Vốn dĩ ban đầu, đoàn đội duy quyền rất đoàn kết, vào lúc hỏi kết quả biểu tình trong Wechat, họ nhanh chóng ý thức được hình như Đồng Minh Hải đã giở trò quỷ. Đúng là thành cũng vì nhóm Wechat, bại cũng vì một nhóm, vốn dĩ sự tức giận của mọi người đều dồn về phía trung tâm thương mại, hiện tại sắp thành lại bại, mũi giáo đều chỉ về phía “Con chuột thối gây loạn bên trong” là Đồng Minh Hải, tuy tạm thời vẫn chưa có người nào đề cập tới chuyện đổi người phụ trách duy quyền nhưng Đồng Minh Hải đã cảm giác được áp lực cực lớn từ điện thoại di động đập vào mặt, anh ta cực lực giải thích nhưng cũng gian xảo, bắt đầu chuẩn bị bước tiếp theo của kế hoạch duy quyền, cuối cùng cũng coi như khiến luồng oán khí khủng khiếp như dời non lấp biển tạm lắng xuống.
Không thể chờ đợi thêm được nữa, nhất định phải dùng khoảng thời gian này bức bách Quý Trác quyết định chuyện nhập học cho con gái, còn chuyện sau này, đám chủ sở hữu muốn náo loạn thế nào đều không liên quan tới mình, dù sao ngày quảng trường Uyển Hải khai trương không bị ảnh hưởng gì, bản thân Đồng Minh Hải còn lập được công lớn.
Anh ta trốn trong nhà vệ sinh, sốt ruột gọi cho Quý Trác: yêu cầu gặp mặt Quý Trác để đưa hồ sơ nhập học, đồng thời cũng phải hoàn thành thủ tục nhập học cho con gái trong hai ngày gần nhất, bằng không thì mình không thể đảm bảo trong mấy ngày tới, đám chủ sở hữu sẽ giở trò gì trong giờ hoạt động khai trương. Quý Trác chỉ ậm ừ qua loa trong điện thoại, lúc này Đồng Minh Hải vô cùng sốt ruột, anh ta không thể không tung đòn sát thủ, uy hiếp nói: “Đám chủ sở hữu dự định dùng vài chiếc xe xúc để hoàn toàn chặn cửa trung tâm thương mại, nếu không lập tức ngăn lại thì sẽ lớn chuyện đấy.”
Tất nhiên, phương pháp thô bạo này thật ra là do Đồng Minh Hải tự mình đề xuất dưới tình thế cấp bách, đám chủ sở hữu vốn không nghĩ đến, cũng không đồng ý làm như vậy: dù sao làm thế cũng hơi giống thị tỉnh tiểu dân* phá rối rồi.
* Thị tỉnh tiểu dân: là tên gọi chung được đặt cho người dân bởi các quan chức cổ đại (các quan chức thường tự coi mình vượt trội so với người bình thường).
Vài phút trôi qua, Quý Trác ở đầu dây bên kia vẫn luôn trầm ngâm không nói, Đồng Minh Hải tiện tay đẩy cửa sổ nhà vệ sinh ra, xuyên qua cửa sổ mờ đục vừa lúc có thể nhìn thấy mặt bên của toàn bộ quảng trường Uyển Hải. Thật đúng lúc, vừa nhìn sang, hai mắt anh ta liền tỏa sáng, ồ, đó không phải là Quý Trác sao?
Chỉ thấy Quý Trác chắp hai tay sau lưng đứng ở cửa hông quảng trường Uyển Hải (cửa thoát hiểm), buồn bực cầm điện thoại, người đứng bên cạnh ông ta là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, sắc mặt cũng không tốt chút nào, khuôn mặt trắng bệch nhìn Quý Trác, rất nhanh sau đó, Quý Trác liền cúp điện thoại, trong điện thoại của Đồng Minh Hải cũng vang lên âm thanh nhỏ báo hiệu ngắt cuộc gọi.
Hay lắm, chơi anh ta sao, trong lòng Đồng Minh Hải có hơi tức giận nhưng cũng có một suy nghĩ rất kỳ quặc.
Mỹ nữ đó là ai? Nhìn động tác thân mật giữa cô ta và Quý Trác, thì ra là tình nhân của ông ta, Đồng Minh Hải cũng không ngốc, anh ta đã từng gặp qua phu nhân chính quy của cục phó. Đồng Minh Hải đứng bên cửa sổ lén lút quan sát trong chốc lát, cơ bản đã khẳng định được ý nghĩ của mình, từ độ cao nơi anh ta đứng, Đồng Minh Hải có thể thấy rõ hai người đó, mà Quý Trác lại không ngẩng đầu chú ý xung quanh, rất khó mà thấy được Đồng Minh Hải.
Suy nghĩ trong đầu Đồng Minh Hải xoay chuyển thật nhanh, mấy giây sau, anh ta quay người vào phòng ngủ lấy một ít tài liệu lưu giữ trong nhà ra, đối chiếu lại một lần đơn giản. Phải tận dụng thời cơ mới được, thời cơ mất rồi sẽ không quay lại nữa, hiện tại nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu có thể, anh ta còn muốn giám sát toàn bộ quá trình Quý Trác hoàn thành thủ tục, bảo đảm mọi thứ phải xong xuôi mới được.
Đắn đo suy nghĩ trong chốc lát, anh ta lén lút quay lại nhà vệ sinh, cẩn thận hé cửa sổ, giơ điện thoại ra nhanh chóng chụp vài tấm ảnh, xong lại nhìn kĩ, thấy góc độ này vô cùng thích hợp để chụp hai người dưới tầng, ngay cả mặt cũng rõ ràng vô cùng, động tác cũng đầy ám muội, anh ta mừng rỡ tắt màn hình, bỏ điện thoại vào túi.
Mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong, sau khi thay giày khóa cửa, Đồng Minh Hải nhanh chóng xuống tầng.
***
Cô vợ Trang Thông dẫn con gái Dương Dương lên mái nhà tưới rau, tuy hiện tại trong thành phố không ủng hộ “Vườn rau trên mái nhà” nhưng trên thực tế cũng không cấm đoán, mái nhà mấy trăm mét vuông, tia nắng ấm áp, cảnh vật thanh nhã, nếu không làm gì thì thật sự rất đáng tiếc. Nhà họ Đồng chiếm được một khoảng đất rộng chừng mười mét vuông, vừa vặn khá gần với trung tâm thương mại kia, chủ yếu trồng một ít cải thìa, các loại hành tỏi, ở mép tường còn trồng thêm mấy bồn hoa, không biết vì lý do gì mà hôm nay lại bưng mấy bồn hoa đặt chếch ra ngoài mép sân thượng tới nửa mét. Để ở chỗ này đúng là có hơi nguy hiểm, có điều, có vài chủ sở hữu trồng chút đậu đũa, dưa chuột gì đó tương đối cao, phía dưới có cành lá che chắn nên mấy bồn hoa đầy mầm họa này không khiến Trang Thông chú ý.
Trong góc mái nhà có một chồng gạch cũ, được đặt tùy ý ở phía dưới giá trồng rau, cũng không biết dùng để làm gì. Có thể là có vài chủ sở hữu không cao lắm, mang ra để lót chăng? Có khoảng sáu, bảy cục gạch, trong đó có hai, ba cục đã bị nứt, bên chồng gạch còn có mảnh vỡ tán loạn, nếu có đứa trẻ nghịch ngợm nào thuận tay vứt đi, chỉ sợ sẽ tạo ra “một vòng cung trên trời, khiến người người oán trách”. Huống chi các tòa nhà trong khu Kim Hải là nhà cao tầng nhỏ, mái nhà được thiết kế theo phong cách châu Âu, rất ít người để ý trên không.
Ở giữa mái nhà có một cái sào tre nhỏ dài khoảng bốn, năm mét không mới lắm, có thể là giàn giáo lúc xây dựng những căn nhà này để lại, được một chủ sở hữu cao tuổi tiết kiệm nhặt lại làm sào phơi quần áo, trên sào tre đầy khe nứt, hơn nữa đầu sào còn bén nhọn vô cùng. Các gia đình trong căn nhà này chỉ mới dọn vào ở không lâu, vì vậy cũng không có bao nhiêu người để ý tới chuyện nhỏ nhặt này, Trang Thông khẽ cau mày, cô ấy nhàm chán nghĩ, nếu sào tre này mà rơi xuống dưới thì hậu quả sẽ khá kinh khủng.
Đương nhiên, ngoại trừ ngoại hình và tính chất ra, tất cả đồ vật trên mái nhà đều được sắp xếp ở vị trí khá an toàn, trông không hề có bất cứ nguy hiểm nào.
Trang Thông cũng chỉ là đột nhiên nghĩ tới vậy thôi, ngày nào cô ấy cũng đến đây, đã sớm tập mãi thành quen rồi.
Nhưng hôm nay hình như gió hơi lớn một chút, thổi mạnh tới mức mấy cây rau cũng rung rung, phát ra tiếng “xào xạc” kỳ lạ.
Dương Dương cầm bình tưới lên tưới nước cho mấy cây rau, cô bé vẫn còn nhỏ, không cảm thấy có gì nguy hiểm, đây gần như là hoạt động diễn ra hằng ngày nên mẹ Trang Thông cũng không quá chú ý tới hành động của cô bé, Trang Thông chuẩn bị vạch cây mầm trên đất trồng rau ra và cẩn thận nhổ cỏ dại.
Mười mấy phút sau, công việc đã được hoàn thành. Đối với họ mà nói, thay vì nói là lao động, còn không bằng nói là hoạt động thú vị của hai mẹ con. Trang Thông gọi Dương Dương lại, lau cái trán nhỏ đầy mồ hôi của con gái, sau đó dẫn Dương Dương xuống sân thượng, trong quá trình đó, cô bé không cẩn thận đá “bộp” một cái vào gáo múc nước màu đỏ bằng nhựa khiến nó bị văng xa hơn hai mét.
Dương Dương muốn đi tìm lại, Trang Thông lắc đầu nói: “Con không cần tìm đâu, cái gáo đó vô dụng, đã bị hỏng rồi. Hôm nay gió rất lớn, đứng đây thêm một lát nữa sẽ bị cảm đó, chúng ta đi thôi.”
Dương Dương gật đầu, bĩu môi nói: “Mẹ không thấy trên mái nhà có rất nhiều đồ tạp nham à?”
Trang Thông nhíu mày: “Đừng xen vào việc của người khác, người sống trong tòa nhà này tố chất quá kém. Đặc biệt là bà già kia, lúc nào cũng thần thần bí bí, thứ gì bỏ đi cũng lượm về quăng lên tầng...” Cô ấy tiện tay nhặt một cái xẻng hỏng trên mặt đất lên rồi ném vào một góc nào đó, không nghiêng không lệch mà nện xuống chồng gạch, sau đó còn gõ nứt một mảnh gạch đỏ trên cùng.
“Cha con cũng vậy, cả ngày không biết bận bịu cái gì, làm Phó Chủ nhiệm của Hội Chủ sở hữu mà không có chỗ trồng rau, hại lưng mẹ đau tới mức không thẳng nổi, hai ngày nữa, mẹ phải nói chuyện với cha con mới được.” Trang Thông oán trách theo thói quen.
Nhắc tới cha, Dương Dương không nhịn được nói: “Mẹ... Mẹ đừng ép cha nữa!”
Trang Thông mất hứng nhìn cô bé một cái, tức giận nói: “Mẹ ép ông ấy lúc nào chứ, cha con lười biếng lắm, chưa bao giờ quản chuyện trong nhà, nếu mẹ không nhắc thì con nghĩ ông ấy có quan tâm không? Tới lúc đó, ngay cả chỗ cho con đi học cũng không có, mua nhà đắt như thế cũng đâu có tác dụng gì.”
Nói đến đây, tâm tình của Dương Dương lại càng xuống dốc, nhưng cô bé chỉ ứa nước mắt, không nói lời nào.
“Cái con bé này.” Trang Thông căn bản không chú ý tới tâm trạng của con gái, chỉ xoa đầu cô bé: “Chuyện của người lớn, con biết cái gì, sau này con chỉ cần chăm chỉ học hành là được, đừng uổng phí công sức của mẹ.”
Dương Dương không nói nữa, chỉ yên lặng đi về phía trước, Trang Thông còn hỏi thêm một câu: con có nghe không? Lỗ mũi Dương Dương khẽ phát ra một tiếng “ừm” thật nhẹ.
Không ai biết Dương Dương thật sự đang nghĩ gì.
***
Tại cửa hông trên tường khu nhà, tài xế xe xúc không nhịn được khởi động xe, “xình xịch” một tiếng, hai cột khói đen kịt dày đặc bốc lên, không nhận được mệnh lệnh, ông ta cũng không biết nên làm gì, nhưng ít nhất chuyện không có tiền thì ông ta sẽ không làm, tài xế đẩy cần điều khiển mấy lần, nâng xẻng xúc lên rồi duỗi ra, đầu móng vuốt nhất quyết nhắm vào tường rào, chỉ hận không thể đục cho nó một lỗ.
Vốn ông ta đến đây là để lấp cái cửa này, không biết tại sao người trả tiền lại đi thẳng một mạch, ngay cả một câu cũng không để lại, khiến ông ta đi cũng không được, ở cũng không xong, không có việc gì để làm. Điều này khiến ông ta sinh ra oán hận với bức tường kia, nói đến đây mới thấy tâm lý của ông ta cũng rất kỳ lạ, chỉ là người bình thường cũng vậy, rất dễ giận chó đánh mèo. Ông ta không thật sự “đập phá”, nhưng lại chầm chậm khởi động xe xúc, xoay hai vòng xung quanh cửa hông.
Tài xế xe xúc chán nản, nhìn xuyên qua kính ở buồng lái, nhìn rào chắn của quảng trường, thậm chí có hơi thất thần.
Lúc này, bảo vệ đang ngồi ngay ngắn bên trong, thỉnh thoảng lại cho rào chắn lên xuống để xe ra vào, rào chắn đỏ trắng xen kẽ được điều khiển nhiều lần, đồng thời lúc hạ xuống còn khiến người ta có cảm giác mê mang, tài xế xe xúc dừng xe, dụi dụi hai mắt, ông ta hoài nghi mình nhìn nhầm...
Tại sao trụ rào chắn lại lắc lư vậy?!
Tài xế xe xúc lấy một điếu thuốc ra châm, tự mình rít hai hơi thuốc.
Chỉ lát sau, khi một chiếc xe ô tô cao cấp màu trắng tinh chạy ra khỏi bãi đậu xe, lúc trả tiền gửi xe và chuẩn bị ra ngoài, bảo vệ nhẹ nhàng nhấn vào cái nút màu xanh.
Rào chắn chậm rãi được nâng lên, xe ô tô cũng khởi động đi về phía trước, phối hợp rất ăn ý.
Đột nhiên rào chắn đang nâng lên kia lại mất khống chế, đột ngột rơi xuống lại, nặng nề đập mạnh vào cửa kính trước của xe ô tô.
“Két!” Tài xế xe ô tô dồn sức thắng xe lại, cũng may mà phản ứng nhanh, dừng lại đúng lúc.
Xe ô tô đâm vào rào chắn nhưng cửa kính xe không bị vỡ, có điều dưới đáy rào chắn đã hoàn toàn biến dạng. Bảo vệ sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy mở cửa chạy ra, rõ ràng mình đã nhấn nút kéo lên, không lẽ tối qua say rượu bây giờ vẫn chưa tỉnh sao?
Chủ xe hạ cửa kính xuống rồi chửi ầm lên, khuôn mặt bảo vệ lúc trắng lúc xanh không dám nói gì. Điều đáng mừng duy nhất là đây là xe nhập khẩu cao cấp, kính chắn gió quả nhiên rất chắc chắn, người không bị thương là tốt rồi, bảo vệ đứng đó xin lỗi nhưng chủ xe vẫn không muốn bỏ qua cho người ta, còn túm cổ áo bảo vệ đòi bồi thương. Bên này tranh chấp, chủ xe phía sau cũng không tốt bụng gì, nhấn còi “bim bim” liên tục, mọi người đều oán giận không ít, nhưng chủ xe ô tô đòi bồi thường xem ra cũng không phải là người hiền lành, lập tức quay sang xe phía sau mà gào thét thêm một trận!
Xe phía sau hình như cũng bị dọa sợ, không dồn sức bấm còi nữa. Cái tên ngang ngược đó dọa bảo vệ gầy yếu tới mức mặt trắng bệch, xem ra hôm nay chắc chắn sẽ gặp xui xẻo rồi.
Ở hướng khác.
Tài xế xe xúc trợn mắt há mồm, không nghĩ tới chất lượng lắp đặt rào chắn mới lại có vấn đề, từ khi nào mà mình lại có năng lực nhìn thấy tương lai vậy? Tay phải của ông ta cầm lấy cần điều khiển, bỗng nhiên có ý muốn muốn lái xe đến gần để xem náo nhiệt.
Bỗng chốc...
Một bóng đen từ trên trời giáng xuống, loảng xoảng! Ầm! Kính ở buồng lái xe xúc vỡ nát trong nháy mắt. Ôi trời, biến cố đột nhiên xảy ra khiến tài xế giật mình, tay giật mạnh, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, giống như phản xạ có điều kiện mà gạt cần điều khiển lên mức cao nhất, xe xúc ầm ầm xông lên phía trước.
Phía trước có người!
Tài xế xe xúc luống cuống tay chân, muốn kéo cần điều khiển lại mới phát hiện không thể làm gì được.
Dùng sức lớn quá nên bẻ gãy mất cần điều khiển rồi! Tài xế hốt hoảng cố gắng vặn chìa khóa tắt máy xe, lạch cạch, ông ta hoảng sợ cầm đuôi chìa khóa bị bẻ gãy ra nhìn, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
Mẹ nó, vừa mới nói rào chắn gặp trục trặc, thứ đồ cổ dùng để kiếm cơm này cũng đã lâu không được sửa chữa rồi.
Xe xúc mất kiểm soát, lao thẳng về phía trước, đống sắt công suất lớn này mang khí thế hùng hổ, sắc bén khó có thể đỡ nổi! Tài xế xe xúc cũng không ngốc, ông ta lập tức xoay người nhảy ra khỏi xe, ngã nặng nề xuống nền xi măng.
Đúng là xui xẻo, vừa vặn ngã vào đống bê tông chất đống bên cạnh dùng để lấp cửa! Ông ta thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng xương sườn của mình bị gãy.