(1)
Thức xuyên đêm chơi game tới tận năm giờ sáng, mở micro, nước bọt bắn tung toé, chiến đấu cuồng nhiệt cùng một đám đồng đội heo.
Kích động một chút, ngực đột nhiên khó chịu, trái tim đập thất thường.
Trong nháy mắt đã bị sự khó chịu đó bao trùm không thể thở được, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ:
Xong rồi, tôi đột tử rồi.
Tôi sẽ không chết ở cái căn phòng thuê mà không ai hay biết đúng không?
Sẽ không lên tin tức đúng không?
Không muốn a, tôi không muốn chết.
Tôi còn chưa chơi đủ, tôi vẫn còn trẻ, tôi cũng chưa có bạn trai hu hu hu hu!.
Chắc là ý chí sống của tôi mãnh liệt, tôi cố gắng chống đỡ rồi gọi tới số 120, rất nhanh sau đó 120 tới nơi.
Trong tiếng bí bo bí bo, tôi được đưa đi.
Khi tôi được các nhân viên cấp cứu đưa lên xe, trên người mặc một chiếc váy ngủ màu đen.
Trên xe, bác sĩ đo huyết áp và đường huyết cho tôi, lẩm bẩm nói: "Mọi thứ đều bình thường.
"
Tôi nằm trên xe 120, nhìn thấy dụng cụ ở hai bên đang lắc lư, dè dặt từng chút hỏi: "Bác sĩ, tôi sẽ không sao chứ?"
"Tạm thời không thể xác định.
" Nữ bác sĩ hơi lớn tuổi nói: "Tới bệnh viện sẽ tiến hành làm thêm một bước kiểm tra nữa.
"
(2)
Đăng ký, lấy hoá đơn.
"Bác sĩ Chương, đo điện tâm đồ.
" Y tá chỉ về hướng phòng cấp cứu, bảo tôi qua đó, nói xong cô ấy vội vàng đi tới chỗ người bệnh cần cấp cứu khác.
Tôi chậm rãi thong thả đi tới, một người đàn ông cao lớn đội mũ, đeo khẩu trang đứng lên, đưa tay về phía tôi: "Tờ đơn.
"
Tôi run rẩy đưa cho anh ta, anh ta hất hàm về bên trong: "Nằm trên đó.
"
Đó là giường phẫu thuật
Tôi run lẩy bẩy nằm xuống, hai tay nhanh chóng đặt trên lồng ngực.
Anh ta kéo hết rèm xuống, xoay người đi về phía tôi, lông mày nhíu lại: "Quần áo phải vén lên.
"
Tôi: "Hả?"
"Phải gắn thiết bị vào.
"
"À vâng!.
.
" Tôi lắp ba lắp bắp vén quần áo lên, vốn dĩ chỉ mặc phong phanh, vén lên một cái cả người đều cảm thấy lạnh buốt, nhất thời cảm giác xấu hổ như vỡ tung ra: "Có được không?"
"Đo điện tâm đồ, không phải siêu âm 2d.
" Bác sĩ cau mày nhìn tôi, mặt không biểu cảm tiếp tục nói: "Vén đến trên ngực.
"
Tôi!.
.
Thẩm Tiêu Tiêu tôi lớn như vậy còn chưa lần nào để một người đàn ông lạ mặt nhìn thấy cơ thể mình, tôi!.
.
Tôi hơi căng thẳng, người ở trước mặt cũng trầm mặc kiên nhẫn nhìn tôi, lúc này lại có vài người đi vào, hình như cũng là tới đo điện tâm đồ.
Bên ngoài ngay lập tức trở nên ồn ào.
Tôi cắn răng, đem toàn bộ quần áo vén lên.
Mọi người đều nói cho dù là nam hay nữ, ở trong mắt bác sĩ cũng giống như thịt heo, vậy cứ coi bản thân như một cái đầu heo chết đi!.