Đông Phương Thần Thám

Trần Thiên Vũ đột nhiên chậm rãi nói: “Tôi tin chuyện cậu nói là thật, có điều, cậu vẫn còn che giấu một chuyện.”

Mạnh Tiêu cười nói: “Chuyện gì?”

Trần Thiên Vũ nói từng từ một: “Tôi nghĩ, ít nhất cậu cần có một người giúp đỡ.”

Mạnh Tiêu lắc đầu: “Ý ông là Chu Văn Cảng sao? Tôi chỉ lợi dụng sự ngây thơ của cậu ta, để cậu ta giúp tôi mà thôi, tôi thấy chỉ càng giúp càng phiền.”

Trần Thiên Vũ cũng gật đầu tán thành: “Tất nhiên là không phải cậu ta. Người đã giúp cậu không chỉ lợi hại hơn Chu Văn Cảng gấp trăm lần mà còn lợi hại hơn cậu không ít.”

Mạnh Tiêu ngạc nhiên nói: “Sự bố trí này không thể chê vào đâu được, hơn nữa anh trai tôi cũng đã chủ động hy sinh, nếu có người có thể tính toán hơn hẳn tôi thì người này thật sự là cao thủ trong cao thủ rồi.”

Trần Thiên Vũ than thở: “Sự bố trí này rất khéo léo, có vài chỗ nếu không phải có người đặc thù làm thì chỉ sợ sẽ không thành công được... Thế này đi, tôi hỏi cậu thêm một chuyện nữa, rốt cuộc là cậu đã làm thế nào để có thể tự do đi lại ngay dưới mắt Ôn Cửu Lâm thế?”

Mạnh Tiêu lớn tiếng cười: “Chuyện này không phải quá dễ rồi sao, chỉ cần thừa dịp ông ta không có ở đó. Hơn nữa, tôi luôn cố gắng tiếp cận ông ta, thường xuyên uống rượu với ông ta, chuốc say ông ta cũng không phải chuyện gì khó.”

“Cậu có thể chuốc say mọi người sao? Ngay cả phụ nữ mà cậu cũng có thể chuốc được?” Trần Thiên Vũ nói trúng tim đen gã.


Nụ cười của Mạnh Tiêu cứng đờ trong nháy mắt, một lúc lâu sau, gã mới nói: “Phụ nữ gì chứ?”

Lý Nhất Đình thở dài: “Tất nhiên là người phụ nữ sống cùng Ôn Cửu Lâm nhiều năm rồi. Cậu muốn đi lại tự do ngay dưới mí mắt cô ta, trừ khi cô ta là người của cậu.”

Trần Thiên Vũ quyết định cảnh tỉnh gã: “Cậu có từng nghĩ tới chuyện anh trai cậu - Mạnh Cao có thể không phải là bất ngờ chết đuối hay không.”

Tia sét này lập tức khiến cả người Mạnh Tiêu run rẩy, những tầng nghi vấn vốn bị cố tình tránh né một khi bị chọc thủng thì Mạnh Tiêu thật sự khó có thể giữ bình tĩnh được.

“Ông không được nói bậy... Có chuyện gì thì tôi đều đã nói hết rồi, các ông muốn xử lý thế nào thì xử lý đi, những chuyện còn lại thì tôi không biết.” Gã gục đầu xuống, không nói nữa.

Lý Nhất Đình bất đắc dĩ thở dài: “Việc gì cậu phải nghĩ một đằng nói một nẻo chứ, đến nước này rồi, cho dù cậu cố lảng tránh đi nữa nhưng vẫn có một chuyện mà cậu mãi mãi không thể trả lời được... Cậu sẽ giết Đường Thanh sao?”

Ông nói tiếp: “Nếu Đường Thanh không chết thì có thể tôi sẽ cho rằng cậu là người đứng sau bức màn, nhưng loại chuyện đập thuyền dìm nồi này, tuy có thể khiến Đường Đông Châu bị bắt nhưng không nghi ngờ rằng nó sẽ làm cậu bị bại lộ.”

Đột nhiên, Mạnh Tiêu gào lên như dã thú: “Các người sai hết rồi! Là tôi đã giết chết Đường Thanh, là tôi có tội, trời đất không dung! Tôi nhận tội, đền tội!”


Căn phòng lại yên lặng như tờ một lần nữa.

***

Bên ngoài phòng.

Một tiếng bước chân chậm rãi mà vững vàng vang lên...

“Hạt Dẻ, thật ra thì anh cần gì phải giúp em che giấu như vậy, chuyện này từ đầu tới cuối đều do em gây ra, cuối cùng mới có thể thành công được! Chuyện này thành công tốt đẹp như vậy, sao anh phải thay em gánh hậu quả chứ...” Một giọng nữ khàn khàn nhưng vẫn đầy quyến rũ từ ngoài cửa truyền vào, sau đó, một cô gái mặc quần áo giản dị nhưng lại giống như tiên nữ chậm rãi bước tới.

Lý Nhất Đình tất nhiên không thấy xa lạ gì, cô gái này chính là người mà họ đã ngẫu nhiên nhìn thấy lúc tới ao cá để điều tra; mà Trần Thiên Vũ cũng thấy trông quen quen, cô ta chính là cô gái thần bí mặc đồ đỏ trong chợ đêm kia, cũng chính là tình nhân của Ôn Cửu Lâm - Giang Như.

Giang Như đi tới, gật đầu chào hỏi bọn họ, sau đó tới bên cạnh Mạnh Tiêu, thâm tình vuốt ve khuôn mặt gã, nhẹ giọng nói: “Anh đã làm rất nhiều chuyện cho em rồi, không cần phải làm nữa đâu. Em nợ anh rất nhiều, kiếp này không thể nào trả hết được, cuối cùng bây giờ cũng xem như công đức viên mãn, cần gì phải cưỡng cầu một kết cục hoàn mỹ nữa?”

Mạnh Tiêu tất nhiên có hơi tức giận: “Ai bảo em ra đây nói hươu nói vượn chứ, anh cần em làm người chết thay sao? Đi mau đi! Cái đồ điên này!”


Trên mặt Giang Như lộ ra vẻ mặt bi thương, nức nở nói: “Hạt Dẻ, anh cần gì phải làm khổ mình như vậy chứ? Đến nước này rồi, anh nghĩ có cái gì phải che giấu nữa sao? Chúng ta làm việc này là vì cái gì, còn không phải vì muốn bọn chúng bị gièm pha, khiến tên đạo đức giả Đường Đông Châu thân bại danh liệt, khiến tên khốn Ôn Cửu Lâm không thể thoát lưới pháp luật sao, bây giờ đã làm được rồi, thật sự được rồi, em không muốn anh phải gặp chuyện nữa...”

Mạnh Tiêu đau lòng cười: “Nấm Nhỏ, em đã phải nhận hết mọi đau khổ trên đời này rồi, lẽ nào không thể cho anh lấy lại công bằng cho em sao?”

Giang Như thở dài nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Công bằng thì có ích gì, lấy lại công bằng cho em thì sao, chuyện đã qua cũng đã qua rồi, người đã mất cũng không thể trở lại được, tội gì anh phải níu kéo như vậy?”

Mạnh Tiêu vẫn tức giận: “Anh không cam tâm, anh không thể tiếp tục nhìn em bước vào luân hồi vô tận được.”

“Thôi anh, em thấy mấy cảnh sát này cũng là người tốt, cần gì phải tiếp tục giấu họ chứ, hơn nữa, anh có thể giấu được cả đời sao? Hạt Dẻ, anh vì em làm nhiều chuyện như vậy, em sẽ luôn khắc ghi trong lòng; nhưng em hy vọng anh có thể phấn chấn trở lại, sau đó tiếp tục sống thật tốt...” Giang Như ngây ngốc nói.

Mạnh Tiêu đột nhiên hất tay cô ta ra, hung dữ nhìn chằm chằm cô ta: “Không được, anh đã chật vật chạy trốn một lần rồi, lần này, anh tuyệt đối không thể chạy trốn nữa.”

Lúc này, Giang Như mở to hai mắt nhìn, không rõ Mạnh Tiêu có ý gì.

Cô ta đương nhiên không biết, trong lòng Mạnh Tiêu vẫn còn nỗi ám ảnh thơ ấu ấy - gã đã chạy trối chết khi tấn công Tam Mao, chuyện này vĩnh viễn chỉ có một mình Mạnh Tiêu biết rõ.

Đôi mắt của Lưu Tử Thần hơi khó chịu, chị lén xoa nhẹ một chút, không nhịn được nói xen vào: “Thật ra thì hai người không nhất định phải đi tìm chết vì nhau như vậy đâu, hai người chỉ là lập ra một kế hoạch, chứ đâu tự mình giết người phóng hỏa, còn chưa đủ mức độ phạm tội hình sự nữa, chỉ cần hai người bằng lòng kể rõ tình hình ra thì tôi nghĩ pháp luật sẽ đòi lại công bằng cho hai người thôi.”


Những người khác trong phòng không nói gì.

Giang Như bi thương nói: “Tất cả đều đã muộn rồi... Từ ngày Tạ Thuyên chết, em đã biết không thể cứu vãn được nữa, lòng thù hận của em lớn hơn những gì anh nghĩ rất nhiều; Hạt Dẻ, em không còn là người mà anh luôn nhớ tới nữa, từ lâu em đã không còn là Nấm Nhỏ nữa rồi...” Nói tới đây, nước mắt của cô ta không kìm được nữa mà lăn xuống gò má.

Mạnh Tiêu nói, giọng điệu mang theo chút may mắn: “Không, không đâu. Nấm Nhỏ, nữ cảnh sát này nói đúng, chúng ta không phạm tội, chúng ta vẫn có thể tiếp tục sống bên nhau mà.”

Giang Như chậm rãi đẩy gã ra, ánh mắt quyết tuyệt, cô ta nói: “Hạt Dẻ, anh đừng mê muội nữa.”

Cô ta đứng lên, nói với đoàn người Lý Nhất Đình: “Tôi đi với các ông.” Nói xong, cô ta liền đi thẳng ra ngoài, không quay đầu lại, Mạnh Tiêu nhanh chóng bước tới chặn cô ta lại.

Lúc này, gã hệt như một con sư tử, mắt nhìn mọi người chằm chằm, dường như nếu có ai dám bước ra một bước, gã sẽ xé nát kẻ đó vậy.

Giang Như lạnh lùng, lòng cô ta đã lạnh như tro tàn từ lâu, cô ta nhẹ nhàng đẩy Mạnh Tiêu ra và nói: “Hạt Dẻ, hôm nay, em nhất định phải nói cho anh biết... Từ đầu tới giờ, em chưa từng yêu anh, em hao tâm tổn sức tiếp cận anh chỉ vì muốn anh giúp em trả thù mà thôi; em không hận bất cứ ai cả, nhưng cả đời này em chỉ yêu duy nhất một người... mãi mãi không thay đổi!”

Mạnh Tiêu vẫn tiếp tục chặn cửa, gã vẫn mạnh miệng nói: “Anh không tin, em lừa anh, anh biết em đang lừa anh...”

“Nếu bây giờ em nói cho anh biết, anh trai anh là do chính tay em giết chết, anh vẫn có thể tiếp tục nghĩ như vậy sao?” Giang Như khẽ nói.

Giống như sét đánh giữa trời quang, Mạnh Tiêu cảm giác dường như linh hồn mình đã rời khỏi thân thể, gã xụi lơ ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận