Đông Phương Thần Thám

AHải đã ở đây ba ngày, anh ta đang kiên trì chờ một người, cũng là người mà anh ta muốn gặp nhất hiện giờ, đã lâu như vậy rồi, anh ta cảm thấy nếu mình không đi tìm người đó trò chuyện thì sẽ bị nghẹn chết mất, bây giờ đảo Loan Nguyệt đã yên bình trở lại, những chuyện muốn làm đều đã xong xuôi.

Nơi này là quán trọ Vui Vẻ, là nơi mình làm việc lâu nhất từ khi lên đảo, ha ha, làm việc sao? Không sai, đúng là làm việc, nơi này đã từng là tổng bộ của bang HN, mình đã từng ra sức làm việc ở đây bảy năm, rất được đại ca Tiêu coi trọng, trong bang HN, có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sao lại không nổi tiếng cho được?

Nghĩ tới đây, A Hải lại nở nụ cười, đại ca Tiêu cũng thật đáng thương, một đời ngang ngược ở đảo Loan Nguyệt, cuối cùng lại chết không rõ nguyên nhân. Anh ta phủi bụi trên ghế salon xuống, nghĩ lại những năm mình từng làm việc ở đây mà thấy bùi ngùi, nhưng anh ta là người thông minh, việc làm của bang HN trước sau gì cũng sẽ bị trời phạt, bang HN có kết quả như ngày hôm nay là điều mà anh ta đã đoán được từ trước.

Chỉ là thiện ác đúng sai ở thế giới này vốn không rõ ràng, sau khi báo thù xong, trong lòng lại sinh ra cảm giác mất mát; khi bạn trải qua muôn vàn gian khổ để hoàn thành mục tiêu, bạn cũng sẽ có cảm giác tương tự thôi, không có ai là ngoại lệ cả.

A Hải đẩy cửa từng phòng ra xem bên trong có sạch hay không. Sau khi bang Xà Vương bị tiêu diệt, ngày nào anh ta cũng quét dọn quán trọ Vui Vẻ hai lần, vậy nên cả tòa nhà nhỏ ba tầng này đều không có một hạt bụi nào, vẫn giống hệt như trước kia, đây vốn là nhiệm vụ của bà Tiêu, bây giờ bà ta mất rồi, vì vậy tất nhiên phải để A Hải làm, A Hải cũng “không phụ sự mong đợi của mọi người”, tuy nơi này đã trở thành nhà ma không ai lui tới nhưng A Hải vẫn tận tâm tận lực.

Khi anh ta lên tới tầng hai, lúc tới gần phòng thuốc thì anh ta đột nhiên cảm thấy tai mình hình như có vấn đề, trong phòng thuốc vốn không có ai nhưng sao lại có âm thanh chứ?


Anh ta lại vểnh tai lên cẩn thận nghe thêm một lần nữa, không sai, trong ấy thật sự có âm thanh.

Bên trong có người!

***

Trần Thiên Vũ và Vạn Vĩnh Khôn đạp lên những tia nắng cuối cùng để leo lên đỉnh núi, ông phát hiện ra phong cảnh nơi thật ra rất đẹp, chỉ có điều là đỉnh núi này quanh năm bị bang HN chiếm cứ, ngoại trừ những vị khách có tiền ra thì người dân bình thường rất ít khi đặt chân tới đây; thật đáng tiếc cho cảnh đẹp này.

Ông muốn tới đây để tìm một người, một người biết tất cả bí mật.

Ít nhất thì ông cho là như vậy.


Cho dù không biết bí mật đi nữa thì vẫn có thể cho mình một phần đáp án mà mình muốn, như vậy cũng được.

Ông tới cửa quán trọ Vui Vẻ, lúc đưa tay kéo cửa kính thì ông vô cùng kinh ngạc phát hiện ra cửa kính này rất sạch sẽ và trong suốt, nói cách khác, có người thường xuyên dọn dẹp nơi này, xem ra mình đã đoán không sai, A Hải thật sự vẫn còn ở đây, vậy chuyến đi hôm nay không uổng công rồi.

Phòng khách ở tầng một không có một bóng người, điều này rất bình thường, ông bảo Vạn Vĩnh Khôn đi xung quanh kiểm tra một vòng, còn mình thì đi lên bậc thang, từng bậc cũng vô cùng sạch sẽ, xem ra vừa mới được lau, chắc là người kia vừa làm vệ sinh xong, trên mặt đất vẫn còn lưu lại vệt nước.

“Á!!!” Trần Thiên Vũ vừa mới bước lên đầu cầu thang tầng hai thì bỗng có một tiếng hét vang lên, như tiếng sấm đánh bên tai vậy.

Âm thanh này chỉ có người bị thương mới phát ra, ai vậy? Nghe rất quen.

A Hải! Trong lòng Trần Thiên Vũ đột nhiên hiện lên tên của người này, không sai, đây là giọng của A Hải, suy đoán này nhanh chóng được ông chứng thực, cánh cửa phòng ở chỗ rẽ của tầng hai đột nhiên bị mở ra rất mạnh, một người trẻ tuổi đột nhiên lảo đảo tông cửa xông ra, xem ra anh ta bị thương không nhẹ, gắng gượng vươn tay chống lan can ở cửa, lập tức tiếp tục chạy như điên, phía sau anh ta là một vệt máu màu đỏ, rõ ràng là vết máu, nó uốn lượn kéo dài trên mặt đất, giống như một con bướm bảy màu tung cánh trên hành lang vậy.


A Hải hoảng sợ không nhìn đường, cứ thế lao thẳng vào ngực Trần Thiên Vũ, phía trước đột nhiên có người xuất hiện, A Hải tất nhiên là tránh không kịp, anh ta muốn xuống tầng, vì vậy chỉ có thể lao về phía Trần Thiên Vũ. Trần Thiên Vũ đưa tay phải ra đỡ cậu thanh niên đang bị thương nặng này, phát hiện trên lưng anh ta có một vết thương kỳ lạ, lúc này đang chảy máu không ngừng.

Trần Thiên Vũ đi tới cửa phòng thuốc nhìn, bên trong rỗng tuếch không có người. Ông không quan tâm bên trong có người hay không, quan trọng là bây giờ ông phải giữ lại tính mạng của A Hải, đây chính là người cuối cùng có thể vạch trần chân tướng, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể để anh ta chết được.

Ánh mắt của Trần Thiên Vũ vô cùng sắc bén, ông lập tức hiểu ra lưng của A Hải rõ ràng đã bị vũ khí hình tam giác thần bí kia gây thương tích. Nhưng cũng may là ở lưng nên A Hải sẽ không chết ngay, bây giờ cầm máu mới là chuyện quan trọng nhất. Ông nhanh chóng dùng tay trái đè lên vết thương trên lưng A Hải, lượng máu chảy ra giảm đi không ít, nhưng vẫn dọc theo kẽ tay mà chảy ra ngoài, Trần Thiên Vũ vội vàng cởi áo khoác ra để bịt vết thương lại.

Lúc này, Vạn Vĩnh Khôn cũng nghe thấy động tĩnh nên vội vàng chạy lên phòng thuốc trên tầng, hôm nay anh thật sự muốn xem tên sát thủ xuất quỷ nhập thần này là thần thánh phương nào.

Bên trong phòng thuốc rỗng tuếch, đột nhiên có một mùi hương nhàn nhạt phảng phất bên mũi khiến người ta cảm thấy quái dị. Vạn Vĩnh Khôn nhìn xung quanh một lúc, phát hiện trên tủ đầu giường bệnh có một cái lư hương nhỏ, khói trắng vờn quanh như có như không này đã tỏa ra hương thơm ấy. Vạn Vĩnh Khôn nâng cao cảnh giác, kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng thuốc một lần nhưng không phát hiện ra thứ gì khả nghi, trên mặt đất có vết máu nhưng chỉ tập trung ở gần cửa; trong phòng thuốc chỉ có một cửa sổ nhỏ, lúc này cũng đang đóng chặt, anh cẩn thận mở cửa sổ ra, không ngờ bên ngoài lại có một ban công nhỏ, lúc này cũng không có ai ngoài đó. Anh vốn muốn nhảy ra ngoài xem thử, nhưng nếu đứng từ cửa sổ này thì vẫn có thể nhìn xuống dưới tầng, nên không cần thiết phải nhảy ra làm gì, hiển nhiên hung thủ đã chạy từ lâu rồi, nhưng chỉ trong mấy phút ngắn ngủi như vậy, rốt cuộc người này làm thế nào để đào tẩu chứ? Vạn Vĩnh Khôn suy nghĩ một lát, quyết định đi nói cho Trần Thiên Vũ biết tình hình trong phòng thuốc trước đã, vì vậy anh nhanh chóng xoay người ra ngoài.

Trần Thiên Vũ đang cẩn thận băng bó vết thương cho A Hải ở ngoài hành lang, đừng thấy lúc nãy khi lao ra khỏi phòng thuốc, sắc mặt A Hải tái nhợt, cả người lảo đảo loạng choạng, nhưng thật ra vẫn chưa phải là vết thương trí mạng; hơn nữa, A Hải vốn vô cùng cường tráng, sắc mặt lúc này đã hồng hào hơn. Nhưng anh ta vẫn còn rất yếu, mất nhiều máu như vậy, cho dù người có cường tráng thế nào đi nữa cũng không thể dễ dàng chống đỡ.


“Tứ ca, anh ta thế nào rồi?” Vạn Vĩnh Khôn nhìn A Hải, không biết rốt cuộc người này có còn sống không: “Trong phòng kia không có ai cả...”

Trần Thiên Vũ gật đầu, cũng không cảm thấy bất ngờ, người đến nhất định là sát thủ trong nghề, một kích không thành nhất định sẽ không ở lại, cho nên lúc này nhất định phải cứu sống A Hải, chỉ có anh ta mới có thể đưa ra đáp án.

“Cậu có mang thuốc trị thương theo không?” Ông hỏi Vạn Vĩnh Khôn.

Vạn Vĩnh Khôn gật đầu, lấy một chai thuốc từ trong túi áo ra, đến thành phố nhiều năm rồi nhưng anh không hề thay đổi thói quen, hồi còn sống ở trong núi, lúc nào anh cũng mang theo thuốc trị thương, đến bây giờ vẫn giữ thói quen.

Trần Thiên Vũ nhận lấy bột phấn trông khá bẩn ấy rồi rắc lên vết thương của A Hải, nói mới thấy thần kỳ, vết thương vừa rồi còn đang chảy máu liên tục, nhưng chỉ một lúc sau đã bắt đầu ngừng lại, những bài thuốc dân gian đôi khi cũng rất hiệu nghiệm.

Trần Thiên Vũ khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng bảo vệ được tính mạng của A Hải rồi.

Đúng là may mắn mà! Ông nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận