Trần Thiên Vũ không lên tiếng, hơn nữa khuôn mặt cũng không để lộ chút cảm xúc nào.
Lý Nhất Đình đột nhiên bật cười, quả thật là ông càng nghĩ càng thấy vui, cái tên què chết tiệt này đúng là vừa lớn mật vừa lắm mưu mà, ông thấy vẻ mặt ai nấy cũng ngơ ngẩn, đặc biệt là vẻ mặt sợ hãi của hai nhân viên phục vụ đang ngồi trong quầy bar, không thể làm gì khác hơn là giải thích cho bọn họ: “Cậu không thấy tứ ca nói đúng sao, tung tin đồn thôi...”
Ông quay lại nhìn Trần Thiên Vũ, cẩn thận nói: “Có điều, chuyện này hơi nguy hiểm, em nghĩ có lẽ ông chủ Kim không có can đảm làm vậy đâu.” Ông dùng lời lẽ khiêu khích anh ta.
Không ngờ quyết tâm của ông chủ Kim còn lớn hơn cả bọn họ, anh ta vô cùng kiên quyết nói: “Tôi vẫn chịu được chút nguy hiểm ấy, không sợ các anh chê cười, tôi vốn đã muốn nhổ cỏ tận gốc bọn chúng từ sớm rồi.”
Vạn Vĩnh Khôn kinh ngạc nói: “Ông chủ Kim, không lẽ anh không lo lắng cho sự an nguy của vợ mình sao?” Anh không phải người hồ đồ, tuy tứ ca muốn ra hiểm chiêu nhưng chuyện mình lo lắng vẫn phải nói ra.
Kim Hoán Chiêu lắc đầu một cái: “Không cần lo chuyện này đâu... Hơn nữa, bọn chúng sẽ không dám động vào một sợi lông trên người cô ấy đâu.”
Vạn Vĩnh Khôn nhìn anh ta, hơi khó hiểu, không hiểu tại sao Kim Hoán Chiêu lại chắc chắn như vậy.
“Bang HN vốn dĩ có thể đóng quân trên đảo Loan Nguyệt nhiều năm như vậy cũng là nhờ có chính sách riêng, bọn chúng chắc chắn sẽ không động vào người bản địa trên đảo. Đại ca Tiêu còn thẳng thừng tuyên bố rằng vì bảo vệ người dân trên đảo nên mới thành lập bang phái, nhiều năm qua, quả thật bọn chúng đã làm được điều này, mục tiêu của chúng chỉ là những người từ nơi khác đến thôi.” Thì ra là vậy, tới bây giờ, bọn họ mới hiểu được chút đạo lý bên trong, cho dù là tổ chức xã hội đen đi chăng nữa, nếu cứ gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật thì cũng sẽ bị diệt vong, cho nên băng đảng cũng phải có quy định.
Trần Thiên Vũ khẽ mỉm cười: “Nói vậy thì kẻ thù mà chúng ta gặp phải đúng là một kẻ khá xảo quyệt, thật thú vị.”
“Có thể làm người đứng đầu một tổ chức xã hội đen thì cũng phải có chút trí tuệ, tuyệt đối không ngu ngốc như vài người nghĩ đâu. Tuy bọn chúng suốt ngày đòi đánh đòi giết, nhưng hầu như chỉ muốn dọa người khác thôi, mục tiêu cuối cùng vẫn là lợi ích.” Hiển nhiên là Kim Hoán Chiêu có thể nhìn rất rõ điểm này.
Trần Thiên Vũ gật đầu: “Vừa rồi, tôi chỉ đưa ra đề nghị thôi, nhưng bây giờ thì tôi dám khẳng định chiêu này sẽ có hiệu quả. Không khiến bọn chúng chủ động xuất hiện thì chúng ta không thể nào tiêu diệt đám hung thần này được.”
Kim Hoán Chiêu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, anh ta nói tiếp: “Chỉ cần có thể tiêu diệt được bang HN để đảo Loan Nguyệt được bình yên, cho dù có bắt tôi nhảy vào nước sôi lửa bỏng, tôi cũng không từ chối.”
Lý Nhất Đình dường như có điều suy nghĩ, nói: “Theo ý của ông chủ Kim thì chúng ta không thể nhờ người dân địa phương được, họ căn bản không quan tâm việc bang HN có tồn tại hay không.”
Trần Thiên Vũ thở dài: “Đây có lẽ chỉ là ý nghĩ ban đầu của người dân trên đảo thôi, tôi thấy nếu dựa vào tình hình bây giờ thì chưa chắc, trên đảo đang đầy tối tăm rối loạn thế này, mặc dù người dân trên đảo không bị ảnh hưởng nhưng nhất định sẽ không có ai ủng hộ cả, giống như trong người có khối u, tuy không có hại nhưng sẽ khiến cậu phải lo lắng... Chúng ta có thể thử bọn họ trước đã, nếu như có thể khuyên bọn họ phơi bày tội ác của chúng thì tôi nghĩ bang HN cách cái chết không còn xa đâu.” Ông tiếp tục bổ sung: “Chúng ta cũng có thể thuận tiện thử xem rốt cuộc người dân trên đảo có thật sự hoan nghênh bang HN tới định cư ở nhà mình hay không.”
Lý Nhất Đình nói: “Ông chủ Kim, cậu yên tâm, bắt đầu từ bây giờ, ba người chúng tôi sẽ tới quán của cậu mỗi ngày, nếu có xảy ra chuyện gì thì tôi nghĩ dựa vào sức của bốn người chúng ta, nhất định có thể đảm bảo không xảy ra tổn thất gì.”
Kim Hoán Chiêu mừng rỡ nói: “Vậy thì tốt quá. Có các anh ở đây thì tôi lại càng an tâm hơn, tôi không phải là loại người không quan tâm tới người khác, đảo Loan Nguyệt hiện giờ đang rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, tôi không muốn nhịn nữa, nam tử hán đại trượng phu trừ gian diệt ác vốn đâu cần lý do.” Anh ta cẩn thận nghĩ: “Để đảm bảo an toàn, tôi định đưa vợ tôi về nhà mẹ vợ ở tạm vài ngày, dù sao thì lúc này, nhân viên trong quán không tới làm việc, vợ tôi cũng ra ngoài chơi mạt chược suốt ngày, chi bằng để cô ấy về nghỉ ngơi.”
Lý Nhất Đình gật đầu: “Vậy thì không thể nào tốt hơn được nữa, chúng ta cũng nên lường trước mọi chuyện để tránh liên lụy đến người vô tội. Còn những tổn thất khác thì...”
Kim Hoán Chiêu ngắt lời ông, lời lẽ đầy chính nghĩa: “Nếu để tiêu diệt cái ác trên đảo thì chút tổn thất cá nhân ấy có là gì đâu. Đại nghĩa là lớn nhất, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, sau khi tiêu diệt cái ác thành công thì về sau vẫn có thể cần cù chăm chỉ kiếm lại mà, mọi người đừng để ý.”
Trần Thiên Vũ gật đầu khen ngợi: “Quả nhiên là một người đàn ông chính trực! Tôi sẽ cử người tốt nhất cho cậu.”
Ông quay đầu nói với Vạn Vĩnh Khôn: “Sau này, cậu sẽ đi theo ông chủ Kim, còn hai chúng tôi sẽ âm thầm bí mật hỗ trợ, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.” Vạn Vĩnh Khôn nhận lệnh.
Tất cả mọi người đều nhận thấy có cuộc chiến ác liệt sắp xảy ra, ai nấy đều cảm thấy máu nóng dâng trào.
Không ai có thể đoán được sau này sẽ xảy ra chuyện gì, chẳng qua là bọn họ đều đã quyết tâm phải tận dụng cơ hội ngàn năm có một này để tiêu diệt bang HN hoàn toàn.
***
Vừa nghe thấy có thể về nhà mẹ, Khương Hoa cầu còn không được, thật ra thì cha mẹ cô cũng sống ở trên đảo này, trên đảo có một ngọn núi tên là núi Loan Nguyệt, ở trong núi hầu hết đều là người địa phương, vị trí của ngọn núi đại khái nằm ở giữa Thượng - Hạ Trang, nhưng lại cách đảo Loan Nguyệt vài cây số. Theo vị trí mà nói thì thực ra nơi này đã nằm ngoài phạm vi của đảo Loan Nguyệt rồi, ít nhất cũng phải nằm ở ven bờ phía Nam hòn đảo. Đảo Loan Nguyệt là bán đảo, nơi giáp với biển là Thượng - Hạ Trang và thành phố đại học, nơi giáp với núi chính là núi Loan Nguyệt.
Lúc cô đi khỏi, Kim Hoán Chiêu không nói rõ anh ta sẽ làm gì, Khương Hoa cũng không hỏi anh ta.
Khoảng nửa tháng sau, Ninh Hiểu Mạn có đến cửa hàng một lần, nhưng lại thấy đóng cửa. Chính Kim Hoán Chiêu đã nói rõ tình hình cho cô biết, sau đó sắp xếp cho cô qua một thời gian nữa mới trở lại làm việc. Tại đây, Ninh Hiểu Mạn gặp lại Vạn Vĩnh Khôn, cô ngỏ lời cảm ơn. Vì không muốn người khác biết chuyện của A Mạn nên Vạn Vĩnh Khôn chỉ qua loa đáp lại rồi nhanh chóng chuẩn bị rời đi, anh không muốn làm lớn chuyện này lên.
Ninh Hiểu Mạn tất nhiên hiểu rõ dụng ý của anh, nên trong lòng tự nhiên sinh ra thiện cảm, cái anh chàng quê mùa tài giỏi vừa thật thà vừa biết quan tâm người khác này đã lặng lẽ bước vào trái tim cô như thế đấy.
A Mạn không biết bọn họ đang gặp chuyện gì, nhưng cô vẫn âm thầm hạ quyết tâm rằng khi nào bà chủ về, cô vẫn sẽ tới cửa hàng làm việc.
Tất cả mọi chuyện được sắp xếp xong rất nhanh chóng, chỉ còn thiếu người tung tin đồn thôi. Thật ra thì cũng không khó tìm người này, chính là Hổ Tử - đàn em của Hứa Văn Dũng, thân phận của gã đúng là không thể nào thích hợp hơn, vừa có quan hệ tốt với Kim Hoán Chiêu, vừa là đàn em của anh Dũng, tin này để gã truyền đi báo cho bang HN, tất nhiên sẽ đáng tin hơn.
Hổ Tử quả nhiên là người mau miệng, không chỉ truyền tin báo cho A Hải mà còn thêm mắm dặm muối không ít, khiến A Hải thật sự tin rằng Kim Hoán Chiêu sẽ một mình xông lên núi. A Hải không dám chậm trễ, nhanh chóng báo cho đại ca Tiêu. Hắn ta cũng khá hiểu về Kim Hoán Chiêu, người này không chỉ là lính trinh sát xuất ngũ mà còn được huấn luyện bài bản, tất nhiên sẽ là một kẻ địch đáng gờm.
Có điều, A Hải cũng thầm nghĩ trong lòng xem rốt cuộc là chuyện gì đã dẫn tới tình trạng giương cung bạt kiếm như bây giờ, theo lời Hổ Tử nói thì là do tên đầu trọc mới vào bang gây ra, nhưng chuyện này lại quá bình thường, sao có thể tới mức sử dụng vũ lực thế này? Tất nhiên là hắn ta không thể tới hỏi thẳng Kim Hoán Chiêu, làm người đứng đầu băng xã hội đen, có người tới tận cửa khiêu khích thì chỉ có duy nhất một cách là lấy cứng đối cứng, còn vì lý do gì thì đều có thể xem nhẹ.
Đại ca Tiêu cũng rất thẳng thắn, lão trả lời ngay thế này: “Mặc kệ họ Kim đó trước đây làm gì, bây giờ muốn làm ăn trên đảo thì phải nghe theo sự quản lý của bang HN.” Lão còn bổ sung: “Nếu không phục thì cứ bảo tên đó tới đây.”