30.
Trước kia khi Lâm Hề nhìn thấy Quý Nhiên, luôn tránh ở chỗ tối trộm nhìn anh ta, mấy lần gần đây không biết là do may mắn hay là xui xẻo, mỗi lần nhìn thấy anh ta thì luôn có chuyện kỳ lạ xảy ra, nhớ tới cảm giác tiếp xúc ấm mềm trên trán ngày ấy, Lâm Hề hơi hơi đỏ mặt cúi thấp đầu xuống: “A… thật trùng hợp.”
Ngược lại Quý Nhiên mỉm cười rất tự nhiên: “Đến mua sách à?”
Chạm đến túi tiền khô quắt của mình, Lâm Hề xấu hổ cười: “À… ừ, mình đến xem thôi.”
“Vậy hôm nay bạn cứ xem thoải mái, ngày mai nơi này đã không buôn bán nữa.”
Lâm Hề ngẩn ngơ: “Vì sao?”
“Mấy ngày nay mình tham gia một cuộc đua, ban ngày trong tiệm cũng không có ai trông giùm, quảng cáo tuyển người quản lý đã dán mấy ngày rồi mà chẳng thấy ai nhận lời, không còn cách nào, đành phải không kinh doanh trong vài ngày.”
“Đây là tiệm của bạn à?” Tuy rằng Lâm Hề thầm mến Quý Nhiên ba năm, nhưng cô chẳng có mấy nhân duyên, chẳng giỏi tám chuyện trong trường học, tính cách cũng tự ti không chủ động, trong ba năm này lúc chạm mặt cũng chỉ dám trộm nhìn Quý Nhiên, căn bản không biết cuộc sống cụ thể của anh ta thế nào, nhưng cô biết anh ta khá dịu dàng, điểm này đủ để cho cô động lòng.
Anh ta giống như đang nói đùa: “Ừ, nhàn rỗi không có việc gì liền mở tiệm sách nhỏ này, đúng lúc nơi này thanh tĩnh, lúc cuối năm cũng chẳng cần đến thư viện tranh chỗ ngồi với người khác.”
Lâm Hề nhìn xung quanh, mới phát hiện trong tiệm sách này có rất nhiều sách thuộc chuyên ngành của bọn họ, khó trách sách ở nơi khác không tìm được lại có thể tìm thấy ở nơi này, nhìn thấy các loại sách bài tập, Lâm Hề thầm nghĩ, nếu có thể cho cô ở đây vài ngày thì tốt rồi… Ý nghĩ chợt lóe, Lâm Hề tràn ngập hy vọng nhìn về phía Quý Nhiên: “Vậy… Nếu như vậy, vậy bây giờ mình nhận lời làm người trông coi tiệm được không?”
“Ôi?”
Rất ít khi có chuyện tự tiến cử như vậy, Lâm Hề bắt đầu khẩn trương, nói chuyện chẳng trôi chảy, hai má đỏ lên, nói năng lộn xộn: “Ý mình là, nếu có thể mình cũng có thể giúp bạn khi bạn bận việc… Không phải, mình muốn nói mình nhận lời mời, cái kia, ban ngày mình cũng không có tiết học, có rất nhiều thời gian lại vừa lúc cần đọc sách… Sau đó, sau đó… Ai…” Lắp bắp nói nửa ngày, ngay cả chính cô cũng bắt đầu chán ngán bản thân mình, một tiếng thở dài bất đắc dĩ, cô cúi đầu, cảm thấy đang mất mặt trước người mình thích, thật sự là cực kỳ thất bại.
“Ừ.” Quý Nhiên nhịn không được cười một tiếng. “Lâm Hề bạn thật đáng yêu.”
Những lời này giống như gió nhẹ sáng sớm, thổi tan sương mù đang giăng giữa mặt hồ, Lâm Hề ngẩng đầu, thấy Quý Nhiên mỉm cười ấm áp, anh ta nói: “Bạn chịu giúp mình thật sự là quá tốt rồi, ừm, nhưng mà 9 giờ sáng mỗi ngày phải đến đây, buổi chiều 5 giờ mới có thể đóng cửa, ăn cơm đều phải ở gần đây, không có vấn đề gì chứ?”
Trong đầu đã không suy nghĩ được gì, cô si ngốc trả lời: “Ừ, không có vấn đề gì.”
“Thật tốt quá! Vậy mai bạn có thể đến đây được không? Bởi vì bên này mình cũng đang cần người gấp.”
“Ừ, không thành vấn đề.”
“Được, đây là chìa khóa của tiệm, sách ở đây bạn cứ đoc thoải mái, ừ… Vậy, về phần tiền công, năm mươi đồng một ngày, bạn thấy có được không?” Quý Nhiên cũng là sinh viên, tiệm sách này cũng chẳng kiếm được nhiều tiền, năm mươi đồng một ngày cũng không tính là ít.
“Ừ, được.”
Mọi chuyện thảo luận rất thuận lợi, Quý Nhiên quay đầu nhìn Lâm Hề, thấy ánh mắt cô nhìn anh ta có chút ngẩn ngơ, anh ta cười nói: “Lâm Hề, bạn thường hay ngẩn ra vậy sao?”
“Hả…”
“Ha ha ha, bạn rất dễ thương!” Bỗng nhiên vài tiếng chuông điện thoại reo lên, Quý Nhiên nhận điện thoại, trả lời vài tiếng, sau đó gãi gãi đầu, nhìn thấy Lâm Hề có chút khó xử nói. “Ừm, đám anh em bên kia có chút chuyện, mình phải đi trước, không thể nói chuyện với bạn nữa rồi, bạn cứ tự nhiên đọc sách ở đây đi nhé, được không?”
“Ừ.”
“Đây là chìa khóa, đến 5 giờ chiều bạn có thể giúp mình đóng cửa được không? Hôm nay coi như thực tập. Mình sẽ trả thêm cho bạn nửa ngày tiền công được chứ?”
Lâm Hề ngơ ngác gật đầu, Quý Nhiên cúi đầu cảm ơn rồi đi. Để lại một mình Lâm Hề nhìn theo bóng dáng của anh ta đang dần khuất xa, không biết hồn vía đã đi nơi nào.
31.
Buổi tối Lâm Hề ngây ngẩn trở về nhà, Vô Song ở nhà đã chờ đến cực kỳ chẳng còn kiên nhẫn nữa, đang muốn đi ra ngoài tìm người, nhưng thấy Lâm Hề trở về, đảo mắt qua hai bàn tay trống không của cô, nhất thời nheo mắt lại, kỳ quái nói: “Vì sao sáng hôm nay cô chấp nhận lời xin lỗi của tôi rồi lại muốn kéo dài trừng phạt thế? Chậc, đúng là phụ nữ thù dai!”
Câu nói này của Vô Song giống như đưa hồn của Lâm Hề trở về, cô sửng sốt hồi lâu, lúc này mới hiểu ra từng câu từng chữ mà Quý Nhiên nói lúc sáng, trong lòng giống như hủ mật đổ ra, nháy mắt cảm thấy được cuộc sống như bừng sáng lên, tâm trạng tốt đến nỗi ngay cả khuôn mặt của Vô Song cũng trở nên đáng yêu.
Cô không tự chủ được mà cong khóe mắt, nói: “Không phải, thật sự tôi đã quên, xin lỗi, anh…” Nhìn thoáng qua Tứ Ly bên cạnh, cô lại nói thêm. “… chúng ta nấu cơm, nhưng mà tiền ăn tháng này chẳng còn, ăn đơn giản chút nha?”
Tứ Ly hí mắt cười: “Đương nhiên, chị dâu nấu cái gì tôi sẽ ăn cái ấy.”
Vô Song lại nhíu mày, anh biết tuy rằng thường ngày Lâm Hề rất ít khi phản kháng anh, nhưng mỗi lần cô làm việc không tình nguyện cho anh thì chưa bao giờ có vẻ mặt ôn hòa giống như hôm nay, Vô Song gật đoán: “Chuột rút sao?”
Lâm Hề cũng không để ý đến anh, ngâm nga đi vào phòng bếp. Tứ Ly ăn hộp thịt bò, cười ha hả nói: “Ai ya, chị dâu vui vẻ đến xinh đẹp hẳn.”
Vô Song quay người đạp anh ta một cước: “Cậu như thế nào còn chưa đi! Muốn ở lại đây ăn không trả tiền đến bao giờ?”
“Ai u, Song Nhi thật là vô tình, thật vất vả mới đến thăm cậu một lần, hơn nữa tôi như thế nào cũng chẳng giống Song Nhi, tôi chẳng thèm ăn chùa đâu.” Nói xong, anh ta lấy một vật từ trong túi ra, bước vào phòng bếp. “Chị dâu, đưa cho chị tiền cơm nè.”
“Aiz, không cần không cần, cũng chưa làm cho anh ăn, không cần cho.” Phòng bếp truyền đến giọng nói mềm nhẹ của Lâm Hề.
“Chị cứ nhận lấy đi, xem như tôi thay mặt trưởng huynh chẳng hiểu chuyện của mình trả cho chị, chắc là cậu ấy mang đến cho chị không ít phiền toái.”
Vô Song đặt mông ngồi ở trên sô pha, trong lòng bất mãn, rõ ràng anh đã cứu cô gái kia không biết bao nhiêu lần, cùng lắm chỉ ăn chút đồ ăn của cô ta là chuyện quá đáng sao? Ở thế giới kia muốn mời anh làm hộ vệ thì phải trả thù lao với giá trên trời đó.
Nào ngờ trong phòng bếp Lâm Hề cũng lên tiếng đồng ý: “Ừ, quả thật đúng vậy, tôi đây sẽ không khách khí mà nhận lấy. Cám ơn nha.”
Vô Song bĩu môi, ghét bỏ ném hộp thịt bò Tứ Ly còn chưa ăn hết vào trong thùng rác. Rõ ràng anh mới là người ra sức, cô gái kia lại cảm ơn với ai thế!
“Đây là bảo thạch thủy tinh, lúc gặp nguy hiểm có thể có chút tác dụng. Nhưng mà là tác dụng gì thì tôi cũng không rõ, dùng vài lần liền hiểu được thôi.”
“Tứ Ly, anh thật sự là người tốt!”
“Phải không, vậy chị dâu cho tôi hôn một cái được không.”
Thật sự là… Nghe không nổi nữa… “Này! Cơm còn chưa xong à, chết đói rồi!”
“Đến đây đến đây!”
Ngày hôm sau, một mình Lâm Hề ngẩn ngơ trong tiệm sách, nghĩ đến nơi này có dấu vết của Quý Nhiên, ngay cả đọc sách cô cũng chẳng tập trung nổi, thẳng đến buổi chiều về nhà, tuy rằng cô vẫn chưa làm gì, nhưng trong lòng cũng chưa bao giờ thỏa mãn như vậy.
“Thức ăn đâu?” Mới về đến dưới lầu, Vô Song khoanh tay đứng ở hành lang, đói bụng nên làm ra vẻ mặt oán giận, anh buồn bã nói: “Sáng hôm nay trước khi ra cửa tôi đã cố ý dặn cô mua thức ăn, cô mua rồi?”
Hôm nay Lâm Hề vẫn mất hồn, làm sao nhớ rõ Vô Song nói cái gì, cô nói: “Đã quên, nhưng mà nhớ rõ cũng chẳng có cách nào mua, trên người không có tiền.” Còn lại bốn mươi đồng, cô tính mấy ngày còn lại ăn dưa muối với cơm là được.
“Chậc, biết cô sẽ nói như vậy mà.” Vô Song lấy hai trăm đồng từ trong túi ra. “Nè, cầm mua đi.”
Cả người Lâm Hề run lên, kinh hãi hỏi: “Anh sẽ không… đi cướp đó chứ?”
“Không phải, đi mua thức ăn.” Dứt lời, anh xách áo Lâm Hề đi. “Cửa hàng bách hóa lần trước đi ở đâu vậy? Dẫn đường.”
32.
Hoàng hôn, bước chân của những người trở về nhà cũng tương đối thong thả, có hai bóng người bước đi vội vàng trong một bầu không khí tiết tấu thông thả đương nhiên sẽ khiến cho người ta chú ý.
Vẻ mặt Vô Song không kiên nhẫn, vạt áo khoác dài mở rộng cùng với mái tóc tùy ý bay theo gió, Lâm Hề đang đi bên cạnh anh cơ hồ phải chạy theo mới đuổi kịp, Lâm Hề vừa thở hổn hển vừa gọi to: “Anh nói cho tôi biết tiền này từ đâu mà có, không phải là anh phạm tội chứ? Tiền này không thể lấy bừa, sẽ ngồi tù đó! Tôi còn chưa thi cao học, anh đừng hại tôi nha…”
Ban đầu Vô Song còn muốn trả lời cô hai chữ “Không phải”, bây giờ thì chẳng để ý đến cô nữa, đi thẳng đến hàng cửa, Lâm Hề giữa lấy tay anh sống chết không chịu cho anh vào trong cửa hàng, cuối cùng Vô Song nổi giận, anh nhíu mắt lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Chậc, cô làm phiền tôi nữa, tôi liền cạo hết đầu tóc cô.”
Trong lòng Lâm Hề co rúm lại, nhưng vẫn lấy hết dũng khí giữ lấy tay anh không buông: “Cạo đi, tôi đầu trọc thì anh cũng vậy. Nhưng hôm nay, hai trăm đồng này nói sao tôi cũng không cho anh dùng!”
“Chậc, nói rồi, đây là người ta tự nguyện đưa cho tôi! Vì cái gì không thể dùng!”
Lâm Hề nói mà chẳng suy nghĩ gì: “Ai ngốc như vậy vô cứ đưa cho anh tiền, anh không không phải là do người ta bao nuôi…” Cô dừng lại một chút, bỗng nhiên nhớ tới vết “ô mai” trên cổ anh ngày hôm đó, mặt Lâm Hề đỏ lên, không dám tin nhìn Vô Song. “Anh sẽ không nghèo đến mức thật sự… Đi gây tai họa cho người khác chứ?”
Vô Song không trả lời cô, ánh mắt dừng ở phía trước cách đó không xa, anh nheo mắt nhìn trong chốc lát, phút chốc gở tay Lâm Hề ra, đi nhanh về phía trước, nhưng cũng không phải hướng tiệm bách hóa, Lâm Hề lo lắng gọi: “Anh làm gì vậy?”
“Không phải cô muốn biết tiền ở đâu ra sao.” Vô Song hơi quay đầu lại, mang theo vài phần đắc ý nói. “Nhìn đây.”
Lời còn chưa dứt, Vô Song tiến tới hai bước, bỗng nhiên bắt lấy tay của một tên gầy còm, vặn một tay của hắn, một chiêu liền chế trụ động tác của hắn, tên gầy còm kia còn bị Vô Song vặn tay đến không ngừng kêu la, Lâm Hề sợ tới mức đang muốn tiến lên kéo tay anh, đã thấy trong tay tên kia cầm một cái ví tiền màu lam nhạt… xem ra hình như mới trộm được…
Vô Song không nói hai lời, lập tức đoạt lấy ví tiền, cầm ở trong tay ước lượng, tên kia kêu đau: “Ôi, đại ca, vật này anh cứ cầm lấy, thả tôi đi đi.”
Vô Song hỏi: “Trộm của ai?”
Tên trộm chỉ tay về phía cửa hiệu bên cạnh: “Của cô gái kia.” Vô Song lại dẫn theo tên trộm đi qua đó. Đột nhiên thấy Vô Song hành động có lương tâm như vậy, Lâm Hề nhất thời có chút không quen, cô ngơ ngác đi theo phía sau Vô Song, xem anh xử lý việc này như thế nào.
Đợi đến lúc tới phía sau cô gái kia, Vô Song gọi cô ấy hai tiếng, cô gái không có phản ứng, tên trộm nói: “Đại ca, tôi là tay mới, thấy cô ấy là người câm điếc nên tôi mới dám xuống tay… Anh đừng gọi, cô ấy không nghe được.”
Tiền của người câm điếc mà cũng dám trộm, tên trộm này thật sự là…
Vô Song không khách khí đánh vào sau ót tên trộm một cái: “Chậc, ai bảo ngươi không nói sớm.” Anh đưa tay vỗ vỗ vai cô gái, cô gái xoay người lại, Vô Song chỉ chỉ tên trộm, lại đưa ví tiền cho cô gái, trong nháy mắt cô gái hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, cô dùng thủ ngữ khoa tay múa chân “Cám ơn” Vô Song, sau đó tự tay nhận lấy ví tiền. Vô Song đạp tên trộm một cước, ý bảo hắn có thể cút đi. Tên trộm vội vàng ảo não bỏ chạy.
Lâm Hề đang ở cảm thán thì ra Vô Song còn có lúc có linh hồn thiện lương chính trực, đã thấy anh mở một bàn tay đưa về phía cô gái, bốn ngón tay giật giật, tư thế đòi thù lao.
Khóe miệng Lâm Hề giật giật, cô gái ngây người, cô tiến lên phía trước giữa lấy bày tay đang mở ra của Vô Song kéo trở về, nói: “Tôi… có thể nói anh thật sự vô sỉ không…”
Vô Song quét mắt liếc nhìn cô: “Nói đi, dù sao tôi cũng không phải người tốt gì.”
Người này thật sự là…
Lâm Hề thở dài một tiếng, kéo Vô Song đi: “Cho dù số tiền lúc trước kiếm được như vậy, người ta là người câm điếc anh nên tích chút đức mà buông tha cho cô ấy!”
“Vì sao tôi phải tích đức? Sau khi chết đến địa ngục sẽ có ưu đãi gì sao?” Vô Song nhíu mày, bất mãn nói. “Bị trộm chính là sơ hở của cô ta, nếu tôi không giúp đỡ cô ta, một phân tiền cô ta cũng chẳng còn, bây giờ tôi chỉ yêu cầu một chút thù lao, có sao đâu. Hơn nữa xem ra cô ta có dáng vẻ rất dễ bị bắt nạt, có tiện nghi vì cái gì không chiếm?”
“Anh thật sự là…” Lúc Lâm Hề đang bị nội tâm vặn vẹo của Vô Song kích thích đến nghiến răng nghiến lợi, chợt nghe một tiếng gọi nhẹ nhàng từ trong cửa hàng truyền đến: “Tiểu nhu, làm sao vậy?”
Giọng nam ôn hòa như vậy vẫn là lần đầu tiên Lâm Hề nghe thấy, cô nhịn không được nhìn lại, một anh chàng ăn mặc nhã nhặn mang theo gói to chậm rãi đi tới. Cô không nhịn được mà khen ngợi: “Nam sinh này có dáng vẻ rất khá.”
“Ừ, quả thật, năng lực và diện mạo của anh ta rất nổi danh trong tổ chức”. Vô Song trả lời rất tự nhiên, khiến cho Lâm Hề sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại.
“Ở… trong tổ chức?”
Ánh mắt Vô Song dừng ở trên người kia, trong con ngươi đen lạnh lẽo đề phòng, nhưng ngữ khí vẫn bình thường không chút để ý: “Ừ, lại là một trong bảy tộc Cận Vương, lần này là người được đề cử của Đọc Tâm tộc, Đồng Lăng.”
Lại là một kẻ địch… mạnh.
Lâm Hề nhìn người nọ, thấy anh ta đi đến bên cạnh cô gái câm điếc, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của cô, hai người giống như đang trao đổi bằng phương thức mà người khác không biết, sau đó ánh mắt Đồng Lăng dừng ở trên người Lâm Hề, nhẹ nhàng chuyển động, lập tức lướt nhìn sang Vô Song, người nọ nheo mắt lại, khóe môi mỉm cười hiền hậu, nhưng Lâm Hề lại cảm thấy một cỗ áp lực khó hiểu đè ép lên lồng ngực, làm cho cô có chút tắc nghẹn khó chịu.
Vô Song cũng tùy ý cười, hai người cũng không nói chuyện không hề động một ngón tay, cũng đã bắt đầu giao chiến rồi.