Các thám tử Bắc Đình đã đến thôn Bố Ân Du được một thời gian, nhưng đối với phố Phân Bò thì bọn họ dường như vẫn còn khá xa lạ, Lý Nhất Đình lựa chọn làm việc ở nơi này tất nhiên là có thâm ý.
Nhưng hôm nay, khi Trần Thiên Vũ đề nghị đi dạo phố Phân Bò thì Lý Nhất Đình lại có vẻ không có hứng thú lắm, ông có quá nhiều vấn đề cần suy nghĩ, cho nên ông khoát tay cự tuyệt.
Lưu Tử Thần cũng nói: “Anh Lý, thay vì ở nhà buồn bực, vùi đầu suy nghĩ cả ngày, chi bằng mình ra ngoài giải sầu đã, nói không chừng có thể phát hiện ra vài manh mối đấy.”
Lý Nhất Đình lắc đầu nói: “Thật ra bây giờ vụ án Đường Đông Châu đã gần trong gang tấc rồi, chúng ta lại không cần quá nhiều manh mối. Vấn đề lớn nhất hiện giờ không phải phân tích chuyện ông ta có phạm tội hay không, mà là chúng ta nên làm thế nào mới có thể thu thập đủ bằng chứng để đưa ông ta ra công lý. Những chứng cứ đó, chẳng lẽ có thể kiếm được ở phố Phân Bò sao?...”
Trần Thiên Vũ thở dài: “Nhất Đình, ưu điểm lớn nhất của cậu chính là nghiêm túc, cẩn thận, nhưng mà khuyết điểm lớn nhất cũng chính là quá tích cực, phá án nên trở thành một loại lạc thú chứ không phải một loại gánh nặng, đúng không? Hơn nữa, bây giờ chúng ta đã đạt được thành tựu ở mức nhất định rồi, chúc mừng một bữa cũng được mà! Tôi mời mọi người ăn bữa khuya, thế nào?”
Thấy Lý Nhất Đình dường như lại lâm vào trầm tư, ông bất đắc dĩ liếc nhìn Lưu Tử Thần một cái.
Lưu Tử Thần khuyên nhủ: “Thiên Vũ nói đúng đấy, chúng ta đến đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa được nhấm nháp chút mỹ thực nào, thừa dịp này ra ngoài tản bộ cũng không tệ đâu. Anh Lý, nói không chừng, Đường Thanh có thể thuyết phục cha mình ra đầu thú thì sao? Vậy chẳng phải sẽ vẹn toàn đôi bên hay sao...”
Lý Nhất Đình vẫn lắc đầu: “Nếu người này chịu nghe lời khuyên thì anh nghĩ ông ta đã sớm ‘chậu vàng rửa tay’ rồi, chứ đâu chờ đến tận hôm nay làm gì... Tử Thần, em đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Đường Thanh rồi, còn về ảo tưởng đó thì anh cảm thấy em không nên có thì hơn.”
Lưu Tử Thần không khỏi nghẹn lời.
Thẩm Minh Nguyệt bật cười khanh khách: “Làm sao mà anh hiểu được con gái bọn em chứ? Thật là! Cái gọi là cởi chuông thì phải cần người buộc chuông, Đường Đông Châu tham tiền như thế, em thấy cũng chỉ vì cô con gái bảo bối Đường Thanh mà thôi, nếu Đường Thanh chịu dồn hết sức lực khuyên ông ta tự thú thì tỷ lệ thành công vẫn lớn lắm.” Cô thấy Lý Nhất Đình vẫn không hề dao động gì: “Thôi vậy, chị Tử Thần, đừng để ý đến anh ấy nữa, anh ấy vốn là người không hiểu phong tình mà...”
Trần Thiên Vũ gật đầu, tỏ vẻ cực kỳ đồng ý, Lý Nhất Đình lại cả giận mà nói: “Cái đứa mới mấy tuổi đầu kia, em thì biết gì? Đừng có hùa theo ồn ào như thế nhé!”
Thẩm Minh Nguyệt bĩu môi: “Em đâu phải là trẻ con cơ chứ. Chỉ có anh thích cậy già lên mặt thôi, đồ cổ lỗ sĩ!”
Lý Nhất Đình hoàn toàn không để ý tới bọn họ nữa.
***
Chợ đêm ở phố Phân Bò khá phồn hoa.
Nếu đoàn người không đi thì đúng là không ngờ rằng con phố này lại đột nhiên náo nhiệt lúc 11 giờ đêm như vậy, bao nhiêu thực khách xông ra không biết từ nơi nào, cả con đường tấp nập người đến người đi, ai cũng đang tự tìm kiếm điểm dừng chân để sống về đêm.
Thì ra các mối làm ăn ở phố Phân Bò thực tế chỉ bắt đầu khi đêm khuya buông xuống. Cho nên chúng ta không thể hoàn toàn chắc chắn bất cứ chuyện gì được, dù ban ngày lạnh tanh nhưng vẫn không thể cho rằng những cửa hàng này không làm ăn được.
Căn phòng mà đoàn người Trần Thiên Vũ thuê nằm ở phía sau dãy nhà trên phố, lại còn rất xa nữa, Lý Nhất Đình thì chỉ muốn thanh tĩnh, nhưng cũng đồng nghĩa với việc chưa bao giờ nghe nói đến chợ đêm náo nhiệt ở đây.
Chuyện chợ đêm có rất nhiều món ăn thì chắc không cần phải nói, nhưng các cửa hàng dịch vụ, bán vật dụng hàng ngày cũng lựa chọn mở cửa vào thời điểm này thì lại không khỏi khiến người ta hơi kinh ngạc, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại thì bạn sẽ cảm thấy hợp lý. Nhiệt độ ban ngày ở thôn Bố Ân Du vào khoảng hơn 30 độ, hơn nữa, ánh nắng độc hại sẽ trực tiếp chiếu sáng mặt đất, hầu như chẳng ai lựa chọn ra ngoài vào ban ngày, chợ đêm lại mát mẻ như thế, thuận tiện mua mấy vật dụng hàng ngày về hay nạp tiền cho điện thoại cũng là chuyện bình thường.
Điểm đặc sắc lớn nhất của chợ đêm là có cả một dãy quán nướng hai bên đường cái, những gian hàng thịt nướng đó không chút kiêng nể gì, cứ bày ngay trước cửa hàng, khách sạn, thế mà những cửa hàng khách sạn ấy lại không để ý đến, dường như không sợ bọn họ sẽ cướp mất mối làm ăn vậy. Trần Thiên Vũ nghĩ, có thể những người này đã trả tiền thuê, nếu không thì có lẽ do thực khách quá nhiều, căn bản không cần phải để ý đến.
Ít nhất phải có ba mươi sạp nướng, sạp nào cũng đầy người ngồi, khung cảnh có thể nói là rất đồ sộ.
Lưu Tử Thần cười trêu: “Nhìn thấy nhiều gian hàng thịt nướng như vậy, anh có chút cảm giác thân thiết nào không? Hoặc là nhớ tới chuyện cũ trước kia, giả heo ăn hổ ấy...” Người mà chị hỏi đương nhiên là Trần Thiên Vũ, bọn họ quen biết nhau có lẽ có thể cảm ơn nghề nướng này.
Trần Thiên Vũ cười khổ nói: “Anh đâu có giả heo, ngược lại còn bị lão hổ ngoạm mất ấy.”
Lưu Tử Thần không khỏi mỉm cười ngọt ngào.
Chị cười nói: “Được rồi, nếu anh không bị ám ảnh tâm lý thì bữa khuya hôm nay của chúng ta chính là món nướng. Minh Nguyệt, ý kiến của em thế nào?”
Thẩm Minh Nguyệt cười duyên, nói: “Xem tay nghề của các chủ quán kia có giỏi bằng ông chủ Trần của chúng ta hay không à? Em giơ tám cái chân đồng ý luôn!”
Lưu Tử Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Chỉ có em biết nói ngọt thôi.”
Vì thế, nhóm người chọn đại một gian hàng thịt nướng trông có vẻ nổi tiếng nhất để ngồi xuống, thấy đã không còn ghế ngồi, nhưng không nằm ngoài dự đoán của Trần Thiên Vũ, chủ quán lập tức tận dụng triệt để mà kê thêm một cái bàn nữa.
Đây chính là bí quyết nếu muốn làm ăn bằng nghề nướng.
***
Ba chuỗi thịt dê, ba chuỗi khoai tây, ba chuỗi đậu hủ, không cần rượu, một người một chén trà nóng, chủ gian hàng thịt nướng nhìn chị với vẻ hoài nghi, chờ chị tiếp tục gọi món ăn, Lưu Tử Thần cười nói rằng vậy là đủ rồi.
Chủ quán có chút bất đắc dĩ mà cầm quyển sổ đi mất.
Trần Thiên Vũ cười khổ, nói: “Thế này mà cũng gọi là bữa ăn khuya sao? Có phải đã quá keo kiệt rồi không...”
Lưu Tử Thần phì cười, chọc chọc cái trán của ông mà nói: “Khuya khoắt thế này, ăn nhiều như vậy làm gì? Có mặn có chay còn có trà nữa, thế là vừa đủ.” Thẩm Minh Nguyệt ở bên cạnh liên tục cười trộm.
Trần Thiên Vũ đành phải bất đắc dĩ chấp nhận sự thật, nhưng miệng vẫn không nhịn được mà than thở một câu: “Bây giờ, cuối cùng thì anh đã hiểu được một chuyện rồi, Nhất Đình không chịu đi cùng đúng là lựa chọn tuyệt đối chính xác.”
Đúng lúc này…
Tầm mắt của ông dường như bị đóng định lại một chỗ vậy, ngỡ ngàng nhìn bên đường cái phía xa xa.
Nơi đó có một người, mặc dù ở trong chợ đêm tối mờ, người đó vẫn cực kỳ nổi bật.
Một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp!
Cô gái này có dáng người cao gầy, tóc dài như áo choàng, bề ngoài cực kỳ xinh đẹp, cô gái mặc chiếc áo khoác màu đỏ, bên trong mặc một chiếc áo ren trắng thuần, đai lưng màu đen sáng bóng với khóa vàng, váy ngắn màu đỏ thẫm, tất chân màu da khêu gợi và đôi giày cao gót màu đỏ cao hơn mười phân, cô gái giống như một cô dâu đang đợi gả vậy, lúc này đang bình tĩnh đứng thẳng trên đường cái.
Hẳn là cô ấy đang đợi người, nhưng trên mặt lại không hề hiện ra một chút sốt ruột nào.
Trần Thiên Vũ không quen cô gái đó, nhưng ánh mắt ông lại không nhịn được bị hấp dẫn giống như tất cả những người đàn ông khác vậy, mặc dù bên cạnh còn hai người đẹp thướt tha đang ngồi; chẳng qua là trong ánh mắt ông còn thêm một chút gì đó là lạ.
Quả nhiên, ông nhanh chóng nhìn thấy một người đàn ông cao lớn khoảng bốn mươi tuổi đang vội vàng đi từ đầu phố vào, cũng lập tức đi về phía cô gái, sau khi đến gần, ông ta thấp giọng nói với cô gái mấy câu rồi cùng đi về phía một nhà hàng xa hoa, ở cửa nhà hàng có một người đang đứng, người này thì ông lại quen biết – đồn trưởng đồn cảnh sát Từ Cảnh Nguyên.
Lưu Tử Thần và Thẩm Minh Nguyệt cuối cùng cũng phát hiện ra ánh mắt của ông có chút dị thường, nhưng hai người họ vốn đưa lưng về phía đường cái, nên đều không biết ông đang quan sát cái gì.
“Sao vậy?...” Lưu Tử Thần ngẩng đầu hỏi.
Trần Thiên Vũ lập tức thu lại ánh mắt, vẻ mặt cũng bình thường trở lại, chỉ nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”
Bỗng dưng, ông lại cười nói: “Bữa ăn khuya hôm nay ngon lắm đấy.”
Thẩm Minh Nguyệt ở bên cạnh ngạc nhiên nói: “Em nhớ rõ vừa rồi hình như có người không quá vừa lòng thì phải?”
Trần Thiên Vũ cầm lấy đôi đũa duy nhất còn lại, nhẹ nhàng mà gõ đầu cô một cái, cười nói với vẻ quái dị: “Vừa nãy là vừa nãy, bây giờ là bây giờ, sao em nhiều chuyện thế?” Ông kẹp một chuỗi khoai tây, thử một miếng rồi khen từ đáy lòng: “Ăn ngon quá! Thật sự là ngon thật đấy.”
Lưu Tử Thần khẽ cười nói: “Suốt ngày lẩm bẩm, không biết anh đang nghĩ gì nữa.”