Đông Phương Thần Thám

Hiếm khi Trần Thiên Vũ mời Lưu Tử Thần đi dạo khắp nơi trên đảo Loan Nguyệt, còn nói chắc nịch rằng sẽ có niềm vui bất ngờ cho chị.

Lưu Tử Thần hơi nghi ngờ, chị không biết người này lại muốn làm gì, nhưng quả thật hôm nay rất rảnh rỗi, đi dạo một chút cũng tốt. Trần Thiên Vũ đề nghị tới đường Cao Phổ mua chút quà cho chị, chuyện này khiến Lưu Tử Thần rất vui. Đúng vậy, đã nhiều năm trôi qua, Thiên Vũ đã từng tặng cho mình cái gì chưa? Lúc quy ẩn ở thôn núi, nếu không phải là mấy đóa hoa dại không tên ven đường thì là mấy cọng cỏ đuôi chó lông xù, không thì là một cái nhẫn bằng cỏ xanh mướt, chẳng có món quà nào ra dáng cả; hì hì, nhưng tất nhiên chị vẫn rất thích những món quà đó. Đường Cao Phổ toàn bán đồ lưu niệm, không lẽ Thiên Vũ muốn mua đồ mỹ nghệ cho mình sao? Trong lúc chị còn đang mơ mộng thì Trần Thiên Vũ đã móc hai mươi đồng ra mua hai cái huy hiệu hình bầu dục, đồng thời cũng thuận tay đưa cho Lưu Tử Thần một cái.

Lưu Tử Thần suýt chút nữa đã tức điên lên rồi, hừ, em không muốn cái này! Chẳng phải vật gì may mắn cả.

Trần Thiên Vũ lúng túng cười, nói: “Em cứ cầm cái này đi, lát nữa anh sẽ mua thứ khác cho em...” Lưu Tử Thần nghi ngờ nhìn ông, không biết ông đang nói thật hay dối.

“Vậy phải nói trước là mua cái gì đã, em mới nghĩ xem sao.” Chị không đưa tay ra mà cười nhạo nhìn Trần Thiên Vũ.

Trần Thiên Vũ gãi đầu một cái, nói thật thì ông vẫn không nghĩ ra, bị chị nhìn thấu mất rồi, tay chân lập tức trở nên luống cuống, ông ậm ừ nửa ngày mới nói: “Hay là thế này đi, anh tặng cho em cuốn sổ lưu niệm và tem lưu niệm của trường quân đội Cao Phổ... Em có thích không?” Đột nhiên, ông nhớ tới lần tham quan trường quân đội Cao Phổ, bên trong có chào bán tập sách tranh về trường, còn kèm theo mười hai chiếc tem kỷ niệm 1,2 đồng nữa.

Không ngờ Lưu Tử Thần lại lắc đầu, tuy bình thường chị rất thích đọc sách nhưng dù sao chị cũng là một cô gái, nên không thích quân sự lắm. Lần này đúng là làm khó Trần Thiên Vũ, nơi này ngoài mấy thứ liên quan tới quân sự ra thì không còn gì khác.

Cuối cùng, ông vẫn bó tay, vẻ mặt vô cùng buồn cười, suýt chút nữa đã đi vòng vòng tại chỗ, ông căn bản không biết làm sao để dỗ dành con gái cả.


Lưu Tử Thần không khỏi cảm thấy thương ông, chẳng lẽ chị lại không hiểu người này hay sao, ài, chỉ trách mình xui xẻo thôi. Chị không nỡ làm khó Trần Thiên Vũ nữa, nắm tay ông lắc lắc: “Được rồi, em chỉ đùa anh thôi, em đâu phải trẻ con nữa, muốn quà làm gì chứ, cũng đâu có ăn được. Có điều... em có ý này, hay là chúng ta tới miếu Kim Hoa cầu phúc, phù hộ mọi người bình an đi, được không?”

Trần Thiên Vũ hơi do dự, ông chưa bao giờ tin chuyện quỷ thần, nhưng Lưu Tử Thần nói cũng đúng, nhập gia tùy tục, gặp miếu thắp hương cũng là chuyện bình thường, cũng không coi là mê tín. Lưu Tử Thần luôn khá chú trọng lễ tiết truyền thống, xem ra hôm nay từ chối cũng không thích hợp.

Vì vậy, cuối cùng ông cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với đề nghị này.

Thật ra lúc Lưu Tử Thần nhìn thấy hai huy hiệu này mới nhất thời nảy ra ý định ấy, chị nghĩ trên đảo Loan Nguyệt có nhiều ân oán thị phi như vậy, mọi người lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, thỉnh thoảng đi vái Bồ Tát, coi như giúp tâm lý ổn định hơn.

***

Cả đảo Loan Nguyệt chỉ có một ngôi chùa Phật giáo duy nhất, đó là miếu Kim Hoa.

Miếu Kim Hoa cách trường quân đội Cao Phổ khoảng hai mươi phút đi bộ, vì vậy bọn họ đến nơi rất nhanh, cuối cùng Lưu Tử Thần vẫn nhận món trang sức rẻ tiền khoảng mười đồng kia, nghe nói miếu Kim Hoa chuyên khai quang cho mấy huy hiệu thế này, chị cũng muốn thử một lần.


Miếu Kim Hoa náo nhiệt hơn tưởng tượng của họ nhiều, đảo Loan Nguyệt hiện nay chỉ có một miếu thờ, nhang đèn tất nhiên rất nhiều, hơn nữa thành thị hoặc thị trấn nhỏ phía Nam thường rất tôn sùng chùa miếu Phật giáo, ai cũng rất thành kính. Bây giờ chỉ mới tám, chín giờ sáng nhưng trong miếu Kim Hoa đã rất tấp nập, Trần Thiên Vũ không khỏi nhíu mày, nhưng Lưu Tử Thần bên cạnh lại rất vui vẻ, nhang đèn đầy đủ cho thấy Bồ Tát rất linh nghiệm, tuy chị là người phương Bắc nhưng nhà lại ở nông thôn, nên thường xuyên thắp nhang bái Phật.

Trước tiên, hai người bỏ một ít tiền lẻ vào hòm công đức, sau đó mua một bó nhang khoảng ba mươi nén và hai ngọn nến, Lưu Tử Thần tự mình tới trước bàn thờ để châm nhang và nến, một làn hương thơm ngát nhất thời quanh quẩn lấy họ, khiến họ cảm thấy tinh thần thoải mái, bên trong miếu thờ vốn đã ngát hương giờ đây lại càng nồng hơn.

Lưu Tử Thần kéo Trần Thiên Vũ cầm nhang quỳ lạy, sau đó lại tự mình tới chỗ lư hương để cắm nhang. Sau khi quay lại, chị nói, chúng ta tới quỳ lạy Phật Tổ đi, Trần Thiên Vũ cũng gật đầu thuận theo không phản đối, phong tục mà, dập đầu mấy cái cũng tốt.

Hai người quỳ lạy xong mới nhớ tới chuyện muốn tìm người trông miếu khai quang. Trần Thiên Vũ đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện không có nơi nào như vậy cả, Lưu Tử Thần chỉ chỉ vào cái cửa nhỏ ở chỗ rẽ, ông lập tức hiểu được, hóa ra nơi này còn có một căn phòng nhỏ, có lẽ là nơi ở của người trông miếu, chuyên khai quang.

Quả nhiên, sau khi bọn họ bước qua cửa nhỏ, phát hiện bên trong cũng thờ một vị Bồ Tát, chỉ có điều, vị trong này nhỏ hơn một chút, khá giống Naga*, ngoài ra còn có hai tiểu đồng đi theo. Người trông miếu là một hòa thượng già hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn còn để tóc, miếu thờ này nhỏ, hòa thượng không nhất định phải cạo trọc, chuyện này bọn họ đều hiểu rõ. Có điều, khiến bọn họ kinh ngạc là trong đám người vây quanh ông còn có một người quen - A Hải.

* Naga là một sinh vật truyền thuyết dạng rắn hổ mang có nguồn gốc từ Ấn Độ giáo. Trong tiếng Phạn nó có nghĩa là rắn hổ mang, rắn lớn, hay con rồng và cũng có thể nói là rắn lai người trong truyền thuyết nhiều nước châu Á, một con Naga giống cái được gọi là Nāgī hay Nāgiṇī. Naga là rắn hổ mang có cái đầu bạnh lớn, là chúa tể của loài rắn, chúng là loài rắn lớn nhất, nọc độc khủng khiếp nhất, có khả năng giết 20 người hoặc một con voi lớn trưởng thành. Trong tiếng Phạn, Naga còn có nghĩa là hủy bỏ mọi tội ác. Naga được tìm thấy đầu tiên trong truyền thống văn hóa Hindu và phổ biến hầu hết các quốc gia châu Á đặc biệt là ở Đông Nam Á.

Thật ra A Hải cũng không tính là người quen, bọn họ chỉ tình cờ gặp anh ta lúc đánh với bang Xà Vương mà thôi, lúc này quá đông đúc nên A Hải vẫn chưa phát hiện ra Trần Thiên Vũ và Lưu Tử Thần; A Hải đang chen chúc xếp hàng, có lẽ là để xin bùa, Trần Thiên Vũ liếc mắt ra hiệu cho Lưu Tử Thần, Lưu Tử Thần gật đầu, hai người đứng quan sát từ xa, không nghĩ đến việc khai quang nữa.


Khoảng nửa tiếng sau, có vẻ A Hải đã xong việc, anh ta cúi đầu rời khỏi miếu Kim Hoa, vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của hai người kia, có lẽ trong lòng anh ta đang suy nghĩ chuyện khác. Thật ra thì trong đám người đó còn có một người quen khác của chúng ta, đó chính là Lam Mẫn. Hôm nay cô tới để trả lễ, mấy ngày trước, cô đến miếu Kim Hoa để cầu nguyện, xin Bồ Tát phù hộ Vị Bích được bình an, không gặp phải bất trắc nữa; đúng là cô có hơi mê tín, bởi vì cô đã sống trên núi Loan Nguyệt từ nhỏ, những ký ức liên quan tới thần đã khắc sâu trong lòng, gặp chuyện thì đi cầu Bồ Tát đã trở thành thói quen của cô rồi. Đương nhiên, Bách Vị Bích không biết những chuyện này, nhưng cầu nguyện trả lễ vẫn chỉ là chuyện riêng của cô. Cô hoàn toàn không quen biết Trần Thiên Vũ, nhưng Trần Thiên Vũ vì đã từng tình cờ nhìn thấy bóng lưng hoạt bát của người này nên có chút ấn tượng, dù sao cô gái ấy cũng vừa xinh đẹp vừa có khí chất.

Trần Thiên Vũ chậm rãi đi dạo trọng điện thờ phụ, ông luôn cảm thấy miếu Kim Hoa này rất khác với những miếu thờ truyền thống khác, miếu làm nên nét đặc trưng của đảo Loan Nguyệt. Đây là miếu thờ được xây theo phong cách Ấn Độ giáo, không có hoa văn như mây bảy màu, cũng không mang ý nghĩa truyền thống Trung Quốc như Như Lai Phật Tổ, nơi này cung phụng thần rắn trong Phật giáo, hoàn toàn theo giáo lý Phật giáo nguyên thủy; nói thật, sau khi Phật giáo được truyền bá vào Trung Quốc, những quan niệm này đã sớm bị bản thổ hóa. Vị trí của đảo Loan Nguyệt khá gần Ấn Độ là một trong những nguyên nhân ấy, mà vương tộc Bố Y trên đảo Loan Nguyệt lấy rắn làm đồ đằng e rằng mới chính là một trong các nguyên nhân quan trọng nhất.

Đừng nhìn ông có vẻ như đang thong thả đi dạo xung quanh, thật ra mắt ông không lúc nào không cẩn thận thăm dò cả, ông luôn cảm thấy mình có thể phát hiện ra thứ gì đó ở đây, không nhất định phải là manh mối, có lẽ là một ý tưởng nào đó.

Rất nhanh sau đó, ánh mắt của ông bị một thứ hấp dẫn.

Vật này không được trưng bày ở nơi dễ thấy mà được đặt ở một nơi rất bình thường, kiểu dáng cũng vô cùng cổ xưa. Nói thật, đối với việc có thần khí trong miếu thờ, đa số người bình thường căn bản sẽ không chú ý đến, có thể nói là đã nhìn quen rồi; nhưng Trần Thiên Vũ lại chú ý tới nó, đơn giản chỉ vì lòng hiếu kỳ, bởi vì rất hiếm khi nhìn thấy rắn thần Naga cầm binh khí trong tay, ông không nhịn được kề sát mặt vào để quan sát, đồng thời cũng nhập gia tùy tục mà chắp tay trước ngực lạy, tỏ ý xin Phật Tổ chớ trách, Phật Tổ chớ trách; thật ra ông chưa từng thấy binh khí này ở bất cứ miếu thờ nào ở thủ đô, từ trên xuống dưới chỉ có một màu đen kịt, không biết được chế tạo từ chất liệu gì, dài không quá một mét, dài bằng khoảng một con dao găm cỡ vừa, cán dao có hình trăng lưỡi liềm kỳ lạ, mà lưỡi dao lại càng kỳ lạ hơn, bên trên có một hình tam giác lập thể, hơn nữa mỗi mặt đều có một đường hằn không cạn không sâu, tất nhiên ông biết rõ đó là rãnh thoát máu (thật ra người chơi DOTA cũng không xa lạ gì với vũ khí này).

Ông đột nhiên sáp lại gần hơn, suýt chút nữa đã dán cả mắt lên, ông phát hiện bên trong rãnh hình như có thứ gì đó kỳ lạ màu đen. Thừa lúc người khác không chú ý, ông đưa tay lên sờ vào chỗ có thứ màu đen đó, ông đưa lên mũi ngửi thử, khẽ nhíu mày, thứ này có mùi lạ!

Ông hơi suy tư nhưng không dám đứng lại lâu, để tránh bị người khác nghi ngờ, ông tiếp tục tới những nơi khác tham quan, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động...

Mùi máu, tuyệt đối là mùi máu, không thể nào sai được!


Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Hiển nhiên vật cũ xưa này không thể nào để lại mùi này được, không lẽ vũ khí đó còn được dùng cho mục đích khác? Nhưng Trần Thiên Vũ vẫn luôn giữ bình tĩnh, có lẽ ở đây còn có cặp mắt khác đang theo dõi mình cũng không chừng.

Lưu Tử Thần thấy ông đứng trước tượng Phật lâu như vậy thì thấy vô cùng ngạc nhiên, chị kéo nhẹ tay áo của Trần Thiên Vũ, ra hiệu ông đừng lỗ mãng như vậy, tránh khinh nhờn thần thánh.

Trần Thiên Vũ gật đầu, ông khẽ nói với Lưu Tử Thần, có lẽ nơi này không đơn giản.

Lưu Tử Thần sững sờ, nhanh chóng hiểu ra, chị hiểu ý nghiêng người che cho Trần Thiên Vũ, Trần Thiên Vũ nhanh chóng rút khăn tay ra, lau nhẹ lên thứ màu đen trên vũ khí của Naga, sau đó cẩn thận xếp khăn lại đưa cho Lưu Tử Thần.

Lưu Tử Thần cầm lấy liền giấu vào túi xách, sau đó tỏ ra bình tĩnh mà đặt đèn lên bàn thờ, còn Trần Thiên Vũ thì xoay người đi tới chỗ người trông miếu.

Ông muốn khai quang...

Đi tìm và vạch trần bí ẩn của Thần Quang!

Còn Lưu Tử Thần thì một mình ra ngoài, đi tìm pháp y Hứa Kinh Nam của chúng ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận