Đồng thể

110.
Lâm Hề vừa đi phía trước vừa miệt mài tính toán số tiền trong túi, trong miệng lầm bầm không biết đang nói cái gì. Bỗng nhiên cánh tay căng thẳng, Vô Song đã giữ lấy tay cô, Lâm Hề ngẩng đầu nhìn lên, một thân cây đứng ở ngay trước mặt, suýt nữa cô đã đụng phải nó.
“Chậc, đôi mắt của cô chỉ dùng để làm trang sức thôi sao?”
Lâm Hề thật sự thản nhiên bình tĩnh đối với lời châm chọc của Vô Song, cô tiếp tục tính toán tiền của mình, theo bản năng nói: “Không phải đã có anh ở đây sao.”
Vô Song ngẩn ra, dừng bước: “Thế nếu tôi không ở đây?”
Lâm Hề cũng ngừng bước, cô vừa quay đầu thì hơi có chút kinh hoảng tìm kiếm bóng dáng của anh, đợi đến khi nhìn thấy đôi mắt anh, đáy lòng Lâm Hề mới an tâm. Ngay sau đó lại có một nỗi buồn nghẹn uất kỳ lạ bao phủ lấy ngực cô, cô không biết mình nên nói cái gì. Cùng lắm chỉ trong một tháng, cô đã ỷ lại Vô Song như vậy. Nếu Vô Song không ở đây… Cuối cùng Vô Song cũng sẽ biến mất, ngay từ đầu cô cũng hiểu rõ đạo lý này, không phải sao?
“Vậy thì tốt rồi.” Lâm Hề cố kéo khóe môi để tạo nên độ cung của nụ cười. “Tôi lại có thể chuyên tâm thi cao học, tiền bạc cũng dồi dào, có cuộc sống không nguy hiểm đến tánh mạng.” Cô xoay người tiếp tục về phía trước, cố gắng tạo ình một ngữ điệu vô cùng thoải mái, như là đang nói ngày mai muốn đi đầu chơi. “Cũng không ai ghét bỏ đả kích tôi nữa, thật tốt.”
“Phải không.” Giọng nói của Vô Song rất lãnh đạm, khoanh tay đi sau lưng cô. Nhìn thấy bóng dáng của Lâm Hề, Vô Song lại cảm thấy tâm trạng tuyệt không tốt. Chờ sau khi anh trở về, cô gái ngu ngốc này sẽ nhanh chóng quên đi tất cả, cô sẽ có một cuộc sống mới, sẽ có những quá khứ mới, sẽ có một… tình cảm mới. Sẽ bị người khác ôm, hôn môi và… chiếm hữu.
Dường như trong lòng bàn tay vẫn còn cảm giác ấm áp mềm mại, tiếng thở dốc đêm qua lại như vang vọng bên tai. Lại suy nghĩ đến những điều đó sẽ thuộc về người khác, tâm trạng của Vô Song càng thêm xấu.
“Này, cô gái ngốc.” Anh tức giận gọi ra miệng, thấy Lâm Hề không quay đầu lại trả lời anh, anh lại nhất thời có chút không kiềm chế được mà vội vàng tiến lên phía trước, ôm lấy vai Lâm Hề, kéo cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói. “Còn nhớ rõ chuyện tối ngày hôm qua không?”
Mặt Lâm Hề đỏ lên: “Anh… hỏi chuyện này để làm gì, chuyện quá khứ không phải đều đã trôi qua sao!”
“Không phải quá khứ.” Đầu ngón tay đưa xuống cổ áo Lâm Hề, Vô Song chỉ vào một dấu ấn màu xanh tím trên cổ cô. “Cô nhớ rõ cho tôi, dấu vết ấy là tôi lưu lại, người duy nhất lưu lại.”
Người qua đường chú ý nhìn bọn họ, mặt Lâm Hề từ đỏ chuyển sang tím, thẹn quá thành giận kéo cổ áo lại rồi quát ầm lên: “Đột nhiên anh bị bệnh thần kinh à! Chuyện đó không phải do kế tạm thời thích ứng thôi sao!”
“Phải không?” Vô Song nghiêm túc hỏi Lâm Hề. Nhưng mà Lâm Hề không có cách nào nói mạnh một chữ “Đúng” đầy lý trí, bởi vì cô biết tâm tư của mình có bao nhiêu… Xấu xa. Nghĩ đến khuôn mặt của Tô Tây, sắc mặt Lâm Hề trắng nhợt, phút chốc đưa tay đẩy Vô Song ra, cúi đầu nói: “Đúng vậy… là kế tạm thích ứng.”
Vô Song nắm chặt lòng bàn tay, cảm giác giống như bị kim đâm vào, anh quay người lại, đi về phía trước “Khẩn trương cái gì, cô còn mong chờ tôi sẽ có mưu đồ gì đối với cô sao.” Giọng nói của anh rất lãnh đạm. “Chỉ muốn đi nhanh một chút thôi, có thể lưu lại được cái gì đó khiến cho cô có thể nhớ lâu một chút thôi. Bị cô lãng quên chính là xúc phạm tới lòng tự trọng của tôi.”

Đúng vậy… Vô Song anh sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này. Anh phải về thế giới kia, làm chuyện mà anh phải làm.
Sẽ không trở về đây nữa.
Lâm Hề rũ mí mắt xuống, cúi đầu đáp: “Tôi sẽ cố gắng nhớ rõ.”
Cố gắng nhớ rõ Vô Song càng lâu… càng lâu…
111.
Đi ngang qua tủ thực phẩm đông lạnh của siêu thị, Lâm Hề thuận tay cầm hai bao bánh chẻo đông lạnh, cô tiến lên phía trước hai bước, lại không cảm thấy phía sau có người đi theo, Lâm Hề quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy Vô Song mang theo giỏ mua sắm, tựa người vào tường, khó chịu cúi người xuống.
Lâm Hề kinh hãi, vội xoay người lại, đưa tay nắm lấy cổ tay của anh, cổ tay ấy lạnh đến độ khiến cô rùng mình: rất lạnh tựa như băng! Lúc này Lâm Hề mới nhớ tới hàn khí trong người Vô Song chỉ được tạm ngăn chặn thời, nhưng chưa tiêu trừ hết. Giờ anh lại phát bệnh ở chỗ này… Lâm Hề nhìn xung quanh, đã có người chú ý nhìn về phía bọn họ, không thể để cho Vô Song ngã xuống ở chỗ này, anh không thể đi bệnh viện, một mình Lâm Hề cũng không cách nào khiêng anh trở về. Nhưng mà… nhưng mà ở một nơi như thế này cô không có cách nào “xoa dịu” giúp anh được!
Mũi tên chỉ hướng WC bỗng dưng xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Hề, cô đặt giỏ mua sắm trong tay Vô Song xuống đất, sau đó giúp đỡ anh đi về hướng nhà vệ sinh: “Vô Song, anh cố gắng lên một chút.”
Trước mắt Vô Song có chút mờ mờ, nhưng vẫn chậm rãi xê dịch bước chân đi theo Lâm Hề tiến về phía WC. May mắn trong WC nam không có ai, Lâm Hề đặt Vô Song ngồi lên bồn cầu, sau đó đóng phòng vệ sinh, đang do dự phải hôn chỗ nào để anh bị kích thích, bỗng nhiên Vô Song đưa tay che miệng Lâm Hề, đẩy cô ra một chút: “Không cần…”
Lâm Hề khẩn trương: “Trong thời điểm liên quan đến tính mạng thì anh cũng đừng cậy mạnh nữa, có được không”
“Bất kể lúc nào thì… cũng không liên quan…”
Mỗi lần tiếp xúc thân mật với Lâm Hề đều khiến cho sự tự chủ của anh tiêu tan, mà cô gái này còn nói có đạo lý rõ ràng như vậy. Tựa như đây là chuyện thắng thua một ván bài mà anh vô cùng quan tâm, nhưng đối phương căn bản chỉ có tâm trạng thích chơi đùa chút thôi. Rõ ràng biết như vậy lại khiến cho Vô Song cảm thấy được chính mình rất… đồi bại.
Lần đầu tiên thất bại hoàn toàn trước mặt một người, không cần đối phương dùng đao dùng kiếm thì anh đã tan rã hết tinh thần.
Lâm Hề làm sao biết được tâm tư của Vô Song, cô chỉ nhìn thấy đôi môi xanh đen và sắc mặt tái nhợt của anh, cô liền kéo tay Vô Song ra, tức giận: “Mặc kệ anh có lý do gì, dù sao hiện tại anh không thể đánh thắng tôi, phải nghe lời tôi!” Cô ôm lấy đầu Vô Song, cắn lấy môi anh.

Dưới tình thế cấp bách Lâm Hề làm sao biết xảo thuật hôn là gì, nhưng chỉ đơn giản chạm môi với Vô Song cũng khiến cho cả người cô nóng lên.
Vô Song hơi ngẩng đầu nhịn không được vươn đầu lưỡi ra liếm môi Lâm Hề, thưởng thức hương vị của cô.
Cô tựa như độc dược, mỗi lần tiếp xúc, mỗi lần xâm nhập, cô không có gì tốt, nhưng lại làm cho anh không thể cự tuyệt, càng đừng nói đến chuyện từ bỏ. Không thể khống chế chính mình như vậy thật sự là khiến cho lòng anh chàng khinh bỉ chính mình, nhưng anh tự làm khó mình như vậy cũng không có cách nào…
Anh đã rơi vào cái hố định mệnh rồi.
Một tay anh ôm lấy thắt lưng của Lâm Hề, ở khe hở đôi môi, trong nhịp hô hấp hỗn loạn, bỗng nhiên anh khàn giọng hỏi: “Cô thật sự muốn dùng thân thể để cứu tôi vậy cô sẽ làm gì?” Lâm Hề ngẩn ra, theo bản năng muốn tranh thoát khỏi anh, Vô Song lại cường thế giữ chặt lấy eo cô không buông. “Cô sẽ làm sao.” Không phải một câu hỏi mà là một câu trần thuật. “Lâm Hề, cô thích tôi chứ?”
Nghe được câu nói này từ miệng Vô Song đây cũng chính là nỗi sợ hãi lớn nhất của Lâm Hề, cô sợ người khác nhìn thấy tâm tư của mình. Hai mắt cô mở lớn, mạnh mẽ đẩy Vô Song ra tạo nên một tiếng “bum”, phía sau lưng đập mạnh vào chửa phòng vệ sinh, cô khiếp sợ nhìn Vô Song: “Tôi… Anh đang ăn nói bậy bạ gì đó!”
Ánh mắt Vô Song sắc bén nhìn chằm chằm cô, tựa như có thể nhìn thấy đáy lòng của cô, Lâm Hề khiếp đảm rũ mí mắt xuống, hai tay nắm chặt thành quyền đặt ở bên hông nhẹ nhàng run rẩy: “Cùng lắm thì chúng ta chỉ là đồng thể, tôi cứu anh cũng là đang tự cứu lấy chính mình, tôi chỉ quan tâm chính mình.”
Vô Song sẽ nhanh chóng trở về, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô. Lâm Hề nghĩ như vậy, sau đó nhắm đôi mắt đang đau xót của mình lại: “Tính tình của anh thúi như vậy, ai mà thích anh.”
“Vậy thì tốt rồi.” Giọng nói của Vô Song rất lãnh đạm.
Lồng ngực Lâm Hề đau đớn, ngẩng đầu nhìn về phía Vô Song, đối với anh mà nói, tình cảm của cô chỉ là một loại gánh nặng, không phải sao, như vậy cũng không cần tình cảm yêu thích của cô?
“Đừng ôm ảo tưởng gì với tôi.” Vô Song quay đầu, không biết đang nhìn vào cái gì trong một nơi nhỏ hẹp như thế này mà đôi mắt anh trống rỗng đăm đăm. “Trong những ngày cuối cùng này, chịu đựng một chút sẽ vượt qua.”
Tuy rằng những ngày ở cùng với Vô Song có rất nhiều chuyện cực khổ, nhưng tuyệt đối cô chưa từng nhẫn nhịn vượt qua! Mấy ngày này cho dù khổ sở, cô cũng… cam tâm tình nguyện. Tại sao có thể nói được khó nghe như vậy… Lâm Hề nắm chặt nắm tay, cố gắng nuốt xuống những lời nói trong lòng này, sau đó gật gật đầu: “Ừ, cũng may chỉ còn vài ngày thôi…”
Hai mắt Vô Song nhắm nghiền, dường như cực kỳ cố gắng kiềm nén cảm xúc nào đó, rồi sau đó há miệng thở dốc, một câu “Trở về đi” còn chưa nói ra miệng. Chợt thấy bên tai bỗng nhưng rất yên tĩnh, không gian ngưng động như có ai rót thủy ngân vào, khiến cho người ta không thể động đậy.

“Tìm được rồi.”
112.
Ngoài cửa phòng vệ sinh chỉ truyền đến một giọng đàn ông. “Tránh ở nơi này làm chuyện xấu cũng không phải là thói quen tốt.” Ngữ điệu ôn hòa mang theo nụ cười thản nhiên, khi Vô Song nghe thấy thì đồng tử của anh co rút lại, anh theo bản năng mà giữ chặt tay Lâm Hề muốn bảo vệ cô ở phía sau mình, nhưng bỗng nhiên cánh cửa “đùng” một tiếng mở ra, tay người đàn ông mặt áo choàng đen đã đặt trên vai Lâm Hề.
Bàn tay kia giữa chặt lấy cổ Lâm Hề, không biết ông ta dùng phương pháp gì, Lâm Hề chỉ cảm thấy cổ đau xót, cô nhướn mày, hai mắt dường như mờ đi.
Trái tim của Vô Song giống như bị siết chặt, nét mặt nghiêm khắc, giọng nói như Tu La: “Buông tay!” Sát khí tựa như con rồng lớn đang gào thét nhào về người đàn ông mặt áo đen, mang theo quyết tâm muốn xé nát tất cả khiến cho kẻ khác run rẩy cả gan mật.
Vành mũ màu đen bí sát khí làm cho lay động, bờ môi dưới vành nón cong lên, luồng sát khi bay đến dường như bị một nguồn năng lượng vô hình dẫn dắt lách qua đánh thẳng vào bức tường bên trái, năng lượng mạnh mẽ chấn động mặt đất trong chốc lát, gạch men lót trong phòng vệ sinh bị rạn nứt, tiếng vỡ thủy tinh vang lên, từng miếng từng miếng rơi xuống.
“Tức giận như vậy? Nhưng ta chưa làm gì hết mà.”
Lâm Hề đã hoàn toàn ngất đi, cả người vô lực tựa vào trong lòng người đàn ông mặc áo khoác đen. Vô Song lạnh giọng đi. “Trả cô ấy lại cho tôi.”
Chỉ trong hai câu đối thoại như vậy, bóng đèn trong phòng vệ sinh đã nứt vỡ, ngay cả chân tường cũng nứt ra khe hở.
Người đàn ông mặc áo khoác đen cười cười: “Không trả.” Giống như là đứa trẻ đang đùa giỡn. “Sau này con cứ ở lại nơi này, ta mang Song Không Chi Tâm trở về thế giới kia. Ở đây sống cho tốt, Song nhi, đã đến lúc con phải học cách sống tự lập rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, bóng người đàn ông tựa như tan biến mất, lưỡi đao sắc lạnh sáng như ánh trăng rằm cắt ngay qua bóng dáng mờ ảo của người đàn ông, nhưng chỉ chạm được vào những mảnh vỡ không khí đang phiêu tán.
Vô Song nắm chặt nguyệt liêm, cắn môi.
“Ai nha… Làm sao vậy a, đột nhiên sao có tiếng động lớn như vậy.” Bên ngoài WC có tiếng nhân viên vệ sinh đang nói nhỏ, có người tiến vào xem, một anh chàng mặc áo khoác đen, sắc mặt lạnh như băng đi lướt qua anh ta, quanh thân anh chàng kia hình như tỏa ra luồng khí lạnh khiến anh ta dựng cả lông tơ. Anh ta ngẩn người, quay đầu nhìn vào trong WC, lập tức ngây người: “Wow, là yêu quái đã đến đây sao…”
Đi tới một góc không người, đôi cánh đen sau lưng Vô Song hiện lên, cánh chim mở rộng ra, chỉ nhẹ nhàng một cái, anh liền bay lên trời với tốc độ như mũi tên mà lập tức bay về phía căn phòng của Lâm Hề.
Độc Linh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, cô ta đặt chén trà xuống, nhìn chằm chằm Băng Hồn: “Ý kiến của chúng ta nhất trí, còn ngươi?”
Băng Hồn lạnh lùng cười: “Trưởng lão bảy tộc tuyệt đối sẽ không cho phép các người làm như vậy, hơn nữa, vinh dự của ta cũng không cho phép ta phản bội tổ chức.”

Độc Linh đặt chén trà xuống: “Như vậy…”
“Ngươi phản bội không phải là tổ chức mà chính là người đứng trên địa vị tối cao kia.” Một cơn gió mạnh thổi vào trong nhà, Vô Song thu hai cánh, đã vững vàng đứng ở trước mặt mọi người. “Hơn nữa, ngươi có thể thu được lợi ích từ chế độ tranh cử kia, nhưng việc bảo vệ chế độ mục nát đó không thể mang lại vinh dự cho ngươi.”
Mọi người thấy anh trở về một mình, đều là ngẩn ra, Tự Diễm lanh mồm lanh miệng, nói không suy nghĩ: “Xú nha đầu mà ngươi bảo vệ chặt chẽ đâu rồi?”
“Bị Mộc Thư tôn giả mang về rồi.”
Bốn người kinh ngạc, Độc Linh đứng dậy không dám tin mà hỏi: “Mộc Thư tôn giả? Ông ta đến thế giới này?”
“Tôi không thời gian tranh thủ ý kiến của các người, cũng không thời gian giải nghĩa, bây giờ Mộc Thư tôn giả đã mang Song Không Chi Tâm về, muốn đóng con đường nối thông hai thế giới để vây chúng ta ở lại nơi này.” Vô Song nhìn chằm chằm bọn họ đang khiếp sợ mở to đôi mắt, nói rõ ràng từng chữ. “Đồng ý với tôi thì giờ cùng nhau trở về, nếu không thì vĩnh viễn ở lại nơi này. Muốn đối nghịch với tôi…”
Anh nắm chặt nguyệt liêm đao sắc bén trong tay rồi hạ lưỡi đao ngay trước mặt Băng Hồn để biểu đạt ý của câu nói còn dang dở.
Băng hồn đứng dậy, giọng lạnh nhạt: “Ta về cùng ngươi, cũng không đồng ý với việc làm của ngươi, chỉ là, lần này Mộc Thư tôn giả đã làm trái với chế độ ứng cử. Nếu ông ta có tâm tư gì đó, ta sẽ đại biểu cho tộc ta mà phản kháng Tôn Chủ.”
Ánh mắt Vô Song đảo qua Tự Diễm, anh ta chau mày, gãi gãi đầu tóc màu vàng óng: “A! Thật sự là phiền chết được! Tình thế gì vậy nè!” Sau khi oán giận thì anh ta thở dài một tiếng. “Đều nói muốn lật đổ chế độ này, không quay về thì làm được cái gì! Vì tộc của tôi sau này sẽ không có người đi vào con đường chết, tôi trở về!”
Thanh Phong cong khóe môi, chỉ nhìn Độc Linh: “Ta cùng trở về đi.” Anh ta hiểu ý của Độc Linh.
Độc Linh nhìn Thanh Phong, hai người nhìn nhau cười, mấy người muốn đi, khóe mắt Độc Linh lại thoáng nhìn thấy Vạn Tri đang cực khổ lăn ra khỏi phòng Lâm Hề, tay cô ta vung lên, dây cột Vạn Tri vang lên một tiến “bụp” thì đứt ngay, cô ta nói: “Nếu chúng ta trở về, những người dự tuyển khác còn ở nơi này, bọn họ làm sao bây giờ?”
Vô Song hơi trầm ngâm: “Mục đích bọn họ đến thế giới này là vì tôi, nếu tôi đã trở về thì bọn họ không nhất thiết phải ở lại đây, nếu có người mang suy nghĩ như các người, muốn ở lại thế giới này, vậy để cho loại người đó trở về cũng vô dụng, cứ để cho bọn họ an tâm sống cuộc của chính mình là được. Mộc Thư tôn giả muốn đóng cửa thông đạo chắc cũng cần một khoảng thời gian, mặc dù là đóng cửa thông đạo cũng là một quá trình chậm. Người muốn trở về đương nhiên sẽ tự trở về vào lúc đó.”
“Tử… Tử Thần đại nhân!” Vạn Tri cố gắng dùng đôi chân ngắn của mình để chạy đến bên chân Vô Song, hắn ngửa đầu nhìn anh. “Mang… mang tôi đi theo, tôi biết năng lực của mình yếu ớt, giống như Viêm Hỏa đại nhân đã nói, tôi cũng không muốn sau này tộc tôi lại có người có số mệnh giống tôi, tôi muốn… cứu bọn họ, cũng muốn cứu chính mình.”
Ánh mắt Độc Linh hiện lên chút mềm lòng: “Cứu người cũng như cứu mình sao…”
Chẳng ai nhúc nhích, Vạn Tri hoảng hốt: “Tôi… Ở thế giới này thì năng lực của tôi bị giới hạn, nhưng sau khi trở về nhất định sẽ rất hữu dụng!”
“Chưa nói không mang ngươi theo.” Một bàn tay của Vô Song đã bắt lấy hắn đặt vào trong túi. “Như vậy thì ngươi đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ chết rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận