Mỗi ngày, vào khoảng thời gian cố định, Liễu Tiểu Quyền sẽ đi ra ngoài mua sắm đồ dùng hàng ngày và đồ ăn cần thiết cho ba bữa cơm. Trải qua quan sát mấy ngày, Thẩm Minh Nguyệt đã thuộc nằm lòng đối với chuyện khi nào đi ra ngoài, khi nào tới đưa cơm, khi nào đứng ở trong sân ngẩn người. Cô cảm thấy, thừa dịp nửa tiếng đồng hồ Liễu Tiểu Quyền ra ngoài mua đồ là đủ cho mình chạy trốn.
Đương nhiên vấn đề mấu chốt là trốn như thế nào? Thẩm Minh Nguyệt bị giam trong phòng, cửa khóa từ bên ngoài, cửa sổ cũng bị lan can sắt đặt ngang đóng kín. Cô là con gái, dĩ nhiên là không thể đạp ra, cũng không định dùng phương pháp bạo lực như vậy, nếu không cô đã sớm thử rồi. Thẩm Minh Nguyệt phát hiện toà này cũ này rất lâu đời, nóc nhà không phải làm bằng bê tông, mà là dùng mái ngói kiểu xưa, nếu như có thể leo tới phía trên xốc lên mảnh ngói, đúng là có thể thoát đi. Nhưng Liễu Tiểu Quyền cũng không ngốc, anh ta đã ra sức dọn hết đồ đạc trong phòng rồi, chỉ để lại một chiếc giường và một cái bàn. Cho dù đứng trên cái nào, Thẩm Minh Nguyệt cũng không thể với tới nóc nhà, chứ đừng nói là còn phải leo lên.
Trong thời gian mấy ngày nay, bất kể là nhõng nhẽo hay là cứng rắn, bất kể là nói lý lẽ nghiêm khắc hay là tâm sự nhẹ nhàng, dù sao là phương pháp có thể nghĩ đến, Thẩm Minh Nguyệt đều dùng với Liễu Tiểu Quyền, nhưng cuối cùng anh ta không hề bị lay động. Liễu Tiểu Quyền vẫn không chịu thả mình ra ngoài, nhưng tạm thời vẫn chưa làm ra hành động gây tổn thương tới mình. Nhưng quan sát mấy ngày nay lại làm cho Thẩm Minh Nguyệt càng cảm thấy bất an hơn. Trạng thái tinh thần của Liễu Tiểu Quyền biến hóa thất thường, lúc thì bình thường lúc thì hỗn loạn, lúc thì vui vẻ lúc thì lại rất đau khổ, hoán đổi không ngừng. Hơn nữa mỗi một ngày, những hành động không bình thường kia càng nhiều lên, cô cảm thấy Liễu Tiểu Quyền đã dần dần tiến vào trạng thái mất khống chế, không chừng một ngày nào đó, anh ta sẽ bị kích động và gây thương tổn tới mình. Với lại, nếu như anh ta là hung thủ thì rất có thể sẽ đi hại người khác. Cho nên Thẩm Minh Nguyệt quán triệt tư tưởng, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi tòa nhà cũ này, đi mật báo tin tức cho Bắc Đình mới là việc cấp bách. Cho dù Liễu Tiểu Quyền có phải là hung thủ hay không thì tình huống bây giờ của anh ta vẫn rất đáng lo, không ai biết anh ta sẽ làm ra hành động khác thường như thế nào.
Thẩm Minh Nguyệt nhìn xung quanh, quả thực trong phòng chỉ có chiếc giường và cái bàn không cao lắm, nhưng cô lập tức ngắm tới một vật khác. Đây không phải là đồ vật trong phòng hay là vì đề phòng cô chạy trốn mà chuyên môn lưu lại, đó chính là hàng rào ngang bên cạnh cửa sổ.
Cửa sổ của căn phòng cũ rất lớn, ngoại trừ cửa sổ lớn cao gần ngang người có thể mở ra từ bên trong, ở phía trên còn bố trí một cửa sổ kính cố định để nâng cao ánh sáng. Trước tiên, Thẩm Minh Nguyệt mở cửa sổ ra, dùng tay cầm hàng rào được làm bằng sắt, rất kiên cố. Sau đó cô kéo ga trải giường xuống, một đầu cột ở trên hàng rào, một đầu cột lên hông mình. Sau đó ở trên thành cửa sổ, thử dùng sức nhảy xuống mấy lần, xác định song cửa sắt rất chắc, đủ để chịu được trọng lượng của mình.
Ngay sau đó, Thẩm Minh Nguyệt bỏ ra rất nhiều sức lực, chuyển chiếc giường nhỏ tới phía dưới cửa sổ rồi đặt cái bàn kia lên giường. Như vậy, cô đứng ở trên mặt bàn là có thể với tới cửa sổ kính phía trên, cô lấy bát sứ ăn cơm, nhắm ngay mặt kính mà đập mạnh vào. Một lần, hai lần, bát sứ chấn động kịch liệt, tay của Thẩm Minh Nguyệt cũng phát run vì chấn động, nhưng cửa sổ kính vẫn bình thường, không tổn hại gì. Thẩm Minh Nguyệt bất đắc dĩ, đổi lấy bát canh to hơn, cô đứng ở trên bàn, nhắm ngay cửa sổ kính, hít vào một hơi, sau đó dùng hết sức đập mạnh xuống.
Bát canh lớn lập tức vỡ vụn, mảnh vỡ rơi lả tả trên giường, cũng cứa vào bàn tay của Thẩm Minh Nguyệt, lập tức đỏ lên. Nhưng cô không thèm để ý, bởi vì dưới cú đập này, mặt kính đã hiện ra hình mạng nhện. Thẩm Minh Nguyệt biết, đây là tín hiệu rằng nó sắp không chịu nổi, vì vậy tiếp tục cầm chén, thậm chí là đũa dùng sức đánh vào. Cuối cùng, cửa sổ kính phía trên cũng bị cô đập vỡ, một phần mảnh kính rơi ra bên ngoài, một phần thì rơi xuống giường.
Thẩm Minh Nguyệt bất chấp đau đớn trên tay, sau khi cô dọn sạch mảnh kính lưu lại ở phía trên, cuối cùng cũng có thể thắt ga giường lên trên hàng rào ngang cao nhất, hàng rào kia đã cân bằng với góc của nóc nhà, phía trên chính là mái ngói.
Bởi vì đập kính làm trễ nải thời gian quá dài, Thẩm Minh Nguyệt đoán chừng đã sắp tới lúc Liễu Tiểu Quyền mua đồ về. Bây giờ kính đã đập rồi, nhất định phải nhanh chóng trốn thoát, nếu không chắc chắn sẽ bị phát hiện. Tới lúc đó, mình sẽ đối mặt với tình huống thế nào cũng không biết.
Cô dựa theo kế hoạch, sau khi cột chắc mình, cô đứng ở trên bàn đặt ở trên giường, hai chân nhún một cái, cả người nhảy cao lên. Hai cánh tay của Thẩm Minh Nguyệt cầm thật chặt ga giường, bây giờ ga giường cột ở trên hàng rào ngang nghiễm nhiên trở thành dây an toàn, cô đã từng trải qua huấn luyện tương tự như vậy rồi. Thế là, chân của cô đạp lên trên vách tường, tay nắm chặt ga giường, từng bước một leo lên trên. Chuyện này đối với Thẩm Minh Nguyệt mà nói cũng không tính là khó, nhưng bởi vì tay bị cứa rách, lại phải túm lấy ga giường khiến cô rất đau. Dù vậy, cô vẫn không đoái hoài tới, tiếp tục nhịn đau mà leo lên, cuối cùng đã tới độ cao bằng với hàng rào ngang, đưa tay là có thể chạm tới mái ngói phía trên, cô lập tức xê dịch những mái ngói, từng miếng từng miếng bị cô ném vào trong phòng. Cuối cùng, Thẩm Minh Nguyệt thấy được mặt trời bên ngoài, cô tiếp tục cố gắng, cuối cùng cũng dời đi rất nhiều mái ngói trên đầu, cơ bản đã vừa với cơ thể mình. Trên thực tế, nếu như có thể xê dịch thêm chút nữa thì sẽ dễ dàng cho cô chui ra hơn, nhưng thứ nhất là thời gian không còn nhiều, thứ hai, bàn tay bị thương nắm ga giường của cô không chống đỡ nổi. Hơn nữa càng quan trọng hơn là cô vẫn lo lắng bởi vì kết cấu bị phá hư, dẫn đến toàn bộ nóc nhà đổ sụp, khả năng này sẽ trực tiếp chôn sống mình. Kết quả là, vào thời điểm thích hợp, Thẩm Minh Nguyệt ngừng lại, cô rút bàn tay không bị thương về, hơi cố định cơ thể, hít sâu vài hơi, sau đó hai chân đạp một phát lên vách tường bên cửa sổ, cả cái đầu lập tức nhô lên phía trên nóc nhà, Thẩm Minh Nguyệt tiếp tục dùng tay chống lên xà nhà vốn không ảnh hưởng gì tới mái ngói bên cạnh, cuối cùng kéo toàn bộ cơ thể lên trên nóc nhà.
Đã làm được rồi!
Cuối cùng thì Thẩm Minh Nguyệt cũng đã rời khỏi căn phòng cũ giam lỏng mình, cô không dám dừng lại lâu, lập tức nhảy vào trong ngõ hẻm, sau đó tìm đường rời đi. Cô cho là nguy cơ của mình đã hết rồi, chuyện quan trọng trước mắt chính là nên thông báo vài tin tức cho Bắc Đình, dù sao mình mất tích lâu như vậy, chắc chắn bọn họ rất lo lắng. Nhưng mà nơi này cách nội thành rất xa, điện thoại di động và ví tiền của mình đều bị Liễu Tiểu Quyền lấy mất, không có thiết bị truyền tin cũng không có tiền, khiến cô cảm thấy nửa bước khó đi. Nếu như đi về thì chỉ sợ trời đã tối rồi, hơn nữa mình còn bị thương, thực sự là không an toàn, với lại tình hình của Liễu Tiểu Quyền cũng không thể đợi thêm nữa.
Cô hơi bất đắc dĩ, đành phải quyết định làm một chuyện chẳng phải vinh quang gì, cô nhìn thấy ven đường có một cửa hàng điện thoại công cộng, thế là đi tới, nói với ông chủ là mình muốn gọi điện thoại, sau đó nhìn cũng không dám nhìn chủ tiệm một cái mà lập tức đi ra ngoài. Thẩm Minh Nguyệt không có tiền, gọi cuộc điện thoại này xong, đoán chừng chủ quán sẽ tìm cô phiền phức, nhưng chuyện đang gấp, vẫn phải gọi điện trước rồi tính sau.
Nhưng điều khiến Thẩm Minh Nguyệt thất vọng là điện thoại của Lưu Tử Thần liên tục không thể kết nối, gọi bốn năm cuộc đều như thế, cô không hiểu chút nào, nghĩ thầm có lẽ chị Tử Thần đang thi hành nhiệm vụ, nên chuyển sang gọi cho Lý Nhất Đình. Nhưng mà cú điện thoại này vẫn không thể kết nối, lúc này Thẩm Minh Nguyệt mới cảm thấy hơi khác thường, sao có thể trùng hợp như vậy? Dường như trước kia chưa từng xảy ra chuyện cùng lúc không tìm thấy bọn họ, càng sẽ không thể không gọi điện được. Đột nhiên cô cảm thấy nơi này hơi kỳ quái, hình như xung quanh đang có người lặng lẽ theo dõi mình.
Quê của Liễu Tiểu Quyền là ở vùng nông thôn tương đối vắng vẻ, đối với người từ nhỏ đã lớn lên trong thành phố như Thẩm Minh Nguyệt mà nói, cô sẽ có loại cảm giác sợ hãi và xa lạ bẩm sinh, bây giờ điện thoại cũng không gọi được, việc này khiến cô không biết phải làm sao. Lúc này, cô phát hiện vị trí cửa hàng mà mình đang đứng cũng tương đối vắng vẻ, hai bên gần như không nhìn thấy ai, thế là cô quyết định đi về phía có nhiều người, nếu đối phương thật sự định gây bất lợi cho mình thì sẽ không dễ dàng ra tay ở nơi đông người, đây là kinh nghiệm mà Thẩm Minh Nguyệt tích lũy được sau nhiều năm làm việc. Vì vậy cô không lên tiếng, trực tiếp đặt điện thoại xuống và rời khỏi cửa hàng. Từ đầu đến cuối đều không nghe thấy chủ quán mở miệng, cô cũng không muốn liếc mắt chút nào, dù sao điện thoại cũng không gọi được, nên cũng không cần phải trả tiền. Thẩm Minh Nguyệt tỏ ra thản nhiên, bước đi một cách bình thường, sau đó dựa vào trực giác để tìm địa phương tương đối náo nhiệt ở nơi này.
Có lẽ là cảm giác phương hướng không tệ, nên Thẩm Minh Nguyệt nhanh chóng tìm được một nơi náo nhiệt, hơn nữa còn là chợ phiên trong thôn. Ở nông thôn, nơi này náo nhiệt và sầm uất nhất, cũng có nhiều người nhất. Mặc dù trước mắt không phải là thời gian đi chợ, nhưng vẫn có không ít thôn dân sinh sống quanh năm mua bán đồ đạc ở chỗ này, đối lập rõ ràng với cửa hàng nhỏ bên kia. Đối mặt với nhiều đồng hương sống sờ sờ như vậy, Thẩm Minh Nguyệt yên tâm không ít, cô thả chậm bước chân, giả vờ như đang chọn lựa hàng hóa bên đường nhưng trên thực tế là đang suy tư kế hoạch tiếp theo. Bởi vì không gọi điện thoại được nên cô vẫn bị vây ở cái nơi vắng vẻ này, dường như bây giờ không có biện pháp nào tốt hơn.
Thẩm Minh Nguyệt luôn luôn gan lớn bỗng nhiên nảy sinh ra một loại dũng khí không biết sợ, cô rất muốn xác định thử xem rốt cuộc đối phương là ai, đặc biệt là muốn xác nhận người kia có phải là Liễu Tiểu Quyền hay không. Mặc dù làm như vậy hơi mạo hiểm, khiến trong lòng Thẩm Minh Nguyệt vô cùng thấp thỏm, nhưng vì hiếu kỳ về chân tướng, thúc đẩy cô dũng cảm bước ra một bước này. Cho nên Thẩm Minh Nguyệt quyết định phải đặt mình vào nguy hiểm, tìm ra kết quả cuối cùng.
Thẩm Minh Nguyệt vẫn còn đi nghênh ngang ở trên chợ, cô giả vờ như không biết mình đang bị theo dõi, nhìn chỗ này một chút, nhìn chỗ kia một chút, sau đó cố ý đi tới một khu vực tương đối vắng vẻ trong chợ. Nơi đó chỉ có rải rác vài sạp hàng đang bán đồ đạc, khách hàng cũng ít, tầm nhìn trống trải, cô nhìn thấy bên phải chỗ này có một dòng sông nhỏ không cạn lắm đang chặn ngang đường đi. Đối với Thẩm Minh Nguyệt mà nói, kỹ năng bơi lội của cô hết sức thành thạo, rất có lòng tin với chính mình. Thế là quyết định ở đây vừa quan sát vừa chờ, xem có thể có phát hiện gì không, đến lúc đó cho dù có gặp nguy hiểm, cô vẫn có thể lợi dụng dòng sông nhỏ để yểm hộ toàn thân trở ra.
Đợi một thời gian ngắn, nhưng Thẩm Minh Nguyệt vẫn không phát hiện ra bất kỳ dấu diệu khả nghi nào, thôn dân đến bên này mua đồ vô cùng ít ỏi, một giờ mà chỉ có bốn, năm người, nhìn cách ăn mặc và nghe khẩu âm của bọn họ, hẳn là người địa phương, chắc chắn không có vấn đề. Mà những người bán đồ kia thấy không có ai đến nên đã sớm rút đi. Đến cuối cùng, ở vùng ven của khu chợ này chỉ còn lại một mình Thẩm Minh Nguyệt.
Chẳng lẽ là giác quan thứ sáu của mình xảy ra vấn đề? Rõ ràng không có vấn đề nhưng vẫn cứ đa nghi như thế. Thẩm Minh Nguyệt nghĩ thầm có thể là bị Liễu Tiểu Quyền dọa cho sợ rồi. Đã không có gì khả nghi, mình vẫn nên nghĩ biện pháp liên lạc với nhóm chị Tử Thần mới được.
Cô định quay trở lại, trước tiên trở về chợ, nhưng vào lúc này, Thẩm Minh Nguyệt phát hiện từ đằng xa xuất hiện một người trẻ tuổi, người kia mặc áo len, lén lén lút lút đi tới, vừa đi vừa nhìn xung quanh. Thẩm Minh Nguyệt cực kỳ sợ hãi, người vừa tới không phải là ai khác, chẳng phải là Liễu Tiểu Quyền sao?
Cùng lúc đó, người trẻ tuổi dường như đang tìm gì đó cũng phát hiện ra Thẩm Minh Nguyệt, anh ta không do dự chút nào, giống như điên lên mà chạy như bay tới gần Thẩm Minh Nguyệt, Thẩm Minh Nguyệt tự nhiên sinh ra một cảm giác sợ hãi cực độ. Cô bị sợ hãi và tuyệt vọng không tên đột nhiên xuất hiện bóp lấy cổ họng, dường như không cần suy nghĩ nhiều, cô lập tức chạy về phía bên phải dòng sông nhỏ.
Người kia đuổi sát không bỏ, hơn nữa tốc độ cực nhanh, không chạy bao xa đã đuổi kịp, mà Thẩm Minh Nguyệt thì không còn đường đi nữa, cô đã nhìn kĩ đường lui, cũng chính là dòng sông nhỏ trông có vẻ bình tĩnh này. Nếu đối phương đã đuổi tới, hiển nhiên Thẩm Minh Nguyệt không muốn bị bắt, cho nên không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nhún người nhảy xuống sông. Nhưng mà, phán đoán của Thẩm Minh Nguyệt sai lầm nghiêm trọng, dòng sông nhỏ này căn bản không sâu, hơn nữa dòng chảy ngầm rất gấp, ở dưới đáy sông hiện đầy đá nhọn sắc bén. Sau khi Thẩm Minh Nguyệt nhảy xuống nước, bởi vì tác dụng của trọng lực mà bị đập vào đá ở đáy sông, bởi vì nước sông không sâu, sức nâng không đủ, lực cản không đủ, cho nên cô nhảy xuống không khác gì nhảy lên trên mặt đất, lực ảnh hưởng sinh ra khi va chạm là rất lớn.
Chân Thẩm Minh Nguyệt va phải hòn đá, lập tức cảm thấy rất đau, đoán chừng là đã bị thương, nhưng cô còn chưa kịp kiểm tra đã bị dòng nước xiết phía dưới xô ngã. Cô vội vàng muốn đứng lên, nhưng trước mắt không làm gì được, dòng nước thì rất là xiết, khiến Thẩm Minh Nguyệt cơ bản là đứng không vững, trong lúc bối rối còn bị uống không ít nước. Nếu đứng không vững, Thẩm Minh Nguyệt định dùng cách bơi để rời đi, nhưng bởi vì nước không sâu, ở trong vùng nước cạn chỉ cần nổi thôi cũng vô cùng khó khăn chứ càng đừng nói tới việc bơi lội. Cho nên một tới hai đi, đi cũng không đi được, bơi cũng bơi không xong, Thẩm Minh Nguyệt gần như bị kẹt ở giữa sông. Hơn nữa thể lực của cô cũng dần dần không thể chèo chống tiếp được.
Khiến Thẩm Minh Nguyệt càng hoảng sợ hơn chính là lúc cô quay đầu nhìn lên bờ, nhìn thấy Liễu Tiểu Quyền theo sát mà tới cũng không chút do dự nhảy xuống nước, xem ra hôm nay cậu ta quyết tâm không buông tha cho mình. Đương nhiên Thẩm Minh Nguyệt không muốn bó tay chịu trói, cô khó khăn mà liên tục bơi về phía hạ lưu, mượn địa thế miễn cưỡng bơi ra chút khoảng cách, nhưng Liễu Tiểu Quyền càng ngày càng gần. Cô không còn dám quay đầu lại, cũng không có hơi sức đâu đi quản kẻ khác, chỉ có thể liều mạng di chuyển xuống phía hạ lưu, cũng hy vọng Liễu Tiểu Quyền có thể bị đá hoặc dòng nước ở đáy sông vây khốn, để cho mình có cơ hội chạy trốn.