Tôi rất bằng lòng miêu tả nông thôn, bởi vì nơi đó là nơi sinh ra tôi và nuôi tôi lớn lên, nhưng điều này không có nghĩa rằng nông thôn chính là thiên đường, tuổi thơ ấu cũng có rất nhiều ký ức không tốt đẹp, nhưng so với đa số ký ức ấy thì nỗi nhớ quê hương vẫn luôn khiến tôi ngày đêm không yên. Nông thôn quả thật thuần phác, thiện cũng thiện đến mức chất phác, ác cũng ác đến mức trần trụi, mặc dù thôn Đinh Tích chỉ có hơn tám trăm dân cư nhưng lại không ít đứa trẻ hư hỏng như Tam Mao.
Tam Mao chỉ là “biệt hiệu”, chứ không phải tác giả Tam Mao, do người này thật sự chỉ có ba lọn tóc trên đầu, lại cố ý buộc như ba chỏm tóc, mục đích chỉ là muốn nói cho mọi người rằng tôi rất xấu. Hắn sinh ra ở tổ một của thôn Đinh Tích, vốn có tên là Kim Hoán Quần, phải nói đây là một cái tên rất hoành tráng, vào gia phả cũng có thể trở nên vang dội, nhưng mà từ khi được gọi là Tam Mao thì không ai nhớ tên thật của hắn nữa, lại càng không cho rằng hắn có thể được vào gia phả.
Tuổi của hắn hơi lớn, mười ba tuổi mới học lớp bốn của tiểu học, cho nên so với các bạn học chưa đến mười tuổi mà nói, tư bản như vậy đã đủ để để bắt nạt người khác rồi; hơn nữa, cha hắn làm nghề giết mổ heo trong thôn, đây là nghề nghiệp “khủng bố” mà đứa trẻ nào nghe cũng phải rùng mình, rất nhiều người đều hoài nghi không biết Tam Mao mỗi ngày đến trường liệu có mang theo một con dao mổ heo sắc bén hay không.
Nghe nhầm đồn bậy, mọi người trong phạm vi năm dặm đều biết đến uy danh của “kẻ ác số một” này.
Nếu tôi kể chuyện về hắn thì chỉ có thể gọi là một câu chuyện đáng ghê tởm, cũng may tôi chỉ muốn kể về câu chuyện xinh đẹp về ba đứa trẻ cùng tuổi sống ở tổ hai trong thôn Đinh Tích.
Trong tổ hai của thôn Đinh Tích có ba đứa trẻ gần như sinh ra cách nhau chỉ vài ngày, tuổi của bọn chúng có thể nói là y như nhau, hai cậu bé và một cô bé, trùng hợp hơn nữa chính là trong năm ấy, tổ hai chỉ sinh đúng ba đứa trẻ này, cho nên quan hệ của bọn chúng tất nhiên là cực kỳ tốt, cùng đến trường, cùng chơi đùa, cùng tan học, cùng lên núi, cùng nghịch ngợm.
Cậu bé có tuổi lớn nhất tên là Cỏ Đuôi Chó, cậu bé ít tuổi hơn tên là Hạt Dẻ, còn cô bé thì tên là Nấm Nhỏ.
Đương nhiên đó đều là tên mụ.
***
Năm nay, ba người họ vừa mới lên lớp bốn, lúc này đang đi trên đường đến trường.
“Nấm Nhỏ, hôm nay tan học, bọn mình lên núi hái rau quyết nhé.” Hạt Dẻ đề nghị, bởi vì giờ đã tới mùa rau quyết mọc khắp núi rồi.
Nấm Nhỏ là một cô bé hoạt bát đáng yêu, lúc này lại bĩu môi, không nói lời nào.
Cỏ Đuôi Chó khoát tay “suỵt” với Hạt Dẻ rồi thấp giọng nói: “Hôm nay cậu ấy đang mất hứng, chớ chọc cậu ấy nhé.”
Hạt Dẻ nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Cỏ Đuôi Chó ảm đạm nói: “Chẳng phải là vì không trông em trai thật tốt, nên lại bị trong nhà mắng hay sao.”
Hạt Dẻ nói với vẻ oán giận: “Tại sao thím ba lại cứ như thế chứ, hay là chúng ta giúp cậu ấy trông em đi cho xong. Cậu thấy được không hả Cỏ? Nấm cũng còn nhỏ mà.”
Cỏ Đuôi Chó cốc vào đầu cậu ta một cái: “Cứ làm như cậu lớn lắm ấy.”
Hai người còn đang chí chóe thì Nấm Nhỏ đã quay đầu nhìn hai người họ, khiến hai người lập tức im bặt, ai ngờ Nấm Nhỏ đột nhiên phì cười nói: “Các cậu làm gì thế, còn không mau lên núi ngắt đồ ngon đi à?”
Ba đứa trẻ lập tức nhảy nhót hoan hô, vì ý định nhất thời này đã được quyết định mà vui vẻ, đều vứt ngay chuyện không vui lên chín tầng mây.
Đây chính là đặc điểm chung ở tuổi này, phiền não luôn tới rất nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Giờ tan học bình thường đều là hơn bốn giờ chiều, cho nên bọn chúng quyết định lên núi trước rồi về nhà sau, trên đường đi, bọn chúng còn hái lá sen làm rổ, trèo đèo lội suối mà leo lên ngọn núi trên đường đi học, đừng thấy bọn chúng còn nhỏ tuổi, chứ khả năng leo núi không hề kém bất cứ người trưởng thành nào trong thành phố như chúng ta cả.
Muốn leo lên một ngọn núi cao hàng trăm mét, thực sự phải mất mười phút.
Từ giờ đến khi trời tối hẳn còn hơn hai giờ nữa, cho nên dù nói rằng đi hái rau quyết, nhưng còn không bằng nói là lên núi đi chơi. Lúc thì hái mấy đóa hoa cắm lên đầu, lúc thì đào củ ráy, khoét hết lõi rồi thổi vang khắp núi đồi, lúc thì lại trèo lên cây cọ để hái quả, lấy hạt mà ném vào nhau.
Đến khi bọn chúng đi đến gần một khoảnh ruộng bậc thang, số rau quyết hái được còn chưa đầy một bàn tay.
Nhưng kết quả này vốn không hề gây ảnh hưởng gì đến cảm xúc của bọn chúng.
Mục đích của bọn chúng vốn là chơi đùa, cho nên khi trông thấy trên bờ ruộng bậc thang hình như có một con chuột đồng thì Cỏ Đuôi Chó đề nghị, nhiệm vụ lớn nhất hôm nay chính là phải bắt lấy nó.
Vì thế ba người bắt đầu phân công, Cỏ Đuôi Chó đi tắt qua phía Đông của bờ ruộng, Hạt Dẻ thì chậm rãi tới gần từ phía Tây bờ ruộng, còn Nấm Nhỏ sẽ đứng xuống ruộng bên cạnh để đề phòng chuột đồng chui xuống mà chuồn mất.
Chuột đồng cũng giống như người, lúc kích động, nó sẽ không ngốc đến mức chạy lên trên mà chỉ chui xuống, còn bọn chúng tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất giỏi bắt chuột đồng.
Cho nên khi Nấm Nhỏ đứng trong ruộng bên dưới, nhìn hai đứa trẻ rón ra rón rén đi đến gần giữa bờ ruộng, cô bé vui vẻ che miệng lại, không phát ra âm thanh nào.
Chuột đồng dường như ý thức được nguy hiểm sắp đến, hiển nhiên hai bên nó có sinh vật không phải đồng loại đang tiếp cận mình, nó định xoay mình lại để trốn đi, nhưng đã không còn kịp nữa, hai đứa trẻ choai choai đã nhanh chóng lao đến như mũi tên, một người bóp cổ nó, người còn lại thì bắt được cái đuôi của nó.
Hai cậu bé gần như đồng thời hoan hô, cùng ôm con chuột đồng xui xẻo này đến khoe với Nấm Nhỏ.
Nhưng con chuột đồng này hình như là dị loại, nó nhanh nhẹn dị thường, hơn nữa ỷ vào mình không nhỏ, hai cậu bé đang sung sướng thì ngài chuột đồng đã giãy ra khỏi bàn tay đang bóp cổ mình, chỉ còn lại cái đuôi bị túm lấy, vì thế, nó bắt đầu liều mạng giãy, muốn bỏ trốn ngay lập tức!
Hạt Dẻ luống cuống, cái đuôi càng lúc càng trượt khỏi tay, mắt thấy sẽ tuột mất, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cỏ Đuôi Chó đúng lúc vươn hai tay ôm lấy con chuột đồng vừa rơi từ trong tay Hạt Dẻ xuống, nhưng một chân của cậu lại không thể tránh mà bị trượt xuống bờ ruộng, bị lún ngay xuống bùn.
Nấm Nhỏ đầu tiên là kinh hãi như bọn họ, rồi lại lập tức bật cười đến mức ngửa tới ngửa lui, hai người kia đúng là ngốc chết đi được! Ngay cả một con chuột đồng nhỏ mà cũng không bắt được.
Cỏ Đuôi Chó còn chưa kịp rút chân khỏi bùn thì và Hạt Dẻ chợt nghe thấy một tiếng vang kỳ lạ… Á! Bộp, phụt!
Thì ra Nấm Nhỏ cười to đến mức trực tiếp ngã xuống ruộng, cô bé kinh hãi thét lên một tiếng, nước bùn văng tung tóe.
Bọn họ còn đang ngây người, Nấm Nhỏ đã đứng dậy, cả người dính đầy nước bùn bẩn thỉu, nhìn xuyên qua tóc mái ướt sũng mà hung tợn trừng bọn họ chằm chằm.
Đứa trẻ nông thôn là vậy, lên núi thì không sao, nhưng rơi xuống nước là sẽ bị đánh, dù là con gái cũng không ngoại lệ.
***
Vì chuyện này mà quả nhiên Nấm Nhỏ đã bị mẹ đánh cho một trận, xui xẻo nhất chính là mẹ cô bé còn quả quyết ra lệnh rằng về sau không cho phép Nấm Nhỏ cùng đi học với hai đứa “hư hỏng” kia nữa.
Chuyện này thì họ không thể nhẫn nhịn nổi, bọn chúng cùng đến nhà Nấm Nhỏ để tranh cãi, nhưng không có kết quả gì, Nấm Nhỏ vòng ra cửa sổ khác của căn nhà gỗ, vẫy vẫy tay với bọn chúng, thế là hai đứa lập tức đi tới bên dưới cửa sổ.
“Chỉ tại các cậu làm hại thôi. Các cậu mau đi đi...” Nấm Nhỏ nén giận nói.
Hai cậu bé chẳng những không cảm thấy hổ thẹn mà còn cười ha ha ngay tại chỗ, sau đó xúi Nấm Nhỏ bò từ cửa sổ xuống, cùng nhau chuồn ra ngoài chơi.
Lúc này, Nấm Nhỏ không để ý đến bọn chúng nữa mà đóng cửa sổ lại luôn.
Hai người ngoài cửa sổ đều không còn cảm thấy hứng thú nữa, đều ngượng ngùng mà rời khỏi nhà Nấm Nhỏ, bọn chúng đều biết cô bé có một người mẹ nghiêm khắc.
Trong suốt một tháng sau đó, không ngờ Nấm Nhỏ thật sự nghe theo yêu cầu của mẹ, cô bé luôn đi đến trường sau khi hai cậu bé đã xuất phát, hoặc là sẽ tới trường học sớm hơn.
Điều này làm cả Cỏ Đuôi Chó và Hạt Dẻ cực kỳ buồn bực.
Bọn chúng định tìm cách đánh vỡ tình hình xấu hổ này.
Nhưng không một ai ngờ rằng…
Đúng vào lúc này lại xảy ra một chuyện rất không thoải mái.