì, cũng đâu rơi xuống thật... Ồ, mọi người nhìn kìa, thùng cáp phía trước sao có thể đi nhanh như vậy được?”
“Nói hươu nói vượn, cao quá thấy ảo giác thì có.” Mặc dù Lưu Tử Thần nói như vậy, nhưng chị vẫn cẩn thận nhìn theo hướng mà Thẩm Minh Nguyệt chỉ, tìm chút việc để quan tâm cũng là một loại niềm vui.
Ngón tay nhỏ dài của Thẩm Minh Nguyệt chỉ về thùng xe cáp mà chính cô đã nhường cho hai vợ chồng già ngồi.
Lúc đầu, bọn họ chưa nhìn kĩ, chẳng qua, dường như khoảng cách có chút thay đổi kỳ lạ. Ngay sau đó liền xảy ra một màn suýt chút nữa khiến bốn người kinh hãi hô to thành tiếng, thùng cáp đầu tiên bỗng nhiên thoát khỏi sự cố định của dây cáp, chỉ sau một thời gian ngắn đã tăng tốc trượt đi, đột nhiên rơi xuống dưới, vài giây sau liền nện xuống sườn núi. Chẳng những kính văng khắp nơi mà còn bắt đầu lăn xuống dưới chân núi, bụi bay mù mịt, má ơi, dám chắc hai ông bà cụ cũng theo thùng cáp mà tan xương nát thịt.
Hai cô gái hoảng hốt sợ hãi, hai người đàn ông cũng không ngoại lệ, mặt mũi ai cũng vô cùng hoảng sợ.
Đây gọi là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.
Một tiếng “oành” vang lên, dây cáp phía xa bỗng nhiên gãy lìa, sức kéo cực lớn khiến chỗ dây cáp đứt lìa bay như đạn lạc, xoay tròn lan ra hai hướng, tới chỗ ròng rọc lại càng là nhảy lên, quán tính cực lớn làm cho dây cáp gãy đôi ở chỗ ròng rọc, giống như là cây roi rèn từ sắt, ôm theo lực lượng ngang bằng vạn quân mà hung hăng quất lên trên một thùng cáp khác, trong nháy mắt đã cắt thùng cáp kia thành hai đoạn!
Gia đình Quý Tinh ngồi bên trong thùng cáp không kịp phản ứng, không chút đề phòng, ngay trong nháy mắt sấm chớp rền vang ấy, kính bảo vệ vỡ vụn bắn tung tóe, thùng cáp treo và cơ thể người đồng thời bị cắt thành hai đoạn, như một vật rơi tự do kéo theo cơn mưa màu đỏ ào ào vẩy xuống, nằm ở dưới ngọn núi xanh nguy nga.
Bởi vì cách quá gần, Liễu Tiểu Quyền sợ tới mức hồn phi phách tán. Trước khi chết, Quý Tinh trợn tròn hai mắt gần như nhìn thẳng vào mắt anh ta, tai nạn như thế này, anh ta hoàn toàn bó tay, gần như trước mặt nhưng xa tận chân trời. Nguy hiểm chính là, nếu như sợi dây cáp kia dài hơn một chút, chắc chắn thùng cáp mình đang ngồi cũng không cách nào may mắn thoát khỏi.
“Loảng xoảng!”, bốn người ngồi thùng cáp cũng bởi vì thiếu một sợi dây cáp mà nặng nề giằng mạnh xuống dưới vài lần, không ai biết nên làm gì, đây có phải là châu chấu buộc cùng một chỗ không? Chỉ một đường cáp treo nhưng vô số thùng cáp. Bốn người sớm đã không lo được tình cảnh bi thảm đáng thương của những người khác rồi, bây giờ đã là tự mình khó bảo toàn. Dây cáp vẫn không ngừng lại, từ từ di chuyển, vừa vượt qua một ngọn núi, bởi vì thị giác thay đổi nên bọn họ cảm thấy như bị ảo giác, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra vậy, đương nhiên, đây chỉ là phán đoán đơn thuần.
Xảy ra tình huống càng nguy hiểm hơn nữa!
Dây cáp đang vận hành ổn định thì đột nhiên gia tốc, tốc độ chuyển động của ròng rọc bỗng nhiên tăng nhanh gấp nhiều lần, hơn nữa nhìn tình hình thì hình như vẫn còn tiếp tục nhanh hơn. Bọn họ không dám tưởng tượng, phải chăng dây cáp đã hoàn toàn mất khống chế. Mấy chục thùng cáp lập tức di chuyển cực nhanh, giống như đang bay lượn trong không trung, rất nhanh đã vượt qua một ngọn núi khác, sau đó đâm vào biển cả xanh lam đầy trời. Không biết vì sao, mọi người âm thầm thở dài một hơi, dù sao nếu rơi xuống núi thì khẳng định không thể nào sống sót, nhưng rơi xuống biển thì vẫn còn chút hy vọng mong manh.
Đáng tiếc, dường như bọn họ đã quá lạc quan rồi.
Liễu Tiểu Quyền thấy cực kỳ rõ ràng, từ đầu tới cuối có một thùng cáp vì di chuyển quá nhanh mà bỗng nhiên bị quăng ra ngoài, cuối cùng thì cả thùng cáp bay nhanh tới mức trụ ròng rọc cuối cùng cách biển cả trong gang tấc. Ầm một tiếng, va chạm mạnh đến mức nát bấy, hóa thành bột mịn ở trên thân trụ to lớn, lưu lại một vũng máu đỏ tươi kinh khủng, mà ngồi ở thùng cáp phía trước chính là Đồng Minh Hải đang bị thương ở mắt và con gái là Dương Dương.
Tất cả mọi người đều không đành lòng nhìn thẳng, nhắm chặt hai mắt ghé vào trong thùng cáp mà run lẩy bẩy, hoàn toàn không có cách nào đoán trước được tiếp theo vận mệnh sẽ như thế nào.
Bên bờ sinh tử, thường thường là thời khắc xuất hiện kỳ tích.
Chính trong tình cảnh hết sức kinh khủng này, trong nội tâm yếu đuối mỏng manh của Liễu Tiểu Quyền bỗng nhiên dâng lên một luồng nhiệt huyết kỳ lạ, không được, không thể ngồi chờ chết được! Không phải mình có khả năng đặc biệt sao? Vào thời khắc mấu chốt này, liệu anh ta có thể cứu người nhà, người yêu và bạn thân của mình hay không?
Anh ta định đứng lên nhưng không thành công, suy nghĩ trong đầu của anh ta thay đổi thật nhanh, siêu nhân làm như thế nào? Không phải chỉ là bay lên không trung đỡ lấy từng người, sau đó hộ tống họ tới khu vực an toàn sao, mình có thể làm được hay không? Quả thực Liễu Tiểu Quyền không biết. Nhưng cho dù như thế nào, anh ta cũng phải thử một lần mới được, nếu không thì người tiếp theo mất mạng chính là bọn họ.
Liễu Tiểu Quyền dùng đôi tay run rẩy, cố gắng mở ra thùng cáp đang đóng chặt, dưới cái nhìn của người không biết chuyện, anh ta hành động như thế đúng là điên rồi, Thẩm Minh Nguyệt cũng đang hô hoán: “Cậu làm gì thế?”
“Bây giờ chúng ta phải lập tức nhảy xuống.” Liễu Tiểu Quyền nói kiên quyết, anh ta cảm thấy từ khi sinh ra đến nay, mình chưa bao giờ dứt khoát như vậy.
Thẩm Minh Nguyệt vội la lên: “Nhảy xuống chắc chắn sẽ chết...”
Liễu Tiểu Quyền đưa tay giữ chặt cô, dõng dạc hô lớn: “Đừng sợ, mình biết bay! Mọi người nhanh tới bên cạnh tôi... Nhanh!”
Không ai tin tưởng, khi dây cáp đang di chuyển nhanh chóng thì lại càng không tin, “bịch” một tiếng, lại đứt gãy lần nữa, đánh bay một thùng cáp khác cách đó không xa, người đang ngồi trong thùng cáp là cô gái ăn mặc gợi cảm kia.
Liễu Tiểu Quyền quả thực khàn cả giọng, anh ta lo lắng, điên cuồng gào thét nói: “Mọi người phải tin tưởng tôi, nếu không, hôm nay chúng ta đều phải chết... Minh Nguyệt, ôm chặt mình, chuẩn bị nhảy...”
Bây giờ anh ta có chút hối hận vì cách cha mẹ và em gái quá xa, cho dù anh ta bay được, nhưng vẫn không dám cam đoan có thể cứu bọn họ trước khi thùng cáp kia rơi xuống.
Ngay khi đang chần chờ…
Dây cáp treo hoàn toàn bị đứt thành hai đoạn, mà gần như cùng lúc đó, rốt cuộc bốn người cũng quyết định, ôm nhau nhảy ra cửa thùng cáp, tay nắm thành một vòng, giống như nhảy dù vậy, theo ảnh hưởng của luồng không khí trên không trung, bốn người cảm giác thân thể thoáng bay bổng, quả nhiên không rơi thẳng xuống mặt đất mà là chậm rãi xoay tròn, giống như một đám mây trôi lơ lửng theo gió vậy.
Liễu Tiểu Quyền mừng rỡ, anh ta không nghĩ tới mình thật sự có thể bay, chẳng qua bây giờ anh ta vẫn chưa kịp vui vẻ, anh ta muốn nghĩ cách bay tới một hướng nào đó, cứu cha mẹ và em gái của mình, nhưng anh ta phát hiện mình không làm được, hoàn toàn không có khả năng thoát khỏi vòng tròn này, anh ta dành thời gian liếc mắt nhìn lại, thùng cáp mà cha mẹ đang ngồi đã mất khống chế, bắt đầu rơi nhanh xuống.
“Không!... Không!...”
Liễu Tiểu Quyền điên cuồng gào thét, lần đầu tiên anh ta cảm giác được người nhà quan trọng đối với mình như thế nào, nhưng dường như mọi thứ đã không còn kịp nữa rồi, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn thùng cáp chứa người nhà mình rơi thẳng xuống những chiếc thuyền đánh cá, cột buồm đứng thẳng vững chắc của chiếc thuyền đánh cá “phụp...” một tiếng, xuyên thẳng qua đáy thùng cáp, trông giống như một xâu mứt quả đỏ tươi vậy.
“Em ơi!...”
Liễu Tiểu Quyền theo bản năng buông lỏng cánh tay đang nắm ra, anh ta mờ mịt không mục đích mà bay về một hướng nào đó.
Anh ta vừa mới buông tay thì trong nháy mắt, ba người bên cạnh đã mất sức chống đỡ, bắt đầu rơi xuống tự do, vài giây sau, ba tiếng nổ mạnh “ầm ầm ầm” từ trên trời giáng xuống, nện lên ba cột nước to lớn.
Liễu Tiểu Quyền đau đớn che lỗ tai của mình, bất lực ngửa đầu điên cuồng gào thét mấy tiếng, anh ta cũng không biết bây giờ nên làm gì nữa.
Trời ơi, tất cả sự tốt đẹp đều hủy diệt trong nháy mắt rồi!