Đông Phương Thần Thám

Dạ Ca phát hiện ra tung tích của Nhị Nhật trên đường đi, cũng thấy gã hình như đang ôm ý đồ xấu, nên âm thầm theo sau. Nhưng khi đến ngõ nhỏ ngoằn ngoèo này, cô bé và Nhị Nhật người chạy người đuổi, bảy ngang tám dọc, khiến người vốn không quen khu vực này như Dạ Ca bị lạc đường, đến khi gã tìm được đường về thì thấy cô bé kia vừa khóc vừa lao ra một ngõ cụt, đột ngột va trúng vào mình, Dạ Ca cho rằng Nhị Nhật sẽ theo sát, nên vội vàng tránh né vào ngõ nhỏ bên trái, nhưng đợi hồi lâu mà vẫn không thấy Nhị Nhật đi ra.

Gã nhịn không được lại xuất hiện, đi đến chỗ rẽ ấy, lại thấy một bóng dáng mơ hồ trong ngõ nhỏ bên phải ngõ cụt, trông vừa gầy vừa cao. Đối phương phát hiện ra Dạ Ca thấy mình, liền xoay người nhanh chóng rời đi, Dạ Ca sợ có bẫy nên không bám theo, chỉ nhớ kĩ rằng anh ta mặc hoodie màu đen, hơn nữa còn đeo khẩu trang.

Qua hình dáng cơ thể thì Dạ Ca cảm thấy người kia rất giống Liễu Tiểu Quyền (Dạ Ca không rõ tên người này lắm), nhưng không thấy rõ ngay mặt, khoảng cách cũng khá xa, cho nên không thể xác định, cùng lúc đó, gã cũng chú ý tới Nhị Nhật ngã vào vũng máu dưới góc tường bên trong ngõ cụt.

Đi đến gần, Dạ Ca lắp bắp kinh hãi, trạng thái chết của Nhị Nhật cực kỳ khủng khiếp, hơn nữa đã không còn hơi thở, chỉ trừng mắt trắng dã, như là nhìn thấy chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ và bất ngờ vậy, hình như bị chết mà không hiểu tại sao. Dạ Ca biết kết cục của kẻ như thế là đáng đời, không cảm thấy đồng tình gì nhiều, chỉ là nhìn ánh mắt của Nhị Nhật cùng với vết thương cực to trên đầu, gã liền cảm thấy cả người mất tự nhiên, trong ngõ cụt này, Dạ Ca dần dần cảm thấy rất không thoải mái, nhưng gã không rõ điểm nào bất thường cả. Để đảm bảo an toàn, Dạ Ca không dám dừng lại, chỉ liếc nhìn thi thể của Nhị Nhật một lần cuối rồi lập tức rời khỏi đó.

Nhưng mà, loại dự cảm không rõ này vẫn không vì Dạ Ca rời khỏi ngõ nhỏ mà biến mất, ngược lại còn càng thêm mãnh liệt, Dạ Ca dường như cảm giác được thứ đang âm thầm giám thị và theo đuôi mình chính là Thần Chết đáng sợ, trong lúc lơ đãng, mình đã trở thành mục tiêu kế tiếp của hắn rồi.

Dạ Ca đã xông pha lăn lộn trong xã hội nhiều năm, đâu có thế trận nào là chưa thấy qua, gã sẽ không cứ thế mà ngồi chờ chết đâu, dù thế nào đi nữa, gã vẫn phải chính mắt trông thấy gương mặt thực sự của tên kia rốt cuộc là như thế nào? Gã đi trên đường cái, đi về phía nhiều người, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, không phát hiện dị thường gì, gã liền chui vào một trung tâm thương mại, có rất nhiều quần áo treo trên quầy. Dạ Ca cúi đầu, cúi người đi lại giữa các khe quần áo, sau đó ngồi xổm xuống, muốn xem có ai bám theo mình hay không. Nhưng nhìn một hồi lâu mà gã vẫn không phát hiện ra người nào có vẻ bất thường, dường như đều là đến xem quần áo, hầu như đều là phụ nữ, mà đàn ông cũng đều là cùng phụ nữ tới đây, không thấy ai đi một mình cả, cho nên không có hiềm nghi gì.


Dạ Ca tránh né ba lượt ở trong trung tâm thương mại, vẫn không thấy ai theo dõi mình cả, gã cảm thấy có phải lòng nghi ngờ của mình quá nặng hay không, nếu không có vấn đề, gã liền rời khỏi trung tâm thương mại. Nhưng đúng lúc gã vừa trở lại đường cái thì cảm giác bị giám thị lại quay trở lại.

Chẳng lẽ người theo dõi đang ở trên đường cái? Dạ Ca dứt khoát quay lại, chạy thẳng về một phương hướng, bước chân nhanh hơn, có thể đi nhanh bao nhiêu là bước nhanh bấy nhiêu, chỉ kém chạy thôi, gã nghĩ nếu có người muốn đuổi kịp thì cũng phải tăng tốc theo, vì vậy, gã đi bộ trên vỉa hè với tốc độ đi bộ nhanh nhất, đến một nơi có khá ít người, gã tìm đúng thời cơ, đột ngột đứng tại chỗ và lập tức quay đầu lại. Gã cho rằng kẻ theo dõi không có khả năng biết gã sẽ đột nhiên dừng lại, tất nhiên sẽ lộ ra sơ hở, nhưng điều làm gã thất vọng chính là lúc quay đầu lại, chỉ thấy ai cũng chậm rãi ung dung đi lại, vẫn không thấy có gì khác thường.

Dạ Ca vẫn chưa từ bỏ ý định, gã lại tăng tốc độ, nếu đi bộ bình thường có thể bám theo được nhưng nếu chạy thì khó khăn rồi. Cái gọi là người đàn ông giống như làn gió đâu phải là hư danh, gã lập tức chạy đi, nhắm ngay chòi nghỉ mát ba tầng phía trước mà lao tới, chạy lên nóc rồi nhìn ra xa. Mọi nơi mọi thứ đều thu hết đáy mắt, Dạ Ca không ngừng thay đổi góc nhìn, nhanh chóng lướt qua cảnh tượng trước mắt một lượt, không có vấn đề gì. Gã xuống chòi nghỉ mát, trực tiếp đi vào công viên bên cạnh, nhưng không đi vào bằng cửa chính mà là thừa dịp người ta chưa chuẩn bị, lập tức trèo qua tường, đi vòng vào trong công viên, gã liền ngồi xổm cạnh tường chờ, xem có ai theo mình vào hay không, nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu, nhưng cảm giác ấy vẫn tồn tại.

Đúng là kỳ quặc!

Dạ Ca thích thú cùng đối thủ âm thầm chơi trò mèo bắt chuột, gã coi mình như chuột ban đầu, không sao cả, nhưng chuột cũng phải nhìn thấy mèo mới có thể chạy được, nhưng ngay cả bóng dáng mèo mà gã cũng chưa thấy đâu, chỉ có thể tính là ngửi được mùi mèo thôi.


Nếu đã vào công viên rồi, gã không lập tức đi ra, đầu tiên là đi đến hòn giả sơn, cách mặt nước có một khoảng nhỏ, phải băng qua một đoạn cầu thang rất hẹp mới có thể tới nơi, lại chỉ đủ cho một người qua. Dạ Ca trèo lên đỉnh hòn giả sơn, đợi sau khi các du khách khác đã xuống, hơn nữa xác định trên núi không có một bóng người, gã mới tìm kiếm ánh mắt bí ẩn kia. Nhưng kỳ quái là không có ai đến gần cả, gã có thể nhìn thấy rõ bậc thang duy nhất nối liền với hòn giả sơn, nhưng sau khi các du khách đi hết thì không có ai đi lên nữa. Đợi một hồi lâu, Dạ Ca ở trên hòn giả sơn dần mệt mỏi rồi, hơn nữa cũng thấy vô nghĩa, đành phải chán nản mà đi xuống.

Ở một góc khác của công viên có nuôi không ít hoa, hình thành một vườn hoa cho mọi người tham quan, rất nhiều hoa cỏ đan xen vào nhau, cao gần bằng người. Dạ Ca nhảy vào, tận lực né tránh không giẫm lên hoa, dùng sở trường cân bằng thân thể để lách, bất giác liền đi vào chỗ sâu trong vườn hoa. Lúc này, gã lập tức quay đầu lại, nhưng trước mắt đều là hoa cỏ, vẫn không có ai tới gần, gã cũng không nhìn được tình hình bên ngoài, gã phỏng chừng đối phương cũng sẽ không thấy gã, cho nên liền nhảy từ đây ra ngoài. Nhưng đi chưa được mấy bước, lại bị ánh mắt thần bí theo dõi, Dạ Ca có chút bất đắc dĩ, liền đi dạo lung tung trong công viên một lúc để suy nghĩ đối sách.

Sau khi đi một vòng, Dạ Ca lại chui vào nhà vệ sinh công cộng bên trong, vào WC là chuyện bình thường của con người, hơn nữa ngồi bồn cầu chắc không thể nhìn thấy được! Đương nhiên gã không thể ngồi mãi trong WC được, chỉ là ở đó chờ đợi thôi, người ra người vào liên tục thay đổi, gã rất xác định là không có ai đi vào hai lần cả, chứng minh rằng người theo dõi không hề một mực ở bên trong chờ gã, lúc này, Dạ Ca nghiễm nhiên có cơ hội rời khỏi tầm mắt của người theo dõi. Nhưng không thể đi bằng cửa lớn được, gã nghĩ ra một cách, đi đến bên cạnh bồn tiểu tiện, giẫm lên thùng nước mà nhảy lên nóc WC, rồi đi đường vòng sang bên trái mà nhảy xuống.

Dạ Ca di chuyển bước chân định rời đi, chỉ là rất đáng tiếc, gã vẫn có thể tinh tường cảm thấy được ánh mắt kia vẫn đóng đinh trên người mình. Gã cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, bằng vào kinh nghiệm nhiều năm của mình trong xã hội, mấy cách trốn tránh theo dõi vừa rồi nếu đặt ở trước kia thì đã sớm vứt người ta ra xa rồi, nhưng hiện giờ, dù gã lập kế hoạch như thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn chưa có thể trốn thoát. Dạ Ca thật sự không nghĩ ra nổi, rốt cuộc là cao thủ ở đâu ra, có thể đạt tới trình độ theo dõi như vậy? Trừ phi là cái gì mà Thần Chết, nhưng mà Dạ Ca còn lâu mới tin, gã cảm thấy, lúc này mình thực sự đã gặp phải đối thủ có năng lực tuyệt đỉnh rồi, mình đã sớm trở thành cá trong chậu người ta rồi, chỉ đùa giỡn mình thôi!


Điều này lại khiến Dạ Ca muốn chơi đùa, nếu muốn đùa bỡn gã thì gã sẽ chơi với mày! Nhưng Dạ Ca không ngốc, đã làm nhiều cố gắng như vậy rồi mà vẫn không thể trốn thoát khỏi sự theo dõi đó, gã biết rõ, năng lực của đối phương cao hơn mình nhiều, nếu vẫn là chạy như lúc trước thì chỉ sợ vĩnh viễn cũng không trốn nổi lòng bàn tay người ta, chỉ có thể dùng phương pháp ngược lại, đánh bất ngờ mới lấy được một đường sống.

Vì thế, Dạ Ca hạ quyết tâm, đã chơi thì chơi cho kích thích vào!

Gã rời khỏi công viên và đi bộ ra đường cái, nhưng thay vì đi bộ trên vỉa hè, gã bước thẳng vào dòng xe cộ giữa đường. Mắt tật chân nhanh, Dạ Ca không ngừng đi, mấy chiếc xe sợ tới mức lui tới không ngừng né tránh, có xe còn giẫm phanh gấp lại, có xe liên tiếp thóa mạ, có xe còn ấn còi, đều muốn nhắc nhở Dạ Ca chú ý, nhưng gã rõ ràng là cố ý, tất nhiên sẽ không để ý tới, đành phải khiến đám tài xế này tận lực cách gã xa chút. Nhưng chiếc xe phía sau thì không biết, vẫn nhanh chóng lái đến bên cạnh gã, sau đó lại là một loạt tiếng giẫm phanh và tiếng còi.

Dạ Ca lại không hề sợ hãi, gã tự tìm việc vui, chung quy vẫn còn hơn là bị người ta khống chế, dù sao dựa vào năng lực của gã, đi lại lung tung trên đường phố cũng có thể trốn được. Nhưng mà, đang lúc gã chơi đùa cực kỳ cao hứng thì một cơn gió mạnh nhanh chóng bắn sát cạnh gã, Dạ Ca còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đầu gối đã lập tức cảm thấy đau nhức như bị kim đâm, cứ như bị xuyên qua vậy. Gã đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, hai tay đỡ lấy cái chân kia, cúi đầu xem xét, ngay tại lúc gã cúi đầu thì một chiếc ô tô lao thẳng tới, hơn nữa không có dấu hiệu phanh lại, khóe mắt Dạ Ca liếc thấy xe sắp đâm vào người mình, nhưng gã không kịp tránh, trực tiếp bị xe hất tung lên không, ước chừng mấy mét sau mới ngã mông xuống mặt đường nhựa, lại là một cơn đau ập đến, khiến gã nằm ở trên mặt đất, không gượng dậy nổi. Cùng lúc đó, lại có một chiếc xe khác lao nhanh tới, mắt thấy sẽ nghiền qua người Dạ Ca, Dạ Ca lúc này mới cảm thấy vô cùng sợ hãi, dường như lần này gã thật sự bị Thần Chết theo dõi rồi, hôm nay có lẽ sẽ chẳng thể làm gì được, bánh xe ô tô gần ngay trước mắt, mình lập tức sẽ phải bỏ mạng dưới thân xe. Dạ Ca tuyệt vọng mà nhìn chằm chằm chiếc xe kia, không để ý đến cơn đau đớn ở mông và đầu gối, trong nháy mắt ấy, gã chỉ biết mình sắp chết, gã còn tận mắt chứng kiến mình tử vong nữa.

Trong thời khắc nguy cấp này, một cánh tay mạnh mẽ không biết từ đâu xông ra, đột ngột kéo mạnh người Dạ Ca ra ngay trước khi bánh xe nghiền qua cả người gã, kéo gã ra xa khỏi tuyến đường của chiếc xe kia. Dạ Ca tìm được đường sống trong chỗ chết, lăn một vòng trên mặt đất, lật người sang vỉa hè, gã nằm rồi ngẩng đầu lên nhìn thấy rõ người đã túm gã ra.

Người nọ có dáng người trung bình, hình thể cực kỳ cường tráng, sức lực cũng mạnh, bằng không sẽ không có khả năng kéo mình thoát khỏi bàn tay Thần Chết nhanh như vậy được, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai. Dạ Ca xác định mình không biết người này, nhưng cứ cảm thấy bóng dáng của người kia có hơi quen, gã cực kỳ xác định rằng người trước mắt vừa mới cứu mình một mạng, theo lý thì đây là ân nhân cứu mạng, nên cảm ơn thật sâu. Nhưng phản ứng của Dạ Ca cực kỳ quỷ dị, gã nhanh chóng bò lên, ngay cả một chữ cám ơn cũng không nói ra, trái lại còn xoay người chịu đựng đau đớn mà chạy mất.


Đầu gối của Dạ Ca cực kỳ đau đớn, cả người lại bị chiếc xe hất tung ra ngoài, bây giờ khắp nơi đều có vết thương, nhưng gã thật sự không áp chế nổi sự đè nén và sợ hãi chưa từng có, căn bản không thể chú ý đến cơn đau trên người, đến nỗi tiềm năng của gã cũng đang ép gã phải chạy trốn, chẳng sợ chân bị đứt gãy cũng phải chạy!

Bây giờ, loại cảm giác này là phát ra từ trong lòng, chưa bao giờ có cả, lần đầu tiên trong đời gã thấy sợ hãi người đàn ông kia đến thế, khiến trong lòng gã không ngừng run rẩy, gã thậm chí hoài nghi, chính người đàn ông đã cứu mình kia là kẻ không ngừng theo dõi, về chuyện tại sao lại cứu mình khỏi bánh xe thì Dạ Ca không nghĩ ra được nguyên nhân, cũng không thể chú ý đến, dù sao cứ chạy xa khỏi người kia là được!

Người đàn ông trẻ tuổi bất đắc dĩ ra tay cứu Dạ Ca, vì vậy mà vai trái cũng bị thương nhẹ, hơn nữa còn để lạc mất gã. Trên thực tế, đích thật là người đàn ông trẻ tuổi này vẫn luôn âm thầm giám thị và theo đuôi, chẳng qua anh sẽ không ra tay hại Dạ Ca, hơn nữa nếu không phải vì cứu Dạ Ca thì anh sẽ không dễ dàng xuất hiện. Nhưng anh lại không có khả năng khiến Dạ Ca cứ thế mà chết đi, bởi vì nhiệm vụ của anh chỉ là theo dõi, hơn nữa phải giữ cho đối tượng còn sống, cho nên không tiếc tất cả để bảo vệ mục tiêu an toàn. Khi chính mắt nhìn thấy Dạ Ca bị ám toán, hơn nữa mạng sống còn gặp nguy hiểm như ngàn cân treo sợi tóc, người đàn ông trẻ tuổi bất đắc dĩ vọt ra, tự mình kéo nhân vật mục tiêu ra khỏi lòng bàn tay Thần Chết. Nhưng mà người đàn ông trẻ tuổi quả thật rất ngạc nhiên sau khi Dạ Ca vừa nhìn thấy mình, người đàn ông được xưng là như ngọn gió kia lại không hề nói một câu nào, còn tỏ ra như thấy được cái gì càng nguy hiểm đáng sợ hơn, gần như là chạy trối chết, anh không rõ tại sao Dạ Ca lại có phản ứng như vậy!

Người vẫn luôn âm thầm bám theo Dạ Ca, hơn nữa còn khiến Dạ Ca phải sử dụng hết thế võ khắp người mà vẫn không thể thoát khỏi, đúng là âm hồn bất tán, trên thực tế không phải kẻ xấu nào mà là Vạn Vĩnh Khôn của văn phòng thám tử Bắc Đình!

Vạn Vĩnh Khôn nhận lệnh bám theo một đường, Dạ Ca - mục tiêu của anh đúng là người cũng như tên, năng lực ẩn náu và lẩn trốn của người đàn ông được ví như cơn gió này đều thuộc hàng trong số các tội phạm xuất sắc nhất mà anh đã gặp qua, may mắn là anh sử dụng tuyệt kỹ độc đáo mà Trần Thiên Vũ sáng tạo năm đó, cũng chính là thuật theo dõi độc môn “Rắn Trườn Ngàn Dặm” trong Ngự Thú Thất Thức, cho nên mới có thể bám sát mà không bị nhận ra. Hôm nay nếu là người khác, hoặc là lấy biện pháp khác để theo dõi thì e là đã sớm bị Dạ Ca nhận ra hoặc là trốn thoát rồi.

Vạn Vĩnh Khôn cũng may mắn có thể bám theo đến tận đây, đúng lúc cứu được Dạ Ca một mạng trong thời khắc sống còn, nếu mà mục tiêu chết đi thì chẳng khác gì một manh mối quan trọng bị đứt, đối với loạt vụ án vốn đã phức tạp mà nói, đây tất nhiên không phải là tin tức gì tốt. Vạn Vĩnh Khôn biết, vì ra tay cứu Dạ Ca mà bại lộ mình sẽ khiến anh không thể âm thầm theo dõi được nữa, nhưng anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ, chỉ thoáng điều chỉnh, rồi anh lại tiếp tục truy đuổi về phía Dạ Ca chạy mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận