Quán Mộng Viên ngoài việc cửa hàng mỹ nghệ đóng cửa thì vẫn làm ăn bình thường, dưới sự kiên trì động viên của Kim Hoán Chiêu, Quách Kiệt và Thượng Mẫn Lệ cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại, chuyện này nói cho cùng cũng không phải lỗi của bọn họ, tất nhiên là không thể bắt họ hoàn toàn chịu trách nhiệm được, chỉ là lúc gặp nhau sẽ thấy hơi ngại mà thôi.
Thật ra thì Quách Kiệt và Thượng Mẫn Lệ có không ít thiện cảm về nhau, Quách Kiệt còn trẻ lại chịu khó làm lụng, lại rất cẩn thận, là một chàng trai tốt; Thượng Mẫn Lệ tuy vừa trẻ trung vừa thời thượng nhưng lại không trêu hoa ghẹo nguyệt, việc làm cũng ổn định; nếu bọn họ có thể thành đôi thì cũng là một chuyện tốt, có thể nói là trai tài gái sắc. Vốn đã có tình cảm với nhau rồi, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này khiến hai người bọn họ xa lánh nhau, còn nổi lên lòng nghi ngờ.
Kim Hoán Chiêu nhìn mà trong lòng khẩn trương, nếu chỉ vì chuyện làm ăn nho nhỏ của mình mà làm hỏng chuyện của hai người trẻ tuổi này thì thật sự đã mắc phải tội lớn rồi; anh ta âm thầm tìm cơ hội, thay vì che che giấu giấu để tăng thêm nghi ngờ, không bằng cứ thẳng thắn chọc thủng lớp cửa giấy kia đi. Kinh doanh hộ gia đình không giống đơn vị nhà nước, không có nhiều điều kiện hà khắc, trong lúc làm việc, nhân viên mà có ý với nhau, mạnh dạn làm mai cho họ cũng không phải là không thể.
Có điều, chuyện này phải bàn sau, vận mệnh sau này của quán Mộng Viên ra sao, anh ta cũng không nắm chắc, nhiệt huyết và hoài bão trước đây lại tiếp tục trôi xa; ài, chính nghĩa và tiền tài, không thể nào cùng có được, chỉ tại mình quá tham lam mà xem nhẹ hiện thực.
Quách Kiệt tất nhiên đã nhìn ra sự khó xử của Kim Hoán Chiêu, một ngày nọ, không nhịn được nữa mà tới gần nói: “Xin lỗi ông chủ, bọn em đã gây rắc rối cho anh rồi.”
Kim Hoán Chiêu khoát tay, kiên quyết nói: “Đừng nói vậy, chuyện này không thể hoàn toàn trách các cậu được, mọi người kiếm ăn trên đảo Loan Nguyệt cũng đâu dễ dàng gì.” Anh ta dừng một chút, cảm thấy chi bằng giải quyết nhanh một chút: “A Kiệt, hôm nay, tôi hỏi cậu một chuyện, cậu phải nói thật với tôi. Tôi thấy cậu và Mẫn Lệ cũng tâm đầu ý hợp, không bằng hai người đến với nhau đi. Đàn ông con trai không cần phải dài dòng, chỉ cần biết chịu trách nhiệm là được...”
Hiển nhiên Quách Kiệt vì được ông chủ quan tâm đột ngột mà mờ mịt, cậu ta không ngờ là vấn đề này nên im lặng một lúc lâu, cứ ngơ ngác đứng thừ ra như khúc gỗ.
Kim Hoán Chiêu ngạc nhiên nói: “Không lẽ cậu không muốn sao?”
Quách Kiệt hoảng hốt, vội vàng nói: “Xảy ra chuyện như vậy, em thật sự không dám nghĩ tới nữa. Trước đây thì có từng nghĩ tới...”
Kim Hoán Chiêu lắc đầu thở dài: “Đàn ông con trai phạm chút sai lầm thôi, có gì đâu, không dám gánh chịu hậu quả mới đáng nói, thật không có trách nhiệm gì cả.”
Quách Kiệt gãi đầu một cái, ngại ngùng nói: “Tiểu Lệ là một cô gái tốt, em tất nhiên là đồng ý một trăm phần trăm rồi, nhưng... em chỉ sợ bây giờ cô ấy không chịu chấp nhận em.”
Kim Hoán Chiêu nhìn dáng vẻ vò đầu bứt tóc của cậu ta, không nhịn được vui mừng nói: “Cậu đồng ý là được rồi, còn chuyện hòa giải thì tôi sẽ giúp cậu. Tôi thấy bình thường Tiểu Lệ cũng có ý với cậu, con gái hay ngượng ngùng mà, cậu đó, nên chủ động một chút, lấy khí phách đàn ông ra đi chứ...”
Mặt Quách Kiệt đỏ ửng, tay chân nhất thời luống cuống, cuối cùng thấp thỏm gật đầu.
***
Thời tiết hơi lạnh, lúc chạng vạng còn có mưa bay lất phất, Kim Hoán Chiêu đứng trước cửa nắm chặt áo sơ mi, trong lòng có nhiều cảm xúc đan xen vào nhau. Trong lòng anh ta vẫn tràn ngập tinh thần chính nghĩa, nhưng lại luôn bị hiện thực tàn phá; vì sinh tồn ở đảo Loan Nguyệt nên không thể không làm ăn, nhưng làm ăn kiểu này ít nhiều gì cũng phải bất đắc dĩ làm trái lòng mình, anh ta muốn làm ăn thật tốt, làm một hộ kinh doanh tuân thủ chữ tín, nghe thì có vẻ không có gì không vô lý, nhưng đến khi thật sự làm thì… chỉ riêng trên đảo Loan Nguyệt thôi, chắc chắn sẽ phải chết đói.
Vì vậy nhiều năm trôi qua, trong lòng anh ta vẫn luôn tồn tại một giấc mộng, đó là tiêu diệt bang HN tận gốc. Mà khi cơ hội này đột ngột tới thì trong lòng anh ta không chỉ dấy lên nhiệt huyết mà còn có bất an nữa, bây giờ là thời cơ thích hợp nhất sao? Anh ta cũng không dám chắc.
Thật ra thì anh ta chỉ biết sơ về bang HN, chỉ biết người đứng đầu bang HN họ Tiêu, rất ít người có thể nhìn thấy lão; đàn em của lão có mấy kẻ rất tàn nhẫn, A Hải là một trong những kẻ đắc lực đó; người mà trên đầu có một vết sẹo rất dài do dao gây ra tên là A Nghiễm, vết sẹo đó chính là “tấm biển” mà gã tự hào nhất; còn người gầy như khỉ kia cũng có biệt danh là Khỉ Gầy, mặt lúc nào cũng âm u tìm cách bắt nạt người khác; tên đầu trọc mới gia nhập kia thì nghe nói đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhìn là biết không phải người hiền lành gì; lại thêm cả tình nhân được đại ca Tiêu bao nuôi, tên thì không ai biết, cũng không ai dám nhắc tới, ngày thường vô cùng lẳng lơ, nghe nói hết quyến rũ người này lại quyến rũ người kia, thậm chí còn nuôi cả trai lơ nhưng đại ca Tiêu vẫn thờ ơ, không biết trong lòng lão nghĩ thế nào.
Mấy năm qua, chuyện làm ăn của Kim Hoán Chiêu thật ra cũng bình bình, cho nên ngoài lúc nóng máu hồi mới xuất ngũ ra thì cái phí bảo kê cao ngất ngưởng là chuyện làm anh ta nóng máu nhất, sau đó đành phải nghe lời vợ là Khương Hoa khuyên nhủ, tiêu hao tiền tài nộp phí bảo kê, nếu chỉ vậy thì quan hệ giữa bản thân anh ta và bang HN cũng không nhiều. Nhưng mưa dầm thấm đất, lời truyền miệng về việc ức hiếp kẻ yếu, những chuyện xấu xa dơ bẩn dần đè nén trong lòng anh ta, còn cả những tiếng gào khóc thảm thiết và tiếng hét đau đớn tột cùng giữa đêm khuya, dù ở trên tầng sáu vẫn có thể nghe rõ, khiến anh ta không có đêm nào được yên giấc; có thể nói quyết định khiêu chiến băng xã hội đen lớn nhất đảo Loan Nguyệt lần này, ngoại trừ việc nhân viên trong cửa hàng mình bị đầu độc ra thì nguyên nhân lớn hơn là do sự tức giận bị đè nén nhiều năm và tính ghét ác như thù bẩm sinh!
Anh ta ung dung bước ra khỏi quán, mưa bụi ngoài trời căn bản không gây ảnh hưởng gì đến hành động của anh ta, Kim Hoán Chiêu muốn ngày nào cũng có thể quan sát tình hình gần quán xem có gì bất thường không, đoàn người Lý Nhất Đình đã sớm ngồi kín một cái bàn trong sảnh lớn, vẻ mặt tự nhiên trò chuyện giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, nhưng lại vô tình tạo ra không khí vô hình mạnh mẽ trong cửa hàng khiến Kim Hoán Chiêu thấy tràn đầy sức mạnh, cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.
Đây chính là những người xa lạ có cùng chí hướng, kích thích sức mạnh thần kỳ phát ra, không thể dùng khoa học để giải thích được.
Bỗng dưng...
Ánh mắt Kim Hoán Chiêu tự nhiên dời tới bàn ăn ngoài trời của cửa hàng thức ăn nhanh bên cạnh. Cửa hàng thức ăn nhanh này tất nhiên không đơn giản chỉ kinh doanh thức ăn nhanh, vì lợi dụng ưu thế của cửa hàng mà dựng rất nhiều lều ở bãi đất trống bên ngoài, ngẫu nhiên lại làm mấy món khẩu vị nặng như món Tứ Xuyên, tuy thực khách không nhiều nhưng cũng có hai ba bàn, nói đảo Loan Nguyệt là thành phố háu ăn cũng không uổng.
Hiện tại, Kim Hoán Chiêu đang nhìn chằm chằm vào bàn ăn này, trên bàn bày bốn đĩa thức ăn nhỏ: trứng vịt muối, mao huyết vượng*, tôm hùm đất và đậu mầm xào, hai bộ bát đũa và một bình rượu đỏ, một bình trà xanh.
* Mao huyết vượng: có nguồn gốc từ Trùng Khánh tỉnh Tứ Xuyên, là món nổi tiếng và đặc trưng bởi hương vị cay và thơm, được chế biến từ tiết vịt tươi, lươn, dạ dày bò, xúc xích heo, giá đỗ….. kèm theo những gia vị đặc biệt do chính tay đầu bếp Tứ Xuyên thể hiện.
Thực ra thì mấy món này cũng bình thường, điều mà Kim Hoán Chiêu quan tâm không phải là thức ăn mà là một nam một nữ đang ngồi tại bàn ăn: nam để đầu húi cua, khoảng bốn mươi tuổi, mặt chữ quốc (国), sắc mặt hơi đỏ, thú vị là trên cổ lão còn đeo một sợi dây chuyền vàng cực kỳ to, trên tay còn đeo một cái đồng hồ vàng nặng trịch, mặc dù ánh đèn bên trong hơi mờ nhưng những thứ này vẫn phát ra ánh sáng sáng chói; người phụ nữ mặc quần áo thời thượng, tươi cười rạng rỡ, nhìn kĩ thì khoảng ba lăm, ba sáu tuổi, có thể nói là vẻ đẹp lắng đọng, khiến người ta thấy kỳ lạ chính là lúc cô gái này cười lên giống như một cô gái mười mấy tuổi vậy, lộ ra má lúm đồng tiền, cô ta mặc một chiếc váy dài tới mắt cá chân, vóc người nét nào ra nét đó, hồi còn trẻ tất nhiên là một mỹ nhân.
Hai người kia ngồi ở ngay cửa quán, trông cũng rất bình thường, giống như một gia đình nhà giàu mới nổi đi ăn một bữa ngon vậy, vẻ mặt của người đàn ông trung niên vẫn bình tĩnh, từ đầu tới cuối không nói lời nào, chỉ thi thoảng gắp thức ăn rồi chậm rãi nhai nuốt, thuận tiện nhấp một ngụm rượu đỏ nhưng lại tự nhiên sinh ra cảm giác uy nghi không tên; mà người phụ nữ kia thì vẫn vui vẻ trò chuyện, mặc kệ người đàn ông kia vẫn không đáp lại.
Đồng tử của Kim Hoán Chiêu mở lớn, trong lòng trở nên căng thẳng, cuối cùng cũng tới rồi, đây không phải ai khác mà chính là đại ca Tiêu - kẻ đứng đầu bang HN và tình nhân của lão.