Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập không ngờ tới, thông qua một tên hại nước hại dân nhỏ bé như Đầu Mèo lại phát hiện ra một đám chơi ma túy ẩn núp ở phụ cận khu nhà, cũng coi như là thu hoạch bất ngờ, hơn nữa, người đứng đầu đám người này vừa vặn lại là “người quen” Nhị Nhật (Lý Nhất Đình đúng lúc gửi tin tức quan trọng này tới nhóm người Vạn Vĩnh Khôn). Lý Nhất Đình để Vạn Vĩnh Khôn theo dõi điều tra, tạm thời đừng bứt dây động rừng, để xem Nhị Nhật và đàn em của gã bình thường thường làm những chuyện gì không thể cho ai biết.
Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập núp ở ngoài nhận được chỉ thị, bọn họ cũng nhìn thấy tình hình bên trong nhà xưởng, dường như Nhị Nhật đã phân công ổn thỏa, mấy tên nghiện kia lục tục xiêu xiêu vẹo vẹo mà đi ra cửa, Đầu Mèo là người người cuối cùng ra ngoài, lúc đi, cậu ta còn cố ý nhìn bên ngoài một chút. Vạn Vĩnh Khôn hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh, hiển nhiên lúc trước quên nói rõ, kinh nghiệm làm tay trong của Đầu Mèo không đủ, suýt chút nữa làm bại lộ vị trí của mình.
Cũng may sau khi Đầu Mèo rời đi, Nhị Nhật vẫn chưa phát giác ra có gì khác thường, có lẽ gã rất yên tâm về đàn em của mình, chính gã vẫn ở lại trong nhà xưởng, không biết đang gọi điện thoại cho ai, hình như không muốn rời khỏi đó. Vì vậy Vạn Vĩnh KHôn và Thịnh Mập quyết định mặc kệ gã, đi ra ngoài theo dõi mấy tên tiểu tặc của gã, có lẽ vừa rồi Nhị Nhật đã phân công bọn họ ra làm việc, theo dõi những người này có lẽ sẽ có thu hoạch.
Trước tiên hai người theo dõi một tên nhỏ bé nhuộm tóc xanh lá, cái tên này quả thật rất thấp, chỉ cao khoảng một mét năm mấy, không tới một mét sáu, trong đám đàn ông có thể xem là khá thấp, gần như là người lùn, nhưng hình thể hắn lại không gầy, mái tóc nhuộm xanh lục trông rất khỏe khoắn, tốc độ đi đường cực nhanh. Vạn Vĩnh Khôn nhanh chóng đi theo, phát hiện hắn trực tiếp tới còn đường bên ngoài khu nhà Kim Hải Uyển cách đó không xa, đứng chờ trong trạm xe buýt.
Chỉ thấy hắn thuần thục móc một tờ báo nhăn nheo từ trong túi quần ra, giả vờ đọc báo, con mắt thì không ngừng liếc ngang liếc dọc.
Trạm xe buýt này có không ít người, già có trẻ có, thế nhưng Tóc Xanh lại không hề hứng thú gì với họ, thân thể hắn không tự nhiên áp sát vào túi xách của một cô gái trẻ tuổi, đồng thời vừa giả vờ xem báo vừa chầm chậm dịch chuyển sang bên kia. Bởi vì cặp mắt bị giấu sau tờ báo nên người ngoài cũng không để ý tới vẻ mặt khác thường của hắn.
Nỗ lực một phen, Tóc Xanh cuối cùng cũng di chuyển đến bên người cô gái trẻ tuổi kia, lúc này, hắn hạ tờ báo xuống ngang hông, trong tay cầm một con dao, nhờ tờ báo che chắn mà nhẹ nhàng rạch túi của cô gái từ phía sau, sau đó cất tờ báo vào, thuận thế tiếp được điện thoại và bóp tiền từ túi xách rơi ra, trước khi chúng rơi xuống đất liền nhét vào ngực mình, sau đó tỏ ra thản nhiên mà rời khỏi trạm xe buýt, cô gái kia từ đầu đến cuối đều không phát hiện ra có gì khác thường. Toàn bộ động tác của Tóc Xanh xảy ra một mạch, hiển nhiên là phải trải qua huấn luyện nhiều lần mới có thể làm được, nhất định là một tên trộm chuyên nghiệp.
“Tên này khá lắm, mạnh hơn mánh khóe của mấy tên trộm vặt mà trước đây chúng ta gặp trên đường nhiều.” Thịnh Mập lén lút khen hắn một phen, hỏi Vạn Vĩnh Khôn: “Nhân chứng vật chứng đều có, bắt không anh?”
Vạn Vĩnh Khôn kiên định lắc đầu trả lời: “Em quên sư phụ anh dặn gì rồi sao, muốn câu cá lớn phải thả dây dài, bắt một tên trộm thì làm được gì?”
Kết quả là bọn họ đành tạm thời buông tha cho Tóc Xanh, tiếp tục theo dõi từ xa, chỉ tiếc cho cô gái trẻ tuổi kia, bởi vì bị mất đồ mà vô cùng buồn rầu.
Tóc Xanh giở lại trò cũ, hắn đi tới một trạm xe buýt khác, lại thử ra tay với một cô gái có túi khác, chỉ là lần này vừa vặn xe lại đến, cô gái lên xe, mà chiếc xe này lại còn khá nhiều chỗ trống, vậy nên Tóc Xanh không đi theo. Tức là nhất định phải vào lúc nhiều người chen chúc mới có thể ra tay ở trên xe, bằng không, mọi người đều ngồi ở chỗ riêng của mình, tùy tiện tiếp cận sẽ dễ bị phát hiện, tất cả những tên móc túi có kinh nghiệm khi gặp phải xe buýt vắng người sẽ tự động từ bỏ, Tóc Xanh cũng không ngoại lệ.
Thử tiếp hai lần nữa, Tóc Xanh vẫn không thành công ở trạm xe buýt, có thể cảm thấy mình không may lắm, hắn liền phẫn nộ từ bỏ, rời khỏi nơi đó, nhưng hắn vẫn thành công được một lần, lén lút lục bóp tiền trộm được trước đó, móc ra vài tờ giấy đỏ, trên mặt liền lộ ra nụ cười đắc ý.
Tóc Xanh gọi taxi, Vạn Vĩnh Khôn tiếp tục lái xe đuổi theo, lấy kỹ thuật lái xe cao siêu của anh, nhất định sẽ không mất dấu xe phía trước, lại càng không dễ bị phát hiện.
Taxi chạy khá xa, từ đường phố náo nhiệt phồn hoa tiếp tục lái tới vùng ngoại ô, nơi này là đường nối thành phố với nông thôn, đường xá khá là rộng rãi, càng không xuất hiện tình trạng kẹt xe, người qua đường không nhiều, thỉnh thoảng chỉ có vài chiếc xe vào thành phố chạy vụt qua, tại sao Tóc Xanh lại tới nơi này chứ?
Ở một chỗ cua, Vạn Vĩnh Khôn phát hiện có người đứng chờ Tóc Xanh, người kia đội mũ bảo hiểm mô tô nên không nhìn thấy rõ khuôn mặt, đang ngồi trên chiếc xe mô tô màu đỏ thẫm. Sau khi tên Tóc Xanh đến, một câu cũng không nói đã trực tiếp ngồi vào phía sau xe, hiển nhiên hai người đã sớm giao hẹn từ trước, chờ Tóc Xanh đến là lập tức lái xe rời khỏi.
Thịnh Mập cho là bọn họ muốn chạy tới nơi khác liền giục Vạn Vĩnh Khôn lái xe đuổi theo, nhưng Vạn Vĩnh Khôn lại không cho là vậy, bởi vì chiếc mô tô này là kiểu tân trang mới nhất, động cơ xe tất nhiên cũng không nhỏ, xem ra tốc độ nhất định rất nhanh, nhưng bây giờ bọn họ lại thong thả chạy ở ven đường, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn xung quanh, hoặc là ngừng lại đá chống xe xuống đất, trông không giống như muốn rời đi, ngược lại càng giống thăm dò xung quanh hơn.
Đối diện đường lớn có một bà cụ dẫn theo một bé trai khoảng tám, chín tuổi đang đi ở ven đường, chỉ một lát sau đã tới chỗ vạch kẻ cho người đi bộ qua đường, bọn họ đang chờ đèn xanh chuyển sang đèn đỏ để qua đường. Lưng bà cụ hơi gù, còn đeo ba lô nhỏ thay đứa cháu của bà, tay còn lại còn xách theo mấy cái túi, hình như hơi nặng, bà xách trông rất vất vả, thở dốc nặng nề.
Cách họ khoảng hơn 50 mét, Tóc Xanh và tên chạy mô tô kia vừa nhìn thấy họ liền lập tức khóa chặt mục tiêu. Bây giờ đang là đèn xanh, mà bà cụ định chờ đèn đỏ mới qua đường, thời gian chỉ còn hơn 20 giây, chính là thời cơ tốt nhất. Tóc Xanh hô một tiếng, ngón tay chỉ về phía trước, tiếng động cơ mô tô nổ vang, xe mô tô lên ga tăng tốc.
“Không ổn!”
Vạn Vĩnh Khôn biết được ý đồ của đám Tóc Xanh, lập tức muốn lái xe cản lại, dù sao bà cụ kia cũng không chịu nổi giày vò như vậy, lỡ đâu hại tới mạng người, vậy thì coi như anh đã không làm tròn chức trách rồi, nhưng đã quá muộn. Xe mô tô nhanh chóng lao tới, lúc tới gần bà cụ còn hơn mười giây nữa, liền lái đến vạch kẻ đường, bà cụ mới ngẩng đầu lên, Tóc Xanh đã tới phía sau giật túi xách của bà.
Quán tính quá lớn khiến bà cụ không kịp phản ứng, lập tức ngã về hướng mô tô chạy, ngã rất nặng, may mà đứa cháu không nắm tay bà nên không ngã xuống cùng, chỉ là chiếc ba lô nhỏ đã văng xa vài mét.
Mắt thấy mô tô của Tóc Xanh chạy đi xa, trước tình thế khó xử, Vạn Vĩnh Khôn để Thịnh Mập lại chăm sóc bà cụ, còn mình thì lái xe đuổi theo, vừa đi vừa gọi cấp cứu, anh cầu nguyện trong lòng, hy vọng bà cụ không xảy ra chuyện lớn gì.
May mà lần này, sau khi Tóc Xanh thành công thì lập tức quay về nhà xưởng bỏ hoang, sau đó không xuất hiện nữa, Vạn Vĩnh Khôn cũng thở phào một cái, tên này một ngày làm hai ba chuyện xấu, không biết bọn chúng còn gánh trên người bao nhiêu vụ án nữa, chờ nhiệm vụ này hoàn thành, nhất định phải một lưới tóm gọn mới được.
Thịnh Mập ở lại ngoại ô cuối cùng cũng chờ được xe cấp cứu đến, bà cụ hôn mê bất tỉnh, đứa bé thì khóc nức nở, Thịnh Mập không thể làm gì khác hơn là đến bệnh biện cùng họ. May mà bà lão chỉ bị chấn động não nhẹ và bị thương ngoài da, không có gì đáng lo ngại, chờ sau khi con trai bà cụ đến bệnh viện, Thịnh Mập liền vội vàng khai báo, đảm bảo bọn họ sẽ nhanh chóng phá án, sau đó liền vội vã rời khỏi bệnh viện, chạy về phía nhà xưởng hội hợp với Vạn Vĩnh Khôn.
Đến tối, Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập vẫn còn đang ngồi xổm theo dõi ở chỗ mai phục, đám người kia từng kẻ từng kẻ đều thắng lợi trở về, vô cùng phấn khởi, hơn nữa đám người trở lại không chỉ có tám, chín kẻ chơi ma túy, chúng còn dẫn về vài cô gái, chính là loại người vừa nhìn đã biết là không phải con gái nhà lành gì. Mấy tên này uống rượu cười đùa đến nửa đêm, trên đường tất nhiên có không ít kẻ chơi ma túy tụ tập lại với nhau, chỉ có Đầu Mèo là không buông thả theo, cậu ta biết rõ bên ngoài có người đang nhìn mình chằm chằm, thế nhưng cuối cùng cũng không nhịn được cơn nghiện tái phát mà hút một hơi, còn phụ nữ thì cậu ta tuyệt đối không dám đụng vào.
Vừa tới rạng sáng ngày thứ hai, Vạn Vĩnh khôn và Thịnh Mập đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào nhà xưởng bỏ hoang, bọn họ mừng rỡ phát hiện kẻ đứng đầu là Nhị Nhật rốt cuộc cũng định ra ngoài, vì vậy liền dứt khoát theo sát gã, xem xem cái tên này mỗi ngày đang làm những chuyện gì. Đương nhiên, làm người đứng đầu, Nhị Nhật ra ngoài sẽ không đi một mình, gã dẫn theo cái tên hung ác mập mạp cao lớn kia, tên mập mạp này cũng là kẻ duy nhất xem như bình thường trong đám người này, những kẻ khác đều bị ma túy dằn vặt, gầy yếu không chịu nổi. Ngoài ra, Đầu Mèo cũng đi theo bên cạnh Nhị Nhật, đối với Đầu Mèo mà nói thì đây đúng là một loại tín nhiệm hiếm thấy, cậu ta đã từng nói, thời gian mình gia nhập vào khá ngắn, bình thường thì người đứng đầu không bao giờ dẫn cậu ta theo.
Hành vi của Nhị Nhật giống hệt Tóc Xanh hôm qua, khác biệt lớn nhất chắc là thu hoạch nhiều hơn, chỉ trong nửa ngày đã đạt được “thành tích” tốt hơn tên Tóc Xanh kia nhiều, hơn nữa nhìn thủ pháp của gã, quả thật cao tay hơn nhiều, sớm đã không phải là trình độ mà một tên trộm nhỏ nhoi có thể chạm tới. Ví dụ như lúc gặp cô gái kia, gã còn có thể nhân cơ hội sờ mó người ta, cũng không biết gã dùng cách gì mà mấy cô gái kia không dám hé nửa lời, điều này càng làm cho Nhị Nhật không biết sợ là gì.
“Cái sở thích biến thái này!” Thịnh Mập thấy mấy kẻ này làm chuyện xấu nhưng chỉ có thể bỏ qua nên có vẻ không nhịn được, cậu ta rất muốn trực tiếp đè tên Nhị Nhật này xuống, nhưng Vạn Vĩnh Khôn lại liên tục nháy mắt, ngăn hành động của cậu ta lại. Trong lúc hai người đang khó xử không thôi, bọn họ phát hiện nhóm ba người Nhị Nhật vậy mà lại đi tới ngoài cửa một nhà trẻ, mắt nhìn xung quanh nhưng hai mắt trước sau đều nhìn chằm chằm vào nhà trẻ.
Trong nhà trẻ toàn là mấy đứa bé bốn, năm tuổi, không lẽ Nhị Nhật muốn ra tay với bọn trẻ sao?
Nhưng trên người mấy đứa trẻ này nhất định là không có vật đáng tiền, nếu như muốn nhắm vào bọn trẻ, mục đích nhất định không phải là tiền trên người chúng. Vạn Vĩnh Khôn đột nhiên có một suy đoán đáng sợ, anh thậm chí còn hoài nghi, đám người Nhị Nhật này liên quan đến việc buôn bán trẻ em, nếu đúng là như vậy, anh tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn đứng ngoài quan sát nữa, tránh gây ra bất kỳ tổn thương nào cho mấy người bạn nhỏ.
Lúc nhà trẻ tan học, phụ huynh tới đón con cái rất nhiều, tình cảnh có hơi hỗn loạn, đối với đám người Nhị Nhật này mà nói thì hoàn cảnh thế này chính là lúc đục nước béo cò tốt nhất.
Nhưng Nhị Nhật vẫn hồn nhiên không biết hành động hôm nay của mình đã bị Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập để mắt tới, Nhị Nhật sai Đầu Mèo che bên trái, Mập Mạp che bên phải, hỗ trợ lẫn nhau, cách nhau khoảng năm mét tạo thành một hình tam giác vây mục tiêu vào giữa. Cái gọi là mục tiêu chính là hai bé gái năm, sáu tuổi vẫn chưa ý thức được nguy hiểm, nắm tay nhau đi ra khỏi cửa lớn, hình như đang tìm cha mẹ mình, nhưng ba hướng các bé nhìn đều đã bị mấy người đàn ông trưởng thành chặn lại, cho dù là ở giữa hay ở ngoài cũng không dễ gì nhìn thấy nhau, hiển nhiên những tên này vô cùng chuyên nghiệp, tuyệt đối không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này.
Có lẽ đây chính là lý do Nhị Nhật muốn dẫn người mới là Đầu Mèo theo, thế trận này cần ít nhất ba người có thể trạng bình thường mới thực hiện được, ví dụ như tên Tóc Xanh có vóc dáng thấp bé sẽ không có hiệu quả tốt.
Nhị Nhật nháy mắt ra dấu với hai tên trợ thủ, trung tâm hình tam giác càng lúc càng co lại, đến khi tới gần, Mập Mạp và Đầu Mèo nhanh chóng ra tay, ôm chặt hai cô bé nhét vào áo khoác, sau đó dùng tay bịt kín miệng các bé. Sự việc xảy ra quá nhanh, nơi đó lại quá hỗn loạn, mọi người đều chen lấn lẫn nhau, không có ai chú ý tới tình cảnh nguy cấp bên này, hoặc là do mọi người quá lạnh nhạt.
Không lẽ thật sự là lừa bán trẻ em? Đúng là coi trời bằng vung mà!
Chàng trai Vạn Vĩnh Khôn tất nhiên không thể nào chấp nhận được cái loại phạm pháp vô lương tâm này, nếu vì thả lưới mà khiến hai cô bé này mất tích giống như Đồng Dương Dương thì đây sẽ là tai họa của tận hai gia đình. Anh phất tay gọi Thịnh Mập, dự định lập tức hành động, giải cứu hai đứa bé kia trước.
Nhưng anh Khôn của chúng ta cũng không ngốc, nhiệm vụ phá án cũng rất quan trọng, vì vậy cần phải tận lực tránh bị lộ thân phận, Vạn Vĩnh Khôn nhanh trí, lấy hai cái khẩu trang trên xe xuống, đưa cho Thịnh Mập một cái. Đây là loại khẩu trang siêu lớn, tuy không thể che kín mặt như khăn trùm mặt chuyên nghiệp nhưng vẫn có thể miễn cưỡng che hết khuôn mặt, hơn nữa đối phương cũng chưa từng gặp mình, Vạn Vĩnh Khôn chắc chắn Nhị Nhật sẽ không nhận ra thân phận của hai người.
Chờ đám người Nhị Nhật kéo hai đứa bé rời khỏi nhà trẻ không xa, Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập liền chạy tới, bọn họ không nói lời nào, Vạn Vĩnh Khôn đối phó với Mập Mạp, Thịnh Mập đối phó với Đầu Mèo, mỗi người đá một cái, trực tiếp đá hai người bọn chúng văng xa mấy mét, cướp hai đứa trẻ từ trong lòng họ lại, bản lĩnh của hai người này cũng không tệ, nhưng đụng phải cao thủ như Vạn Vĩnh Khôn thì ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có.
Hai người rẽ ngang rẽ dọc đưa hai đứa trẻ về nhà trẻ một lần nữa, sau đó đứng chờ tới khi người nhà của hai đứa trẻ tới, hai người đứng canh giữ từ xa. Cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng bên cạnh hai bé gái, dẫn hai bé gái đang sợ hãi không thôi khóc sướt mướt đi, người lớn dò hỏi thế nào cũng không chịu nói ra nguyên nhân, mà Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập thì đứng ở cửa trường học trông bọn trẻ, đồng thời cũng theo dõi đám người Nhị Nhật, cho rằng bọn chúng không dám ra tay nữa.
Nhị Nhật buồn bực ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng gã không phải là kẻ nóng đầu thiếu suy nghĩ, nhìn qua một cái là biết nhóm người Vạn Vĩnh Khôn không phải người hiền lành gì, tuy trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn không dám trêu chọc, chỉ có thể tức giận rời đi.
“Sư phụ, hình như bên phía em có chút manh mối rồi...” Vạn Vĩnh Khôn khái quát lại báo cáo cho Lý Nhất Đình, anh tận mắt nhìn thấy Nhị Nhật bắt cóc hai cô bé, vậy thì đã có đủ lý do để hoài nghi Đồng Dương Dương rất có thể cũng bị đám người đó bắt cóc.
Lý Nhất Đình không tùy tiện kết luận, chỉ bảo anh tiếp tục bí mật giám sát, đồng thời tìm cơ hội tiến hành cẩn thận điều tra nơi ở của Nhị Nhật và những nơi gã thường xuyên ra vào một phen. Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập làm theo, triển khai công tác không ngừng nghỉ, kỳ lạ là cho dù đã tìm khắp tất cả những nơi có thể ẩn thân nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Đồng Dương Dương đâu, lại càng không tìm thấy bất kỳ đứa trẻ bị bắt cóc nào khác, rốt cuộc chuyện này là sao đây?
Cùng ngày hôm đó, sau khi hành động kết thúc, Vạn Vĩnh Khôn nhận được tin tức do Đầu Mèo lén lút gửi tới, thì ra là Nhị Nhật không tham gia vào buôn bán trẻ em, sở dĩ gã bắt cóc hai cô bé kia là vì Nhị Nhật có một sở thích không muốn người khác biết: luyến đồng, mục đích của Nhị Nhật cực kỳ dơ bẩn, trước đây cũng đã từng xảy ra tình huống tương tự, sau đó còn đe dọa uy hiếp mấy đứa trẻ rồi mới thả đi.
Cái đám súc sinh thiên lý bất dung! Vạn Vĩnh Khôn nhịn không được mắng thầm, lòng đầy căm hận.
Mấy ngày sau đó, Đầu Mèo dường như thật sự có lòng cải tà quy chính, còn nắm giữ một manh mối quan trọng, theo những gì cậu ta giải thích thì hình như gần đây đám người Nhị Nhật đang thực hiện một kế hoạch bí mật nào đó, thế nhưng bởi vì cậu ta mới gia nhập vào đám chơi ma túy đã được một thời gian ngắn nên không có tư cách biết những chuyện thế này, chỉ có thể nói bóng nói gió mới biết được từ miệng người khác, hình như có liên quan đến khu nhà Kim Hải Uyển.
Lý Nhất Đình cảm thấy rất hứng thú với tin tình báo quan trọng này, bởi vì hoạt động và kế hoạch của Nhị Nhật hình như đều xoay quanh khu nhà Kim Hải Uyển, mà vừa khéo là vụ án giết người liên hoàn và trộm cướp cũng liên quan đến khu nhà này, trong đó tất nhiên có gì đó liên quan.
Mà vừa nghe báo cáo của Vạn Vĩnh Khôn xong, cảm xúc trong lòng Lưu Tử Thần lẫn lộn, chị nhớ tới Trang Thông mấy ngày nay vô cùng bi thương, còn có chuyện Bắc Đình bó tay toàn tập với chuyện này, trơ mắt nhìn một đám người không hiểu sao lại lần lượt chết đi, nếu Đồng Dương Dương vô tội cũng bị giết hại, vậy Bắc Đình làm gì còn mặt mũi đứng giữa trời đất này nữa chứ?
Chị đột nhiên đưa ra một ý định can đảm: chỉ có tự mình dấn thân vào chỗ hiểm, đánh vào ổ ma túy của Nhị Nhật thì mới có thể chờ được cơ hội cứu Đồng Dương Dương ra, trước mắt chỉ có mình mới là ứng cử viên phù hợp nhất.
Nhìn thái độ kiên quyết của Lưu Tử Thần, nhóm người Bắc Đình trầm mặc.
Chị đại của Bắc Đình ơi, phương pháp này thật sự rất nguy hiểm đó!