Đồng Tâm FULL


Nửa đêm rời giường đi uống nước, ngoài ý muốn Thu Đồng Tâm ở phòng khách lầu hai đụng phải Thu Dật Mặc mới vừa về nhà.
Vừa thấy biểu tình thoả mãn kia của anh ấy với một thân âu phục hơi nhăn, Thu Đồng Tâm nháy mắt hiểu rõ: "Ai da...!đây là mới từ trên giường vị đại mỹ nữ nào bò xuống đây? Lúc trước cười anh không được, có phải là cười sai rồi không?"
Dựa theo tính tình thường ngày của Thu Dật Mặc, hơn phân nửa sẽ lạnh lùng mà liếc cô một cái sau đó trầm mặc mà chạy lấy người.
Ai ngờ lần này anh lại đột nhiên cười với cô một chút, trầm giọng nói: "Đêm mai về nhà ăn cơm."
"A?"
"Không phải vẫn luôn ầm ĩ muốn anh đích thân làm bữa cơm cho em sao? Ngày mai đừng hẹn ai, về nhà ăn, anh ba em cũng sẽ về."
"Má ơi! Cây vạn tuế ra hoa..."
Trù nghệ của Thu Dật Mặc vô cùng lợi hại.

Đây là điều mà Thu Đồng Tâm đã biết từ rất lâu rồi, nhưng cô cực kỳ hiếm khi có cơ hội được ăn đồ ăn anh làm cũng là sự thật.
Thu Đồng Tâm về nước hơn nửa tháng nay, cũng gào hơn nửa tháng, đến giờ đã không còn ôm hy vọng nữa, rồi đột nhiên khối băng to bự này lại chủ động nói nấu cơm cho cô ăn.
Chuyện khác thường tất có vấn đề!
Tuy rằng vẻ mặt của Thu lão đại vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng Thu Đồng Tâm vẫn có thể cảm thấy, gia hoả này dường như có chút xuân tâm nhộn nhạo.
Nhưng mà không đợi cô lên kế hoạch làm như thế nào để đem bí mật nhỏ Thu lão đại giấu trong lòng đào ra, thì sự thật cũng đã trần trụi mà hiện ra trước mắt cô.
Ngay khi còn ở Anh, Thu Đồng Tâm bởi vì người anh ba chưa bao giờ nghiêm túc yêu đương kia tuyên bố quen bạn gái mà khiếp sợ không thôi, đối với người phụ nữ có thể bắt lấy anh ba mình càng tràn ngập tò mò.
Vì thế Thu Đồng Tâm thông qua tất cả con đường trên mạng, tra xét ra nhà biên kịch tiểu thuyết Tả Ninh.

Không thể không thừa nhận, cô còn rất bội phục mẫu phụ nữ dốc sức làm việc, tự dựa vào đôi tay mình như thế này.
Ít nhất, cô cảm thấy cô ấy còn giỏi hơn cô, tiểu thư phú nhị đại người vẫn luôn duỗi tay xin tiền.

Cho nên sau khi về nước cô vẫn luôn tìm cơ hội muốn đi đoàn làm phim, nhìn xem mỹ nữ biên kịch kia như thế nào thuần phục được anh trai đạo diễn của cô.

Đáng tiếc việc công ty quá nhiều, cô vẫn luôn không có thời gian.
Kết quả, hôm nay chuẩn bị về nhà ăn cơm với hai ông anh, Thu Đồng Tâm trùng hợp mà quen Tả Ninh, lại còn tự cho là vui mừng ngạc nhiên đem Tả Ninh dắt về nhà.
11
Rồi sau đó, Thu Đồng Tâm cư nhiên không cẩn thận nghe được anh ba nói với anh hai một câu: "Anh làm xong lại để cô ấy uống thuốc? Lần trước là anh, lần này vẫn là anh.

Anh không biết thuốc kia rất có hại cho cơ thể sao?"
Trong nháy mắt, Thu Đồng Tâm cảm giác trong đầu một thứ gì đó, bùm bùm nát đầy đất.
Tuy cô là loại người không có tam quan gì đó, cũng nhất thời cảm thấy hai ông anh này của cô, quả thật là vô cùng bưu hãn như nhau.

Đương nhiên, vị chị gái nhỏ Tả Ninh mà cô cho rằng thanh thuần lại ôn nhu kia cũng làm cô phải lau mắt mà nhìn.
Quả nhiên vẫn là cô còn quá trẻ mà!
Nhìn quan hệ phức tạp của hai nam một nữ bên bàn ăn kia, Thu Đồng Tâm rất muốn hỏi một câu: 'Em đây về sau nên gọi là chị dâu hai hay chị dâu ba?' Bất quá đón nhận ánh mắt sắc bén của Thu lão đại, cô vẫn không dám mở miệng.
Loại này thời điểm, giữ mạng quan trọng!
Nhưng cô thật đúng là chưa từng thử làm bạn giường với cả hai anh em như này, ngẫm lại cảm thấy có chút kích thích, có lẽ sau này có thể thử xem.
3
Nhiếp Thành là con một, anh hai của Bạch Tấn đã kết hôn.

Xem ra cô còn phải tìm thêm mấy người bạn giường mới có thể chơi loại trò chơi kích thích này.
Trong lúc suy nghĩ của Thu Đồng Tâm bay đầy trời, ngoài cửa truyền đến một tiếng vang.

Cha già mấy trăm năm không về nhà nhà của cô vậy mà cũng đã trở lại.
Nhưng lực chú của cha già Thu Quốc Bình vẫn luôn ở trên người Tả Ninh: "Cô là...!bạn gái của Tiểu Bạch?"
"Thu chủ tịch nghĩ sai rồi, tôi và Thu Dật Bạch đã chia tay."
Tả Ninh nói, mỗi một từ đều rõ ràng mà truyền vào lỗ tai Thu Đồng Tâm, nhưng cô vẫn không có bất cứ cảm giác gì.

Hết thảy, kỳ thật cũng là trong dự đoán của cô.
Cho nên nha, cái gì mà tình yêu? Quả thực đều là chó má!
Còn may là cô trước nay đều không theo đuổi thứ này.
Như vậy cũng nên cho người có ý đồ theo đuổi cô cái đáp án để tỉnh táo lại rồi.
Lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Tấn, Thu Đồng Tâm đắc ý mà cười cười: "Bọn họ chia tay rồi, anh thua."
Bên kia Bạch Tấn hiển nhiên sửng sốt một chút, thanh âm trầm thấp: "Chờ anh trở lại."
Chờ anh trở về có thể làm cái gì đây?
Thu Đồng Tâm không khỏi cười khẽ lắc đầu, lão Bạch này muốn giống Nhiếp Thành, tự bản thân tìm ngược sao?
"Gọi điện thoại cho ai?"
"Lão Bạch đó!" Đối với dò hỏi của Thu Dật Bạch, Thu Đồng Tâm trả lời đến cực kỳ sảng khoái, "Anh ấy nói, đến anh ba cũng đã bắt đầu chính thức quen bạn gái rồi, thì tình cảm của em cũng nên thay đổi.

Em với anh ấy đánh cược, nói các người nhất định là không lâu dài.

Xem đi, vẫn là em hiểu biết anh nha, anh ba~"
Thấy Thu Dật Bạch ngồi giận dỗi, Thu Đồng Tâm dứt khoát vui sướng mà ngân nga, lắc mông chuẩn bị về phòng.

Ai ngờ mới vừa đi hai bước đã bị Thu Quốc Bình gọi lại.
"Con với thằng nhóc nhà họ Bạch kia sao lại thế này? Thật sự đang quen nhau sao?"
"Không có nha." Thu Đồng Tâm đối với vẻ mặt nghiêm túc của ông nhún nhún vai, "Chúng con chỉ là quan hệ bạn giường lâu dài thôi."
"Vậy giáo sư đại học lúc trước của con đâu? Còn có người bị chụp lén ở sân bay kia?"
Người ở sân bay bị chụp lén? Nói thực ra Thu Đồng Tâm nhất thời thật đúng là nghĩ không ra ai, bất quá đáp án đều giống nhau: "Cũng là bạn giường cả thôi!"
"Vô liêm sỉ! Mày là một đứa con gái không học cho tốt, cả ngày lêu lổng với đàn ông ngoài đường, ra cái thể thống gì?"
"Học cho tốt?" Thu Đông Tầm không giận mà cười, vẻ mặt 'ba đừng đùa con' nhìn ba mình: "Con học ai đây? Là học với ba, người mỗi ngày mang một người phụ nữ khác nhau đi khách sạn, hay là học với mẹ người tuỳ thời tuỳ lúc đổi tiểu bạch kiểm?"
2
Những lời này không thể nghi ngờ là đã khiêu khích quyền uy của người làm chủ gia đình Thu Quốc Bình.

Bên cạnh Thu Dật Mặc và Thu Dật Bạch đều im lặng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn sắc mặt ông càng ngày càng xanh mét.
"Ba thân yêu của con ơi, có một chuyện người cần phải rõ ràng." Thu Đồng Tâm dáng vẻ như nói lời thấm thía, "Ở Thu gia chúng ta, không có cái gì gọi là luân lý đạo đức, hay là lễ nghĩa liêm sỉ, cái gọi là tình yêu, hôn nhân, trách nhiệm, càng con mẹ nó tất cả đều là vô nghĩa!
Ba cũng không nghĩ tam quan méo mó của ba anh em chúng tôi là ai mang cho? Cho nên nha, cha già à, đừng dùng cái bộ dáng mà ba không có tới giáo huấn chúng tôi.

Ba anh em chúng tôi cho đến bây giờ ngoài sinh hoạt cá nhân có chút loạn ra, những cái khác còn có thể giống người bình thường thì ba và mẹ già nên thắp nhang cảm tạ rồi.
1
Ba muốn nói cái gọi là 'học giỏi' gì đó, thì ba càng nên vui vẻ.

Bởi vì ba chúng tôi đều được chân truyền từ Ba và Mẹ đấy.

Chẳng qua là so ra vẫn kém Ba một chút.

Đó là ánh mắt chọn người của Ba thấp.

Ba là bụng đói ăn quàng, đàn bà nào cũng đều dám nuốt.
Còn hai anh trai này của tôi sao, yêu cầu đối với phụ nữ rất cao.

Còn đối với tôi, Ba càng nên thấy may mắn, đời này tôi ngủ với đàn ông, có thể đếm trên đầu ngón tay thôi, bởi vì tôi sợ nếu không kén ăn, tôi sẽ bị căng chết!"
Thu Quốc Bình sớm đã tức giận đến nói không nên lời, Thu Đồng Tâm lại nhìn như không thấy, ngược lại nhìn hai anh trai đắc ý mà nhướng mày, sau đó ưu nhã mà xoay người, dẫm giày cao gót lên lầu.
Nhiều năm khắc khẩu đã làm cô luyện được bản lĩnh cho dù kẻ địch tức giận như thế nào cô đều một chút cũng không giận.

Ở điểm này, đoán chừng toàn bộ Thu gia cũng chưa có người nào so được với cô.
Nếu muốn hỏi cô sao có thể bình tĩnh như vậy, đại khái chính là nghĩ thông suốt, cái nhìn nhạt nhoà, cũng không hề có mong chờ xa xôi vô vọng.
Sinh ra trong gia đình như vậy, ôm ưu thế ông trời cho làm phú nhị đại ăn nhậu chơi bời đều không lo không tốt sao? Dựa vào quan hệ gia đình lên làm Tổng giám đốc Tinh Tinh, làm đời này của mình đều là cẩm y ngọc thực không tốt sao?
Còn phải ôm mơ ước xuân thu đại mộng về gia đình ấm áp phụ từ mẫu ái làm gì?
Thật buồn cười!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui