Hứa Kinh Nam bắt đầu truy bắt thủ phạm lần đầu tiên sau khi nhận nhiệm vụ, đối với anh, đây là việc có ý nghĩa quan trọng.
Anh tốn ròng rã 76 tiếng đồng hồ, tua đi xem lại toàn bộ băng hình giám sát tới hai lần, một lần là xem lướt qua, một lần là xem lại cẩn thận. Sau khi xác nhận không bỏ lỡ vấn đề gì, anh lập tức lựa chọn cách hành động.
Các đồng nghiệp bên phía cục thành phố đã bắt đầu đăng thông báo tìm người, treo thưởng cho người biết chuyện. Mà vụ án Mạnh Tiêu chết đuối lại không có bất cứ chứng cứ tiền đề nào để duy trì, thế nên chỉ có thể tạm thời gác lại. Phán đoán sơ bộ là tự sát. Bọn họ đều đang đợi vụ án bộ hài cốt vô danh có thể nhanh chóng có chút manh mối, lãnh đạo của cục thành phố và các ban ngành đều nhất trí rằng vụ án của hai người này ít nhiều sẽ có mối liên quan với nhau, thậm chí hoàn toàn có thể kết hợp điều tra.
Sau khi thi thể của Mạnh Tiêu được giải phẫu đã hỏa táng, người nhà của anh ta khóc lóc ba ngày trước linh đường rồi mới chịu đồng ý ký tên. Cuối cùng vẫn là cha của Mạnh Tiêu đưa ra quyết định: Con trai đã như vậy rồi mà không thể cho mồ yên mả đẹp thì ông ta không đành lòng. Còn vấn đề bồi thường thì bọn họ sẽ tiếp tục tới tìm viện nghiên cứu để truy cứu trách nhiệm.
Thái độ của phía viện nghiên cứu cũng rất rõ ràng, Mạnh Tiêu là một trong những nhân viên ưu tú của viện, những năm qua đã lập được rất nhiều công lao lớn trong việc nghiên cứu khoa học, cho dù anh ta tự sát hay là bị giết thì lãnh đạo và tập thể các phòng ban của viện nghiên cứu đều quyết định sẽ gửi cho người nhà của anh ta một khoản tiền an ủi không nhỏ, lúc ấy mới hơi an ủi được tâm trạng đau buồn của người thân Mạnh Tiêu.
Nhưng vụ án vẫn chưa được phá, đối với Hứa Kinh Nam, đối với nghề mà nói, vụ án phải được phá một cách hoàn toàn, nếu không, đối với anh có khác nào thất bại. Anh đã sớm quyết tâm phá án, huống hồ, lần này còn có nhóm người của thầy giáo làm chỗ dựa, nếu không thể phá án thì chỉ có thể chứng tỏ mình quá vô dụng.
Cũng may, nhân vật quan trọng đầu tiên đã xuất hiện, hơn nữa người này cũng không xa lạ gì với anh.
***
Đặc điểm của Chu Văn Cảng chính là gầy, cậu ta cao một mét tám hai nhưng lại chỉ nặng năm mươi sáu cân, nhìn từ xa giống như một cây sậy cắm trên mặt đất vậy. Nếu như đứng dưới ánh mặt trời, có bóng người hắt xuống thì lại càng thêm buồn cười. Hơn nữa, cậu ta là người làm công tác nghiên cứu, phát minh khoa học kỹ thuật, thế nên phải ngồi trong thời gian dài, bản thân lại không thích vận động, bởi vậy cả người trông vô cùng uể oải. Cặp mắt kính dày cộp làm cho đôi mắt nhỏ thu lại, bé đến mức gần như không nhìn thấy, làn da vốn trắng lại hơi nghiêng về trắng xám.
Nhưng cậu ta lại là người nhiệt tình đến mức bất ngờ, nếu không động phải chuyện như thế này thì tuyệt đối sẽ không vui mừng tới mức nhảy nhót vui vẻ.
Hứa Kinh Nam cẩn thận đánh giá người trước mặt, anh chưa từng nhận ra người này có những đặc điểm như vậy. Thậm chí mặc dù đi lại trên con đường rộng rãi nhưng mình chỉ cần liếc mắt một cái là chú ý tới cậu ta rồi.
Trong lòng anh cũng nghĩ, nếu như người này mà đi gây án thì chín phần mười sẽ bị bắt ngay tại chỗ.
Hứa Kinh Nam không hẹn cậu ta gặp ở đồn cảnh sát khiến cậu ta sợ. Nơi hẹn vẫn chọn ở trung tâm thương mại gần viện nghiên cứu, nơi bọn họ gặp mặt lần đầu tiên.
Trước hết, anh đưa cho Chu Văn Cảng một điếu thuốc, phát hiện tư thế hút thuốc khó hiểu của cậu ta quả thực không khác gì trong băng hình giám sát, trong lòng anh thở dài một tiếng.
Nhưng Chu Văn Cảng lại không hiểu gì cả, cậu ta không biết tại sao Hứa Kinh Nam lại đột ngột chủ động hẹn gặp cậu ta. Lẽ nào giám đốc Liễu đã tiết lộ bí mật của cậu ta cho cảnh sát? Trong lòng cậu ta có hơi thấp thỏm, thế nên hai người im lặng suốt năm phút, mãi cho tới khi tàn thuốc làm ngón tay Chu Văn Cảng bị bỏng thì cậu ta mới kêu một tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Hứa Kinh Nam cười, nói: “Cậu đang lo lắng chuyện gì thế?”
Chu Văn Cảng vội vàng nói: “Viện nghiên cứu liên tục xảy ra hai vụ án mạng, sao em có thể không lo lắng được? Lúc trước, em còn cảm thấy đắc chí vì mình đã phát hiện ra vài đầu mối, nhưng giờ nhìn lại, đúng là tự gây phiền phức.”
Hứa Kinh Nam gật đầu: “Lời này của cậu cũng đúng, nếu lúc đầu cậu không cố ý làm ra vẻ thần bí với tôi, không chừng những chuyện sau đó đã không xảy ra rồi.”
Chu Văn Cảng lúc này đang thật sự lo lắng, trên trán cậu ta nhất thời ứa mồ hôi hột.
“Anh Hứa, anh đừng dọa em, bình thường em hay lên mạng nên mới suy nghĩ lung tung, tự coi bản thân mình là anh chàng thám tử vô địch. Sao em có thể ngờ, việc này lại thành ra như vậy chứ?” Anh ta có hơi cuống lên.
Hứa Kinh Nam buồn cười nhìn anh ta, một lát sau mới nói: “Cậu hãy nói thật đi, có phải cậu còn chuyện gì giấu tôi không?”
Chu Văn Cảng chột dạ, nói: “Không… không có. Sao em có thể giấu giếm chứ, sao lại phải giấu chứ?” Cậu ta bắt đầu lắp bắp.
Hứa Kinh Nam giả vờ chỉ vào cậu ta, nói: “Nhất định là có chuyện… bây giờ cậu nói vẫn còn kịp đấy.”
Chu Văn Cảng đã hoàn toàn hoảng hốt, cậu ta ngập ngừng: “Cái gì, cái gì… vẫn còn kịp chứ. Em thật sự chưa làm gì cả, anh Hứa, anh phải tin em.”
Hứa Kinh Nam tận dụng mọi thời cơ: “Cậu chưa làm gì?”
Chu Văn Cảng buột miệng: “Em không giết người mà.”
Hứa Kinh Nam cố ý ồ một tiếng rất rõ, gật đầu: “Tức là cậu chưa muốn giết người, nhưng cuối cùng người vẫn chết... chính là lỡ tay giết người, đúng không?”
Chu Văn Cảng đột nhiên đứng phắt dậy, giống như muốn chạy trốn thì bị Hứa Kinh Nam bắt ngay lấy cánh tay.
“Đi đâu?” Anh tức giận quát.
Lần này, Chu Văn Cảng có chút không biết làm sao, một lúc sau mới nói: “Em… em đi nhà vệ sinh.” Không hiểu sao, cậu ta thật sự có hơi buồn tè.
Hứa Kinh Nam nhìn chằm chằm vào mặt cậu ta, phát hiện cậu ta hình như thật sự có nhu cầu sinh lý, thế nên do dự buông tay ra.
“Nhà vệ sinh công cộng ở ngay bên cạnh, tôi ở đây đợi cậu, cậu đừng có ý định xấu khác, biết chưa?”
Chu Văn Cảng liền vội vã lắc đầu, vội vàng nói: “Không có, không có. Lập tức sẽ ra ngay.”
Nhìn Chu Văn Cảng lao vào nhà vệ sinh công cộng như một làn khói, Hứa Kinh Nam thật sự vẫn hơi lo rằng cậu ta sẽ không trở ra, dù sao đây vẫn là lần phá án đầu tiên của anh, nhỡ đâu người này chuồn mất thì phải làm sao? Cũng may, chưa tới hai phút, Chu Văn Cảng quả nhiên đã sợ hãi, nơm nớp đi ra.
Trong lòng Hứa Kinh Nam cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, đối phó với hạng người như thế này, ít nhiều anh vẫn có tự tin. Mặc dù vừa rồi, cậu ta có chạy thì Hứa Kinh Nam cũng có khả năng đuổi theo, anh luyện tập nhiều năm như vậy, đâu hề phí.
Vào lúc này, bản thân Hứa Kinh Nam cũng không biết trong lòng anh đã nhận định Chu Văn Cảng là người bị tình nghi. Chu Văn Cảng cũng thích hợp làm nhân vật này, thế nhưng từ góc độ của trinh sát hình sự chuyên nghiệp mà xem thì hai người này đều khá ngây thơ.
Lúc này, Hứa Kinh Nam nhìn chằm chằm vào Chu Văn Cảng, chỉ kém không rút còng tay ở sau lưng ra.
Chu Văn Cảng cũng nhận ra ác ý của anh, biết lúc này không phải là lúc để nói đùa, nhưng mình thật sự vô tội, không thể ngồi chờ chết như thế được.
Cậu ta định bất chấp, không phải chỉ là một bí mật nhỏ hay sao, dù sao cũng đã nói với giám đốc Liễu rồi, nói lại thêm một lần cũng chẳng có vấn đề gì.
Thế nên, Chu Văn Cảng đột nhiên bình tĩnh lại, cậu ta chủ động kéo tay Hứa Kinh Nam, bảo Hứa Kinh Nam bình tĩnh, đừng nóng giận, cứ ngồi xuống trước đã.
“Chuyện này vốn dĩ em không dám nói lung tung, sợ anh hiểu nhầm. Nếu anh Hứa đã muốn biết thì em sẽ nói cho anh biết vậy.”
Hứa Kinh Nam yên lặng chờ đoạn sau.
Chu Văn Cảng miêu tả lại chuyện mà mình đã từng nói cho Liễu Nghệ để Hứa Kinh Nam nghe một lần nữa, nhưng miêu tả chi tiết hơn. Đơn giản chỉ là có vài lần thấy hành vi kỳ quái của Mạnh Tiêu mà thôi, cậu ta cũng không hiểu vì sao Hứa Kinh Nam lại kích động đến vậy.
Ánh mắt của Hứa Kinh Nam có hơi bất ổn, sao lại chỉ là chút chuyện nhỏ xíu này? Nhưng quan sát vẻ mặt của Chu Văn Cảng thì hình như không hề giấu giếm quá nhiều nội dung gì.
Thực ra anh cũng không biết nên làm gì, việc xử lý tình huống như thế này vẫn khá mới lạ đối với anh, cuối cùng, anh vẫn quyết định nói thẳng: “Cậu chưa từng đến xưởng sửa chữa sao?”
“Xưởng sửa chữa?” Chu Văn Cảng không hiểu.
Hứa Kinh Nam không thể không vạch trần lớp ngụy trang của cậu ta: “Chính là xưởng sửa chữa thuyền đánh cá ở đối diện ao cá, cậu đừng bảo với tôi là cậu không biết đấy chứ?”
Chu Văn Cảng hoàn toàn bối rối, cậu ta ủ rũ như cà tím phải sương: “Chuyện này mà anh cũng biết?”
Hứa Kinh Nam rút còng tay ở sau lưng ra, lạnh lùng nói: “Tới đồn cảnh sát để nói chuyện này đi, nơi đó thích hợp với cậu hơn.”
Người xung quanh đều rất kinh ngạc khi thấy hai người bọn họ đang ôn hòa lại đột nhiên căng thẳng đối địch như vậy. Nhưng quần chúng cũng hiểu được ít nhiều, đây là cảnh sát mặc thường phục đi bắt người đây mà.
***
Chu Văn Cảng có nằm mơ cũng không ngờ, bản thân mình lại có một ngày phải đeo cái còng tay lạnh băng này.
Cả người cậu ta run rẩy, đến đồn cảnh sát rồi mà vẫn không thể tin đây là sự thật.
Hứa Kinh Nam vẫn không để cậu ta quá mất mặt, trên đường đi, có cởi áo khoác giúp cậu ta che cổ tay. Bởi vì từ trung tâm thương mại tới đồn cảnh sát là một đoạn đường không gần, dựa theo quy định của pháp luật, phải bảo vệ danh dự và việc tư của người bị tình nghi một cách thích hợp, về mặt này, anh vẫn có tố chất nhất định của một trinh sát hình sự.
Nhưng Chu Văn Cảng lại không nhận ra được ý tốt đó, cậu ta chỉ cảm thấy hai tay mình cứng đờ, cuối cùng như mất cảm giác. Cái còng tay lạnh băng dường như vô cùng nặng nề. Nhắc tới mới thấy cũng thật lạ, món đồ này dường như thô hơn, to hơn so với khi hình ảnh trên tivi, độ nặng cũng vượt quá tưởng tượng của cậu ta, ít nhất cũng phải ba cân rưỡi, bốn cân, hình như là thép được chế tạo đặc biệt.
Khi đến đồn cảnh sát, sau khi ngồi xuống trước bàn làm việc, Hứa Kinh Nam lạnh lùng nói: “Hiện giờ, chúng ta bắt đầu làm biên bản chính thức.” Anh nói ra câu nói kinh điển nhất: “Anh có quyền giữ im lặng, nhưng mọi câu nói hiện giờ của anh đều sẽ trở thành chứng cứ trước tòa.”
Trước kia xem phim mà nghe thấy câu này thì Chu Văn Cảng đều không nhịn được bật cười, nhưng hôm nay, rốt cuộc thì cậu ta cũng biết cái gì gọi là muốn khóc cũng không khóc được.
Cậu ta hoảng hốt tới mức không dám nói lời nào.
Hứa Kinh Nam dựa theo trình tự hỏi cậu ta về sơ yếu lý lịch đơn giản, hỏi câu nào, Chu Văn Cảng trả lời câu ấy, từ đầu đến cuối vẫn rũ đầu xuống, tố chất tâm lý của cậu ta đã hoàn toàn suy sụp.
Thật ra, bất cứ người công dân tuân thủ luật pháp nào gặp phải tình huống như vậy đều sẽ dễ dàng mất đi tính tình cơ bản nhất, thế nên đối với những nhân viên chấp hành pháp luật, chúng ta nhất định phải cực kỳ thận trọng, kiên trì rằng người đó chưa từng phạm tội; mà ngược lại, đối với những kẻ thường xuyên tái phạm, phải vào phòng hỏi cung thì mới có thể bình thản ứng đối, trò chuyện vui vẻ.
Hiện giờ, Hứa Kinh Nam vẫn chưa ý thức được điều này, anh chỉ nghiêm túc dựa theo cách thức để làm việc.
“Nói đi, tại sao cậu lại tới xưởng sửa chữa thuyền đánh cá đó.” Cuối cùng, Hứa Kinh Nam đã hỏi tới vấn đề mấu chốt nhất.
Chu Văn Cảng ủ rũ nói: “Em chỉ đi dạo loanh quanh thôi, lúc đó nhìn thấy có một cái bè ở bên bờ biển nên nhất thời tò mò đi qua đó.”
Hứa Kinh Nam tiếp tục hỏi: “Tổng cộng đi bao nhiêu lần?”
Chu Văn Cảng nói: “Một lần.”
Hứa Kinh Nam dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Lặp lại một lần nữa, bao nhiêu lần?”
Cuối cùng, Chu Văn Cảng cũng ngẩng đầu lên, gần như cầu xin, nói: “Thật sự chỉ có một lần mà, em không dám lừa anh đâu.”
Hứa Kinh Nam cười gằn: “Cậu không dám lừa tôi sao? Tại sao cứ phải đưa cậu tới đây tra khảo thì mới chịu nói? Cậu cho tôi một cái lý do được không…”
Chu Văn Cảng uể oải nói: “Thật sự chỉ là vì tò mò thôi, hơn nữa em chỉ đi tới đó một lần, tuyệt đối không nói dối.”
Hứa Kinh Nam thấy cậu ta thật sự chưa thấy quan tài thì chưa nhỏ lệ, tức giận nói: “Có phải cậu muốn tôi cho cậu xem băng hình giám sát thì cậu mới chịu nói thật không.”
Chu Văn Cảng cũng đành chịu, cậu ta lại nói: “Anh cảnh sát, em cũng không biết phải nói bao nhiêu lần mới đúng nữa, anh nói cho em biết rốt cuộc là bao nhiêu lần là được.”
Hứa Kinh Nam suýt chút nữa đã giận dữ tới phát ngất, sao lại đụng phải cái tên vô lại như vậy cơ chứ. Anh quyết định để Chu Văn Cảng biết mình đã nắm được toàn bộ tình hình: “Thế thì được, tôi nói cho cậu biết… Trong vòng bốn mươi ngày, cậu đi tới xưởng sửa chữa tổng cộng ba lần. Lần đầu tiên là vào ngày mùng bảy tháng Giêng, 2 giờ 25 phút sáng. Lần thứ hai là ngày mười tám tháng Giêng, 1 giờ 13 phút sáng. Lần thứ ba là ngày mười bốn tháng hai, 4 giờ 37 phút sáng, không sai chứ…”
Chu Văn Cảng quả nhiên hoảng sợ, một lúc sau mới nói: “Ngày mười tám kia đúng là em đã tới đó. Chỉ là do nhất thời tò mò… Em không biết sẽ xảy ra nhiều chuyện như thế, nếu không thì có đánh chết, em cũng sẽ không đi…”
Hứa Kinh Nam nhạy bén nói: “Cậu tò mò cái gì? Tại sao trước đó không nói thật?”
Chu Văn Cảng chán nản nói: “Vừa rồi em đã nói với anh rồi mà, em phát hiện thấy Mạnh Tiêu không có mặt trong viện, em nghi ngờ anh ta mất tích. Tối hôm ấy đúng lúc lại thấy một cái bè nhỏ ở bên cạnh biển... Sau đó em đã đi đến đó, rốt cuộc là vì sao, thì là do quỷ thần xui khiến chăng. Em cũng không nhớ lý do nữa.” Dưới cái nhìn của Hứa Kinh Nam thì rõ ràng cậu ta đang ngụy biện.
Không có một tên tội phạm nào chủ động thừa nhận mình đã phạm tội, tâm lý học tội phạm, anh vẫn hiểu rõ.
Không ngờ Chu Văn Cảng lại nói tiếp: “Đến đó, em vẫn không phát hiện ra điều gì. Sau đó, tối như hũ nút, em bèn rút một điếu thuốc để thêm can đảm… Lúc sau, thật sự là rất sợ nên em lại quay về. Chuyện là như thế, có tin hay không thì tùy anh…”
Hứa Kinh Nam nghĩ thầm, nếu tin cậu thì tôi sẽ là đứa trẻ lên ba.
“Còn hai lần kia thì sao, tại sao lại tới đó?” Anh truy hỏi.
Chu Văn Cảng thở dài, lại cúi đầu xuống: “Không nhớ nữa…”
Hứa Kinh Nam nổi giận, lạnh lùng nói: “Không muốn nói đúng không, được, trước cứ tạm giam mười lăm ngày, lúc nào muốn nói thì lúc đó tôi sẽ thả cậu về.”
Chu Văn Cảng hoảng sợ nói: “Mười lăm ngày? Thế sao được, em còn phải đi làm mà…”
Hứa Kinh Nam buồn cười nhìn cậu ta, châm chọc: “Đi làm? Cậu cứ ở trong tù mà đi làm đi!”