Đông Phương Thần Thám

Khang Thoa cười ha hả cứ như biến thành một người khác vậy, hoàn toàn không có dáng vẻ nghiêm túc, thận trọng như lúc ở trên đảo Loan Nguyệt. Mà chú của anh ta lúc này lại có vẻ rất cung kính, khoanh tay nhường đường cho anh ta, không hiểu vì sao lại thế.

“Không ngờ hai người lại có thể tìm tới đây, đúng là bái phục, bái phục. Tôi vốn cho rằng chuyến viếng thăm của mọi người phải hơn một tháng nữa cơ đấy…” Khang Thoa xua tay, người chú này của anh ta lập tức xoay người rời đi.

Vạn Vĩnh Khôn vẫn chưa trả lời, Khang Thoa đã chủ động lên tiếng: “Các anh vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra nhỉ. Thật ra nói cho các anh cũng không sao. Tôi chính là thủ lĩnh Thoa của chi thứ chín thuộc vương tộc Bố Y.”

Trần Thiên Vũ khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: “Tuy tôi không biết cậu có thân phận, địa vị cao quý như vậy, nhưng tôi biết chắc chắn rằng cậu không phải người ngoài cuộc, có lẽ sẽ biết thứ mà chúng tôi vô cùng muốn biết.”

Khang Thoa gật đầu rồi lại khôi phục khuôn mặt nghiêm túc, làm thủ lĩnh chi thứ chín, có vẻ như đây là sự uy nghiêm. Nhưng ở trên núi Loan Nguyệt, anh ta là chủ nhân, tất cả sự ngụy trang trước đó đều bị dỡ xuống, anh ta đưa tay mời Trần Thiên Vũ và Vạn Vĩnh Khôn vào nhà. Qua cửa căn nhà gỗ tinh xảo này là một phòng khách rất lớn, tuy rằng không có ghế sofa mà chỉ là một cái ghế gỗ dài nhưng trông khá có đẳng cấp.

Khang Thoa ngồi ngay ngắn trên ghế tựa ở phòng khách, yên lặng nhìn hai người ngồi xuống, sau đó nói: “Hôm nay, hai người tới thăm nhà, không biết có chuyện gì quan trọng không?”

Trần Thiên Vũ cười, nói: “Thủ lĩnh chi thứ chín đã biết rồi, hà tất còn hỏi gì nữa, nếu không biết ý định của hai người bọn tôi thì tại sao lại gặp bọn tôi chứ… Tôi nghĩ, chắc chúng tôi vừa vào núi là cậu đã biết chuyện rồi đúng không?”

Không ngờ Khang Thoa lại lắc đầu: “Ông nghĩ sai rồi, tôi không biết các ông sẽ tới đây. Chỉ là tôi tin rằng nếu các ông thật sự có năng lực thì một ngày nào đó sẽ tìm tới nơi này... Lần này tôi trở về là vì trong tộc có một số việc cần phải xử lý nên mới vội vàng quay lại.”

Anh ta suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Chỗ chúng tôi có rất ít người ngoài đến, hơn nữa có rất nhiều người kiêng dè chúng tôi, thế nên căn bản không cần tháp canh hay gì cả, đại đa số người đều sẽ lùi bước... Có thể hai người là nhóm khách đầu tiên sau mấy năm qua đấy, nếu như tôi nhớ không nhầm.”

Vạn Vĩnh Khôn ngạc nhiên: “Vài năm rồi không có ai tới đây sao, lẽ nào lời đồn liên quan tới các anh quá khủng khiếp sao?”


“Đương nhiên không phải, chủ yếu là do nơi này cực kỳ hẻo lánh, hơn nữa còn hay có thú hoang xuất hiện. Đường lên núi lại khó đi, nguy hiểm, nếu không có chuyện gì thì cũng chẳng ai muốn vào rừng cả. Nhiều năm trôi qua như vậy mà cũng chỉ có vài thợ săn hay lên núi, chúng tôi cũng không làm khó, có lúc còn tặng vài con mồi nữa. Mấy năm qua, thợ săn càng lúc càng ít, quản lý súng ống cũng ngày càng nghiêm, thế nên số người muốn lên núi lại càng ít...”

Vạn Vĩnh Khôn và Trần Thiên Vũ đưa mắt nhìn nhau, lần này không gặp thú dữ xem như là may mắn.

Khang Thoa cười rồi nói: “Ban ngày ngoài động vật ăn cỏ ra thì không có thú dữ qua lại đâu. Nhưng bây giờ cũng đã về chiều, tôi thấy hai người không nên xuống núi vội, cứ đi dạo ở chi thứ chín chúng tôi cũng không tồi.”

Vạn Vĩnh Khôn cười đùa: “Sao tôi lại có cảm giác chạy tới sơn trại của thời cổ đại thế nhỉ. Nơi này của các anh có thiếu người không, hay là tôi vào rừng làm cướp?”

Khang Thoa xua tay, biết là anh đang nói chuyện cười nhưng anh ta cũng có hơi nghi ngờ.

“Rốt cuộc các anh có thân phận gì, có thể nói thẳng hay không? Ít nhiều thì tôi có thể đoán ra nghề của các anh, nhưng tình hình cụ thể vẫn làm tôi thấy khó giải thích...”

Vạn Vĩnh Khôn vội đưa chứng minh thân phận của hai người ra, cũng giải thích tính đặc thù của thám tử Bắc Đình. Liên quan tới chuyện này, anh nghĩ dù Khang Thoa có thiên phú dị bẩm cũng rất khó có thể đoán ra được. Dù sao Trần Thiên Vũ và Lý Nhất Đình cũng là tiên phong, toàn quốc chưa có tổ chức nào tương tự như vậy.

Khang Thoa chợt tỉnh ngộ, anh ta cười rồi nói: “Tuy rằng lúc mới đầu, tôi cảm thấy các anh có liên quan tới cảnh sát, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không đoán ra được thân phận thật sự của các anh. Đặc biệt là các anh phá án mà lại có hành tung rất kỳ dị, cảnh sát thì khẳng định không cần phải làm việc như thế... Chẳng trách, chẳng trách.”

Chưa đợi hai người trả lời thì anh ta lại đề nghị: “Mời không bằng ngẫu nhiên gặp, hay là thế này đi, chúng ta cùng ăn cơm trưa trước rồi lại nói cụ thể hơn, thế nào?”

Đương nhiên là hai người đồng ý, thật sự hôm nay đã đói ngấu rồi.


***

Bữa trưa tương đối phong phú, ngoài các loại rau dại mọc ở bản địa ra thì cũng không thiếu thịt rừng: thịt hươu, thịt lợn rừng, gà rừng, chim rừng, lợn sữa, còn có cả rắn, nhưng rõ ràng không phải là rắn hổ mang. Loài vật ấy là biểu tượng của bọn họ, cái này thì Trần Thiên Vũ biết, thứ kỳ lạ nhất chính là bát canh kia, thật không biết dùng nguyên liệu gì để nấu.

Vạn Vĩnh Khôn đưa ra nghi vấn trước tiên, Khang Thoa nói đây là thịt đùi của báo gấm.

Vạn Vĩnh Khôn há to miệng mà không sao ngậm vào được, không ngờ trên núi thật sự có thứ hiếm thấy như vậy. Nhiều năm đi săn mà anh vẫn chưa thực sự gặp được báo đâu.

Đồ ăn ngon như vậy thì không có gì hay để nói cả, cứ mở bụng ra ăn rồi nói tiếp, Vạn Vĩnh Khôn nghĩ thầm.

Bữa cơm này ăn thật sự thỏa thuê, Khang Thoa còn lấy rượu gạo đã ủ nhiều năm, hôm nay, họ không chỉ ăn đến mức đầu đầy mồ hôi mà còn uống đến mức ngã trái ngã phải, dần dần trở nên thoải mái tự tại. Nội dung nói chuyện ở trên bàn cơm của bọn họ chỉ đơn giản là những chuyện kỳ lạ, hiếm thấy chứ không hề liên quan tới mục đích đến đây.

Sau khi ăn xong, họ lại quay về ngồi nghỉ trong phòng khách, lúc này, Khang Thoa lấy trà lá bản địa ra để giải rượu, thế nên, lúc đầu thì vẫn chưa có ai nói chuyện.

Lúc này, Trần Thiên Vũ vẫn khá tỉnh táo, ông sẽ không quên mục đích của chuyến đi lần này.

“Thủ lĩnh chi thứ chín, tôi thấy nếu cậu không ngại thì thẳng thắn nói cho bọn tôi mấy thứ ly kỳ trong truyền thuyết đi, những truyền thuyết này là thật sao? Sau khi lên núi, tôi cứ thấy có gì đó bất thường…”


Khang Thoa ngẩng gương mặt đang say khướt lên, nhìn ông hồi lâu rồi mới nói: “Ha ha, nhắc tới cũng buồn cười... Đây thực ra là một cái âm mưu, căn bản không có truyền thuyết như thế đâu.”

“Hả?...” Vạn Vĩnh Khôn vẫn đang mơ màng nên không thể phát ra được tiếng kinh ngạc.

“Anh nói đó chỉ là lời đồn thôi sao? Vậy tại sao già trẻ lớn bé trên đảo Loan Nguyệt đều truyền miệng như thế… Chuyện, chuyện này rốt cuộc có mục đích gì?” Anh kinh ngạc hỏi.

Khang Thoa ợ hơi rượu: “Chính vì chuyện này nên tôi mới xuống núi. Nói thẳng ra thì tôi cũng đang muốn điều tra rốt cuộc là người phương nào, có mục đích gì mà lại bịa ra một lời nói dối như vậy. Lúc đầu, tôi còn thật sự cho rằng có người muốn gây bất lợi cho vương tộc Bố Y chúng tôi, nhưng sau khi đã xác thực thì căn bản không có chuyện đó.”

“Vậy thì thật kỳ lạ, theo lời giải thích của anh thì lời đồn đó mới xuất hiện mấy năm nay, rốt cuộc trong việc này có bí mật gì không thể nói cho người khác biết chứ?” Vạn Vĩnh Khôn không hiểu.

Trần Thiên Vũ thản nhiên nói: “Thật ra nhắc tới cũng đơn giản, nếu những người bịa ra lời nói dối này không phải nhằm vào vương tộc Bố Y thì nhất định là vì lợi ích của chính bọn họ...” Đột nhiên, ông nhớ tới một chuyện: “Biểu tượng của dân tộc cậu là rắn hổ mang chúa?”

Khang Thoa trịnh trọng gật đầu bày tỏ đúng là như vậy.

“Cậu từng nghe nói tới bang Xà Vương chưa?” Trần Thiên Vũ vội vàng hỏi tiếp.

“Đương nhiên rồi, sau khi bang HN bị diệt, bang Xà Vương chính là thế lực ác lớn nhất đảo Loan Nguyệt. Khoảng thời gian này, tôi cũng đang quan sát hành động của bọn họ, tôi cũng biết chuyện của Tiếu Giai Nhân rồi.” Khang Thoa không hề giữ bí mật về chuyện mình biết mà nói hết ra.

Vạn Vĩnh Khôn vội hỏi: “Anh biết chuyện rắn hổ mang chúa giết người không?”

Không ngờ Khang Thoa lại lắc đầu: “Tôi không tận mắt nhìn thấy… Nhưng hình như tôi đã từng nghe nói về chuyện này. Hẳn là ông chủ của quán nhỏ Mộng Viên đã nói cho tôi biết.”

Trần Thiên Vũ đột nhiên tò mò, hỏi: “Rốt cuộc trên núi có rắn hổ mang chúa không?”


Ngoài dự đoán của ông, Khang Thoa lại vô cùng khẳng định, nói: “Không có. Đúng là rắn hổ mang chúa là biểu tượng của bọn tôi, nhưng mấy trăm năm trước đã bị giết sạch rồi.”

Vạn Vĩnh Khôn ngạc nhiên, nói: “Chuyện này có nguyên nhân gì vậy? Nếu là biểu tượng của các anh, các anh không nghĩ cách để bảo vệ nó sao…”

“Rắn hổ mang chúa không phải dựa vào sự bảo vệ thì có thể tồn tại được. Loại rắn này sẽ cắn người và gia súc bị thương, anh nói xem, người dân trong thôn còn muốn kiếm sống mà, sao có thể để nó qua lại ở gần thôn xóm được. Biểu tượng thì là biểu tượng, nhưng sống vẫn phải sống chứ. Hơn nữa, hiện giờ ở đâu còn có thể nhìn thấy rắn hổ mang chúa thật sự mà.”

Vạn Vĩnh Khôn ngạc nhiên, rốt cuộc chuyện này là sao?”

“Thủ lĩnh chi thứ chín, cậu có thể cho tôi xem gia phả trong sách cổ của dân tộc cậu một chút được không?” Trần Thiên Vũ hỏi dò.

Khang Thoa có hơi khó xử nhưng vẫn thoải mái nói: “Những truyền thuyết này nửa thật nửa giả, thật ra chuyện huyết tế thì trong sách cổ cũng có ghi chép, nhưng đây là chuyện vô cùng xa xưa rồi. Đời này, chúng tôi gần như chưa từng nghe nói, càng không cần nói tới chuyện làm thật.”

***

Trần Thiên Vũ và Vạn Vĩnh Khôn ở lại núi Loan Nguyệt mấy ngày.

Trong mấy ngày này, Vạn Vĩnh Khôn và Khang Thoa hễ rảnh rỗi là lên núi đi săn. Mà Trần Thiên Vũ gần như dùng tất cả thời gian để nghiên cứu những chữ nguyên thủy nhất trong ghi chép của vương tộc Bố Y.

Mấy ngày sau.

Bọn họ rời khỏi núi Loan Nguyệt, Trần Thiên Vũ vẫn trầm mặc không nói gì. Chuyến đi này không mất công, suy đoán trong lòng ông đã được chứng thực ít nhiều, chẳng qua ông vẫn còn rất nhiều chuyện chưa rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận