Đông Phương Thần Thám

Văn phòng thám tử Bắc Đình, đó là một tổ chức như thế nào? Cảnh sát sao, trong lòng Hứa Văn Dũng vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.

Làm đại ca mới của đảo Loan Nguyệt, bị người ta hù đến mức sững người như vậy rất mất thể diện. Mặc kệ nó là trinh sát hay là quỷ thám, chỉ cần không phải Cục Cảnh sát thì đều dễ giải quyết. Hắn cũng biết, tuy rằng chuyện ở Tiếu Giai Nhân đã khiến không ít tổ chức nhỏ lẻ phải kinh sợ, nhưng bang Xà Vương vẫn chưa thể đứng vững ở đảo Loan Nguyệt, không phải hắn không thu được phí bảo kê mà là hắn không rõ còn có bao nhiêu kẻ địch trong bóng tối như hổ rình mồi đang mơ ước ngai vàng của mình.

Chẳng lẽ văn phòng thám tử Bắc Đình này cũng có ý muốn chia một bát canh trên đảo Loan Nguyệt sao? Nó tưởng nó là cái thá gì chứ!

Đám đàn em của Hứa Văn Dũng bây giờ coi như đông đảo, nhưng tình hình về văn phòng thám tử Bắc Đình thì thật ra hắn không rõ lắm. Lúc đầu, Hứa Văn Dũng hoàn toàn không ngờ mình lại có ngày được ngồi vào chiếc ghế đại ca của đảo Loan Nguyệt như hôm nay; hắn chỉ thông qua Hổ Tử để hiểu biết những tình hình mà có lẽ không có nhiều người biết, cho nên về phương diện thực lực, hắn không phải lo lắng nhiều. Chẳng qua lần này, đối phương bày ra trận thế khá đường hoàng, hắn không thể không nghiêm túc chuẩn bị. Nếu nói thật ra thì cái gọi là văn phòng thám tử Bắc Đình này không đáng sợ mấy, chỉ là cái tên Kim Hoán Chiêu dũng cảm không sợ chết kia khiến hắn hơi kiêng kị, câu nói ấy đúng thật, võ công cao tới đâu cũng phải sợ dao phay, dao phay dù sắc đến thế nào cũng phải sợ kẻ liều mạng. Hình như nguyên văn không phải như vậy, ha ha, chẳng có vần gì cả.

Đám đàn em của mình bây giờ đều là binh hùng tướng mạnh, không tính mấy tên hung ác của bang HN đã quy hàng, chỉ trong đám đàn em của mình thôi cũng có không ít tài năng ưu tú, Hổ Tử thì chưa tính vội, tên này tuy rằng trung thành và tận tâm (ha ha, gã biết cái gì chứ), nhưng các phương diện khác chỉ có thể nói là bình thường; vị trí đầu tiên là A Lục – hay còn gọi là Quỷ Thủ, lai lịch của người này không rõ, nhưng lại có tuyệt kỹ, nói thật, đến nay vẫn chưa có ai dám chọc gã cả, bình thường gã chỉ dùng tay trái, tay phải không tàn nhưng chưa bao giờ thấy lộ ra, đây là một cao thủ hàng đầu; A Thái khổ luyện công phu, là người mà hắn đã mất bao công sức đào được từ Thiếu Lâm Tự (rốt cuộc có thật hay không, hắn cũng không rõ lắm), được xưng là “kim cương bất phôi, đao thương bất nhập”; kẻ có sở thích kỳ dị giống hắn tên là Đậu Liều Mạng, tên chính là Đậu Ngoan, cả người đầy sẹo, nhưng không phải bị người ta chém mà vì gã thích nuôi thú dữ nên thường bị cào; người để một nét râu dê là Mạc Khang, mọi thứ tinh thông, rất giỏi âm thầm tính kế người khác, còn thích hạ độc nữa, không có tài nghệ gì cao thâm, chỉ thích dùng thuốc gây ảo giác, lúc đầu thì Hứa Văn Dũng cực kỳ khinh thường gã, cho rằng đó chỉ là một thầy lang trên giang hồ, sau này mới phát hiện đó là một tên thầy lang ma quỷ, lại còn là một tên học trò đòi mạng nữa chứ.

Thật ra, người mà hắn coi trọng nhất cũng khả quan nhất chính là A Hải, bạn nói xem, tên A Hải này hình như không mấy nổi bật trong bang HN, nhưng Hứa Văn Dũng càng nhìn hắn ta càng thích, người này thông minh, lại không phải là thông minh bình thường mà thuộc kiểu giả heo ăn thịt hổ. Nếu không nhờ đủ loại trí mưu của anh ta thì mình muốn ngồi trên ghế đại ca của đảo Loan Nguyệt chỉ sợ cũng không dễ dàng đến vậy; cho nên trong chuyện văn phòng thám tử Bắc Đình khiêu chiến này, thế nào cũng phải hỏi quân sư “Ngô Dụng” của Lương Sơn Bạc mới được.

Không ngờ ý kiến của A Hải lại là không xuất chiến!


Điều này khiến Hứa Văn Dũng trở nên cảnh giác, không lẽ thực lực của Bắc Đình thật sự mạnh mẽ như vậy sao? Vì thế, hắn vội vàng hỏi dồn.

A Hải chỉ nói rằng thực lực của bọn họ căn bản không mạnh, cho nên đó mới là cái bẫy.

Đây là lần đầu tiên Hứa Văn Dũng không nhận lời đề nghị của anh ta, bởi vì nếu không mạnh thì tức là đến lúc dương oai rồi, A Hải chỉ có thể thở dài thật sâu, bất đắc dĩ nói, nếu anh cứ khư khư cố chấp thì nhất định sẽ phải hối hận đấy.

Hứa Văn Dũng vẫn không tiếp thu, hắn muốn chuẩn bị rèn sắt khi còn nóng, huống chi là đối phương đã kêu gào tới cửa, không trừng trị thì sao có thể đè nén nổi sự phẫn nộ của dân chúng chứ?

***

Hứa Văn Dũng không nghe lời đề nghị của A Hải, nhưng không phải là không ngẫm nghĩ về lời đề nghị ấy.

Cho nên, hắn chuẩn bị lập kế hoạch đánh úp, hắn thường xuyên đọc binh pháp Tôn Tử, cho nên hắn quyết định áp dụng “tiên lễ hậu binh” thời cổ, chiêu này thật ra là chính hắn phát minh. Cái gọi là “tiên lễ” chính là khiến địch nhân bị tê liệt, cố ý giảm bớt không khí khẩn trương; còn “hậu binh” thì chính là âm thầm mai phục đao phủ sau màn, “suất bôi vi hào*”, dồn sức chém địch nhân ngay trước màn.


* Suất bôi vi hào: Lấy việc hất chén làm tín hiệu, khi nhìn thấy chén dưới đất thì bắt đầu động thủ.

Hắn rất đắc ý với kế hoạch của mình, cho nên hắn không hề thương lượng với A Hải mà trực tiếp phái Hổ Tử ra mặt, hẹn văn phòng thám tử Bắc Đình “uống trà”, không phải bọn họ muốn uống trà sao? Ông đây sẽ mời uống rượu. Địa điểm thì quyết định tại địa bàn của mình, trước chợ Thượng Trang có một quán kinh doanh rượu Long Hổ Báo, không gian đủ lớn, địa điểm đủ bắt mắt, trận chiến đấu này khẳng định sẽ trở thành đề tài bàn tán chính trên đảo Loan Nguyệt, trong lòng hắn tràn đầy tự tin.

Nhận được tin tức ứng chiến mà Kim Hoán Chiêu truyền đến, Trần Thiên Vũ chỉ mỉm cười, sau đó liền nói với anh ta rằng có thể, nếu đã khách sáo như vậy thì tốt lắm, khách chiều chủ thôi.

Lưu Tử Thần lại nhíu chặt mày, làm vậy không phải là hoàn toàn từ bỏ quyền chủ động hay sao? Không phải là hẹn bang Xà Vương ra uống trà à, sao lại đổi thành bang Xà Vương hẹn bọn họ uống rượu? Đây có phải là Hồng Môn Yến hay không? Chị không nói ra, nhưng biểu cảm đều viết lên mặt, sao Trần Thiên Vũ có thể không nhìn ra chứ, cho nên ông nhẹ nhàng vỗ vỗ tay chị, ý bảo không sao đâu, anh có chừng mực.

Kim Hoán Chiêu ở bên cạnh nhíu mày nói: “Nghe nói lần này, bọn chúng mời một người trung gian để hoà giải, người này còn là đồng hương của tôi nữa, thật không hiểu rốt cuộc Hứa Văn Dũng có ý gì? Thật ra, nếu hắn thật sự muốn tìm người hoà giải thì nên tìm tôi mới đúng...” Anh ta nói rất phải, lúc bang HN còn đang làm mưa làm gió, Kim Hoán Chiêu và Hứa Văn Dũng coi như có chút giao tình, anh ta đồng thời cũng quen biết Bắc Đình, dựa theo lẽ thường mà nói thì Kim Hoán Chiêu mới là lựa chọn tốt nhất.

Bách Vị Bích thở dài: “Điều này càng chứng minh bản chất của tiệc rượu này đã bị chị Tử Thần đoán trúng rồi.”


Trần Thiên Vũ trầm giọng nói: “Mặc kệ có phải Hồng Môn Yến hay không, chúng ta vẫn phải tham dự, chẳng lẽ chúng ta lại sợ bọn chúng sao? Không cần phải nghĩ nhiều, có phải Hồng Môn Yến hay không, cứ đến lúc đó rồi sẽ biết thôi.”

Lưu Tử Thần vội la lên: “Chẳng lẽ anh thật sự không có kế sách nào để đối phó sao?” Tuy rằng chị tin tưởng Thiên Vũ, nhưng tất cả vẫn còn là một ẩn số, chị không thể không lo lắng được, chỉ sợ sai sót chỗ nào đó.

Trần Thiên Vũ trầm ngâm một lát mới nói: “Anh nắm chắc 50%, cho nên em đừng tham gia vào bữa tiệc này.” Người mà ông chỉ tất nhiên là Lưu Tử Thần.

Lưu Tử Thần lập tức phản đối: “Dù thế nào đi nữa, lần này, em nhất định phải đi theo anh.” Thái độ của chị kiên quyết dị thường.

“Dù là núi đao hay biển lửa, Nhất Đình bây giờ không ở bên cạnh anh, nên em tuyệt đối sẽ không đứng nhìn bàng quan đâu.”

Mấy người khác đều không dám đến khuyên giải, bây giờ, ai cũng biết cô gái trông mảnh mai này thật ra lại có tính tình rất quật cường.

Trần Thiên Vũ bất đắc dĩ mà lắc đầu, không hề nói thêm gì nữa, xem ra phải đồng ý rồi, điều này thật sự nằm ngoài dự kiến của mọi người, chẳng lẽ ông thật sự nắm chắc thắng lợi đến thế sao?


***

Bữa tiệc được sắp xếp vào mười giờ trưa ngày hôm sau, vào đúng chính Ngọ.

Mà buổi tối này nhất định là một đêm không ngủ, có lẽ có người sắp sống không quá ánh mặt trời ngày mai, không chỉ người của Bắc Đình đang nằm trằn trọc mà ngay cả bang Xà Vương vốn đầy tin tưởng cũng có rất nhiều người không ngủ được. Bao gồm cả A Hải, anh ta từ bang HN chuyển sang quy hàng bang Xà Vương, vốn đã lo lắng không thôi, hiện giờ bang Xà Vương còn chưa vững vàng mà đã tùy tiện chọc vào đám người Kim Hoán Chiêu kia rồi, bất luận kết quả của cuộc sống mái với nhau như thế nào, hắn ta đều có thể dự đoán được kết cục.

Hứa Văn Dũng hiển nhiên không phải là người mưu tính sâu xa, xem ra sớm hay muộn cũng sẽ bước theo vết xe đổ của đại ca Tiêu, một khi đã như vậy thì liệu mình có nên sớm rời đi hay không? Anh ta do dự, xã hội đen cũng có quy tắc riêng của xã hội đen, nếu đại ca không qua đời mà lâm trận bỏ chạy thì thanh danh sẽ rất xấu, sẽ không còn băng đảng nào muốn nhận anh ta vào nữa. Còn về chuyện bỏ gian tà theo chính nghĩa thì lại càng không có khả năng, vô gian đạo một khi đã bắt đầu thì vĩnh viễn sẽ không có đường rút lui.

Thẳng đến khi mặt trời hơi sáng lên, anh ta vẫn chưa quyết định được.

Trên bàn có một phong thư, anh ta định viết cho Hứa Văn Dũng, một là khuyên can chớ tỏ ra hừng hực khí thế, hai là biểu đạt ý định rời đi, ba là cảm tạ ơn tri ngộ.

Dưới ngọn đèn u ám, anh ta ngồi yên hồi lâu như bức tượng, cuối cùng…

Anh ta chậm rãi lấy ra chiếc bật lửa, đốt bức thư này thành tro tàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận