Tiền Tư Ý cũng nhìn thấy Thu Đồng Tâm nên chủ động đi tới chào hỏi cô: "Thu tiểu thư."
"Chị dâu cần gì phải khách khí như vậy chứ? Gọi tôi Đồng Tâm là được rồi."
Cũng may ngày hôm qua dã chiến với Dương Cảnh Diệu thanh âm cô rất nhỏ, cách vách quậy ra động tĩnh lớn như vậy khẳng định không nghe được, nếu không giờ phút này biểu tình Tiền Tư Ý đoán chừng sẽ rất xuất sắc.
Tuy rằng Lão Bạch với người anh trai này dù là ngoài mặt hay trong lòng gì cũng là bất hoà, nhưng Thu Đồng Tâm vẫn cười ngọt ngào với Bạch Dương: "Chào anh Bạch Dương."
Bạch Dương mỉm cười nhàn nhạt gật đầu, nhưng sao anh cảm thấy cái loại ánh mắt và ý cười này của Thu Đồng Tâm tự dưng có chút gai người.
"Anh Bạch Dương, hôm nay em vẫn đang tập một bài hát, gọi là cải xanh...!à ong mật nhỏ."
2
Thiếu chút nữa Thu Đồng Tâm đã buột miệng thốt ra chữ "Bông cải xanh", nhưng ba chữ này khịa quá rõ ràng.
Ngay cả cải thìa cũng không thể nói, dù sao ca từ nguyên bản chưa được cô chế lại cũng có vài câu phù hợp với người đàn ông này, lỡ như kích thích anh ta làm anh ta trở nên tàn nhẫn thì sao?
"Hai con ong mật nhỏ, bay đến trong bụi hoa...!ừm, chính là bài này, rất dễ nghe." Thu Đồng Tâm đã nghẹn đến sắp chết rồi, ý tứ sâu xa cười cười hai vợ chồng trước mặt, rồi chạy mất dạng.
Bạch Dương và Tiền Tư Ý nghi hoặc liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi nhìn lại bóng dáng Thu Đồng Tâm rời đi, hai mặt ngơ ngác.
Vị Thu đại tiểu thư này không phải là có bệnh chứ?
1
Tìm một góc ít người ăn chút điểm tâm ngọt, Thu Đồng Tâm thảnh thơi dựa vào tường nhìn hết thảy động tĩnh của đám người phía xa xa.
Rất nhanh, lại thêm một vai chính xuất hiện.
Phùng Lại Chi đã hơn 50 tuổi cùng lên sân khấu với cha của Tiền Tư Ý, Tiền Đào Nhạc.
Thu Đồng Tâm từ chỗ Dương Cảnh Diệu biết được, chủ tịch tập đoàn Thịnh Cạnh Tiền Đào Nhạc có hai phụ tá đắc lực bên người, đều là người đã cùng ông ta dốc sức gây dựng sự nghiệp cho tới bây giờ.
Cho nên đối với tập đoàn Thịnh Cạnh, cũng có thể xem như ba người này đồng sở hữu.
Phùng Lại Chi là một trong số đó, hơn nữa bởi vì ông ta không có con, nên từ lúc nhỏ Tiền Tư Ý đã bị cha mẹ sắp đặt nhận ông ta làm cha nuôi.
Đáng tiếc quan hệ cha nuôi vốn nên là đơn thuần, cứ như vậy mà biến thành cái loại cha nuôi bị miệng đời khinh bỉ.
Dáng người Tiền Đào Nhạc mập mạp, cái bụng bia kia không dấu đi đâu được, cơ mặt cũng nhão.
Phùng Lại Chi bên cạnh ông ta dáng người chăm sóc đúng cách, cả người nhìn trẻ hơn ông ta những mười mấy tuổi.
Thực ra dáng người và bề ngoài của Phùng Lại Chi như vậy là nổi bật hơn đa số những ông chú có tiền cùng lứa, có thể hấp dẫn sự ái mộ của những cô gái nhỏ cũng vô cùng bình thường.
Mà với thân phận của Tiền Tư Ý, ở bên ông ta cũng chưa chắc là vì tiền.
Cho nên, chẳng lẽ bọn họ là tình yêu thật sự?
Thu Đồng Tâm nhìn Tiền Đào Nhạc, lại nhìn Bạch Dương, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đồng tình ai.
Đến tột cùng là con gái rượu yêu chiều hai mươi mấy năm bị bạn tốt cùng tuổi mình phỗng đi thảm hại hơn, hay là cô vợ yêu kiều xinh đẹp cưới ba năm bị một ông già ngay cả dáng người hay giá trị nhan sắc gì cũng không bằng mình ngủ thảm hại hơn?
3
Má ơi, thấy thế nào việc này cũng là một mảnh huyết nhục mơ hồ, chậc chậc!
Ngay lúc cô đang tưởng tượng đến các tuồng cẩu huyết có khả năng xảy ra, thì Tiền Tư Ý đã kéo Bạch Dương đi chào hỏi hai ông già.
"Ba, cha nuôi."
"Ba, chú Phùng."
Dưới sự nín thở ngưng thần, Thu Đông Tâm cũng nghe được thanh âm của hai vợ chồng này.
Bạch Dương vậy mà không gọi cha nuôi như vợ mình sao? Nếu như gọi, thì chơi mới càng vui đấy.
Cũng không biết có phải là do trong lòng đã biết cái bí mật kia, nên giờ phút này Thu Đồng Tâm cảm thấy ánh mắt giao lự giữa hai "cha con" Tiền Tư Ý và Phùng Lại Chi cứ ái muội như thế nào ấy.
Đứng chung một chỗ với Phùng Lại Chi, ưu thế của Bạch Dương càng rõ ràng, thân hình cao gầy cân xứng hơn, gương mặt kia so với ông ta càng soái hơn không chỉ là mấy cấp bậc, còn trẻ hơn ông ta hai mươi mấy tuổi.
Nếu như muốn nói là có tiền, Bạch Dương thân là người thừa kế tương lai của Bạch gia cũng tuyệt đối không có khả năng bại bởi Phùng Lại Chi.
Cho nên đến tột cùng là vì sao anh ta bị đội nón xanh?
Thu Đồng Tâm không tự giác mà phóng ánh mắt tới hạ bộ của Bạch Dương.
Đứng như vậy bên dưới quần tây hơi rộng căn bản nhìn cũng không ra cái gì.
Nhưng nếu như nơi đó của anh ta đúng là không được, vậy thì cũng có thể giải thích vì sao Tiền Tư Ý ngoại tình.
1
Dù sao đối với người có tính dục cao như Thu Đồng Tâm, nếu để cô cả đời thủ tiết vì một người đàn ông "không được", vậy còn không bằng chết đi cho rồi.
Nhưng theo như ngày hôm qua nghe được ở góc tường WC, ông già Phùng Lại Chi kia cũng không lợi hại bao nhiêu nha.
Tuy không đến mức một giây đã bắn, nhưng so với Dương Cảnh Diệu thì kém xa.
Hơn nữa dù không tính so với người chất lượng siêu tốt như Dương Cảnh điệu, chỉ cần tuỳ tiện so với một người đàn ông trẻ tuổi bình thường, Phùng Lại Chi cũng vẫn thua.
Má ơi! Ngay cả Phùng Lại Chi mà cũng không bằng, vậy Bạch Dương cũng quá thảm rồi? Chẳng lẻ thật sự là không lên được?
Mà sao cô lại đồng tình anh ta như vậy chứ?
Lại cảm giác được ánh mắt nóng rực một lần nữa, Bạch Dương giương mắt nhìn lên, nhìn thấy đó là nụ cười kỳ quái trên mặt Thu Đồng Tâm, có chút vui sướng khi người gặp hoạ, thậm chí có chút...
Đáng khinh?
Lúc ý thức được cô gái ấy nhìn chằm chằm chính là bên dưới của mình, thân mình anh ta càng chấn động, theo bản năng mà xê dịch bước chân, để người bên cạnh ngăn cách tầm mắt của cô.
"Con rể của Chủ tịch Tiền hình như là con trai lớn nhà họ Bạch phải không? Thật là tuấn tú lịch sự."
"Đúng vậy.
Tôi nghe nói vị Bạch đại công tử này cũng là một kỳ tài thương nghiệp hiếm có, thủ đoạn tàn nhẫn đó."
"Còn không phải vậy sao, mọi người chắc là không biết người em trai kia của anh ta, bị chèn ép đến nỗi không hề có sức phản kháng."
"Chính là đứa con riêng kia? Trời! Cái loại mặt hàng không biết xấu hổ này, bị đánh chết mới tốt ấy.
Con trai của tiểu tam sinh còn muốn cướp gia sản, bản thân không lên nổi mặt bàn, mất mặt xấu hổ!"
"Đáng tiếc thằng con riêng đó vẫn mặt dày mày dạn ở Bạch gia không chịu đi, còn mơ mộng hão huyền muốn đuổi con trai trưởng đi để kế thừa gia nghiệp.
Thật là không biết lượng sức, loại người vô sỉ này nên ra đường bị xe đâm chết cùng với người mẹ không biết xấu hổ kia."
Nghe lời bàn tán của đám người bên cạnh, ánh mắt Thu Đồng Tâm bỗng sắc bén.
Cô đột nhiên thẳng người nâng ly rượu ưu nhã đi qua, hơi mỉm cười hỏi một người trong đó: "Xin hỏi, có thể cho tôi mượn ly rượu này dùng một chút không?"
Người đàn ông kia hơi sửng sốt, nhưng thấy là một mỹ nữ trẻ dáng người nóng bỏng lập tức cười cầm ly vang đỏ trong tay đưa tới.
"Cảm ơn." Cười ngọt ngào với hắn một cái, Thu Đồng Tâm đột nhiên động tay, hất hai ly rượu trong tay ra ngoài.
2
Mỗi người một ly, vừa vặn đủ.
Hai gã đàn ông bị tạt rượu tức khắc giận dữ rống lên: "Cô mẹ nó có bệnh hả?"
Động tĩnh bên này nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
"Đúng vậy, tôi chính là có bệnh." Thu Đồng Tâm tiếp tục mỉm cười, "Tôi nói loại người vô sỉ không biết lượng sức như các người, tự cho mình là lên được mặt bàn, ở chỗ này thật là làm mất mặt xấu hổ đấy."
Hai người này nháy mắt cũng hiểu được cô vì cái gì mà đến.
Tuy rằng đuối lý trước, nhưng một người trong đó vẫn tức giận: "Tôi nói ai liên quan cái rắm gì đến cô? Muốn xen vào việc người khác à?"
"Tôi thích xen vào việc người khác đấy, làm sao?" Thu Đồng Tâm nhún nhún vai.
"Trước khi tới đây, người lớn trong nhà vẫn luôn dạy tôi, nói mọi người đều là chỗ bạn bè làm ăn, tôi là lớp trẻ, nên học hỏi các vị đi trước thật đàng hoàng.
Đáng tiếc thật, mỗi người ở đây không phải ai cũng đáng để kết giao để tôn kính.
Có một số người, sống nhiều năm như vậy m, cũng sắp xuống mồ rồi mà vẫn không hiểu đạo lý làm người."
1
Có nhiều người vây xem như vậy, hai người trung niên kia ngược lại bị coi nói đến mặt đỏ bừng, không có lực cãi lại, ngay cả những người khác vừa rồi hít drama chung với bọn họ cũng đưa mặt nhìn nhau, không tiện mở miệng nói cái gì.
Đem ly rượu nhét mạnh vào trong tay người đó, Thu Đồng Tâm nhếch môi cười: "Tặng hai vị lớn tuổi này một câu nha, không có bằng chứng mà dễ dàng tin vào lời đồn, còn khua môi múa mép nói xấu sau lưng người khác, đó là vô cùng thấp kém."