Ởđảo Loan Nguyệt có một con phố tên là phố Bắc Thượng Trang, nó cách bến phà ước chừng hai cây số, ven đường có một sòng bài, tên là “sòng bài Hoan Thiên Hỉ Địa”.
Rất ít người quen biết ông chủ sòng bài, nghe nói không có nhiều người thực sự gặp qua người này.
Quán nhỏ Mộng Viên của Kim Hoán Chiêu cách sòng bài này không xa, cách khoảng ba cửa hàng và một con đường nhỏ, chỉ liếc một cái là có thể nhìn thấy tấm biển đèn neon ấy.
Kim Hoán Chiêu cũng chưa bao giờ gặp qua người này, anh ta sống ở trên đảo đã năm năm, ba năm trước đã tham gia quân ngũ ở đây, hai năm sau thì xuất ngũ ở đây, bởi vì quen thuộc môi trường và cuộc sống trên đảo, anh ta đã ở đây cùng bạn gái cũ, bây giờ là vợ kinh doanh một quán KTV mang nét đặc sắc của hòn đảo. Nói là KTV, không bằng gọi là quán trà, nhiều nhất có thể gọi là quán trà âm nhạc, người trên đảo thích uống trà chiều, trà bình dân, thuận tiện nhuận hầu.
Giá cả cũng hợp lý, một bàn trà trong phòng khách giá năm đồng, một đĩa đậu phộng năm đồng, một đĩa hạt dưa năm đồng, bia cũng có giá tương tự so với bên ngoài, cực kỳ thích hợp làm nơi để dân chúng có thu nhập bình thường chi tiêu; phòng riêng thì có hai phòng, bình thường chỉ có tập thể đến hát mới có thể mở cửa, không bắt buộc chi tiêu tối thiểu bao nhiêu, một trăm cũng được, ba, năm trăm cũng được, ưu đãi rất thực tế. Ưu thế lớn nhất của quán Mộng Viên là mới, Kim Hoán Chiêu cũng rất có mắt, chịu chi vào phương diện thiết bị âm thanh, cho nên với giá cả tương đương, chắc chắn mối làm ăn của anh ta sẽ tốt hơn rất nhiều.
Anh ta cũng lo lắng đến chuyện những quán khác cùng loại liệu có đỏ mắt ghen tị hay không, cho nên thường thường còn hỗ trợ giới thiệu đến mấy quán xung quanh, dù sao mọi người cùng kiếm tiền mới có thể tồn tại lâu dài được, chút đạo lý ấy, anh ta vẫn hiểu; số lượng cư dân địa phương cũng chỉ có như vậy, các cửa hàng cùng loại có đến mười nhà, luôn luôn khó khăn gian nan.
Người vợ Khương Hoa không tham gia vào mối làm ăn này, dù là KTV hay là quán trà thì đều là nơi mà người xấu lẫn người tốt hay đến, huống chi vợ mình cũng khá xinh đẹp. Anh ta lo lắng hồi lâu, cuối cùng nghĩ đến việc tách ra một cửa hàng rộng khoảng ba mươi mét vuông bên cạnh KTV, tiêu thụ hàng mỹ nghệ, đồ kỷ niệm và trang sức bình thường. Cánh cửa đi thông hai nhà sẽ được đóng kín, như vậy là khách hàng hai bên sẽ không qua lại được. Anh ta còn thuê một nhân viên tên A Mạn giúp vợ trông cửa hàng, buổi tối tan tầm cũng sớm, muộn nhất là bảy, tám giờ.
Từ đó, buôn bán cũng khá phát đạt, hơn nữa người trên đảo đều quen với thân phận cũ của anh ta, ít nhiều cũng nể chút mặt mũi. Thường thường còn có vài đồng đội cũ đi ngang qua vào quán ủng hộ, bản thân anh ta cũng khí khái, cuộc sống trôi qua rất thoải mái.
Nhưng đó chỉ là mặt ngoài, anh ta có một khúc mắc vẫn chưa được giải, dần dần biến thành tâm bệnh.
Hôm nay rất trùng hợp gặp được hai người, tuy rằng là người xa lạ, nhưng anh ta vẫn nhìn ra được khí chất của hai người kia không tầm thường, đặc biệt là ánh mắt của người trung niên kia, quan sát từ góc độ của một người từng là lính trinh sát, nhất định là họ đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, sự chính trực ấy dường như có thể tràn ra vậy.
Anh ta hơi lạc quan nghĩ, có lẽ người mà mình đang đang chờ đợi đã thực sự xuất hiện rồi.
Đương nhiên chỉ nắm chắc được năm mươi phần trăm, cho nên anh ta mới chủ động để lại phương thức liên hệ, chờ mong lần gặp mặt tiếp theo.
***
Về ông chủ sòng bài, có rất nhiều truyền thuyết.
Thần kỳ nhất chính là hành tung thần bí khó lường của người này, trong xã hội hiện thực, điều này khiến người ta cảm thấy rất khó hiểu. Kim Hoán Chiêu cũng cực kỳ nghi hoặc, số người ra vào sòng bài mỗi ngày rất nhiều, tại sao lại chưa có ai gặp ông chủ chứ? Hơn nữa, ông chủ không ngẫu nhiên tiếp đón một vài khách hàng thì làm sao có thể duy trì phát triển mối làm ăn này được? Xã hội này, không ai lại tự nhiên đi ủng hộ hay tâng bốc quán của người xa lạ cả, huống chi còn có rất nhiều sòng bài, dù là ai đi nữa, chỉ cần tốn chút tiền mua vài cái bàn mạt chược tự động là đều có thể dựng được quán.
Nhưng sòng bài cũng không phải không có nhân viên quản lý, chính là một nam thanh niên khoảng hai mươi tuổi và một cô bé khoảng mười tuổi, người trẻ tuổi phụ trách thu tiền, cô bé phụ trách bưng trà đưa nước, không còn ai khác nữa; hai người này cũng cực kỳ tự giác, chưa bao giờ đi muộn về sớm, trong quán không lắp đặt camera, khách hàng cũng sẽ không đồng ý cho lắp, nhưng nhân viên dù nhỏ tuổi lại cực kỳ tận tâm và chín chắn, kiên định.
Kim Hoán Chiêu vốn xuất thân là lính trinh sát, có thói quen quan sát kĩ, nhưng chuyện này vẫn khiến đáy lòng anh ta khó hiểu, thậm chí có khi, anh ta còn nghĩ có phải năng lực phản trinh sát của người này cực kỳ mạnh hay không? Đến nỗi dù ở trước mắt bao người mà vẫn có thể trở nên trong suốt, thật khó hiểu.
Sở dĩ anh ta chú ý sòng bài này như vậy thật ra còn có một có một nguyên nhân khá riêng tư nữa, chính là người vợ Khương Hoa tuy rằng mọi thứ đều tốt, chỉ là có một sở thích nhỏ - thích chơi mạt chược. Sòng bài này ở ngay bên cạnh, tất nhiên đã trở thành mục tiêu, có khi cô ấy còn chơi suốt đêm, làm trong lòng anh ta ít nhiều không được thoải mái.
Trong lòng bận tâm, tự nhiên sẽ bất giác chú ý đến, dù là tiện thể đi tới cửa quán của mình để hút điếu thuốc, anh ta cũng sẽ bất giác mà liếc về phía sòng bài ấy, hai năm trôi qua, nó dần dần trở thành một thói quen mà ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện ra.
Nhưng quả thực là trong hai năm qua, anh ta chưa bao giờ gặp ông chủ, chỉ có hai nhân viên phục vụ cố định; anh ta muốn tìm hiểu tình hình từ Khương Hoa, Khương Hoa cũng sẽ rất tự nhiên mà nói rằng mình đoán người trẻ tuổi kia là ông chủ.
Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến chuyện mình chơi mạt chược chứ? Ông chủ vĩnh viễn không lấy tiền mới tốt.
Bây giờ chỉ là hơn ba giờ chiều, khách hàng của quán Mộng Viên vẫn chưa đến, sòng bài mở liên tục 24 giờ lại vẫn kín người hết chỗ như mọi khi, anh ta cũng giống như mọi ngày, kê cái bàn gấp dưới mái hiên rồi tự pha trà uống.
Bây giờ vẫn là tháng hai Âm lịch, nhiệt độ không cao, nhưng thời tiết hôm nay hơi oi bức, vì thế anh ta cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo gilê. Chiếc áo gilê này được phát cho từ hồi vẫn còn ở trong bộ đội, mặc đã nhiều năm không nỡ bỏ, chất lượng quả thật vẫn còn tốt, ngay cả xơ vải cũng không có. Quan trọng nhất là chiếc áo gilê này còn có hai lớp, có thể chứa một tấm chống đạn cực kỳ nhẹ, tuy rằng không nhất định có thể ngăn được viên đạn nhưng lại có thể phòng ngừa tử vong lập tức.
Ở trên đảo nhiều năm như vậy, anh ta biết nơi này bề ngoài thì trông yên bình, trên thực tế lại đầy nguy hiểm. Rất nhiều người trên đảo cũng giấu riêng các loại súng ống, súng bắn chim, súng hơi, chuyện đó cũng bình thường. Nghe nói bang phái HN lớn nhất nơi này còn có súng trường, nòng súng có cả rãnh xoắn, tuy rằng chỉ là nghe nói nhưng nên đề phòng trước vẫn hơn.
Phí quản lý thì anh ta cũng nhập gia tùy tục mà giao nộp, không nhiều lắm, mỗi tháng khoảng ba, năm trăm đồng, coi như là gánh nổi, người thu tiền cũng đứng đắn, trông có vẻ vẫn là sinh viên. Bọn họ nói chuyện rất khách sáo, thấy làm ăn khấm khá thì thu nhiều một chút, làm ăn không tốt thì còn châm chước thông cảm, cũng coi như là thấu tình đạt lý.
Lúc này, anh ta đang ngồi ở cửa quán, nhân viên bán hàng A Mạn ngồi ở trong cửa tiệm đọc sách, cũng có vẻ hơi nhàm chán, nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng như vậy, ngày qua ngày, luôn luôn có lúc trống rỗng.
Anh ta lấy ra một điếu thuốc, lại nhìn về phía “sòng bài Hoan Thiên Hỉ Địa” theo thói quen.
Rất nhiều người đang đi tới.
Anh ta cúi đầu bưng trà, bỗng nhiên nhướng mày, hình như có gì đó bất thường.
Một nhóm rồi lại một nhóm người nối tiếp nhau rời khỏi sòng bài, anh ta còn nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của vợ, bây giờ vẫn chưa phải thời gian đi làm, sao cô ấy lại ra sòng bài sớm như vậy chứ, đúng là kỳ quặc.
Còn chưa đi đến cửa quán, sắc mặt Khương Hoa đã có chút căm tức, cô nổi giận đùng đùng mà nói với Kim Hoán Chiêu: “Đúng là xui xẻo, hôm nay...” Miệng lại lẩm bẩm không biết đang nói cái gì.
Chờ cô đến gần, Kim Hoán Chiêu mới mỉm cười, nói với vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Sao lại chửi ầm lên thế, thục nữ một chút có được không ả? Hôm nay ‘chậu vàng rửa tay’ đấy à?”
Khương Hoa cũng cười rộ lên, dù sao cô cũng không si mê đến vậy, bước nhanh tới ngồi trên ghế nhựa đối diện, giơ chân lên vắt chéo, tất chân màu da lắc lắc đến mức mắt Kim Hoán Chiêu không mở ra được.
“Không biết ông chủ nghĩ thế nào nữa, đột nhiên lại muốn đóng cửa, thật là!” Cô lấy điện thoại cầm tay ra xem, mới ba giờ năm mươi lăm phút.
Kim Hoán Chiêu cũng hơi kinh ngạc: “Đóng cửa? Không buôn bán nữa sao, làm ăn phát đạt như thế cơ mà...”
Khương Hoa bĩu môi, tức giận nói: “Ai mà biết được, đang êm đẹp thì lại giở quẻ, lần sau nếu muốn chơi mạt chược thì em phải đi thật xa rồi, phiền chết đi được.” Cô cũng bưng một ly trà trên bàn lên và uống sạch.
Cô lại liếc nhìn nhân viên bán hàng A Mạn đang vùi đầu đọc sách, sau đó thò đầu sát vào chồng mà thấp giọng nói: “Em nghe trộm được người ta nói rằng ông chủ quán mạt chược đêm qua bị người ta ‘xóa’ đấy...”
Khương Hoa tỏ ra kinh ngạc sợ hãi, lè lưỡi nói: “Ôi, không biết có phải là thật hay không, đáng sợ lắm.”
Kim Hoán Chiêu tất nhiên hiểu “xóa” là có ý gì, nhưng phụ nữ hay thích buôn chuyện linh tinh, anh ta cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Cho nên anh ta chỉ thản nhiên nói: “Em đừng nghe tin vỉa hè, nói không chừng, ngày mai lại mở bình thường đấy... rốt cuộc quán mạt chược này có cái gì tốt chứ, điều kiện cũng bình thường thôi.”
Ánh mắt Khương Hoa có vẻ không chắc chắn, cô cười rộ lên: “Anh thì hiểu cái gì, nơi đó có phục vụ đặc biệt đấy.”
Không hiểu sao, Kim Hoán Chiêu lại bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, vội hỏi: “Phục vụ đặc biệt gì cơ?”
Khương Hoa buồn cười mà liếc nhìn anh ta: “Anh khẩn trương cái gì, còn có thể là kiểu phục vụ đặc biệt gì chứ, có phải anh đã hiểu sai không đấy...” Cô bỡn cợt cốc một cái lên trán của người đàn ông ngốc nghếch này, cười duyên nói: “Khách hàng lâu năm được giảm giá năm mươi phần trăm!”
Kim Hoán Chiêu cũng bật cười ha hả, thì ra là cái này, tự dưng lại khiến mình toát mồ hôi.
Hai người lại nói chuyện linh tinh một lúc, mặt trời cũng dần dần lặn xuống dưới đường chân trời, lúc này đã lục tục có khách uống trà đến quán, vì thế hai người liền thuần thục mà mở cửa quán rộng ra, lúc này không có bài để đánh, Khương Hoa cũng đột nhiên muốn giúp một tay. Hai năm qua, cô chỉ thích đánh bài, hiển nhiên đã khiến người đàn ông này phải làm ăn mệt mỏi rồi.
Nhưng Kim Hoán Chiêu lại nhanh chóng ngăn cản Khương Hoa giúp đỡ, anh ta lắc lắc cánh tay, ý bảo vợ về cửa hàng đi, Khương Hoa không vui bảo, vội vàng cái gì, bây giờ chỉ mới có vài người, sợ cái gì.
Kim Hoán Chiêu tức giận lườm cô một cái, Khương Hoa đành phải phẫn nộ mà rút tay lại, đối với người đàn ông luôn chiều chuộng nâng niu mình trong lòng bàn tay, cô tất nhiên không tức giận nổi.
Cô đành phải nghe lời mà đi vào cửa hàng mỹ nghệ của mình, chào A Mạn một tiếng, A Mạn hơi hơi ngẩng đầu lên, cười khẽ đáng yêu. Chẳng có chuyện gì làm, Khương Hoa đành phải nhàm chán mà ngồi cắt tỉa móng tay.
***
Từ hôm sòng bài đóng cửa, ba ngày liên tục đều đóng chặt, không bao giờ náo nhiệt như ngày xưa nữa. Đại đa số khách hàng lâu năm đều ở gần đó, có mở cửa hay không thì từ trong nhà vẫn có thể nhìn thấy, cho nên cũng không có bóng người đi lại. Về chuyện này, Kim Hoán Chiêu là người kinh ngạc nhất, đóng cửa ngay khi buôn bán phát đạt, mặc dù là thánh nhân chỉ sợ cũng không làm được.
Trừ phi…
Tin tức vỉa hè mà Khương Hoa nói là thật? Không phải chứ.
Sòng bài Hoan Thiên Hỉ Địa đóng cửa, ban đầu, Khương Hoa còn nghẹn hai ngày, nhưng hai tay lại nhanh chóng thấy ngứa ngáy, mỗi ngày vốn cũng chẳng có việc gì nhiều, mặc kệ cái gì mà giảm giá năm mươi phần trăm, mặc kệ đường xa, cô hẹn mấy người bạn hay cùng đánh bài đến nơi khác.
A Mạn hiển nhiên cũng không có ý kiến gì, dù sao cô cũng biết rõ tính nết của bà chủ, kiểu công việc vội vội vàng vàng ngày qua ngày như vậy, khẳng định bà chủ không chịu nổi.
Cho nên cô vẫn tiếp tục đọc sách cho qua ngày, cửa tiệm nếu kiếm được tiền thì kiếm, không có cũng không sao cả, dù sao vẫn rất thanh nhàn, loại hàng mỹ nghệ này nếu mà bán được một cái thì lợi nhuận cao hơn tưởng tượng rất nhiều. Nhưng loại buôn bán có cũng được mà không có cũng được này, nếu là người thường thì chắc sẽ nhàm chán đến chết, A Mạn thì không, cô là một cô gái xinh đẹp đam mê văn học, cả người đều tản ra khí chất tao nhã không tầm thường.
Có thể nói thế này, cô gái này thật sự không quá bình thường…
Có hơi hướm chưa nếm trải khói lửa nhân gian, đối với mưa gió của thế giới bên ngoài thì gần như mắt điếc tai ngơ, mặc dù là chuyện mà tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, cô cũng chỉ lạnh nhạt cười.
Tên đầy đủ của cô là Ninh Hiểu Mạn.