Động Tâm Vì Anh


" Đậu má, Hứa Triêu cậu bắt đầu ăn đồ ngọt từ khi nào vậy? "
Trang Duệ vốn nghĩ muốn lén lút quệt bánh kem lên đầu Hứa Triêu từ phía sau, kết quả thấy vẻ mặt Hứa Triêu ghét bỏ ăn bánh ngọt, trong nháy mắt anh ta đã quên mất nhiệm vụ lại đây đánh lén của chính mình.
" Tùy tiện nếm thử chút.

"
Hứa Triêu mất tự nhiên hắng giọng, ánh mắt anh ngó đến bàn tay bơ của Trang Duệ, lại nhìn đầu tóc và quần áo bị quệt vô cùng thê thảm của anh ta, nhận ra được Trang Duệ muốn làm gì.

Ánh mắt sạch sẽ của Hứa Triêu trở nên sắc bén không thể chống đỡ, Trang Duệ chỉ đành ngượng ngùng quệt bơ lên người mình, sau đó giơ tay lên như đầu hàng.
" Tớ quệt chính tớ, cậu đừng nghĩ nhiều.

"
Trang Duệ còn nhớ rõ lần đó ở cấp 3 không biết ai nảy ra ý kiến ngày đó sinh nhật Hứa Triêu cho anh đại chiến bánh ngọt.

Cả người Hứa Triêu đều bị quệt bơ, rất không kiên nhẫn, kết quả người dẫn đầu Trang Duệ bị Hứa Triêu ép bọc bơ ngủ cả đêm, cuối cùng anh ta khóc gọi điện thoại cho Tống Tri Ý, Hứa Triêu mới tha thứ cho anh ta.
" Nhưng mà nói thật, cậu không phải rất ghét đồ ngọt sao? '
Nhìn Hứa Triêu chậm rãi ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng trên bàn ăn, thân là bạn tốt nhiều năm của anh, hiển nhiên Trang Duệ liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tình Hứa Triêu không thoải mái, thậm chí là loại dằn vặt.

Nếu không phải Trang Duệ đã thử qua hương vị không tồi của bánh ngọt, anh ta sẽ nghĩ Hứa Triêu đang ăn độc dược.

Mặc dù vậy, Hứa Triêu vẫn nghiêm túc ăn xong rồi chỉ bánh ngọt trong bát.

Trang Duệ không tự chủ được đến trước mặt Hứa Triêu, vẻ mặt tò mò.
" Hứa Triêu cậu còn bình thường không, không phải bị quỷ bám vào người chứ.

"
Nói xong, tay Trang Duệ muốn sờ trán của Hứa Triêu, Hứa Triêu ghét bỏ cảnh báo liếc anh ta một cái.
" Còn sạch sẽ, vẫn là Hứa Triêu kia tớ quen biết.

"
Trang Duệ nhếch miệng cười, phía sau còn người đến bất ngờ chúc sinh nhật anh ta.

Rất nhanh Trang Duệ cũng không để ý tới Hứa Triêu nữa, liền hòa nhập vào đám người chơi đùa ồn ào.
Trang Duệ rời đi không bao lâu, có bóng hình rơi xuống ghế trống bên cạnh Hứa Triêu, có người kéo ghế ra ngồi xuống.

Anh không để ý cũng không quay đầu.
" Xin chào, anh chính là Hứa Triêu đúng không.

"
Úc Linh tò mò đánh giá Hứa Triêu, trong trí nhớ của cô ấy Hứa Triêu rất giống trước đây, cô ấy dường như chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra anh trong đám người.
Hứa Triêu giương mắt thản nhiên liếc nhìn người bên cạnh một cái, mắt đen sẫm bình tĩnh không có cảm xúc, khuôn mắt xuất sắc đẹp đẽ cũng không có biểu cảm.
" Cô là? "
Úc Linh thấy Hứa Triêu trả lời với cô ấy, lập tức nở nụ cười, cô ấy nhẹ nhàng che miệng, phấn kích và vui vẻ nói liên miên.
" Cậu hẳn là không nhớ rõ tớ, tớ là Úc Linh, trước đây chúng ta ở cùng một đại viện*, nhà cậu ở trước nhà tớ.

Khi đó chúng ta cậu và Trang Duệ vẫn cùng nhau chơi trốn tìm, tớ vẫn còn nhớ tối đó không tìm được cậu, lo lắng về nhà tìm người lớn, suýt chút nữa thì báo cảnh sát, kết quả cậu đã về nhà từ sớm.

"
* khu vực có nhiều hộ gia đình ở.
" Cậu vẫn giống như lúc nhỏ, giống như không thay đổi gì.

"
" Còn có một lần, chúng ta chơi trò chơi gia đình cùng nhau...!"
Hứa Triêu cau mày lễ phép cắt ngang lời của Úc Linh.
" Xin lỗi, tôi không nhớ.

"
" Ồ, không nhớ cũng rất bình thường, tớ nói khá nhiều, cậu đừng để ý.

"
Úc Linh cười nghiêng đầu lè lưỡi một cái.
" Nhưng mà cậu vẫn giống lúc nhỏ, rất giống như không thay đổi gì.

Nghe Trang Duệ nói bây giờ cậu làm tổng giám đốc ở giải trí Nam Âm.

Thật giỏi, lúc ấy ba tớ nói ngành công nghiệp giải trí này của nhà cậu không thành công được, không đến hai năm cậu đã khiến giải trí Nam Âm trở nên tuyệt vời và sống động, bây giờ đã đứng đầu nghề này.

Ba tớ mỗi ngày đều ở nhà khen cậu, bảo tớ học tập theo cậu đó.

"
" Đúng rồi, nghe nói Trương Tranh ký với công ty của các cậu, chỗ tớ có kịch bản lúc trước anh ấy vẫn luôn tranh lấy, cậu có muốn cùng anh ấy, "
Hứa Triêu lại lên tiếng cắt ngang Úc Linh, đôi mắt đen thờ ơ lộ ra yên lặng lạnh lùng.
" Bàn chuyện công có thể tìm người của anh ấy nói.

"
" Ồ, được.

"
Úc Linh lúng túng thu lời về.
" Vậy thêm WeChat đi, đều là bạn bè để sau này tiện liên lạc.

"
Hứa Triêu yên lặng ba giây, anh ngẩng đầu nhìn bốn phía trêu đùa sôi nổi cùng vài tầm mắt bí ẩn, bóng dáng Trang Duệ sớm đã không biết đi đâu, anh liền biết nguyên nhân tại sao Trang Duệ bắt anh nhất định phải tới, Hứa Triêu áy náy nhìn màn hình di động sáng lên của Úc Linh.
" Xin lỗi, đúng lúc di động của tôi hết pin.

"
" Vậy, "
" Bên này tôi còn có chút việc gấp phải đi trước, xin lỗi.

"
Nói xong, Hứa Triêu đứng dậy cầm áo khoác âu phục trên ghế, cất bước rời đi trong ánh mắt thất vọng của Úc Linh.
Mới vừa đi tới phòng khách, bóng người Trang Duệ giống như ma quỷ xuất hiện trước người Hứa Triêu.
Tóc và mặt Trang Duệ đều ướt nhẹp, thoạt nhìn mới rửa sạch từ nhà vệ sinh ra.

Hứa Triêu không để ý tới vẻ mặt muốn nói lại thôi của Trang Duệ, bước chân không hề loạn tiếp tục đi.

Trang Duệ cũng đi theo bên cạnh, hai người cũng không lên tiếng.
Mới ra khỏi khách sạn, hơi nóng của gió đêm nhẹ nhàng đưa đến, mang theo chút khô hanh.
Cuối cùng vẫn là Trang Duệ không nhịn được, anh ta nhìn gương mặt tuấn tú lạnh nhạt của Hứa Triêu, mở miệng nói.
" Tối nay đúng là do tớ tận lực sắp xếp.

"
" Chúng ta quen biết Úc Linh từ nhỏ, trước kia cô ấy chỉ thích tung ta tung tăng đi sau lưng cậu.

Nhiều năm qua đi như vậy, cô ấy tìm tớ nghe rất nhiều tin tức của cậu.

Sau khi cậu và Tống Tri Ý ở bên nhau cô ấy không đi tìm tớ nữa, cho đến lúc có một lần tớ lỡ miệng nói cho cô ấy biết các cậu chia tay, cô ấy lại bắt đầu tìm tớ.

"
" Tớ biết nhiều năm như vậy cậu không quên được Tống Tri Ý, nhưng cô ta không phải thứ tốt gì, cậu phải thử cô gái khác một chút.

"
" Nếu như, tớ nói là nếu như có một ngày cậu, "
" Trang Duệ.

"
Hứa Triêu đứng bên cạnh sư tử bằng đá ở bên phải khách sạn, thời tiết khô nóng vào ban đêm thì oi bức, anh thấp giọng cắt ngang lời Trang Duệ.

Nhìn chằm chằm nét mặt Trang Duệ ủ rũ cúi đầu, Hứa Triêu thở dài một cái, anh cho là lần trước anh đã nói rất rõ với Trang Duệ.
Trang Duệ không lên tiếng, anh ta ngây ngô nhìn chằm chằm cái lon trên mặt đất không biết ai vứt vài giây, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Triêu.

Trong hai mươi năm quen biết của bọn họ, đây là lần đầu tiên vẻ mặt Hứa Triêu nghiêm túc và nghiêm nghị, dường như anh rất nghiêm túc.
" Chuyện của tớ và Tống Tri Ý lần sau tớ sẽ nói rõ với cậu một lần.

Tại sao tớ đối tốt với cô ấy cậu hiểu, đại học cô ấy xuất ngoại tớ vốn đồng ý, cô ấy muốn rời đi tớ sẽ không ngăn cản, về phần tại sao Tống Tri Ý không gọi điện cho tớ là bởi vì tớ cho tất cả phương thức liên lạc của cô ấy vào danh sách đen, cô ấy muốn liên lạc cũng không liên lạc được.

Giữa cô ấy và tớ không người nào có lỗi với ai, tớ hy vọng sau này không nên tiếp tục, "
" Mẹ kiếp, Hứa Triêu, đồ ngang bướng, cho nên là cậu đá Tống Tri Ý đúng không! Không phải cô ấy đá cô! "
Trang Duệ không nghe vào gì cả, chỉ nghe được Hứa Triêu cho tất cả phương thức liên lạc của Tống Tri Ý vào danh sách đen.

Anh ta kích động nhảy lên tại chỗ, vỗ thật mạnh vào bả vai của Hứa Triêu, mặt đầy hưng phấn, đôi mắt buồn bực không vui bỗng nhiên sáng lên.
" Cậu sớm nói là cậu đá Tống Tri Ý đi, thật uổng công tớ đau lòng vì cậu mấy năm này.

"
Hứa Triêu bất lực nhìn Trang Duệ, anh vốn không phải người thích nhiều lời giải thích, bị Trang Duệ cắt ngang, anh dứt khoát ngậm miệng, dù sao Trang Duệ lúc này hẳn đã hiểu hoàn toàn.
" Ôi, tớ hiểu tớ hiểu.

Trước đều là tớ sai, sẽ không nhắc đến Tống Tri Ý nữa, cậu muốn mắng tớ như nào cũng được.

Tớ còn tưởng rằng cậu bị tổn thương cảm xúc rất lớn, sớm biết tớ cũng không làm điều này tối nay, tốt bụng đi làm chuyện xấu.

"
" Nhưng mà mấy năm nay cậu rất giống với hòa thượng tu khổ hạnh* vậy, có một lần tớ hoài nghi cậu mắc chứng sợ phụ nữ, nên tìm fangirl của cậu xoa dịu trái tim bị tổn thương của cậu.

"
* Tu khổ hạnh là một hình thức tu bắt cơ thể phải chịu đói khát đau đớn.

Hình thức tu này có trước khi Phật giáo ra đời, chính thái tử Tất Đạt Đa trên con đường sáng lập đạo Phật đã từng tu khổ hạnh trong 6 năm trời, nhưng sau đó Ngài đã phát hiện cách tu này không đem lại sự giải thoát hoàn toàn nên đã từ bỏ và tiếp tục tìm chân lý Phật giáo ( theo wiki)
" Úc Linh cậu cũng không thích, rất dễ thương mà.

Cho nên cậu thích như nào, tính một chút, tớ không tham gia vào, hay là chờ sau này bố mẹ cậu thúc giục cậu đi.

"
Trang Duệ đưa cánh tay khoác lên người Hứa Triêu, lải nhải không ngại phiền nói không ngừng.
Hứa Triêu nghe Trang Duệ nói, trong đầu vô tình hiện lên nét mặt tươi cười điềm tĩnh của Khương Duyệt, ánh mắt trong suốt mọng nước như nai con vậy.

Anh vội lắc đầu một cái ném hình ảnh ra ngoài, vừa chê đặt tay Trang Duệ xuống, vừa chuẩn bị rời đi.
" Cậu mau trở về đi thôi, bọn họ còn đang chờ cậu.

Tớ đi trước, sáng mai còn phải mở họp, đúng rồi, quà sinh nhật của cậu đã chuyển đến nhà cậu.

"
Trang Duệ nhún nhún vai, mặt đầy biểu cảm bị tổn thương.
" Hứa Triêu, không phải chỉ là có chút bơ không rửa sạch cậu làm đến mức này sao, thói ở sạch như vậy về sau khiến cậu độc thân cả đời, hừ! "
Hứa Triêu đi mấy bước chợt nghĩ đến Khương Duyệt nhờ anh truyền lại lời chúc mừng này, đứng yên quay đầu kêu một tiếng Trang Duệ.
" Trang Duệ, Khương Duyệt bảo tớ thay cô ấy nói tiếng sinh nhật vui vẻ với cậu.

"
" Khương Duyệt? Lớp chúng ta trước kia? "
Trang Duệ mơ hồ có chút ấn tượng, bởi vì sau buổi tụ họp anh ta thấy trong nhóm lớp ngày đó người ngăn anh ta nói tiếp chính là Khương Duyệt, nhưng mà dáng dấp cụ thể ra sao thì không rõ, chỉ ngờ ngợ cảm thấy xinh đẹp hơn trước, Trang Duệ lơ mơ sờ sờ tóc.
" Cậu vẫn liên lạc với Khương Duyệt à? "
" Vừa khéo công ty cô ấy cử cô ấy tới công ty tớ chụp hình.

"
" Ồ, vậy cô ấy không chúc những cái khác sao? "
Trang Duệ không biết tại sao nhớ tới lớp 11 kia một tờ thiệp chúc mừng sinh nhật bị anh ta lôi ra từ trong bàn đưa cho Hứa Triêu, cũng đơn giản chỉ có bốn chữ sinh nhật vui vẻ.
" Này cũng quá hẹp hòi, giống với tấm thiệp chúc mừng lớp 11 đó đưa cho cậu vậy.

"
Hứa Triêu buông tay, nhìn vẻ mặt buồn bực mơ màng của Trang Duệ, nhận được chút vui vẻ một cách kỳ lạ, anh hơi cong môi lên, nụ cười nhàn nhạt của anh ẩn trong bóng tối không thấy rõ.

Hứa Triêu với tâm tình tốt vẫy tay với Trang Duệ rồi rời đi.
" Không có nhé, chỉ một câu.

"
Nhìn theo bóng lưng nhanh nhẹn của Hứa Triêu, Trang Duệ đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng.

Anh ta hốt hoảng vẫy tay trước mắt, ngón tay lưu lại tàn ảnh trong không trung, Trang Duệ vỗ đầu, xem ra anh ta lại uống say.
Trên đường về nhà tâm tình Hứa Triêu bỗng nhiên tốt lên, anh cũng nghĩ đến tấm thiệp chúc mừng sinh nhật kia Khương Duyệt tặng anh, hừ lạnh một tiếng.
Khương Duyệt chúc sinh nhật anh cũng chỉ có bốn chữ, dựa vào gì mà Trang Duệ lại có một câu, anh mới không ngốc mà truyền đạt đi đâu, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Hiệu suất làm việc của Khương Duyệt rất cao, trong tay chỉ còn lại một bộ ảnh cuối cùng, đáng tiếc là bộ phận tuyên truyền tạm thời thông báo cô phải thêm phong cách ảnh khác, Khương Duyệt chỉ đành phải nghe theo.

Buổi tối mỗi ngày làm thêm giờ ở công ty, giải quyết một tấm hình cuối cùng trong máy tính, Khương Duyệt ngồi trên ghế làm việc mệt mỏi xoa xoa hốc mắt khô, mũi chân cô chạm đất, nhẹ nhàng quay ghế.

Sau lưng Khương Duyệt là cả một mặt tường thủy tinh trong suốt, ngắm nhìn từ chỗ này, mặc dù là đêm khuya, nhưng phần lớn tòa nhà văn phòng lân cận cũng sáng đèn, rất nhiều người ở đây vì cuộc sống mà phấn đấu.
Khương Duyệt mê mang ưu sầu nhìn con đường với dòng xe chạy không ngừng ở tầng dưới cùng, đèn đường sáng chói làm lóa mắt Khương Duyệt, một cảm giác vắng vẻ lạnh lẽo dâng lên trong lòng.

Cô lúc nào mới có thể mở một phòng làm việc chụp hình thuộc về cô chứ.

Hai năm mệt nhọc bận rộn công việc, mặc dù vượt qua dự tính ban đầu của cô, Khương Duyệt muốn ở thế giới rộng lớn không buồn không lo chụp được màu sắc tự do, không phải như bây giờ mỗi ngày bận bịu chụp nhưng là đồ giả dối.
Khương Duyệt bật màn hình di động lên, lịch phía trên hiển thị hôm nay là số 15, cách ngày kết thúc công việc này còn 6 ngày.

Cô thở một hơi dài nhẹ nhõm, bỗng nhiên lại có tinh thần hăng hái, quay người lại uống một hơi cạn sạch cà phê trên bàn, vị đắng lan ra trong miệng, Khương Duyệt khó chịu nhíu mày.

Cô không thích uống cà phê, hoặc nói đúng là không thích đồ đắng.

Đây là thói quen ăn uống mà cô đột nhiên thay đổi sau khi tốt nghiệp trung học, hoặc nói đúng là đoạn cuộc sống thầm mến Hứa Triêu lúc cấp 3 kia khổ quá, khiến từ nay về sau Khương Duyệt ăn đồ đắng nữa.
* 苦: vừa có nghĩa là đắng vừa có nghĩa là khổ.
" 6 ngày, cố gắng lên! "
Khương Duyệt cổ vũ chính mình, chỉ có sáu ngày cô liền có thể hoàn toàn rời khỏi cái công ty đáng ghét kia.

Lúc này đêm đã khuya, Khương Duyệt nhẹ nhàng tắt đèn, bước nhẹ chân đeo túi xách chuẩn bị rời đi, bên ngoài công ty đen như mực, trên đường chỉ có một ngọn đèn đường nho nhỏ chiếu sáng.

Khương Duyệt đi tới cửa thang máy, buồn chán chờ thang máy, đang lúc cô đếm thang máy một tầng một tầng đi lên, sau lưng đột nhiên có người vỗ cô một cái, Khương Duyệt quay đầu, mặt đầy kinh ngạc.
" Dụ Gia Hi? Sao cậu ở chỗ này? "
Dụ Gia Hi là một cậu bé lớn tươi sáng, cậu ấy gạt bỏ tóc đen ướt nhẹp lộn xộn sang một bên, một đôi mắt đen lớn và tròn, giờ phút đang sáng lên nhìn chằm chằm Khương Duyệt, gò mà ửng đỏ.
" Em vừa tập nhảy xong, nhìn thấy đèn phòng làm việc của chị vẫn sáng, muốn biết chị có phải còn chưa tan việc hay không.

"
" À, có chuyện gì không? "
" Không có chuyện gì, chính là, chính là, "
Khương Duyệt vốn không muốn hỏi chuyện, ai biết được mặt Dụ Gia Hi dần dần trở nên rất hồng, ánh mắt lấp lánh không dám nhìn thẳng cô.

Cô đột nhiên nghĩ đến lúc trước Dụ Gia Hi gửi tin nhắn rất bất thường trên WeChat, bởi vì gần đây bận rộn công việc, Dụ Gia Hi cũng không nói chuyện riêng với cô nên Khương Duyệt dần dần quên mất chuyện này, hiện tại cô lại nhớ lại, khóe miệng không khỏi giật giật, đáy lòng hơi hoài nghi, cô nghĩ trước không phải là thật đi.
Ngược lại cũng không trách cô suy nghĩ nhiều, chủ yếu là do Khương Duyệt ở trong công ty kia thấy nhiều quy tắc ngầm, cho nên hiện tại nghĩ khá bỉ ổi.

Ngay lúc cô đang suy nghĩ nên mở lời khuyên người như nào, Dụ Gia Hi chần chừ lấy ra một hộp quà màu hồng từ phía sau, ngập ngừng đưa cho Khương Duyệt, âm thanh rất nhỏ mang theo sự non nớt của thiếu niên nhưng rất kiên định.
" Chị, em thích chị.

"
Khương Duyệt sợ ngây người, cô nhìn đứa bé lớn xấu hổ trước người tạm thời cũng không biết nói cái gì, những đạo lý khuyên người kia trong đầu giờ phút này tất cả đều biến mất không dấu vết.

Cô thật không ngờ tới, Dụ Gia Hi tới để tỏ tình.
Thời gian lặng lẽ trôi qua từng giây từng phút, Dụ Gia Hi đợi một hồi cũng không nghe thấy câu trả lời của Khương Duyệt, khó khăn đưa quà tới, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn đỏ bừng.
" Chị không cần áp lực trong lòng, em biết mấy ngày nữa chị phải rời đi.

"
" Trong này nè vé vào cửa triển lãm chụp ảnh mũi biển mở vào tuần tới của bậc thầy La Liệt, em biết ông ấy là một trong những nhiếp ảnh gia chị thích.

"
Thấy Khương Duyệt vẫn không có phản ứng, Dụ Gia Hi sốt ruột đẩy túi hộp quà tới trong tay Khương Duyệt.
" Chị không nên từ chối, dù em chẳng qua là tới để nói cảm ơn với chị, cảm ơn chị trong thời gian chụp đã chú ý tới em.

"
Dụ Gia Hi rối ren không biết cậu ấy đang nói gì, nhìn Khương Duyệt cầm đồ vật trong tay không có ý trả lời, cậu ấy thở phào, 囧 đỏ mặt ngoan ngoãn đứng tại chỗ, muốn rời đi.
" Quá muộn rồi chị, chị về trước đi, em không sao.

Hy vọng tối nay chị ngủ, có mộng đẹp.

"
Khương Duyệt dở khóc dở cười cầm túi giấy màu hồng trên tay, thật ra cô đã sớm có được vé vào cửa, nhưng Khương Duyệt cũng biết vé vào cửa sớm đã không có, có thể tưởng tượng được Dụ Gia Hi có được phiếu vào cửa này mất bao nhiêu sức.
Cô nhìn dáng vẻ Dụ Gia Hi chân tay luống cuống " xì " một tiếng bật cười, dáng vẻ vừa sợ bị từ chối hốt hoảng lúng túng này giống như đúc với dáng vẻ của cô năm đó, suy nghĩ kỹ một chút, Dụ Gia Hi dũng cảm hơn so với cô năm đó, Khương Duyệt nói xin lỗi vì ý nghĩ bỉ ổi lúc trước.
" Dụ Gia Hi.

"
Khương Duyệt nhẹ giọng kêu cậu ấy lại, Dụ Gia Hi quả nhiên giống như con rối dây cứng ngắc đứng tại chỗ, ngại ngùng không dám nhìn cô.

Khương Duyệt vừa cười, nhìn thiếu niên tóc ướt, bị mồ hôi làm ướt áo tay lỡ màu trắng, sự lo lắng của cậu ấy Khương Duyệt nhìn thấy hết, cô nhẹ giọng, nói một cách nhẹ nhàng và hàm súc.
" Cảm ơn quà của cậu, tôi rất thích.

"
Đáy lòng Dụ Gia Hi bỗng nhiên có chút vui vẻ dâng lên, trong đầu cậu ấy dần dần sinh ra một ý nghĩ không thể tưởng tưởng nổi, nhưng mà giọng nói quả quyết và lễ phép của Khương Duyệt vô tình phá vỡ tất cả ảo tưởng của cậu ấy.
" Cũng cảm ơn vì cậu đã thích.

"
" Nhưng thật xin lỗi, tôi không thích cậu.

Trước kia sẽ không bây giờ sẽ không tương lai cũng không.

"
Dụ Gia Hi nhìn đôi mắt của Khương Duyệt, đôi mắt dịu dàng nhìn cậu ấy nhưng kiên quyết từ chối.

Cậu ấy rất muốn nói tương lai không có gì là không thể, nhưng đôi mắt sâu lắng của Khương Duyệt khiến cậu ấy nhìn không hiểu được, bên trong dường như ẩn chứa nhiều sự bi thương, khiến cậu ấy một câu cũng không nói ra được.

Rất nhiều năm sau Dụ Gia Hi mới hiểu được đôi mắt của Khương Duyệt lúc này, bởi vì từ đầu đến cuối người có thể khiến tim Khương Duyệt đập thình thịch chỉ có Hứa Triêu.
" Dụ Gia Hi, cậu là người trời sinh thuộc về màn ảnh, cho nên cậu không cần tự ti hoặc là không tự tin, tôi tin tưởng có một ngày cậu sẽ đứng trên đỉnh cao.

Cố gắng lên! "
" Thang máy đến rồi, tôi đi trước.

Chúc cậu tiền đồ như gấm.

"
Bóng người Khương Duyệt rất nhanh biến mất theo thang máy, Dụ Gia Hi vừa ủ rũ vừa vui vẻ, hóa ra Khương Duyệt biết khuyết điểm của cậu ấy, còn coi cậu ấy tốt như vậy.

Dụ Gia Hi cảm thấy cậu ấy thích một người rất tuyệt vời, ngay cả khi từ chối cũng khiến cậu ấy không có cách nào tiếp nhận.

Cậu ấy từ từ đi tới phòng luyện hát, trong lòng vui vẻ nhưng cũng buồn.

Buồn là vì Khương Duyệt từ chối mình, vui vẻ là vì Khương Duyệt nhận quà của cậu ấy, tấm vé vào cửa kia cậu ấy mất rất nhiều sức mới lấy được từ chỗ một tiền bối, cô hiểu khó khăn của cậu ấy cũng không vạch trần.
Rất nhanh, Dụ Gia Hi liền đắm chìm trong khúc ca buồn, trong cả phòng luyện hát đều là giọng thâm tình lại buồn của cậu ấy, Hứa Triêu đứng bên ngoài phòng luyện hát, sắc mặt không rõ, mặt mày đẹp đẽ hiện lên sự lạnh nhạt.
Tối nay đúng lúc anh phải tới lấy đồ, nghĩ tới Khương Duyệt mấy ngày nay đều ở đây làm thêm giờ liền đi thăm cô một chút, không nghĩ tới sẽ thấy màn tỏ tình thú vị này.
" Chị.

"
Trong miệng Hứa Triêu vừa nhẹ vừa chậm lại lạnh nhạt đọc hai chữ này, nghe tiếng hát cuồng loạn bên tai, mặt mày lạnh lùng sắc bén giống như băng vậy.
Hóa ra người trẻ tuổi ngày đó Khương Duyệt nói là Dụ Gia Hi.
Hứa Triêu cau mày, sau đó gọi điện thoại cho thư ký, khóe miệng cong lên tạo thành độ cong lạnh lùng, anh không nhìn phòng luyện hát nữa, nhấc chân sải bước rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui