Đông Thành


Vì kỳ thi cuối học kỳ một sắp đến nên đám học sinh ai nấy cũng đều nơm nớp lo sợ.Dương Khang không giống Hạ An là có thói quen ở lại trường học thêm.

Nên phần lớn việc trao đổi đều diễn ra trên mạng bằng cách chụp bài hoặc gửi hội thoại.Kỳ Dương thì khác.

Trong khi ai nấy cũng đều đang lo chuẩn bị cho thi cử thì anh vẫn đều đặn tập bóng rổ song song với việc ôn tập.

Do vậy anh luôn đề nghị giúp đỡ Hạ An nếu cô muốn anh kèm.“Anh nghĩ từ giờ em nên qua chỗ phòng trên thư viện nhỏ học chung với anh.

Tạm thời đừng ra chỗ hay ngồi nữa.”“Tại sao?”Hạ An cảm thấy kì lạ khi anh nhắn tin như vậy.Sau đó, Kỳ Dương gửi cho cô một vài tấm ảnh ai đó đã chụp lén cô mấy ngày qua rồi đăng lên vài nhóm trên mạng.

Hạ An nhìn thấy hết sức hoang mang và ngạc nhiên.

Ai lại rảnh làm ba chuyện này chứ?“Anh nghĩ nên cho em biết dù em sẽ cảm thấy không thoải mái.

Chỗ anh không ai dám làm vậy nên sẽ tốt cho em hơn.

Với lại anh cũng muốn hai đứa mình học chung.”Lúc lên trên phòng Kỳ Dương, Hạ An chợt suy nghĩ nói ra một chuyện:“Tại sao mình không nói thẳng ra là tụi mình không phải mối quan hệ đó? Như vậy có khi họ sẽ không làm mấy chuyện ghép đôi này nữa.”Kỳ Dương đang cất mấy cuốn sách lên kệ thì bỗng hơi khựng người lại khi nghe thấy cô nói vậy.

Nhưng anh nhanh chóng vui vẻ quay đầu lại giải thích cho cô:“Dù em có nói hay giải thích thì những người đó vẫn sẽ luôn ngoan cố với suy nghĩ của họ thôi.

Với lại anh không thích lên tiếng về chuyện tình cảm của bản thân với người khác.”Hạ An nghe vậy cũng gật đầu thấy đúng.“Anh chỉ sợ người khác làm gì không tốt với em thôi.

Chứ bản thân anh không quan tâm lời bàn tán của người khác về mình.

Em cũng nên thế.”“Dạ em biết rồi.”“Anh coi sơ mấy chương hoá cái rồi mình cùng ôn môn Anh nhé?”“Ừm!”“Em cứ thoải mái thời gian ôn đi.


Hết bus thì anh chở em về.

Còn nếu đói bụng thì anh đặt đồ cho hai đứa.

Đừng lo.”Hạ An cô nghe xong mấy câu này tự dưng thấy cảm động.

Kỳ Dương anh cứ như thế này mãi liệu cô sẽ vì anh mà rung động không? Cô cũng không dám nghĩ xa, có lẽ vì đơn giản trước mắt trong tim cô hiện tại đã có một người.Ngồi học được hơn một tiếng thì Hạ An bỗng dưng chạy xuống lầu kêu anh chờ tí trước khi cả hai cùng học Anh.Sau đó ít phút, Hạ An gấp gáp chạy lên lại với hai ly lục trà trân châu.

Kỳ Dương nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi bật cười thành tiếng:“Em tính trả công anh bằng ly nước này à?”Hạ An mỗi lần sau khi được anh chỉ bài hay phụ đạo đều cố kiếm gì đó nhỏ nhỏ gửi lại anh như để cám ơn.Hạ An vừa thở vừa cười, khuôn mặt bỗng chốc có phần ửng đỏ lên:“Bộ không đủ sao?”“Em cứ như vậy làm sao anh bắt em trả nợ được hả con bé này?”“Hả?”Kỳ Dương nghiêng đầu nhìn cô rồi nói giọng nửa đùa nửa thật:“Có cách nào để em dùng cả đời này trả nợ cho anh không?”Hạ An không biết là cố tình hay không hiểu ý tứ mà cũng hài hước đáp lại một câu:“Có! Trừ khi anh đầu thai làm ba em.”Tối lúc Kỳ Dương chở cô về nhà thì ba cô cũng đã về.

Hạ An ở nhà cũng có kể với ba cô về anh.

Thậm chí là còn nhắc đến nhiều hơn so với Ban Đông vì anh hay giúp cô học và mua đồ ăn trưa cho cô.“Này chắc là Kỳ Dương quá!”Ba cô ra cửa nói chuyện khi nghe thấy tiếng xe mô tô dừng đằng trước nhà.“Dạ đúng rồi ba.

Nay hai tụi con ở lại học nên về trễ.”Kỳ Dương cũng gật đầu chào.“Cháu tối ăn uống gì chưa? Nếu chưa thì ở lại ăn với nhà chú cho vui?”Anh chưa kịp mở miệng trả lời thì Hạ An quay sang mắt long lanh nhìn anh như thể kêu anh hãy ở lại ăn.“Xin lỗi chú tiếc quá! Mẹ cháu nhắn tin phải về ăn với nhà nên chắc phải để dịp khác rồi!”Kỳ thực anh cũng rất muốn ở lại.

Trông thấy vẻ mặt tiếc hùi hụi của Hạ An làm anh cũng động lòng đôi chút.Nhưng có điều gia đình anh rất quy củ, ăn tối là thời gian cả nhà họp mặt bên nhau sau một ngày đi học đi làm nên là thường bắt buộc phải có mặt.

Cơ bản vì anh về trễ hơn so với mọi hôm mà thời gian ăn cũng bị đẩy lùi.Tầm khuya, Kỳ Dương nhắn tin cho cô:“Hay để bù đắp cho hôm nay ngày mai em nấu gì mang lên cho hai đứa ăn đi.”Hạ An nãy giờ còn đang thấy tiếc vì anh chưa từng được cô đãi ăn đàng hoàng lần nào thì lại phấn chấn trở lại khi đọc tin.

Cô trả lời:“Được luôn!”Ở phía màn hình máy tính, Ban Đông chụp gửi cho cô một bức ảnh về đêm của Singapore.

Từ góc độ này có lẽ anh đang đứng ở một nơi rất cao.“Đẹp quá! Thành phố chỗ đó về đêm sáng đèn ghê!”Hạ An sau khi thấy tin liền nhanh chóng hồi đáp.“Em đã qua đây bao giờ chưa?”“Dạ chưa, em còn chưa từng ra khỏi nước mình nữa chứ nói chi ra nước ngoài.


Mà công chuyện anh sao rồi? Ổn không?”“À ông già anh kêu đi dự hội thảo doanh nhân trẻ với tiện qua coi tình hình làm ăn bên đây á mà.”“Ra là vậy.

Em tưởng có gì đột xuất.”“Ừm không đến nỗi.

Hôm nay em sao rồi?”Hạ An kể sơ sơ lại ngày cho anh nghe, đồng thời gửi cho Ban Đông xem mấy tấm hình chụp lén kia.Anh ở phía bên kia điện thoại nhìn thấy thì cặp chân mày chợt cau lại tỏ vẻ khó chịu.

Sau đó trấn an cô:“Lo thi nhé, đừng nghĩ gì nhiều.”Nói chuyện qua lại đến lúc cô ngủ.

Ban Đông bên đây từ từ đứng dậy nâng ly rượu bên cạnh lên nhấp một miếng, mắt nhìn xa xăm về phía trước như đang nghĩ ngợi điều gì.Từ dưới bể bơi trước mặt, có vài cô nàng châu Á nóng bỏng đang tiến lại về phía anh.

Họ vui vẻ đưa lời đường mật, Ban Đông chỉ cười xã giao rồi đáp lại vài câu.

Được một hồi thì trợ lý của Diệp Vương, Hà Khiêm, đến nhắc nhở cậu về phòng nghỉ ngơi sớm để chuẩn bị cho lịch trình ngày mai.Ban Đông trưng ra bộ dạng lười biếng, vẻ đào hoa đa tình lại hiện lên khi anh ngẫu nhiên choàng vai qua một cô gái rồi nói:“Còn sớm mà, anh đừng lo! Mai tôi không đi trễ được đâu.”Hà Khiêm thấy thế thì cũng không làm gì được hơn, chúc Ban Đông ngủ ngon một tiếng rồi lui đi.Anh ta không nói cũng đủ chán ngấy trong bụng cái cảnh đi nhắc nhở một tên thiếu gia vô lại không ham chuyện làm ăn gia đình như anh.

So sánh với Diệp Dương đang học hành rất chăm chỉ ở Mỹ mà tự thấy hổ thẹn cho Ban Đông.Mấy năm qua lão Vương luôn kêu anh nhờ người sắp xếp cuộc sống cho Diệp Dương.

Bên đây anh vừa phải phụ giúp ông lo chuyện làm ăn, một bên lại phải liên tục theo dõi và nhắc nhở Ban Đông.

Mọi chuyện cứ xoay vòng đến độ anh không kịp có thời gian để lo nghĩ cho chuyện cá nhân.Lúc Ban Đông tự ý đăng ký học ngành marketing bên hệ cử nhân âm nhạc, lão Vương đã rất bực mình.

Đáng lẽ theo sắp xếp anh ta phải học mấy ngành như quản trị kinh doanh hay tài chính, thương mại.

Nhưng khi đó Ngô Thái Hoa đã vội lên tiếng về việc tự do chọn lựa sở thích của con mình.


Bà thậm chí còn dọn ra ở riêng vì chán cảnh phải nhìn thấy lão Vương mỗi ngày.Hà Khiêm về đến phòng, day day thái dương đang phải căng não vì đủ thứ vấn đề phải sắp xếp.

Anh cảm thấy cuộc đời anh chưa bao giờ gặp gia đình nào phức tạp như gia đình này.

Tuy nhiên, anh lại mang ơn họ.

Bắt đầu với việc làm gia sư cho Ban Đông vào những năm cấp hai đến sau này được lão Vương trọng dụng.

Cuộc đời anh chưa từng nghĩ mọi thứ lại dễ dàng và mình được đãi ngộ tốt đến thế.Có điều, cái giá phải đánh đổi cho việc này lại chính là mối quan hệ của anh và Ban Đông cũng như thời gian dành cho chuyện riêng của anh, bao gồm cả gia đình và tình cảm.Hai người đã từng rất thân thiết và vui vẻ.

Nhưng rồi sau này mối quan hệ này lại trở nên đề phòng và gượng ép.

Trong ký ức của anh, Ban Đông là một cậu bé rất thông minh và tốt tính.

Có lẽ do nhiều biến cố gia đình đã khiến cho con người cậu thay đổi.Hà Khiêm dù chán việc phải theo dõi nhắc nhở cậu, nhưng trong thâm tâm lại luôn cảm thấy có lỗi với Ban Đông.

Anh không thể tiết lộ gì với anh về thông tin của Diệp Dương, cũng như luôn nói những câu mang đầy tính trách nhiệm để khuyên nhủ cậu.“Thì ra anh chọn ông ta”Ban Đông đã từng nói như vậy sau khi gặng hỏi từ anh về thông tin của đứa con còn lại không thành.

Cũng từ giây phút đó, Ban Đông thay đổi cách ứng xử với anh..Hạ An hôm nay đi học mang theo trên tay hai phần ăn cô tự chuẩn bị cho mình và Kỳ Dương như đã hứa.

Bình thường thì thứ tư Kỳ Dương sẽ mua đồ ăn rủ cô và Dương Khang ăn cùng, nhưng nghĩ lại cứ vậy hoài cũng ngại.

Dù cô nhiều lúc cũng cố mua nước hay đồ vặt lại cho anh nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ.

Nếu hôm nay Kỳ Dương ăn không chê thì cô sẽ thay phiên làm cho anh ăn.Đang đi vào cổng trường thì cô nhận được tin nhắn hẹn gặp của Ban Đông.

Anh ấy sau hai ba hôm vắng mặt cũng đã trở lại trường.Anh hẹn Hạ An ra khu vườn cẩm tú cầu trong trường rồi tặng cô một chiếc hộp nhỏ gói cẩn thận một cái cài áo hình trái tim.

Bên cạnh đó anh còn tự tay cài vào balo cô một cái ghim hình con gấu rất dễ thương.“Cho em”“Dễ thương quá, cám ơn anh nhiều!”“Em có vẻ thích thú với mấy đồ nhỏ nhỏ bình dân này nhỉ?”Hạ An cười tít mắt nhìn anh rồi gật gật.


Cô nghe thấy hai chữ bình dân thì trong lòng lại thấy rất thoải mái khi nhận đồ.Tiếng chuông báo hiệu giờ vào học reng lên, cô vội ôm nhẹ anh một cái rồi nhanh chân chạy về lớp.Ban Đông đứng đó nhìn theo bóng cô, cả người tự dưng dâng trào một chút xúc động khó tả.

Anh bỗng nhớ đến hình ảnh một người cách đây vài năm, cũng từng nhẹ nhàng ôm anh như vậy rồi hào hứng ôm giỏ chạy đi về phía xa.Hạ An ngây thơ không hề biết rằng một trong hai món đồ Ban Đông vừa tặng là món trang sức phụ tùng của một hãng thời trang cao cấp.

Cô thấy nó nhỏ nhỏ xinh xinh, có thể cài lên với đồng phục trường nên đã không ngần ngại đeo lên.Không phải mấy nữ sinh khác cũng hay làm vậy sao? Có người thì đeo đồng hồ, có người đeo vòng tay, có người trang trí balo với cả núi stickers rồi huy hiệu, hoặc là gắn lên mấy cục bông xinh xinh.Tư Anh trước giữa lớp phổ cập về thời khoá biểu thi sắp tới.

Còn Viên Mỹ thì đang chỉnh sửa lại bảng tin lớp về mấy thông tin quan trọng.Dương Khang nhìn theo điệu bộ cô nàng rồi giả vờ nhái lại với Hạ An.

Cô cố nhịn cười kiểu ẻo lả pha chút tưng tửng cậu đang diễn.

Nhưng chưa gì xong thì Viên Mỹ lại lườm cô một cái.

Thế là nụ cười chưa kịp nở đã bị sự đanh đá của cô ta làm cho dập tắt.“Biết gì không?”Dương Khang thì thầm đằng sau lưng Hạ An.“Chuyện gì?”“Con Viên Mỹ đó mới bị ông Phong Vũ lớp trên đá á!”Phong Vũ… Hạ An lục trong trí nhớ.

Hình như là hot boy khối trên của cô.“Thôi kệ đi chuyện tình cảm người ta.”“Thì nói cho cậu biết vậy thôi.

Mà còn một tin sốc liên quan đến cậu, nghe không?”Hạ An quay nhẹ một cái xuống nhìn, vẻ mặt kiểu hoang mang: Tin gì?“Cái nhóm ship cậu và Kỳ Dương sáng nay tự nhiên bay màu rồi.”Gì cơ! Không phải đùa đấy chứ? Hạ An nghe xong còn nửa tin nửa ngờ.Đến giờ ăn trưa.Kỳ Dương nhìn thấy hộp cơm mà cô chuẩn bị cho mình liền vui vẻ xoa đầu cô một cái nói lời cảm ơn.

Anh không chần chừ mà mở ra ăn một cách ngon lành, thậm chí miệng còn liên tục khen:“Quào nhìn dễ thương ghê!”Cắn được vài miếng thì Kỳ Dương lại bảo:“Ngon lắm! Cám ơn em nhiều nha An!”“Có gì đâu, anh muốn thì em lâu lâu làm cho anh cũng được mà.”“Nhớ nhé!”Bên đây Dương Khang mở điện thoại ra gõ tìm kiếm cho Hạ An coi.

Quả nhiên không sai! Nhóm đó đã mất tích trên mạng rồi.Cả cô và Dương Khang đều không hiểu vì sao, nhưng tự cảm thấy đây là chuyện tốt.

Bởi vì cái nhóm ấy ban đầu chỉ là lập ra đơn thuần như bao couple khác, nhưng sau đó nó lại hoàn toàn trở nên soi mói và đào sâu, đặc biệt là với Hạ An.Hạ An bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Tự cảm thấy như trút được một nỗi lo nào đó.

Thế là hôm nay cô lại có một ngày thoải mái bên cạnh hai con người này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận