Hai luồng ánh đèn rất sáng chiếu thẳng vào quán nhỏ Mộng Viên, Kim Hoán Chiêu đang đóng cửa quán, cửa cuốn mới thả được xuống một nửa thì anh ta dùng tay chắn ánh sáng đèn một chút. Đó là một chiếc xe Toyota MPV, đã đến cửa quán rồi mà còn mở đèn pha, chẳng trách lóa mắt như thế. Xe dừng lại trước sân, tài xế ló đầu ra, vẫy tay về phía cửa nhỏ. Kim Hoán Chiêu không hiểu có ý gì, nhưng anh ta vẫn đi tới.
“Ông chủ, hôm nay, chúng tôi muốn bao hết, chơi ở đây suốt đêm.” Tài xế cười, nói.
Kim Hoán Chiêu hơi do dự, anh ta nhìn vào trong xe, thấy không rõ lắm, chỉ biết là bên trong đúng là có không ít người ngồi. Mở cửa làm ăn thì dù thế nào cũng không thể cự tuyệt chuyện làm ăn đến cửa, huống chi còn là đặt bao hết, thế nên anh ta vẫn nhiệt tình chào hỏi: “Được, các anh có mấy người?”
Tài xế vẫn cười xán lạn như trước, cũng rất vui vẻ: “Khoảng mười người, bọn tôi tới trước, anh mở cửa ra đi, tôi lái xe vào sân. Bên ngoài chẳng có chỗ đỗ xe nào cả, đúng thật là…” Kim Hoán Chiêu gật đầu, anh ta quay người kéo chốt ở bên trên và bên dưới của cánh cửa sắt ra, đồng thời kéo hai bên cửa ra, tiếng loảng xoảng vang lên trong đêm tối, sau đó, cổng ken két mở sang hai bên. Thành thật mà nói, cánh cửa này rất lâu rồi chưa từng được mở ra, người địa phương đều đi bộ đến, chỉ có khách du lịch mới lái xe đến thôi.
Chiếc xe MPV này từ từ lái vào sân, tắt đèn, tắt máy. Có mấy người xuống từ cửa hông xe, ai nấy đều tai to mặt lớn, quả nhiên có dáng vẻ của ông chủ, xem ra đây là một đoàn khách du lịch đang đi dạo, không biết đã đi vui chơi ở đâu xong rồi muốn tới nơi này phát tiết một trận. Kim Hoán Chiêu nghĩ, sao chuyện làm ăn hôm nay lại đột nhiên tốt đến thế nhỉ, nửa đêm rồi mà vẫn có người đến cửa.
Có một thanh niên trông có vẻ như là thư ký, hỏi: “Gọi tất cả các cô em ra đi… Còn nữa, chỗ này các anh có mấy gian phòng riêng thế? Bọn tôi có nhiều người lắm.”
Kim Hoán Chiêu sững sờ rồi mới vò đầu: “Chỗ chúng tôi không có em nào cả, anh xem…” Người trẻ tuổi kia quay đầu lại nói với ông chủ mập mạp hình như là người đứng đầu, đại khái ý của ông ta là không muốn chạy tới chỗ khác nữa, thế nên người trẻ tuổi đó lại đi tới.
“Ông chủ chúng tôi nói rằng hôm nay sẽ ăn uống ở chỗ anh, bao hết tất cả, anh cho giá đi…” Ông chủ dẫn đầu kia có khuôn mặt tròn trịa, vóc người tầm trung, vòng vàng vòng bạc đầy người, đúng là dáng vẻ nhà giàu mới nổi, ông ta đang cầm tăm xỉa răng, lúc này đột nhiên mở miệng, giọng mang khẩu âm rất nặng: “Nói số chẵn đi... phục vụ tốt là được.”
Người trẻ tuổi ở bên cạnh nói: “Đây là ông chủ Lã của công ty chúng tôi, bảo anh ra giá thì anh cứ việc nói.” Anh ta nghiêng mặt, nháy mắt với Kim Hoán Chiêu.
Đương nhiên là Kim Hoán Chiêu hiểu rõ ý của anh ta, định lấy tiền hoa hồng đây mà. Đều là người trong nghề cả, anh ta không nói gì, tỏ vẻ ngầm đồng ý, nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ. Hai người phục vụ đều nghỉ làm rồi, mình chỉ có một người thì có thể làm nổi hay không đây. Cuối cùng, anh ta vẫn nhắm mắt nói: “2000 đồng. Tiền rượu tính riêng.”
Ông chủ nhà giàu mới nổi mập mạp họ Lã này vừa mở miệng đã lớn giọng, lắc cái đầu to bự: “Cho anh 5000 đồng, rượu chúng tôi tự chọn, được không?” Ông ta căn bản không có ý định hỏi mà đã quyết định thay cho Kim Hoán Chiêu.
Đương nhiên là Kim Hoán Chiêu vô cùng mừng rỡ, chuyện này có thể từ chối hay sao? Một chai rượu cùng lắm chỉ ba đồng, bọn họ có thể uống cạn một nghìn chai chắc. Trong lòng anh ta âm thầm vui vẻ, trên đời mà có nhiều người như thế này thì thật tốt. Anh ta vui vẻ đẩy cửa cuốn lên, vô cùng nhiệt tình mở cửa sảnh lớn ra, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
“Mọi người có muốn vào phòng riêng không? Có khi ở đó thoải mái hơn đấy?” Ngươi trẻ tuổi ló đầu nhìn vào sảnh lớn, ông chủ Lã đưa tay đẩy anh ta ra làm anh ta lảo đảo suýt nữa đã ngã sấp xuống.
“Ở đây đi, phòng bao thối hoắc…” Ông chủ Lã cũng không kén chọn.
***
Kim Hoán Chiêu lau mồ hôi trên trán, anh ta vất vả lắm mới sắp xếp xong cho mấy vị thần tài này. Lúc này, bọn họ đang tụ tập ở hai cái bàn lớn để uống rượu, cũng may bình thường ông chủ lớn là anh ta vẫn thường xuyên làm trợ thủ cho hai người phục vụ, nếu không thì hôm nay đúng là không biết phải ứng phó thế nào.
Ghi món ăn uống thì còn dễ, mấy chuyện như chỉnh, chọn bài hát, chỉnh loa, mic, màn hình, điều khiển quầy rượu thì lại làm khó Kim Hoán Chiêu. Anh ta luống cuống tay chân làm hồi lâu vẫn không phát ra tiếng, người trẻ tuổi lo lắng đi tới hỏi thăm, nói rằng ông chủ sắp không đợi kịp rồi. Trên đầu Kim Hoán Chiêu mồ hôi mẹ mồ hôi con rơi lã chã, nhưng lại không thể làm gì, đây là chuyện cần có kỹ thuật. Người trẻ tuổi thấy anh ta có hơi hoảng hốt thì lại không đứng bên cạnh xem trò vui mà chủ động giúp anh ta hí hoáy mấy cái.
Ồ, được rồi! Kim Hoán Chiêu có hơi cảm kích, anh ta gật đầu với người trẻ tuổi tỏ ý cảm ơn, người trẻ tuổi cười khẽ, không nói gì mà đi về chỗ đám người kia.
Anh ta vốn còn định hỏi còn bao nhiêu người chưa đến, hiện giờ cũng lười hỏi. Anh ta tìm ghế chân dài ở quầy bar để ngồi nghỉ. Có ăn, có uống, có hát, cái quán nhỏ này đã hoàn thành những hạng mục cần có rồi. Kim Hoán Chiêu thoáng lấy hơi, ngẫm nghĩ rồi lại đứng lên, cầm chén rượu tới mời mấy vị khách. Ông chủ Lã cũng là người phóng khoáng, uống ừng ực cạn sạch trước, sau đó mới lau nước chảy xuống cằm, hỏi: “Chỗ này của anh có đồ nướng không?”
Kim Hoán Chiêu sửng sốt, anh ta đổ rượu ở trong tay vào bụng xong cũng đành nói thật: “Em không làm đồ nướng, anh xem, chỗ này của bọn em vốn không thích hợp để làm…” Ông chủ Lã hơi nhíu mày, hình như có hơi không vui.
Người trẻ tuổi kia vội vàng kéo Kim Hoán Chiêu sang một bên, nhỏ giọng nói: “Ông chủ à, hay là anh ra ngoài mua một ít đi?... Bọn tôi trả tiền, anh chạy vặt, thế nào?” Kim Hoán Chiêu nghĩ thầm đây cũng là một cách, được, anh ta lại có thêm mấy phần thiện cảm với người trẻ tuổi này. Anh ta thấy người trẻ tuổi kia định rút tiền trong ví ra thì vội vàng gạt tay, hào phóng nói: “Không có gì đâu, đồ nướng tôi mời nhé.”
Người khác hào phóng thì mình cũng không thể keo kiệt được. Người trẻ tuổi nhìn anh ta một cái, cuối cùng cũng không đưa đẩy nữa. Kim Hoán Chiêu chào mấy người kia rồi định rời khỏi quán, xe điện của Khương Hoa vẫn để ở cửa, anh ta lấy chìa khóa dự bị trên quầy bar sau đó lao ra khỏi cửa nhanh như chớp.
Không có ai hỏi anh ta rằng tại sao nhân viên phục vụ không ra chào hỏi, những người này rất có khí phách.
***
Con đường nhỏ bán đồ nướng cách con đường mở quán KTV của mình hơi xa, đi xe điện cũng mất khoảng mười phút. Kim Hoán Chiêu đi không nhanh không chậm tới quán đồ nướng quen thuộc kia, quán này mở ở ngã ba, làm ăn rất tốt, anh ta biết quán này bán đồ nướng ngon, gần xa đều biết tiếng.
Nếu muốn mời người khác thì đương nhiên không thể tìm đồ rẻ tiền được, Kim Hoán Chiêu nghĩ thầm, nhưng quán này phải xếp hàng đợi, quá nhiều người, không thể lấy được trong thời gian ngắn. Anh ta tính toán, chắc những người kia cũng không đến nỗi vội vã đến vậy, thế nên anh ta cũng không chen lên mà tìm một cái bàn ngồi xuống trước, rút một điếu thuốc lá ra rồi từ từ hút.
Không biết Thượng Mẫn Lệ có gặp phải chuyện gì hay không, anh ta hơi thất thần, nhưng lại nghĩ Vạn Vĩnh Khôn đã đuổi theo rồi nên lại thấy yên tâm hơn nhiều. Anh ta có thể nhìn ra Vạn Vĩnh Khôn biết võ, đối với lính trinh sát mà nói, chỉ cần liếc mắt là có thể đoán ra rồi, không cần phải so chiêu thật sự.
Khoảng hơn ba mươi phút sau, anh ta mới phất tay gọi người phục vụ. Người phục vụ chắc cũng bận sắp chết rồi, nên mặt lạnh tanh đi tới giúp anh ta chọn món.
Hai con cá nướng to, thêm ba mươi xiên thịt bò, ba mươi xiên thịt dê, hai mươi xiên đậu hũ, hai mươi xiên ốc hương, mười xiên cánh gà nướng, mười xiên cá đù vàng, mười xiên rau hẹ, mười xiên khoai tây nướng, năm xiên cá mực to, anh ta suy nghĩ một chút, lại gọi thêm hai mươi xiên gân bò.
Dù có thêm bảy, tám người nữa thì vẫn đủ ăn.
Anh ta là người sĩ diện.