Chương 9: MỘT MÌNH TRONG ÁC MỘNG ẢO ẢNH
81.
Sau một hồi nấu nướng thì cũng ăn xong cơm chiều, Tạ Thục thản nhiên mở miệng nói: “Hôm nay hai vị muốn ngủ ở đây sao?”
Đây đúng là câu mang ý đuổi khách. Lâm Hề lập tức khẩn trương nhìn Vô Song, chỉ sợ anh vì một câu nói bất hòa đó mà cãi nhau với mẹ cô, nào ngờ ánh mắt của anh lại nhìn Tô Tây, Tô Tây gật gật đầu, anh nói vắn tắt: “Không, giờ đi đây.” Nói xong thả đôi đũa xuống, đứng dậy liền rời đi, cũng không nói tạm biệt với Lâm Hề.
Kỳ thật trong lòng Vô Song rất tức giận, tính tình của anh như vậy…
Tô Tây đứng dậy hơi cúi đầu chào Tạ Thục, xem như nói lời từ biệt, sau đó đi theo Vô Song ra cửa. Thấy bọn họ ăn ý một cách kỳ lạ như vậy, trong lòng Lâm Hề không biết bị cái gì đè nặng mà buồn bã.
Tạ Thục nhìn Lâm Hề một cái: “Mẹ làm như vậy là vì để sau này con không bị uất ức.” Lâm Hề gật đầu, Tạ Thục lại hỏi: “Trên vai sao lại bị thương? Lại bỗng nhiên bị thương như vậy sao? Có cần đi bệnh viện không?”
“Không có việc gì, chỉ nhìn hơi đáng sợ chút thôi. Mẹ, con đi rửa chén đây.”
Nhìn theo bóng dáng con gái, Tạ Thục rất đau lòng, đứa con này từ nhỏ đã nhát gan, bây giờ lại thích một người như vậy, không biết đã chịu bao nhiêu uất ức. Ngày mai bà phải quay về công ty, chờ bà đi rồi… Tưởng tượng đến đó, Tạ Thục nhất thời cảm thấy không thể để con mình bên cạnh một người như vậy.
“Hề Hề, ngày mai cùng đi với mẹ có được không? Chỗ trường học bên này và công ty bên kia mẹ sẽ sắp xếp cho con.”
Lời này vừa nói ra, Lâm Hề suy nghĩ đến Vô Song và cái tủ đầy sách tham khảo của mình. Cô mang bao tay cao su rửa chén, đưa lưng về phía Tạ Thục nói:
“Mẹ, mấy ngày hôm trước con suy nghĩ rất nhiều, về tương lai vân vân, nghĩ như thế nào cũng không biết mình đi con đường nào sẽ là tốt nhất. Nhưng mà, lại cảm thấy không có con đường nào thích hợp bằng việc học tiếp cao học. Không phải bởi vì muốn chạy trốn hoặc chưa từng quyết định chuyện này, chính là bởi vì, muốn thử xem, trong lĩnh vực mà mình có sở trường nhất có thể đạt được thành công lớn nhất hay không. Mẹ có thể xem đây là phút bốc đồng của con cũng được, là rất khờ dại cũng được…” Lâm Hề cười cười, xoay người nhìn mẹ của mình. “Dù sao thì đã cố gắng lâu như vậy, chấp nhất lâu như vậy, phải nhìn đến kết quả kia mới được.”
Tạ Thục không có cách nào phản bác lời nói của con gái, trầm mặc hồi lâu, bà thở dài: “Là mẹ xa con quá lâu, cũng không hiểu hết về con rồi.” Con gái nhỏ của bà đã có sự kiên trì của chính mình. Tạ Thục cười nói: “Được, nói như vậy, mẹ cũng không phản đối. Nhưng cũng không được tiếp xúc nhiều với anh chàng kia. Tin mẹ đi, anh ta không hợp với con đâu.”
Lâm Hề gật đầu, vốn cô và Vô Song cũng chỉ đi chung với nhau trong một thời gian ngắn, chuyện này rồi cũng có lúc chấm dứt, bọn họ sẽ tự trở về thế giới của chính mình, ngay cả những hồi ức cũng sẽ biến mất, lại không thể gần nhau nữa.
“Hề Hề, cái gì trên tường vậy?”
Ở bên ngoài Tạ Thục hỏi vọng vào, Lâm Hề ló đầu nhìn ra phòng khách, là chữ ngày đó Tự Diễm mang cô đi đã đốt lên tường tạo thành, hẳn là chữ ở thể giới kia của Vô Song, Lâm Hề trầm mặc trong chốc lát, cười gượng nói: “Đó là tranh nghệ thuật…”
“Không đẹp.” Tạ Thục mỉm cười đưa ra lời bình: “Là tự con vẽ phải không, giống những bức tranh trước đây con vẽ lúc nhỏ.”
Lâm Hề ngẩn ngơ, ngạc nhiên mình mẹ mình: “Cái gì?”
“Lúc con còn nhỏ luôn thích vẽ những bức tranh như vậy. Nhưng từ sau khi hết bệnh thì không còn vẽ những văn tự như vậy nữa, cha con còn tưởng rằng con đã mất hết khiếu hội họa rồi chứ, nhưng dạng năng khiếu này không sánh bằng một thân thể khỏe mạnh. Không ngờ bây giờ vẫn còn vẽ mấy bức tranh như vậy…”
Sau khi nghe lời nói của Tạ Thục thì tai Lâm Hề ù ù, cô cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Bệnh mà Tạ Thục nói chính là trước đây cô bị bệnh tự kỷ, bởi vì quá nhỏ nên bây giờ không nhớ rõ mọi chuyện lúc đó. Nhưng mà, lúc nhỏ cô lại có thể viết ra chữ của thế giới kia, vô thức viết ra loại chữ đó…
Lâm Hề nhịn không được trong lòng phát lạnh.
82.
Trên mái nhà, vầng thái dương từ từ hạ xuống nơi chân trời, vẫn còn chút ánh chiều tà. Tô Tây hít sâu một hơi, sức lực trong thân thể bị áp chế lúc ban ngày đã sống lại, cô ta lấy một khối đá màu tím ra, rồi đưa pháp lực vào trong đó, hoa văn trên tảng đá vừa chuyển, tinh thạch trước ngực Vô Song liền hơi hơi tỏa sáng, trước ngực Vạn Tri còn hôn mê trong túi áo anh cũng tỏa sáng.
Khối tinh thạch Tứ Ly tặng Lâm Hề đang đặt trong túi áo cũng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Cùng lúc đó, ở một nơi mà bọn họ không biết, hoa tai hình đinh của Tự Diễm, mặt dây chuyền trên người Thanh Phong và Độc Linh đều sáng lên. Những người dự tuyển còn lại trên thế giới này đều nhận được tin tức của thế giới kia.
Ánh sáng màu tím lưu chuyển, tinh thạch của người dự tuyển bắn ra một luồng sáng, trước mặt bọn họ xuất hiện một bóng người mặc áo khoác màu đen viền vàng. Chiếc mũ thật lớn che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi môi tái nhợt, nhưng không ai dám nghi ngờ uy quyền của ông ta, tất cả đều đưa tay đặt lên vai đối diện, cúi đầu hành lễ: “Mộc Thư tôn giả.”
Sau khi Tô Tây hành lễ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy sắc mặt Vô Song không chút thay đổi, anh vẫn đứng đó, cũng không làm gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn ảo ảnh kia, không nói một lời.
“Nhóm dự tuyển chiến đấu vì vinh quang, đã lâu không gặp.”
Trong đại điện được tạo thành từ những khối đá màu đen, người đàn ông mặc áo choàng màu đen đứng ngay giữa đấy, giương mặt của ông đối diện với bước tường hiện lên hình ảnh của những người dự tuyển, nhẹ nhàng mở miệng: “Chắc là mọi người đã hiểu được nguyên nhân, trận tranh cử này đã đào thải một nửa dũng sĩ. Kế tiếp là con đường đầy chông gai.”
Một nửa còn lại…
Đúng lúc trong đầu Vô Song hiện lên cảnh tượng Đồng Lăng hồn phi phách tán, anh nhắm mắt lại, vuốt lại tất cả những tia cảm xúc.
Những lời nghi thức đã nói xong, Mộc Thư tôn giả ho nhẹ hai tiếng nói: “Các dũng sĩ, nguyện thành công.” Một câu cuối cùng, hình ảnh trước mặt mọi người biến mất, tinh thạch không hề sáng lên. Chỉ có tinh thạch màu tím trong tay Tô Tây còn lưu lại ánh sáng, Vô Song lẳng lặng nhìn chằm chằm Mộc Thư tôn giả.
Trong bức tường cao trong đại điện Hắc Thạch cũng chỉ để lại hình ảnh Vô Song. Ông không có đóng cánh cửa nối thông, hình như là im lặng chờ đợi Vô Song.
“Rốt cuộc muốn làm gì?” Lời Vô Song còn chưa dứt, chỉ nghe “Chi nha” một tiếng, là cửa tầng thượng bị đẩy ra, Lâm Hề chạy trốn thở hổn hển xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Mộc Thư tôn giả hơi cúi đầu chào Lâm Hề: “Chào cô.”
Lâm Hề ngơ ngác nhìn ông, cô không nhìn thấy rõ gương mặt kia, lại không biết vì sao có cảm giác rất quen thuộc, hình như đã gặp ở nơi nào đó. Cô cũng hơi cúi đầu: “Chào ông.”
Vô Song chau mày, giọng nói rất nghiêm túc: “Trả lời, ông đang mưu toan cái gì!”
Mộc Thư ho nhẹ hai tiếng, bất đắc dĩ mỉm cười ôn hòa nói: “Vô Song, chỉ cần biết chính mình nên làm cái gì thì tốt rồi.” Ông hơi xoay đầu, hình như đang đánh giá Lâm Hề. Lâm Hề có chút co rúm lại lui về sau một bước. Đôi môi tái nhợt của Mộc Thư tôn giả tạo ra một độ cung, sau đó bóng người dần dần biến mất. “Vô Song, ta chờ con trở về.”
Hình ảnh trên bước tường cao trong đại điện Hắc Thạch biến mất, Mộc Thư tôn giả ôm ngực ho nhẹ hai tiếng nói: “Tứ Ly, khối tinh thạch kia đã giao cho cô gái kia à?”
Tứ Ly từ sau cột đá đi tới, cười nói: “Đương nhiên, nhiệm vụ Tôn Chủ giao cho nên không dám chậm trễ.”
“Ừ, cũng là lúc để cho cô ấy nhớ đến một vài thứ.”
Tứ Ly cười nói: “Ai nha, làm cho chị dâu sợ hãi, không biết Song nhi sẽ đau lòng thành bộ dạng gì.”
Mộc Thư đi đến chỗ cao nhất trên đại điện, ghế đá cao lớn tượng trưng cho uy quyền tối thượng của Tôn Chủ, ông sờ sờ hoa văn điêu khắc trên tay vịn ghế đá, giọng nói vẫn dịu dàng như trước, nhưng trong lời nói hình như không có chút ấm áp nào: “Đối Vô Song mà nói, không có cảm tình mới là tốt nhất.”
83.
Ánh sáng của tinh thạch màu tím dần tiêu tán, Tô Tây đem nó cất vào trong ngực: “Lời của Tôn giả ta đã truyền hết. Vô Song, kết minh thư.” Tô Tây đưa cho Vô Song một quyển trục. “Đại diện cho anh trai tôi, Đọc tâm tộc thề, nguyện trung thành cho đến ngày tận mạng.”
Tôn giả? Lâm Hề kinh ngạc, vừa rồi chính là lãnh đạo của tổ chức, cũng là “phụ thân” của Vô Song ư… Nhưng mà… Lâm Hề day day trán, không hiểu sao cô lại cảm thấy quen thuộc với người kia, như là đã từng gặp qua…
Vô Song mở quyển trục ra, mới đọc hai dòng lông mày đã nhíu lại: “Tổ chức xảy ra chuyện gì?”
“Trước đây không lâu có không ít gia tộc cũng bị như vậy, bị bảy tộc Cận Vương liên thủ trấn áp. Bảy tộc đem gia tộc đó phân chia, bây giờ Đọc tâm tộc bị phụ thuộc thêm rất nhiều.” Trong giọng nói của Tô Tây không có nửa phần cảm tình. “Hai tộc đã kết minh lại có liên kết hôn nhân, đôi bên tự nhiên sẽ thẳng thắn với đối phương nhờ vào năng lực đặc thù của Đọc tâm tộc, vì vậy sẽ không giống tộc khác cần đến danh sách. Cuốn kết minh thư này, là thành ý của tộc tôi.”
Cái này coi như là… tài sản công chứng trước hôn nhân sao?
“Quả là một cái thành ý.”
Lâm Hề giật mình nhìn thấy Vô Song không chút do cắn ngón tay của mình rồi ấn dấu vân lên quyển trục. Cô phút chốc ngây người sau đó mới hiểu được, dấu tay này của Vô Song đã tương đương với việc đã cưới một nửa lão bà… Cô, là đang chứng kiến lễ đính hôn của hai người sao!
Không hiểu sao trong lòng có cảm giác trống rỗng, Lâm Hề ngây ngốc nhìn thẳng Vô Song. Như thể cảm giác được ánh mắt cô nóng rực, Vô Song quay đầu lại liếc cô một cái: “Ra đây làm gì?”
Lâm Hề giật mình hoàn hồn: “A, tôi nói dối mẹ đi mua đồ. Sau đó ra đây.” Logic trong lời nói của cô trở nên rất hỗn loạn, chậm chạp lấy tinh thạch màu trắng trong túi ra nói: “Bởi vì vừa tắm rửa xong, thấy hòn đá lần trước Tứ Ly tặng sáng lên… Ách, bây giờ lại không sáng.”
“Còn chuyện gì nữa?’’
Lời nói Vô Song lạnh nhạt, Lâm Hề tưởng anh hỏi cô, ý muốn đuổi khách. Cô lắc đầu đang cảm thấy mất mát thì lại thấy Tô Tây thản nhiên nói: “À, Tôn chủ bảo tôi lấy thân phận hôn thê của anh tới để xem xét.”
Lâm Hề kinh ngạc ngẩng đầu đã thấy Vô Song nhìn chằm chằm Tô Tây: “Ờ, quan trọng vậy sao?” Nói xong liền xoay mình trở về.
Anh đang hạ lệnh đuổi khách với Tô Tây…
“Xem đủ chưa?” Vô Song mắt nhíu lại: “Được rồi, tùy.” Nói xong liền thẳng hướng Lâm Hề: “Đi thôi.”
Lâm Hề cảm thấy đêm nay độ thông minh của cô không đủ dùng: “… Đi đâu?”
Vô Song chán chường liếc cô: “Chậc, không phải nói dối mẹ là đi mua đồ sao, đồ đâu? Nói dối còn muốn tôi giúp sao?”
Ý tứ của anh không phải là đang giúp cô đi mua đồ sao? Lâm Hề kinh ngạc nhìn Vô Song, đột nhiên cảm thấy người này trong tưởng tượng của cô cũng rất cẩn thận, thiện ý với anh cũng tăng lên nhiều.
“Quan tâm như vậy thật khiến người ta bất ngờ.” Sau lưng anh Tô Tây lạnh lùng lên tiếng.
“Ai bảo cô ngốc như vậy.” Anh túm lấy cánh tay Lâm Hề kéo sát: “Hôm nay bị ai đánh à? Sao càng ngày càng ngu ngốc vậy?’’
Lâm Hề rốt cuộc nhịn không được mở miệng phản kháng: “Ai ngu ngốc chứ! Chẳng phải cả ngày tôi đều bị anh chơi đùa sao!”
“Chơi đùa à.”
“Thật là…”
Hai âm thanh tranh cãi ầm ĩ trong hiên dần dần nhỏ đi, cho đến khi không nghe thấy.
Tô Tây ngẩng đầu nhìn ánh trăng trong màn đêm suy tư, dường như cất giọng thì thầm: “Vừa rồi, cô gái kia là tâm động đó…”
84.
Vẫn là con đường đi tới siêu thị nhỏ, nhưng mà đêm nay cả hai lại im lặng không ít.
Lâm Hề cười cười tìm chuyện để nói: “Cảm giác đã lâu không đi mua đồ cùng nhau rồi, nhỉ?” Thật ra cũng không đến vài ngày, nhưng mà không hiểu sao cô có cảm giác như đã rất lâu rồi. Lâm Hề lặng lẽ liếc mắt nhìn sang Vô Song đang đứng cạnh. Rõ ràng chẳng có gì đặc biệt, nhưng tâm tình của cô lại có chút kỳ lạ… Có suy nghĩ, muốn nắm lấy tay anh.
“Ừ.” Vô Song thản nhiên trả lời, sau đó không biết ánh mắt anh đang đuổi theo cái gì, đầu anh ngẩng dần lên để nhìn vào vật kia. “Đấy là cái gì?”
“Hả?” Lâm Hề nhìn theo ánh mắt của anh. “A, là đèn Khổng Minh.”
“Dùng để làm gì?”
“Dùng để cầu nguyện.” Lâm Hề đảo mắt, bỗng nhiên trở nên vô cùng hào hứng. “Cùng thả một cái đi, tôi muốn cầu nguyện!”
Vô Song quay đầu nhìn cô: “Chậc, cô còn nhỏ lắm hả? Đốt lửa thả cái đèn là có thể thực hiện nguyện vọng trong lời nói, vậy thì thế giới này đã sớm bị đốt sạch rồi.”
Lâm Hề một mực túm tay anh kéo đi: “Đây là nguyện vọng đặc biệt của tôi!”
Mua đèn trên quảng trường, châm lửa, Vô Song cầm khung đèn không nhịn được mà hỏi Lâm Hề: “Cho tôi biết cô ước cái gì được không?”
Hai tay Lâm Hề nắm phía dưới khung, hai bên mặt bị ánh lửa chiếu lên hồng nhuận, Lâm Hề nói: “Nguyện vọng của tôi là làm cho Vô Song tha thứ ẹ của Lâm Hề, mẹ Lâm Hề chỉ vì lo con gái của mình phải chịu khổ nên mới rất gay gắt, làm Vô Song bị oan. Thật có lỗi.”
Lâm Hề ôm lấy áy náy của mình mà mỉm cười, trong phút chốc Vô Song đã quên mất làm thế nào để di chuyển được ánh mắt.
“Vô Song, có thể thỏa mãn nguyện vọng này không?”
Trầm mặc một lúc lâu, Vô Song nhẹ nhàng buông tay: “Tôi mới không phải người bụng dạ nhỏ nhen như vậy.” Không bị trói buộc, đèn Khổng Minh chậm rãi bay lên. Chụp đèn ngăn cách giữa hai người một cái chớp mắt, khiến họ cũng không kịp nhìn thấy sự mềm mại trong mắt của đối phương.
Không khí quá mức hài hoà bỗng nhiên bị tiếng thét chói tai của một nữ sinh phá vỡ: “Quý Nhiên! Chúng ta chia tay!”
Nghe đến tên này, Lâm Hề vô thức giật mình, quay đầu nhìn lại. Vẻ mặt Vô Song bỗng chốc thay đổi. Thấy phản ứng này của Lâm Hề, chẳng biết tại sao anh nhịn không được mà nhíu mày lại. Hai mắt nhìn theo, chỉ thấy ở một góc của quảng trường, nữ sinh xoay người muốn đi, nam sinh vươn tay kéo cô lại bị hung hăng đẩy ra: “Cút!” Nữ sinh mắng xong, không chút do dự xoay người bước đi. Chỉ để lại Quý Nhiên bất động tại chỗ, vẻ mặt chán nản.
Lâm Hề ngơ ngác nhìn anh ta, đúng lúc Quý Nhiên ngẩng đầu. Trông thấy Lâm Hề, vẻ mặt anh ta phút chốc xấu hổ, sau đó vò đầu cười cười, vẫy tay với Lâm Hề chào tạm biệt. Lâm Hề cũng cười, vẫy tay ra hiệu.
Vừa quay lại thấy vẻ mặt Vô Song vẫn không chút thay đổi ngửa đầu nhìn trời, Lâm Hề cũng hướng theo ánh mắt anh nhìn lên trên: “Đèn Khổng Minh đâu rồi?”
“Không biết.”
Vô Song xoay người bước đi, vẻ mặt u ám làm cho người bên cạnh không dám nhìn lâu.
85.
Sắc mặt Vô Song quá mức âm trầm khiến Lâm Hề cũng không dám nói chuyện với anh cho đến khi mua đồ xong. Về đến nhà, Vô Song không nói câu nào quay đầu bước đi, Lâm Hề sợ mẹ đang ở trong phòng nghe thấy nên khẽ gọi một tiếng rồi kéo Vô Song lại: “Đêm nay anh ở chỗ nào?”
Nghe hỏi, Vô Song không nhìn cô mà ngoảnh đầu sang chỗ khác: “Nóc nhà.”
“Ở cùng với… Tô Tây sao?”
“Không sao đâu.” Vô Song không kiên nhẫn né tránh tay của Lâm Hề, xoay người hướng nóc nhà mà đi. Lâm Hề nghe tiếng bước chân của anh đang không ngừng hướng lên trên, trong lòng có chút mất mát nhưng lại không biết mình có cái gì mà mất mát. Cô tự vỗ vỗ mặt, mở cửa vào nhà. Lúc thấy chữ trên tường Lâm Hề mới nhớ ra còn có chuyện chưa nói với Vô Song, nhưng cái cớ đi mua đồ cũng không thể dùng lại lần nữa. Với lại… Vô Song với Tô Tây hẳn là có chút thời gian riêng tư ở cùng nhau.
Lâm Hề thở dài một tiếng, cùng mẹ ngồi trên sô pha xem tivi coi như có quan tâm, sau đó rửa mặt rồi lên nhà ngủ.
Gối mềm chăn ấm, Lâm Hề ôm chúng cọ cọ một hồi lâu, buông lỏng tất cả cảm xúc trong lòng, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt… Mới có mấy ngày nhưng cô đã mệt muốn chết rồi.
Tô Tây liếc mắt nhìn Vô Song đang ngồi ngoài cửa, không chút do dự mở miệng bình luận: “Giống như chó bị chủ đuổi ra ngoài cửa vậy.” Tô Tây không thèm nhìn ánh mắt chứa sát khí lạnh thấu xương của Vô Song. “Anh khẩu thị tâm phi như thế thật khiến tôi bất ngờ.” Rõ ràng quan tâm không ít còn cố ra vẻ lạnh lùng, rõ ràng đã sớm quyết định dành cả một đêm thủ vệ bên ngoài còn ra vẻ muốn đi lên mái nhà. Hôm nay Tô Tây nhìn Vô Song mà cảm thấy thật xa lạ.
Vô Song cười lạnh: “Tô Tây, điều bất ngờ của cô nhiều lắm thì phải.”
“Không, là bỗng nhiên trở nên nhiều lắm.” Vô Song trầm mặc, Tô Tây nói tiếp. “Tôn Chủ sẽ không thích sự thay đổi này của anh.”
“Ông ta thì cái gì cũng không thích.” Vô Song nhắm mắt nghỉ ngơi. “Ông ta chỉ thích quyền thế.”
Tô Tây cũng không nhiều lời, nói xong liền hướng nóc nhà mà đi. Mấy ngày nay bọn họ chưa trở về, mỗi ngày cô đều ở trên nóc nhà cũng đã thành thói quen.
Vô Song ngửa đầu tựa trên cửa sắt, nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh có thể nghe thấy tiếng tắt đèn trong phòng, tiếng bước chân lê trên sàn nhà của mẹ Lâm Hề đi qua, tiến vào phòng ngủ, đóng cửa. Hôm nay cô gái ngu ngốc kia cuối cùng có thể ngủ an ổn rồi, mấy hôm trước ăn ngủ bên ngoài anh còn nghe thấy âm thanh trằn trọc của cô…
“Hề Hề!” Phòng trong bỗng nhiên truyền ra tiếng kêu kinh hoảng của Tạ Thục. “Hề Hề làm sao vậy! Tỉnh, tỉnh!”
Vô Song mở mắt, đang định phá cửa vào thì nghĩ đến mẹ Lâm Hề vẫn còn ở trong, anh nhướng mày, tặc lưỡi xoay người chạy lên nóc nhà. Bên trên Tô Tây còn chưa ngủ đã nghe thấy cửa lớn tầng sân thượng “ầm” một tiếng bị đá văng. Vô Song nhìn cũng không nhìn cô một cái, thả người theo mái nhà nhảy xuống, giống như mèo nhẹ nhàng, vô thanh vô tức từ ban công tầng sáu đi vào nhà.
Tạ Thục đang vội vã tới phòng khách lấy điện thoại chợt thấy sau gáy đau xót, cả người vô lực ngã xuống ngất xỉu. Vô Song thuận tay đỡ lấy bà, đỡ bà lên sô pha sau đó bước nhanh vào phòng Lâm Hề.
Đèn phòng ngủ còn đang bật, chỉ thấy sắc mặt Lâm Hề tái nhợt, đầu đầy mồ hôi nằm trên giường. Cả người cô run rẩy, miệng vô ý thức nỉ non ra những câu khó để có thể nghe thấy. Vô Song ngồi bên giường vươn tay chạm vào trán Lâm Hề, nhưng cách sau lớp bao tay anh chẳng cảm nhận được gì cả.
“Chậc!” Vô Song vươn tay kéo bao tay ra tùy ý vứt một bên, hiện ra mu bàn tay trắng nõn có một cái ấn ký lục giác màu đỏ sậm bên trên vô cùng bắt mắt. Đó là thứ mà anh rất không muốn nhìn thấy trên người mình, nhưng hiện tại anh lại không rảnh để ý đến nữa. Ngón tay thon dài của anh chạm lên cái trán lạnh lẽo đến doạ người của Lâm Hề, làn da trên lòng bàn tay anh đã lâu không dùng đến nay lại cùng làn da khác đụng chạm, cảm giác kì lạ này làm cho trong lòng Vô Song có mấy phần dị động, nhưng rất nhanh đã bị anh áp chế xuống.
Tô Tây cũng từ lối ban công đi đến, liếc mắt nhìn Lâm Hề một cái, lãnh đạm nói: “Là Yểm Ma.”
Vô Song vỗ má Lâm Hề hai cái, hoàn toàn không có tác dụng. Hắn nhíu mày nhưng thanh âm vẫn trầm ổn: “Tên kia thích nhất là giở trò trong mộng của người khác, nhưng pháp lực của hắn không truyền được xa, khẳng định hắn vẫn ở xung quanh đây, đi tìm hắn ra.”
Tô Tây lắc đầu: “Vô Song, ngươi đã quên rồi. Trong khi cạnh tranh dự tuyển, người ngoài không thể nhúng tay.”
Vô Song ngẩn ra, dường như lúc này mới nhớ tới cái quy củ này, suy nghĩ của anh vừa chuyển, bỗng nhiên từ đâu đem Vạn Tri ra. Giống như món đồ chơi của con trai, hắn gắt gao từ từ nhắm hai mắt, ngủ giống như chết. Vô Song không chút thương tiếc dùng sức sờ: “Giả chết, sẽ không mở mắt ra được nữa đâu.”
Vạn Tri gần như cùng lúc vì câu này mà mở mắt: “Tử… Tử Thần tha mạng!”
“Yểm Ma ở đâu?”
“Kề bên này.”
“Nói rõ!” Vô Song mắt nhíu lại, lực đạo trên tay tăng lên: “Chết, hay là nói?”
Hai má Vạn Tri vì thiếu khí mà đỏ lên, hắn vội vàng kêu: “Tha… tha mạng, ta thật sự chỉ biết như vậy. Vị trí cụ thể, ta thật không rõ ràng lắm…” Vạn Tri cũng không phải có vạn năng, đối với hành tung người khác hắn cũng chỉ biết một cách đại khái.
Vô Song trầm tư chớp mắt một cái: “Phương thức cùng Tự Diễm liên lạc lúc trước còn không?” Lúc trước khi Tự Diễm cùng Vô Song tỷ thí ở nhà xưởng cũ, chính vì tên này truyền âm đến tai Tự Diễm mới khiến hắn thiên tân vạn khổ đuổi tới rừng rậm phía nam. Lúc đó bọn họ chưa nối lại liên lạc nhưng lại liên lạc được với Tự Diễm.
“… Không dám chủ động cắt đứt liên hệ, nhưng chẳng biết Viêm Hỏa có cắt đứt hay không.”
“Bảo hắn trở lại đây.”
Tô Tây ở bên cạnh khẽ nhướng mày: “Vô Song, muốn bắt tay với bộ tộc Viêm Hỏa sao? Tự Diễm kia cũng không phải nguyện thần phục anh.”
“Có biện pháp có thể uy hiếp hắn.” Tô Tây theo bản năng muốn đọc suy nghĩ trong lòng Vô Song, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Vô Song ngăn lại. “Việc cạnh tranh dự tuyển, không được nhúng tay vào, cũng đừng biết quá nhiều.”
Tô Tây gật đầu, không hờn giận chút nào: “Nói đúng. Một khi đã như vậy, tôi đi trước.” Nói xong, thân hình chợt lóe, dứt khoát nhanh chóng bỏ đi.