Đông Phương Thần Thám

Một người gầy trơ xương, không hề bắt mắt đang ôm một con mèo nhỏ đáng yêu vào quán ăn nhỏ, không nhìn bất cứ ai, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve con mèo nhỏ trong ngực, con mèo nhỏ cũng ngoan ngoãn dụi vào ngực hắn không động đậy.

Thế nhưng mấy tên côn đồ trong quán bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn giống hệt con mèo nhỏ, không dám lớn tiếng nói, một hồi lâu sau mới rụt rè gọi: “Đại ca...”

Người gầy gò kia không thèm để ý đến gã ta, chỉ gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía đám người La Chú Nguyên, ánh mắt của người này như lưỡi dao sắc bén lướt qua khiến người ta không nhịn được giật mình.

Đoàn Thắng Lan nhẹ nhàng đè tay La Chú Nguyên lại: “Đàn ông phải biết nhịn thiệt thòi trước mắt.”

Từ Trọng Đình và một cô gái khác cũng nhẹ nhàng lắc đầu tỏ vẻ không nên manh động, không nghĩ tới thái độ của họ lại khiến La Chú Nguyên có ý nghĩ hiếu thắng, cậy mạnh.

Cậu ta đáp lại ánh mắt của người được gọi là “Đại ca” kia, dường như muốn nói cho hắn biết rằng mình cũng là “Chưởng môn”.

Quán ăn nhỏ vô cùng yên tĩnh, vì vậy dù lời nói của người gầy gò kia rất nhẹ nhưng vẫn vô cùng rõ ràng: “Mọi người đều không muốn tổn thương hòa khí, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, không có gì cả.”

Từ Trọng Đình thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy tới giảng hòa: “Đúng đúng đúng, vị đại ca này nói rất có lý, chưởng môn chúng tôi hành động theo cảm tính quá, xin lỗi xin lỗi.” Cậu ta cố ý dùng thuật ngữ giang hồ “Chưởng môn”, ít nhiều gì cũng giữ được thể diện.

Người gầy gò kia dường như cười cười, hắn nói với mấy tên côn đồ kia: “Người ta cũng đã bồi thường rồi, ngồi xuống đi.” Mấy tên côn đồ kia nghe lời, quăng hết mọi chuyện qua sau đầu, không gây chuyện nữa.

Mọi người cho rằng chuyện này có thể biến chuyển tốt nên cũng thả lỏng hơn.

Lúc này, nên ăn cũng đã ăn xong rồi, đoàn người La Chú Nguyên chuẩn bị đi tính tiền, cậu ta vừa móc tiền ra, người gầy gò kia lại lên tiếng: “Làm phiền người anh em này tính tiền của bàn này luôn đi.”

Mọi người sững sờ, hắn có ý gì? Vẫn là Đoàn Thắng Lan phản ứng nhanh, cô ấy cười nói: “Các vị đại ca, chúng tôi đều là học sinh nên không mang theo nhiều tiền như vậy, anh xem, lần sau nếu có cơ hội, chúng tôi sẽ mời các anh được không?”

“Không có tiền? Ai mà tin chứ, học ở trường 20 mà lại không có chút tiền đó sao... Bọn mày có muốn bồi thường nữa không, rốt cuộc bọn mày có ** thành ý không đây?” Một tên lưu manh miệng đầy hơi rượu không nhịn được chửi bới, nhưng lúc này, người gầy gò kia không cản gã ta.

Đoàn Thắng Lan thấy ông chủ đã trả tiền thừa liền vội vã muốn đi, cô ấy nói qua loa: “Lần sau mang theo tiền, nhất định sẽ mời mấy vị đại ca một bữa.”

Lần này La Chú Nguyên xem như đã nhìn rõ, hiển nhiên mục đích của những người này là muốn lừa ít tiền, không đạt được mục đích thì nhất định sẽ không bỏ qua, cậu ta trầm giọng nói: “Các cậu đi trước đi, tớ trả tiền cho bọn họ.”

Ba người kia nghi hoặc nhìn cậu ta, không biết lời này của anh ta là có ý gì. Đương nhiên bọn họ biết trong túi La Chú Nguyên chưa bao giờ quá năm đồng.

La Chú Nguyên nhíu mày, liếc mắt ra hiệu cho bọn họ, cuối cùng Đoàn Thắng Lan cũng hiểu rõ, cô ấy nhanh chóng gọi hai người khác đi, thấy bọn họ vẫn chưa hiểu ý, cô ấy sốt ruột tới mức lôi lôi kéo kéo ba người ra khỏi quán ăn.

Chờ bọn họ rời đi rồi, La Chú Nguyên mới chậm rãi nói: “Xin hỏi tên người anh em này là?”

Người gầy gò kia cũng không dài dòng: “Phục Ba.”

Một tên lưu manh đảo mắt, nói: “Đại ca Phục của bang Thanh Long bọn tao mà mày cũng không nhận ra, đúng là không biết không sợ mà...”

Hôm nay La Chú Nguyên coi như là liều mạng, nhưng nghe thấy bang Thanh Long nói vậy, cậu ta vẫn không nhịn được cười thầm trong lòng, thảo nào Đoàn Thắng Lan không cho mình lấy cái tên này, thì ra bang Thanh Long đều là bộ dạng này.

La Chú Nguyên lẳng lặng chờ bọn họ ăn, hiện tại anh ta cũng không nóng vội, chết no rồi chịu đánh một trận thôi, trong túi cậu ta không có tiền, họ còn có thể lấy mạng mình sao?

“Đại ca Phục bang Thanh Long” Phục Ba không nhìn cậu ta, lại nói: “Cậu không cần chờ chúng tôi ăn xong, bây giờ trả tiền xong là đi được rồi.”

La Chú Nguyên lắc đầu một cái: “Món nợ này chắc chắn là không trả nổi rồi, các người thích cắn thế nào cũng được.”

Phục Ba cũng không thấy bất ngờ gì, hắn lạnh lùng nói: “Thì ra cậu là người thích khoe mẽ à. Vậy thì không cần ngại nữa, các anh em, trận đòn này không thiếu được rồi.”

Kết quả tất nhiên là không có cảnh đại hiệp xuất hiện ngăn chặn trận đánh này, mà là thảm kịch bảy, tám người đánh một người, dù sao cuộc sống sẽ không như vậy, đôi khi lại tàn khốc tới mức khiến người khác chua xót.

Lúc này, La Chú Nguyên bị đánh một trận nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm giác bi tráng, cậu ta là vì cứu những người khác mới bị đánh, không giống với việc mình bị bắt nạt. May mà mấy người này không lấy bình thủy tinh đập cậu ta, bằng không thì cậu ta phải nằm chết dí trong bệnh viện rồi, hơn nữa cơ thể mình cường tráng, qua mấy ngày là vết thương trên người sẽ không còn gì đáng lo nữa.

Tới khi mấy người bạn học nhìn thấy cậu ta thì trên mặt cậu ta chỉ có vài vết bầm tím nhẹ, không phát hiện ra có gì bất thường, mấy anh chị em phái Cẩm Tú tất nhiên biết rõ đã xảy ra chuyện gì, bọn họ không dám nói ra, chỉ lén lút chăm sóc La Chú Nguyên, mà qua chuyện này, bọn họ cũng thật sự kính trọng La Chú Nguyên hơn.

Nhưng chuyện này lại khiến La Chú Nguyên oán hận rất lâu, chủ yếu là khó chịu với chuyện mình không có năng lực vượt qua mấy tên côn đồ kia, thấy mấy tên côn đồ trên tivi vốn đâu mạnh đến vậy, trên thực tế tại sao lại đánh không lại chứ?

Tại sao trường học không dạy võ chứ? Thậm chí, cậu ta còn oán hận nghĩ như vậy.

Lại một lần nữa, cậu ta xuất hiện trên bãi tập vào sáng sớm.

Cậu ta chỉ muốn giải tỏa cảm xúc một chút thôi chứ không phải để luyện tập quyền cước, bởi vì sau nhiều năm, thời gian đã chứng minh thứ mình luyện chỉ là khoa tay múa chân.

Hôm nay cậu ta có hơi nóng nảy, hơn nữa đã hơn hai, ba năm chưa tập luyện, ngay cả đứng trung bình tấn mới được năm phút mà chân đã tê rần cả lên, thử mấy thế lộn nhào cũng vô dụng, trong lòng cậu ta cảm thấy hơi bực bội.

Ngơ ngơ ngác ngác mà đi loạn một vòng, cậu ta mới phát hiện thật ra mình không hề có võ thuật gì cả.

Lúc này, một giọng nói xuất hiện bên cạnh: “Này chú em, thứ cháu luyện rối mắt thật, cháu đang luyện võ gì vậy?” Cậu ta quay đầu lại nhìn, người đàn ông trung niên này cũng là người quen, là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi.

La Chú Nguyên thở ra một hơi, ngại ngùng nói: “Chính cháu cũng không biết đây là võ gì nữa.” Cậu ta đặt mông ngồi xuống bãi cát, nhàm chán bốc một nắm cát rải xuống đùi.

Người đàn ông trung niên đã nhìn cậu ta luyện võ từ thời cấp hai nhưng lại chưa từng trò chuyện với cậu ta câu nào, lần này lại đột nhiên nổi lên hứng thú, ông ta đi tới, ngồi trên mép xi măng của hố cát: “Tôi đã lâu không thấy cháu tới đây luyện võ rồi.”

La Chú Nguyên nghi hoặc nói: “Chú ơi, ngày nào chú cũng ở đây à? Chú làm gì vậy?”

Người trung niên cười nói: “Tôi tới đây để đi học cùng, đương nhiên mỗi ngày đều ở đây rồi.”

“Đi học cùng?” La Chú Nguyên không hiểu.

Người trung niên cũng nhàm chán, nắm cát lên chơi đùa, ông ta giải thích: “Con trai tôi học ở đây, vì vậy tôi sống ở khu vực gần đó, chăm sóc việc ăn uống sinh hoạt thường ngày của nó. Thuận tiện cắt tỉa hoa cỏ giúp trường học.”

La Chú Nguyên hâm mộ nói: “Ai mà có phúc quá vậy? Đi học mà vẫn còn có cha mẹ chăm sóc, thật sự là cháu nghĩ thôi cũng không dám.”

Người trung niên nói: “Tưởng Đông Thăng lớp 11/9, cháu biết nó không?”

La Chú Nguyên lục tìm trong trí nhớ một lát rồi lắc đầu: “Tưởng Đông Thăng sao? Cháu không quen.” Cậu ta quả thật không có ấn tượng.

Người trung niên hiển nhiên cũng hơi thất vọng, nhưng ông ta lại lập tức nói: “Người anh em, tôi thấy chiêu thức của cháu tuy không có kết cấu nhưng thân thủ quả thật rất nhanh nhẹn, động tác lại linh hoạt, tố chất thân thể cũng không tồi.”

La Chú Nguyên cười khổ nói: “Còn phải nói nữa, tiết thể dục ở trường không có môn nào cháu không đạt tiêu chuẩn, chạy cự ly ngắn, nhảy ngựa, đu xà đơn, ngoại trừ chạy cự ly dài có hơi miễn cưỡng một chút... Ài, chú Tưởng, chú xem tố chất cơ thể cháu ở trong núi cũng coi như là một người có thân thủ tốt, sao trong thành phố lại luôn thất bại như vậy chứ?” Cậu ta đột nhiên sinh ra nghi vấn này.

Người trung niên cười cười, dường như không có đáp án.

La Chú Nguyên tất nhiên không cho là mình sẽ có được đáp án, dù sao một người làm vườn trong trường học có thể cho được đáp án gì chứ.

Ai ngờ chú Tưởng lại nghiêm túc trả lời vấn đề này: “Tất nhiên là vấn đề tiêu chuẩn rồi. Ví dụ như bản lĩnh của cháu về nhà cắt lúa thì không thành vấn đề, nhưng lái máy bay thì chắc chắn không thể rồi; chút quyền cước của cháu múa may dọa người thì được, nếu đánh nhau thật thì chắc chắn không dùng được rồi. Sát hạch ở nơi này chính là một thứ tiêu chuẩn thông dụng như vậy đấy, nhưng không phải nó sẽ phù hợp với tất cả mọi người, tất nhiên cũng có thể nó không hợp với cậu.”

La Chú Nguyên không nghĩ tới ông ta lại có thể nói rõ ràng mạch lạc như vậy nên cũng lấy làm kỳ lạ, nhưng miệng lại không phục, nói: “Chú nói công phu của cháu là khoa tay múa chân, không lẽ chú có bản lĩnh gì cao thâm sao?”

Chú Tưởng hiển nhiên không mắc mưu này của cậu ta, khẽ nói: “Công phu này, cháu học được ở đâu?”

La Chú Nguyên tự hào nói: “Tự mình nghĩ ra, tự mình sáng tạo.”

Chú Tưởng cười nói: “Dùng để đánh nhau được không? Thắng hay thua?”

La Chú Nguyên nghẹn lời, tất nhiên là cậu ta biết mình chưa từng đánh thắng nổi ai.

Chú Tưởng liếc mắt liền thấy vẻ mặt lúng túng của cậu ta nhưng không vạch trần, ông ta không truy hỏi nữa, chỉ buồn cười mà lắc đầu một cái, tỏ vẻ không có cách nào. Ông ta đã lặng lẽ nhìn La Chú Nguyên luyện võ nhiều năm như vậy, tất nhiên không có gì có thể lừa được ánh mắt của ông ta.

Trái lại là La Chú Nguyên cũng rất tự biết mình, đột nhiên cậu ta có một loại kích động muốn nói ra tất cả, cũng có chút ý nghĩ không cam lòng, cậu ta cũng tự biết rằng nhiều năm qua, chướng ngại tâm lý lớn nhất chính là nhát gan sợ phiền phức, không vượt qua được cửa ải này, e rằng cả đời này sẽ chỉ là kẻ vô tích sự. Cậu ta lấy quyển bí kíp quý giá từ túi áo trong ra, không nhịn được nói: “Chú ơi, cháu biết chú nhìn cháu luyện võ không chỉ mới ngày một ngày hai. Không giấu gì chú, thật ra công phu của cháu đều là học được từ quyển sách này, chú nhìn giúp cháu một chút, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?”

Chú Tưởng khẽ cười nói: “Bảo bối như vậy mà cũng chịu lấy ra à...” Ông ta đưa tay nhận cái mà La Chú Nguyên gọi là bí kíp, tiện tay lật qua lật lại, suýt chút nữa thì bật cười: “Sách bản... vẽ nhà, đây không phải là bí kíp xây nhà sao? Sao cháu lại cầm quyển sách này để luyện võ chứ.”

La Chú Nguyên vội vàng giải thích: Phía trước là xây nhà, phía sau...” Cậu ta lật sách tới mấy trang cuối cùng: “Đây là võ Bài Sơn Chưởng được tổ tiên truyền lại...” Lúc nói lời này, thật ra chính cậu ta cũng không để trong lòng, hôm nay lấy ra, thật ra cũng là do thật sự không tìm được người cố vấn, dù sao cũng phải tìm một “Người luyện võ” hỗ trợ giám định xem sao.

Chú Tưởng lật mấy trang giấy mỏng đọc hai lần, cũng đọc rất nghiêm túc, cuối cùng ông ta thở dài một hơi, đóng sách lại và trả cho La Chú Nguyên, không nói gì nữa.

La Chú Nguyên phiền muộn nói: “Rốt cuộc thế nào, chú có ý kiến gì không?”

Chú Tưởng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nói: “Nói ra sợ cháu đau lòng. Quyền sách này phần đầu là xây nhà, phần sau là xem phong thủy, đại khái chỉ vậy thôi.”

Mặc dù La Chú Nguyên đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi bị vạch trần vẫn cảm thấy rất khó chấp nhận nổi. Dù sao cậu ta cũng đã luyện theo quyển sách này hơn ba, bốn năm rồi, cuối cùng lại chỉ là bí kíp xem phong thủy thôi sao? Sự chênh lệch này cũng quá lớn rồi.

Cậu ta ngập ngừng nói: “Có lẽ là cố gắng ngụy trang thành câu chữ xem phong thủy.”

Chú Tưởng hơi không đành lòng, an ủi La Chú Nguyên: “Cho dù không phải là xem phong thủy, nói chung theo quan sát vài năm của tôi, nền tảng của cháu vẫn rất tốt, chỉ là phương pháp không đúng, hầu hết sức lực đều lãng phí trên chiêu thức, căn bản không phát huy được tác dụng thực tế.”

La Chú Nguyên cho dù có ngốc đi nữa cũng biết rõ có chuyện gì xảy ra, hai mắt cậu ta sáng ngời, thử thăm dò: “Chú Tưởng, ý của chú có phải là... Chú có thể dạy cháu không?”

Chú Tưởng cúi đầu suy nghĩ, một lát sau mới chậm rãi nói: “Mục đích cháu học võ là để làm gì?”

La Chú Nguyên hưng phấn nói: “Không bị người khác bắt nạt!”

“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Chú Tưởng kinh ngạc nói.

La Chú Nguyên đỏ mặt gật đầu: “Không sợ chú cười cháu, từ nhỏ cháu đã bị mọi người ức hiếp, cho nên mới vội vàng muốn thay đổi tình trạng này. Chú đừng sợ cháu đi gây sự, chuyện này chú cứ yên tâm, cùng lắm chỉ là dùng để hành hiệp trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu thôi.”

Chú Tưởng cười nói: “Xem phim truyền hình nhiều đúng là tai hại mà. Nhưng mà tôi thấy cháu có tố chất thân thể rất tốt, cho nên cũng không ngại thử dạy cho cháu vài chiêu để phòng thân.”

La Chú Nguyên vốn không ôm hy vọng gì nhiều, vì vậy cũng không thất vọng lắm.

Lúc này, chú Tưởng lại đột nhiên nghiêm túc nói: “Bộ võ phòng thân mà tôi dạy cháu được gọi là Ngự Thú Thất Thức, có thể hiểu được hay không thì phải xem tạo hóa của cháu thôi.”

Đoàn Thắng Lan phát hiện mấy ngày nay, hình như La Chú Nguyên rất mệt mỏi, có khi ở trên lớp cũng ngủ gà ngủ gật nên cực kỳ lo lắng, không lẽ chuyện lần trước đã gây ra ảnh hưởng xấu gì tới cậu ta sao, cho tới giờ vẫn còn giận mình à? Dù sao La Chú Nguyên cũng là vì mọi người nên mới bị đánh, dù là vì muốn tốt cho các bạn học và nguyên lão của băng đảng nhưng vẫn không thể ngồi yên không để ý đến được.

Hôm nay thời tiết rất tốt, bên ngoài mưa đang rơi tí tách, nhiệt độ không cao không thấp, đôi khi còn có gió nhẹ thổi qua khiến tâm tình người ta trở nên thoải mái, tất nhiên cũng có vài bạn học không thích trời mưa, đang buồn bực nghĩ cách làm sao để về nhà mà không bị ướt, bởi vì bọn họ quên mang ô.

Đoàn Thắng Lan và La Chú Nguyên đều là người thích mưa, dưới thời tiết hơi âm u thế này, suy nghĩ trái lại linh hoạt hẳn lên, đặc biệt dễ nghĩ ra những ý định kỳ quái. Tiết Số học cấp ba cũng là tiết mà La Chú Nguyên ghét nhất sau khi vào thành phố.

Cuối cùng, cô ấy cũng tìm được cơ hội gửi tờ giấy cho cậu ta: “Chưởng môn, sao cậu lại buồn bực vậy?”

La Chú Nguyên vẫn đang nhớ tới tâm sự của mình, nhìn thấy mẩu giấy được truyền qua nhiều người mới tới mình, cậu lại khá thú vị, cậu ta suy nghĩ chốc lát rồi nghiêm túc viết: “Yên vũ Giang Nam, ngự kiếm thành tường. Đợi đến năm sau, khi đã luyện xong tuyệt kỹ sẽ cùng quân cộng hưởng!” Viết xong còn cân nhắc một lát, sau đó trịnh trọng đặt thêm một chữ “Lan” trước chữ “quân”.

Đoàn Thắng Lan nhận được thư hồi đáp, nhìn chữ “Lan” được chèn thêm kia mà cười thầm trong lòng, cô ấy tất nhiên là hiểu nguyên nhân trong đó, liền đặt bút viết: “Lan quân và quân đều là nữ tử, dưới ngòi bút của Lỗ Tấn đã kể lại biết bao nhiêu, cậu không chăm chỉ cố gắng chút nào cả.” Cô ấy nghĩ tới truyền tin khó khăn nên lại viết thêm một câu: “Nếu chưởng môn luyện thành tuyệt kỹ thì phải chia sẻ với môn hạ mới phải.”

La Chú Nguyên nhận được tờ giấy, xem xong mà mặt hơi đỏ lên, quả thật cũng đã qua nhiều năm, trình độ ngữ văn của mình đã không còn như trước, đối với Lỗ Tấn, ngoại trừ tác phẩm “Đường” là cậu ta còn nhớ mang máng ra, đa phần đều là qua loa cho xong. Có điều nhắc tới tuyệt kỹ, cậu ta vẫn tràn đầy hứng khởi, nhanh chóng viết thư hồi đáp.

Thầy giáo dạy Toán cũng họ La, nhưng lại là người cao lớn thô kệch, khuôn mặt dữ tợn khiến người ta không cảm thấy ông có vẻ gì là giáo viên. Lý do La Chú Nguyên không thích tiết Toán phần lớn cũng là vì thầy La này, tri thức gì cũng là áp đặt cứng nhắc, làm sao mà không khiến người ta buồn ngủ được chứ.

Có điều, trình độ của thầy La không tốt lắm, nhưng mắt bắt trộm lại cực độc, ông ta nhanh chóng phát hiện ra mấy đứa nhóc láu lỉnh ngồi hàng cuối không yên phận, nếu là ngày thường thì ông ta không để ý đến làm gì, nhưng không hiểu sao hôm nay lại nhiệt huyết dâng trào, thừa dịp rảnh rỗi mà đi xuống đó, đáng thương cho La Chú Nguyên vì trong lòng đang không chuyên tâm nên căn bản không hề phát hiện ra.

Vì vậy thư của cậu ta vừa truyền đi được vài hàng thì đã bị quỷ Nhật Bản bắt được rồi.

Vị thầy giáo này có dáng người cao to nhưng lòng dạ lại khá hẹp hòi, dạy học sinh khô khan cũng khiến tính cách ông ta trở nên thất thường, ông ta siết chặt tờ giấy trong tay, lúc đầu thì không sao, tới lúc về bục giảng thì ngừng giảng bài, bỡn cợt mà mở tờ giấy ra, dùng giọng nói khàn khàn đọc lên: “Tâm ý của quân, mỗ đã nhận được, đừng mong nhớ quá nhiều... Ha ha!” Chính ông ta cũng phải bật cười.

Đám bạn học phía dưới lúc đầu còn in lặng nhưng ngay sau đó lại lập tức cười vang, hiển nhiên cuộc sống học sinh tẻ nhạt này cũng cần chút gia vị thế này.

Thầy La vung tay ngăn tiếng cười của bạn học, xem ra không muốn để yên: “Còn có một vấn đề nữa, mọi người phải hỗ trợ giải đáp nhé... Lan tâm tố huệ, rất chờ mong được giải thích, có ai từng nghe nói jiang là vật gì chưa?”

La Chú Nguyên suýt chút nữa đã tìm được cái lỗ chui vào, Đoàn Thắng Lan vẫn bình tĩnh nhưng hai tai đã đỏ lên, mặt mũi trắng bệch. Thầy La đảo mắt nhìn đám nhóc tóc đen phía dưới, thích thú nói: “Ai trả lời đây?”

Một bạn học giơ tay cao lên, thầy La ra hiệu cho cậu ta trả lời: “Gừng là một loại thực vật, có thể ăn sống, cũng có thể ngâm ăn...” Cậu ta thấy thầy không gật đầu, nghĩ thầm có thể liên quan tới toán học, tự cho là thông minh, nói: “Độ dài bình thường là khoảng vài mét, phần củ sinh trưởng dưới mặt đất, một củ nặng khoảng bốn, năm cân, một cân khoảng hai đồng ba hào...” Mọi người lại cười nghiêng ngả.

Thầy La tức giận phất tay để cậu ta ngồi xuống: “Nói bậy nói bạ. Bên cạnh chữ jiang này có chữ ‘khuyển’...” Ông ta quay người viết chữ jiang lên bảng đen, lần này hiển nhiên đã làm khó các bạn học rồi, phòng học lập tức yên tĩnh trở lại.

Thầy La cố ý nói: “Bạn học La Chú Nguyên ngồi ở hàng cuối, thầy thấy em không nói lời nào, em có thể trả lời vấn đề này không?”

Mặt La Chú Nguyên lúc trắng lúc xanh, điều mà cậu ta đang nghĩ tới là liệu thanh danh của Đoàn Thắng Lan có thể bị mình phá hủy hay không, thầy La lại lớn tiếng hỏi một lần nữa, cậu ta mới lên bục giảng với vẻ mặt thất vọng.

Cậu ta nhìn thầy, đưa tay tỏ ý muốn đọc tờ giấy một cái, thầy La liền đưa tờ giấy cho cậu ta, xem cậu ta định mất mặt kiểu gì.

La Chú Nguyên xoay người lại, nhìn vẻ mặt chế giễu của các bạn học, còn có ánh mắt lo lắng của Đoàn Thắng Lan, cậu ta chậm rãi mở tờ giấy ra, nói vô cùng dõng dạc: “Thật ra thì vấn đề này rất đơn giản. Jiang - là một loài động vật, từ khi sinh ra đã không giống những loài khác...”

Nói xong câu đó, trong mắt cậu ta đột nhiên lóe lên một tia khủng bố, tiếp theo, cậu ta dùng tay phải vò nát tờ giấy, sau đó chậm rãi bỏ vào miệng, nhai mấy lần rồi còn cố gắng nuốt xuống!

Tiếp đó, cậu ta dùng ánh mắt khiêu khích để liếc nhìn bạn học và thầy giáo, cả phòng học hoàn toàn yên tĩnh! Ngay dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu ta bước ra khỏi phòng học, không hề quay đầu lại.

Dường như tất cả mọi người đều ngây ngẩn bởi hành động vừa rồi của cậu ta!

Tiết sau, tất cả mọi người thuộc phái Cẩm Tú đều ào ào tỏ ý bất bình thay cho La Chú Nguyên và Đoàn Thắng Lan, vài người còn muốn mách thầy Toán với chủ nhiệm lớp, nếu không hiệu quả, bọn họ thậm chí còn đề nghị lên hiệu trưởng.

Đoàn Thắng Lan oan ức, nước mắt đảo quanh hốc mắt nhưng không chắc chắn được, dù sao thì việc bọn họ lén truyền giấy trong giờ học vốn là vi phạm quy định, tuy cách làm của thầy Toán có hơi quá đáng nhưng không phải là không có lý.

Vả lại, có một số việc càng tô càng đen, đến lúc đó làm sao thu dọn tàn cục đây? Cô ấy nhìn La Chú Nguyên, chờ cậu ta quyết định.

Ai ngờ La Chú Nguyên lại bĩu môi tỏ ra khinh thường, vẻ mặt dửng dưng như không.

“Mách lẻo à? Bỏ đi, mất mặt lắm. Chuyện có gì to tát đâu, nhìn bộ dạng oan ức của các cậu kìa, tớ thấy không sao đâu, các cậu sốt ruột làm gì?”

Từ Trọng Đình vội la lên: “Cậu thì không sao, nhưng đại môn chủ thì đâu ung dung được như vậy.”

La Chú Nguyên liếc mắt nhìn cậu ta, trêu ghẹo nói: “Cứ coi như đại môn chủ thuần khiết bị tớ làm vấy bẩn đi, các cậu có oán báo oán, có thù báo thù, tớ không có ý kiến.”

Khuôn mặt trắng nõn của Đoàn Thắng Lan lập tức có vẻ thẹn thùng, cô ấy thở phì phì: “Nói gì đấy? Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi mà.”

Mọi người cười to, vốn cũng không phải chuyện gì to tát, hơn nữa, đây cũng chỉ là chuyện của La Chú Nguyên và Đoàn Thắng Lan, mấy đứa nhóc thấy hai người bọn họ không quá để bụng, nên tất nhiên cũng mừng rỡ cười hà hà cho qua.

Điều khiến bọn họ không nghĩ tới là La Chú Nguyên dù giả vờ tỏ ra ung dung, trong lòng lại lén lút chôn hạt giống thù hận giáo dục trước mắt.

Hạt giống thù hận này chậm rãi mọc rễ trong lòng cậu ta, nảy mầm, không ngừng hấp thu chất dinh dưỡng trong cung điện giáo dục để kiểm tra, giống như chủ nghĩa tư bản đã sản sinh ra giai cấp vô sản thế nào, thổ nhưỡng giáo dục tất nhiên cũng sẽ tạo ra người đào mộ nó lên như thế.

Hai tháng sau, cậu ta yên lặng đứng trước cửa quán ăn nhỏ đợi đại ca bang Thanh Long của chúng ta - Phục Ba.

Mỗi lần tới đây, cậu ta chỉ gọi một miếng tàu hủ kho, một đống đậu phộng, sau đó ngồi cả một buổi tối, gió mặc gió, mưa mặc mưa, chưa bao giờ gián đoạn. Chỗ ngồi cũng rất cố định, chính là bàn ăn cạnh cửa sổ.

Đến đây nhiều lần, đại khái ông chủ cũng biết ý của cậu ta, chỉ là không nói gì.

Cuối cùng thì một tháng sau, Phục Ba cũng xuất hiện ở đây.

Sau đó có người rảnh rỗi không có chuyện làm đã hỏi thăm được từ chỗ ông chủ, thật ra lúc đó vốn không xảy ra tranh chấp lớn gì, hai người chỉ trò chuyện trong quán ăn một lát rồi cùng nhau rời khỏi quán ăn nhỏ.

Chỉ là từ đó, nghe nói bang Thanh Long đã mai danh ẩn tích, không hề qua lại với người trường 20 nữa, rất nhiều bạn học đạt được lợi ích thực tế, lời đồn cũng dần dần lan rộng ra.

Có vài học sinh cá biệt quen biết với Phục Ba, nói đại ca Phục hiện tại đã rửa tay gác kiếm, không bảo kê cho mọi người nữa, có lẽ là đã ngã xuống rồi, trong lời nói còn khá tiếc hận.

Mấy tên chúa nhiều chuyện lại nhát gan sợ phiền phức kia lén lút miêu tả vô cùng sinh động, nói là có cao thủ ghê gớm nào đó đã dùng một bộ võ thuật thần kỳ, đánh đám côn đồ bang Thanh Long thảm tới mức phải quỳ xuống xin tha, lại có người còn có thể nói ra một đống chiêu thức gì mà “Ưng Đánh Trời Cao”, “Sói Tru Chín Ngày”, “Rắn Trườn Ngàn Dặm”, “Mèo Thần Hóa Ảo Ảnh” khiến mọi người đều tin chuyện này là có thật.

Trường học là nơi tụ tập tất cả mọi người, cũng là nơi dễ dàng bàn tán nhất, rất nhanh sau đó, những lời đồn này liền trở nên đầy đủ hơn, lời đồn vô căn cứ chậm rãi phát triển biến thành truyền thuyết, thành cố sự truyền kỳ kinh điển của mỗi người trong trường 20.

La Chú Nguyên không tham gia suy đoán lung tung với họ, cũng không tỏ ra kích động, chỉ trải qua cuộc sống độc lập như thường, dường như trong nháy mắt, cậu ta đã trở nên trưởng thành hơn, cũng thong dong hơn rất nhiều.

Cậu ta không còn bộc lộ tài năng nữa, mà phần lớn thời gian đều là thờ ơ lạnh nhạt. Dường như cậu ta muốn nghiêm túc nhìn lại thế giới này một lần nữa, xem thế giới này rốt cuộc còn ẩn giấu bí mật gì không muốn người khác biết nữa không.

Thậm chí là người thường cũng khó mà lý giải được chân tướng tàn khốc đó!

Nói cho cùng thì con người cũng là động vật dùng não, chứ không phải là thú hoang chỉ biết giơ móng vuốt.

Có một hôm, Đoàn Thắng Lan không nhịn được hỏi cậu ta: “Rốt cuộc chuyện này có liên quan gì tới cậu không?”

La Chú Nguyên không trả lời thắc mắc của cô ấy, chỉ nói: “Jiang chẳng những là một loài động vật khác hẳn so với những động vật khác mà còn khiến kẻ yếu học được một thái độ nhân sinh hoàn toàn khác nữa.”

Tuy Đoàn Thắng Lan không hiểu ý cậu ta nhưng vẫn mơ hồ đoán được điều gì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui