Đông Phương Thần Thám

Khi A Hải tỉnh lại, chỉ mới khoảng ba, bốn giờ đêm, Trần Thiên Vũ luôn trông nom anh ta, nửa bước cũng không dám rời, chỉ cần A Hải còn chưa mở miệng nói ra sự thật thì không thể xác định phải chăng sát thủ có còn lẩn trốn gần đây để hành động hay không, đây là một người quan trọng, an toàn phải được đảm bảo tuyệt đối.

Công việc chính của Vạn Vĩnh Khôn là tuần tra nhiều vòng ở gần đó.

Cho nên người đầu tiên mà A Hải nhìn thấy sau khi tỉnh lại chính là Trần Thiên Vũ, người này cũng chính là người mà anh ta đã đợi ba ngày, vì vậy trong mắt anh ta tự nhiên ánh lên niềm vui.

Trần Thiên Vũ còn chưa hiểu rõ đây là vẻ mặt gì, A Hải đã mở miệng nói: “Cuối cùng thì anh cũng tới rồi.”

Trần Thiên Vũ không khỏi hơi sững sờ, sao tên A Hải này biết mình sẽ đến?

“Nếu như tôi không đến, bây giờ cậu đã là một xác chết rồi.” Ông khẽ mỉm cười: “Xem ra, hình như cậu có lời muốn nói với tôi...” Ông cũng không muốn vòng vo, bây giờ là lúc chạy đua với thời gian.

A Hải nằm ở trên giường, gật đầu có chút khó khăn, cũng có vẻ gấp gáp không chờ đợi nổi: “Có người muốn giết tôi.”

Trần Thiên Vũ cười nói: “Điều này là hiển nhiên, điều mà chúng tôi muốn biết là rốt cuộc ai muốn giết cậu?”

A Hải đột nhiên im lặng lúc lâu, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Tôi cũng không biết...”


Thấy A Hải tỉnh lại, Vạn Vĩnh Khôn đang đi tuần tra cũng không kìm nổi mà đi tới, nghe vậy thì ngạc nhiên nói: “Là ai tấn công mà anh cũng không biết sao?”

A Hải lộ vẻ sầu thảm, mỉm cười gượng gạo: “Tôi nghe thấy có âm thanh trong phòng thuốc, thế là đi vào xem sao, nhưng không ngờ người này lại trốn đằng sau cánh cửa, căn bản không kịp phản ứng gì thì đã bị tấn công từ phía sau. Cũng may tôi đã phòng bị sớm, cuối cùng tránh được đòn trí mạng của kẻ giết người này, trong tình huống đó, tôi không kịp xoay người nhìn, chỉ quay đầu chạy vội ra ngoài...”

“Cũng may cậu không quay đầu nhìn đấy, nếu không thì bây giờ cậu sớm đã chết không toàn thây rồi.” Trần Thiên Vũ thở dài nói: “Coi như mạng cậu lớn.”

“Rốt cuộc là ai muốn giết tôi chứ?” A Hải đặt câu hỏi.

Vạn Vĩnh Khôn không vui nói: “Ai muốn giết anh, bản thân anh cũng không rõ sao?” Anh nói tiếp: “Anh có hận thù sâu với ai không?”

A Hải cười gượng gạo lần nữa: “Người có thù oán với tôi thì quá nhiều, đếm cũng không hết...”

Trần Thiên Vũ lắc đầu: “Lần này chắc chắn là bởi vì cậu biết điều gì đó, mới bị kẻ khác giết như vậy, nếu như là kẻ thù thì chắc chắn hắn sẽ để cho cậu nhìn thấy bộ mặt thật của hắn. Nếu không thì tìm cậu báo thù có ý nghĩa gì chứ?”

A Hải đồng ý, bởi vì anh ta quả thật biết một số chuyện, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện đó sẽ dẫn đến họa sát thân mà thôi.


“Thực ra tôi cũng đang chờ các ông tìm tôi, bởi vì tôi từng tham gia bang HN và bang Xà Vương, tôi nghĩ các ông chắc chắn sẽ tới tìm... Chỉ có điều, không ngờ lại có người đến sớm hơn ông.” Anh ta nhẹ nhàng nhắm mắt, muốn hoàn hồn một lúc.

Trần Thiên Vũ vội vàng nói: “Tình thế hiện tại không lạc quan, tôi nghĩ tốt nhất là cậu nên mau chóng nói cho chúng tôi những chuyện mà cậu biết, như vậy cậu mới có thể thực sự an toàn... Chúng tôi sẽ sử dụng các biện pháp khiến những người nên biết đều hiểu được chúng tôi đã nắm rõ sự việc.”

A Hải vẫn không mở mắt ra, nhưng nói một cách yếu ớt: “Ông muốn biết gì thì cứ hỏi, tôi biết gì sẽ nói nấy... Ông nói đúng, có lẽ bí mật mà tôi biết quá nhiều, nên mới dẫn tới họa sát thân. Tôi cũng không muốn mang theo những bí mật này nữa, nói cho các ông cũng tốt.”

Trần Thiên Vũ gật đầu, nói: “Cậu đến bang Xà Vương thật sự là vì đầu hàng sao?” Ông chỉ muốn biết một số điểm quan trọng.

“Không phải. Tôi muốn trả thù...” A Hải quả nhiên đã thật thà nói rõ.

Trần Thiên Vũ không cảm thấy bất ngờ, ông nói tiếp: “Trả thù cho ai, trả thù cho đại ca Tiêu? Cậu biết ai giết đại ca Tiêu...”

A Hải cười gượng nói: “Đó là lẽ tự nhiên, mặc dù đại ca Tiêu là thủ lĩnh bang xã hội đen, nhưng ông ấy đối xử với tôi thật sự rất tốt, tôi không thay ông ấy trả thù thì chẳng còn ai thay ông ấy báo thù nữa...”

“Vậy thì đối tượng trả thù là?” Trần Thiên Vũ cân nhắc một lúc, rồi tự mình trả lời ngay: “Xem ra, rõ ràng là bang Xà Vương.”


A Hải mở mắt ra, trên mặt có vẻ ngạc nhiên: “Sao ông biết tôi muốn trả thù bang Xà Vương? Trong những ngày qua, tôi đã cố gắng hết sức làm việc cho bang Xà Vương mà...”

“Ha ha...” Trần Thiên Vũ cười khẽ: “Chính vì cậu đã tận tâm làm việc cho bang Xà Vương, nên tôi mới cho rằng cậu muốn tìm bang Xà Vương trả thù, thực tế thì mọi người đều hiểu đạo lý này, nếu muốn tiêu diệt được bang Xà Vương thì phải để cho bọn chúng phát triển lớn mạnh, vênh váo tự đắc, cho nên cậu đã cố gắng cổ vũ Hứa Văn Dũng mau chóng xưng bá ở đảo Loan Nguyệt, sau đó thường xuyên bị rước lấy rắc rối.”

Không ngờ A Hải lắc đầu: “Hứa Văn Dũng là kẻ cực kỳ gian xảo, vốn dĩ tôi là người quan trọng của bang HN, khiến hắn hoàn toàn tin tưởng tôi thật lòng phụ tá thực ra không hề dễ dàng, vì muốn hắn tin tưởng mình, tôi quả thật đã tốn rất nhiều công sức; đầu tiên, tôi mang cho hắn tất cả tài sản còn lại của bang HN, những thứ này trước kia vốn do tôi quản lý, sau đó thiếu gia và phu nhân đều gặp nạn, những tài sản này cũng mặc cho tôi toàn quyền xử lý; hơn nữa tôi còn liên tục đề nghị Hứa Văn Dũng làm việc khiêm tốn, quả không nằm ngoài dự đoán, hắn càng ngày càng tín nhiệm và nể trọng tôi...”

“Chiêu này của cậu gọi là thả con săn sắt bắt con cá rô...” Trần Thiên Vũ gật đầu: “Nhưng tại sao cậu chắc chắn Hứa Văn Dũng chính là kẻ chủ mưu giết chết đại ca Tiêu chứ?”

A Hải cười gượng gạo: “Đây là di chúc lúc lâm chung của đại ca Tiêu, chúng tôi sao có thể không làm theo chứ?”

“Ồ?” Trần Thiên Vũ đảo nhanh mạch suy nghĩ: “Tại sao ông ta lại đưa ra chỉ thị như thế? Trước khi chết, ông ta đã phát hiện ra manh mối gì à?”

A Hải lắc đầu: “Lúc đầu, tôi không biết tại sao đại ca lại quyết định như vậy, nhưng Thần Huy, à, chính là thiếu gia của bang chúng tôi đã nói cho tôi biết, lúc đại ca sắp chết đã vô tình nhìn thấy lệnh bài bang chủ của bang Xà Vương.”

Vạn Vĩnh Khôn nghe được hai từ “lệnh bài” này, vội hỏi: “Lệnh bài gì? Có phải có huy hiệu con rắn hình bầu dục không?”

A Hải lại nói: “Đương nhiên không phải, huy hiệu của bang Xà Vương sao có thể rẻ tiền như vậy được, lệnh bài bang Xà Vương mà Hứa Văn Dũng đặc biệt làm ra là vàng nguyên chất, bức tượng mô phỏng rắn hổ mang chúa được khắc trên đó, là một tín vật quý giá có đường kính khoảng hai tấc, nặng chừng hơn 200 gam.”

Vạn Vĩnh Khôn ừ một tiếng, xem ra suy nghĩ của mình hơi vớ vẩn.


Trần Thiên Vũ không hỏi dồn vấn đề này nữa, ông còn có một việc rất quan trọng là cần phải có được câu trả lời của A Hải.

“Ngày mà thiếu bang chủ bang HN bị sát hại, cậu có ở quán trọ Vui Vẻ không?”

Trong mắt A Hải lập tức hiện lên sự sợ hãi, nhưng không nói gì.

“Tôi không ở đó...” Câu trả lời này khiến hai người có chút thất vọng ít nhiều, nhưng A Hải lại nói thêm: “Lúc xảy ra chuyện, tôi không ở đó, nhưng lúc trở về thì tôi đã nhìn thấy Tiểu Lâm; lúc ấy đúng là lúc tôi ra ngoài làm việc, trên đường trở về trùng hợp nhìn thấy cô ấy và người tên Hà Tất kia vội vàng rời khỏi quán trọ Vui Vẻ...”

Vạn Vĩnh Khôn ở bên cạnh hỏi: “Anh có nhìn thấy con rắn hổ mang chúa giết người đó không?”

“Rắn hổ mang chúa? Không... nhưng thiếu bang chủ và phu nhân của chúng tôi thực sự đã chết dưới sự tấn công của loại động vật nào đó, trên người bọn họ có vết thương do bị động vật cắn, hơn nữa sắc mặt tím bầm, hẳn là trúng độc rồi...”

“Nói như vậy là đến tận bây giờ, vẫn chưa có người nào tận mắt nhìn thấy con rắt hổ mang chúa giết người đó?” Trần Thiên Vũ tự hỏi tự trả lời.

Xem ra vẫn có rất nhiều bí ẩn chưa có lời giải.

Trần Thiên Vũ đang phân vân suy nghĩ thì bỗng dưng lóe lên một tia hy vọng…

Không đúng, vẫn còn một nhân chứng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận