Động Tâm Vì Em

Tần Hiển vào phòng tắm tắm rửa, Tô Kiều trố mắt ngồi trên ghế salon, buông thõng mắt, nhìn chằm chằm bộ chén đĩa trên bàn trà.

Điếu thuốc cháy dở kẹp giữa ngón tay đã cháy hơn phân nửa, tàn thuốc đã cháy vì người cầm bất động hồi lâu nên cứ vậy bám trên thân thuốc, không bay xuống.

Tô Kiều nghĩ đến lời nói của Tần Hiển ban nãy.

Lý trí nói cho cô biết, cô hẳn là nên cự tuyệt, thừa dịp cả hai chưa đậm sâu mà buông tay, không sẽ càng ngày càng hãm sâu vào tình cảm này.

Nhưng…đáy lòng lại có một thanh âm khác, thúc giục cô thỏa hiệp. Nó nói với cô rằng, có lẽ đây là may mắn, đây là đặc ân, đây là món quà, có lẽ vận mệnh có một sự an bài khác tươi sáng, đẹp đẽ hơn?

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Tô Kiều.” Giọng Tần Hiển gọi vọng ra từ nhà tắm, Tô Kiều lúc này mới hoàn hồn, giương mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Cửa mở ra, vươn tay đưa quần áo của mình cho cô nói: “Lại đây.”

“Ta tới đây.” Tô Kiều lên tiếng, đem tàn thuốc dụi vào gạt tàn, đứng dậy đi đến trước cửa phòng tắm.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiếp nhận quần áo ướt của Tần Hiển, một tảng ướt sũng.

“Chỗ quần áo này sợ là không khô được trong đêm nay.” Tô Kiều thuận miệng nói.

“Đêm nay tôi ở lại chỗ em.” Tần Hiển đáp một câu, chưa đợi Tô Kiều kịp hoàn hồn, bên trong liền vang lên tiếng nước chảy ào ào.

Tô Kiều run lên mấy giây, đáy lòng thầm buồn cười. Cô khi nào đồng ý cho anh ở lại đây vậy?

Quần áo bị mưa xối ướt sũng, Tô Kiều dứt khoát bê tất cả ra ban công giặt giũ, phơi phóng lại. Quần áo của Tần Hiển rất sạch sẽ, trừ bị dính mưa ra, vậy nên cô chỉ cần giặt qua loa, ngâm xả vậy là ổn. Đang giơ cán treo quần áo lên móc quần áo vào dây, liền nghe giọng Tần Hiển gọi vọng ra từ trong nhà tắm.

Chỉ đi tắm thôi sao nhiều chuyện như vậy chứ? – Ai đó trong lòng càu nhàu.

Cô đi qua, đứng trước cửa tức giận hỏi: “Lại sao nữa?”

Tần Hiển ngược lại cực kì bình tĩnh, thong thả sai sửa nàng, “Lấy cho tôi máy sấy.”

Tô Kiều sững sờ, lập tức nói: “Cậu muốn sấy tóc.”

Tần Hiển: “Sấy đồ lót.”

Tô Kiều: “…”

Máy sấy ở bàn trang điểm, Tô Kiều vào phòng ngủ lấy máy sấy đưa cho Tần Hiển.

Tần Hiển tiếp lấy, nói: “Lấy cho tôi bộ quần áo để thay.”

Tô Kiều lại sững sờ, rốt cuộc nhịn không được nói: “Tôi có đáp ứng cho cậu ở lại nhà tôi sao?”

Vừa dứt lời, tiếng máy sấy mở chế độ lớn nhất, át mọi tiếng động, ngụ ý của đại thiếu gia chính là: Không muốn thảo luận vấn đề này với cô.

Tô Kiều cảm thấy ý tứ của đại thiếu gia đại khái là: Tôi không muốn thảo luận tiếp vấn đề này.

Tần Hiển sấy khô đồ đã là 40p sau, ra ngoài thì thấy Tô Kiều đã về phòng nghỉ ngơi.

Bận bịu cả ngày vừa mệt, vừa buồn ngủ.

Trên ghế sofa đặt sẵn gối và chăn, Tần Hiển nhìn lướt qua, trực tiếp đi đến phòng Tô Kiều vặn khóa cửa. Cửa bị khóa trái bên trong. Tần Hiển nhướn mày, gõ cửa.

Tô Kiều đang nằm trong chăn chơi nghịch điện thoại, nghe thấy thấy tiếng gõ cửa, Tô Kiều buông điện thoại, nói với ra: “Sao vậy?”

“Em khóa cửa làm gì?” Tần Hiển ngữ khí không vui, đây là đang phòng bị anh sao?

Tô Kiều trầm mặc 2 giây, nói: “Tôi đi ngủ, chăn và gối đã để trên ghế cho cậu rồi.”

Tần Hiển gõ cửa lớn hơn, không ngừng đập liên hồi, giống như đang phát tiết bất mãn trong lòng.

Phòng ở đây không có cách âm, Tô Kiều sợ quấy rầy đến hàng xóm, đành đứng dậy, xỏ dép đi tới mở cửa.

Cửa vừa mở, Tần Hiển liền từ ngoài bước vào, suýt đụng trúng Tô Kiều, cô lập tức tránh ra bên cạnh.

Tần Hiển không vui nhìn cô gái vô tâm nào đó chằm chằm, nói: “Em khóa cửa làm gì?”

Tô Kiều hiên ngang đáp: “Đi ngủ đều phải khóa cửa mà.”

Tần Hiển lại nhìn cô: “Vậy sao trước ở nhà tôi, em không khóa?”

Tô Kiều bị hỏi đến á khẩu, không trả lời được nữa.

Phòng ngủ hẹp, hai bước liền đến giường. Tô Kiều vén chăn lên, bỏ dép chui vào chăn.

Cô nằm xuống, nhắm mắt lại.

Tần Hiển dựa khung cửa, hai tay ôm ngực, buông thõng mắt, nhìn chằm chằm Tô Kiều một hồi. Sau đó đột ngột tiến đến, ngồi xuống bên cạnh cô.

Theo trọng lượng của Tần Hiển, một bên đệm lún xuống. Tô Kiều ngửi thấy một mùi hương mát lành, khoai khoái, mùi hương của riêng anh.

Trong phòng tĩnh lặng, có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài. Tiếng mưa rơi càng làm nổi bật lên không gian yên tĩnh bên trong, tĩnh lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Tần Hiển vươn tay vào trong chăn, tìm đến tay cô, luồn năm ngón vào năm ngón tay cô, nắm chặt.

Nhiệt lượng từ bàn tay anh bap phủ lấy bàn tay cô, khoảnh khắc ấy không thể nói lên lời, chỉ cảm thấy một sự ấm áp, an toàn đến kì lạ.

Khi tay nắm chặt tay, cô bỗng cảm thấy tất cả cố kị, phòng bị, sợ hãi tan biến. Giờ phút ấy mọi rào cản, bất an trong lòng cô như muốn thối lui, cô chỉ muốn thuận theo trái tim mình. Cô bỗng nghĩ thật lạc quan rằng, mọi thứ sẽ ngày càng tốt lên, bản thân cô cũng sẽ tốt hơn, đủ tốt để xứng đôi với anh.

Cô mở to mắt, nhìn vào sâu trong đáy mắt tần Hiển.

Anh hỏi cô: “Được không?”

Tô Kiều mấp máy môi, kéo chăn, hỏi: “Muốn ngủ cùng tôi không?”

Lúc này đến phiên Tần Hiển sững sờ.

Tô Kiều nhìn anh chăm chú, nhìn khuôn mặt cô nhớ nhung, nhìn vòm ngực rộng rãi,ấm áp, nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, nghĩ nghĩ, lại đổi giọng, “Được rồi, cậu vẫn nên đi ra ngoài, chăn gối tôi đều chuẩn bị đủ cho cậu rồi.”

Cô quấn chăn quanh người, an ổn vị trí.

Tần Hiển muốn cười, nắm cằm Tô Kiều, nhẹ nói: “Ngủ ngon.”

Tô Kiều ừ một tiếng, cũng nói: “Ngủ ngon.”

Tần Hiển nhìn Tô Kiều một hồi, khẽ cười, rốt cục buông cằm cô, đứng dậy đi ra ngoài.

Tô Kiều gọi: “Tắt đèn.”

“Được.” Theo tiếng trả lời, công tắc trên tường kêu “ba” một tiếng, trong phòng nháy mắt một màn đêm đen kịt, tiếp đó là tiếng đóng cửa thật khẽ của Tần Hiển.

Gian phòng yên tĩnh trở lại. Tô Kiều nằm trên giường, trong bóng đêm tĩnh lặng, cô đưa tay sờ nhẹ lên cằm chỗ mới bị Tần Hiển tóm lấy, khẽ cong môi.

Tần Hiển khó lắm mới được nghỉ 2 ngày, Tô Kiều cũng xin nghỉ một ngày để ở nhà cùng anh.

Sáng sớm Tô Kiều dậy làm điểm tâm, Tần Hiển còn đang ngủ, do ghế sofa quá nhỏ nên chăn đều rơi xuống đất.

Cô nhẹ nhàng đi qua, khom người kéo chăn đắp cho anh, động tác rất nhẹ, những vẫn đánh thức Tần thiếu gia.

Anh với tay, nắm lấy eo cô, chế trụ vòng eo, nháy mắt kéo cô té nhào vào lòng anh.

Hai tay lập tức chống đỡ vai Tần Hiển, “Cậu làm gì vậy?”

Cô muốn đứng lên, Tần Hiền một mực đè lại eo ai đó, không cho thực hiện ý đồ rút quân. Cô lại cố lần nữa, nhưng khí lực ai kia lớn hơn cô nhiều, đành từ bỏ, bỏ mũ giáp đầu hàng, ghé vào người anh.

Cách một tấm chăn lông mỏng, hai người ôm nhau, một cái ôm nhẹ nhàng mà ấm áp biết bao.

Tần Hiền bỗng thấp giọng nói: “Hôm nay sinh nhật tôi.”

Tô Kiều kinh ngạc, thừa dịp Tần Hiển không để ý ngồi thẳng dậy: “Thật?”

Tần Hiển vòng hai tay ra gối sau đầu, nhướn mày nhìn cô cười, “Lừa em làm gì?”

Tô Kiều hỏi: “Cậu muốn về đón sinh nhật cùng bố mẹ sao?”

Tần Hiển ừ một tiếng, “Tối về ăn cơm cùng hai người.”

Tô Kiều ồ một tiếng, ngừng một chút, mắt sáng lên, “Vậy chiều nay tôi cùng cậu đi dạo một chút.”

Tần Hiển gật đầu: “Được.”

Tô Kiều hiếu kì hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”

Tần Hiển: “20.”

Tô Kiều mở to hai mắt: “Nói dối, cậu sao có thể 20 tuổi.”

Tần Hiển cười: “Thật.”

Tô Kiều nắm cằm anh, “Thôi đi, tôi biết cậu muốn to hơn tôi.” Cô cười gằn, chốt câu cuối, “Đúng là ngây thơ.”

Tần Hiền cười, nắm chặt tay cô, kéo đến bên môi, hôn thật nhẹ.

Tô Kiều ngoắc ngoắc cằm Tần thiếu gia, vô cùng yêu chiều nói: “Cậu nằm đây một lát, quần áo của cậu đoán chừng còn ẩm, tôi đi sấy khô cho cậu.”

Tô Kiều đứng lên, đi về phía ban công.

Tần Hiển duy trì tư thế lười biếng tay gối đầu, nằm dài trên ghế sofa, khóe miệng cười cười, nhìn bóng lưng Tô Kiều đang bận bịu bên ngoài.

Tô Kiều đi ra ban công, chưa đầy 1 phút đã ôm tất cả quần áo của anh vào nhà.

Thuần thục treo quần áo lên, sấy khô.

“Tôi đi làm bữa sáng.” Tô Kiều đi đến đặt quần áo gần sofa, Tần Hiển thuận tay nắm lấy tay cô, Tô Kiều cười cười rút tay ra, bước chân nhanh nhẹn đi vào nhà bếp.

Sinh nhật Tần Hiển, Tô Kiều muốn nấu cho anh một tô mì trường thọ.

Anh không ăn cay, làm một bát mì dầu hạt cải là hoàn hảo.

Tô Kiều nhanh nhẹn bưng lên phòng khách, Tần Hiển đã thức dậy, lúc này đang đứng ngoài ban công, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tay cài lại cúc áo.

“Mặc xong rồi?”

Tần Hiển lúc này mới quay đầu, ừ một tiếng, “Ừ.”

Anh một bên cài nốt khuy áo, một bên đi đến bàn ăn, còn chưa đến gần, mùi thơm ngát đã lan tràn khắp căn phòng.

Tối hôm qua chưa ăn gì, lúc này ngửi thấy mùi hương đậm đà, màu sắc của tô mì khiến người ta vừa nhìn đã cồn cào ruột gan.

Tô Kiều đưa đũa cho anh, vui vẻ nói, “Thọ tinh, thọ tinh, sinh nhật vui vẻ.”

Tần Hiển tiếp nhận đũa, kéo ghế ngồi xuống, “Chỉ thế thôi?”

Tô Kiều ngồi đối diện Tần Hiển, nhất thời nghi hoặc nói: “Cái gì thế thôi?”

Tần Hiển khuấy đều bát mì, giương mắt cười, “Tôi đón sinh nhật, em chỉ tặng vậy thôi?”

Tô Kiều xùy một tiếng: “Một chút ra phố tôi sẽ mua quà cho cậu.”

Áo mùa đông quá dày, áo khoác của Tần Hiển tối qua ướt sũng, dù đã phơi và hong khô bằng máy sấy nhưng vẫn ẩm, anh gọi điện cho Lương Dật mang quần áo mới qua.

Lúc Lương Dật đến, Tần Hiển đang ngồi trên sofa hút thuốc, Tô Kiều ngồi bên bàn trà cặm cụi tra mạng xem nên tặng bạn trai quà gì.

Chuông cửa vang lên, Tô Kiểu ngẩng đầu vô cùng tự nhiên sai Tân Hiển: “Cậu đi mở cửa đi.”

Tần Hển cười, đem điếu thuốc hút dở dụi vào gạt tàn, đứng dậy thực thi mệnh lệnh.

Lương Dật cùng cô bạn gái nhỏ Mạnh Oanh cùng đến.

Cửa vừa mở, cả hai không đợi được chủ nhân mời, tựa như quen biết bước vào nhà.

Lương Dật ném túi quần áo cho Tần Hiển, xong xuôi oai phong bước vào nhà, chủ động hỏi: “Dép lê ở đâu, có cần đổi dép không?”

Tô Kiều từ trên ghế đứng lên, nói: “Không cần, cứ đi vào đi.”

“Oa.” Một cô bé mặc áo phông hồng nhìn cô cùng khả ái nhìn chằm chằm Tô Kiều kinh ngạc thốt lên, Tô Kiều sững sờ, theo phép lịch sự khẽ cười.

Mạnh Oanh giật tay khỏi tay Lương Dật, chạy đến trước mặt Tô Kiều: “Chị là bạn gái A Hiển? Chị thật quá xinh đẹp đi.”

Mạnh Oanh nhiệt tình giữ chặt cánh tay Tô Kiều, vui vẻ nói: “Khó trách A Hiển nhớ nhung chị đến không trà không bánh, mất ăn mất ngủ, trằn trọc thao thức.”

“Đừng nói nhảm nữa.” Tần Hiển đánh gãy lời nàng, vô ý thức nhìn về phía Tô Kiều. Tô Kiều nhìn anh, đáy mắt hiện một tia hiểu rõ, toét miệng cười.

Tần Hiền đằng hắng một cái, càng giấu càng lộ giải thích: “Thật không có.”

Anh lúc nào thì mất ăn mất ngủ chứ?

Mạnh Oanh quay đầu, “Biểu ca, anh không cần cưỡng ép bản thân giải thích làm gì.”

Tần Hiển: “…”

Lương Dật bật cười, đem Mạnh Oanh kéo về phía mình, “Nào, em đó, để cho biểu ca chút mặt mũi đi.”

Thời điểm kéo Mạnh Oanh về phía mình, Lương Dật không khỏi nhìn Tô Kiều kĩ một chút.

Lần đầu gặp Tô Kiều anh đã cảm thấy cô nhìn rất quen, luôn cảm giác đã gặp ở đâu đó. Vì vậy anh không tự giác nhìn Tô Kiều vài cái, đáy mắt mang theo thần hoang mang.

Ở nhà Tô Kiều một lát, Lương Dật chào cô và Tần Hiển đưa Mạnh Oanh về.

Trên đường về, Lương Dật đột nhiên ngồi thẳng người, thốt lên: “Anh nhớ ra rồi,”

Mạnh Oanh miệng vẫn còn ngậm kẹo que, bị Lương Dật hù giật mình, trừng đôi mắt to tròn nói: “Anh nhớ ra cái gì rồi?”

“Anh nhớ gặp Tô Kiều ở đâu rồi.”

Mạnh Oanh nghi hoặc nhìn anh.

Lương Dật cau mày, “A Hiển điên rồi.”

“Sao thế?”

“Lần đầu anh gặp Tô Kiều chính là ở quán bar Đinh Lan. Em nhớ không, sinh nhật anh ấy, A Hiển đã cứu một cô gái bồi rượu tại quán bar đó, chúng ta còn cùng anh ấy đi đến cục cảnh sát lấy khẩu cung.”

“A, em nhớ rồi.”

“Tô Kiều chính là cô gái hôm đó.”

Mạnh Oanh a một tiếng, lông mày chau lại: “Anh xác định?”

Lương Dật khẳng định: “Chắc canh.”

Mặc dù anh lúc đó uống nhiều rượu, nhưng bởi vì Tô Kiều đặc biệt xinh đẹp, cho nên cũng có chút ấn tượng.

“Hai người họ hoàn toàn không thể nào.” Lương Dật vẻ mặt nghiêm túc, “Anh phải nói cho dì chú biết, đến đánh cho anh ấy một trận tỉnh người.”

Mạnh Oanh khẩn trương cắn móng tay, “…Không thể nào…”



Tô Kiều kéo Tần Hiển đi dạo cả buổi, Tần Hiển không tỏ vẻ hào hứng lắm.

Tô Kiều không kiên nhẫn được nữa, ném cánh tay anh, “Cậu nếu không thích, tôi liền không mua nữa.”

Tần Hiển dựa người vào lan can, nói “Em có thể hay không chọn quà có thành ý một chút?”

Tô Kiều a một tiếng, “Đồ tôi mua cũng không tệ mà.”

Đã hơn 12h, Tô Kiều đói bụng, nhìn bốn phía, kéo tay Tần Hiển: “Chúng ta đi ăn cơm đã.”

Tần Hiển hạ lông mày, trở tay nắm lấy tay cô thật chặt: “Em muốn ăn gì?”

Tô Kiều: “Hôm nay cậu là thọ tinh, hẳn là để cậu chọn.”

Tần Hiển hướng hai bên hành lang nhìn một cái, sau đó nói: “Em có đề cử gì không?”

Tô Kiều sờ sờ cằm suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến một địa chỉ, vui vẻ vỗ tay: “Có.”



Tửu quán này là của một đôi vợ chồng làm chủ, hai người ngồi cạnh cửa sổ. Tô Kiều đem menu đưa cho Tần Hiển, “Quán này các món gà ăn rất ngon, còn có rau xà lách trộn dầu hàu, tôm xào ăn cũng rất được, vừa thanh đạm, mà mùi vị cũng rất đặc biệt, tươi ngon mà không bị nhàm chán.”

Tần Hiển lật menu, “Vậy liền gọi mấy món đó đi.”

“Được, hai vị chờ một lát, món ăn sẽ ra ngay.” Bà chủ nhiệt tình chào mời, đem menu lấy đi, đến phòng bếp bưng món ăn.

“Quán rượu nhỏ này tuy bé nhưng sạch sẽ, đồ ăn lại tương đối ngon miệng, sinh nhật năm nào tôi cũng qua đây ăn cơm.”

“Một mình em sao?”

Tô Kiều gật đầu: “Ừ. Mình tôi.”

Tần Hiển nhìn cô, trầm mặc nói: “Về sau tôi cùng em đến ăn.”

“Tô Kiều cười cười: “Được.”

Tần Hiển: “Sinh nhật em vào ngày nào?”

Tô Kiều một tay chống đầu, “Còn lâu lắm, 20/8 là sinh nhật tôi.”

Tần Hiển gật đầu: “Vừa vặn lúc tôi tốt nghiệp, đến lúc đó em với tôi cùng đi chơi.”

“Đi đâu?” Tô Kiều hỏi.

Tần Hiển nói: “Em muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi đó.”

Tô Kiều cười, ngồi thẳng dậy, hai tay nắm chặt lấy tay phải Tần Hiển: “Cám ơn cậu, Tần Hiển.”

Tần Hiển cười cười, tay tay giơ qua, nhéo cằm cô một cái.

Món ăn lần lượt được bưng lên, Tần Hiển đều thử qua mỗi món một ít.

Tô Kiều hỏi: “Thế nào?”

Tần Hiển: “Không ngon bằng em nấu.”

Tô Kiều cười, “Đừng nói giỡn, cậu đây là người tình trong mắt hóa Tây Thi a, chỉ cần tôi làm, cái gì cậu cũng cảm thấy tốt.”

Tần Hiển ngẩng đầu, nhìn cô chăm chú, cười: “Có lẽ.”

Tần Hiển muốn một món quà đặc biệt, Tô Kiều nghĩ muốn đưa thiếu gia qua làng mỹ nghệ, tự tay làm một cái chén gốm tặng anh.

Mặc dù mới làm lần đầu, nhưng Tô Kiều vốn khéo tay, sản phẩm làm ra rất đẹp mắt.

Cô làm một đôi cốc tình nhân, một cái màu Lam, một cái màu hồng.

Tô Kiều ban đầu còn có ý tưởng vẽ hình dễ thương lên cốc, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là vẽ lên đó nhành hoa đào.

Thời điểm vẽ xong, Tần Hiển còn một mực cười nàng tục khí, Tô Kiều bị ai đó cười nửa ngày, mặt lạnh liếc anh, “Có bản lĩnh cậu đừng nhận quà này.”

Tần Hiển khuôn mặt nghiêm túc đáp: “Ừ tôi không có bản lĩnh.”

Tô Kiều bị chọc cười, giơ bút lên vẽ vào mặt anh, rồi rất lưu manh nắm cằm Tần công tử xem xét nửa ngày, cười nói: Bên này vẽ thêm một nét nữa, vừa vặn đối xứng nhau.”

Không đợi cô vẽ thêm, Tần công tử đã nhanh tay chộp được bú, nằm cằm cô, cúi xuống hôn.

Xung quanh có rất nhiều người, Tô Kiều vội vã đẩy anh ra, đè ép thanh âm: “Cậu chú ý chút đi, đang ở nơi công cộng được không?”

Tần Hiển nghiêng người, tay trái đỡ đầu, chăm chú nhìn Tô Kiều.

Cô đang cúi đầu, cầm bút lông, hết sức chuyên chú trang trí cặp cốc.

Ánh mắt anh rơi vào vành tai trắng nõn, hôm nay cô không đeo bông tai, đôi vành tai xinh xẻo, trắng ngần, điểm thêm lỗ khuyên nho nhỏ. Ánh đèn nghiêng nghiêng rắc thứ sáng vàng lung linh lên vai, lên tóc, lên đôi tai nhỏ xinh, khiến lỗ khuyên nho nhỏ giường như trong suốt.

Tần Hiển không kìm được đưa tay, chạm vào.

Mềm mềm, mịn mịn, sờ lên liền không nỡ buông tay.

Ánh đèn dìu dọi treo trên xà nhà bằng gỗ rội xuống, rơi xuống thân thể hai người như phát sáng.

Thời điểm hai người đứng bên nhau, thời gian như dừng lại, chậm chạp trôi qua ôn nhu, ấm áp. Tần Hiển cảm thấy giá như thời khắc này dừng lại vĩnh viễn thì tốt biết bao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui