Phản ứng đầu tiên của Tần Minh Châu là thấy may mắn vì mình đã chết, không có ai phát hiện ra anh đang ở đây nghe tường thuật chuyện giường chiếu của mình.
Sau đó Tần Minh Châu cảm thấy khó hiểu.
Anh không rõ Thịnh Anh Kỳ nổi giận cái gì, phát điên cái gì.
Việc ly hôn là hắn đề ra, ba năm không chung đụng cũng là hắn muốn thế.
Anh đã đồng ý ly hôn để Thịnh Anh Kỳ tự do đi tìm hạnh phúc mới, nhưng đối phương hiện tại lại quan tâm anh có ngủ với người khác hay không.
Thôi, không nghĩ nữa, anh vòng qua chỗ hai người đang đấm nhau nhìn ra ngoài song sắt.
Cảnh sát quả nhiên đã nghe thấy động tĩnh chạy đến, bọn họ nhanh chóng ùa vào muốn tách Thịnh Anh Kỳ và Antony ra.
Nhưng người trước như phát điên rồi, hắn không nghe thấy tiếng cảnh cáo ngày càng nghiêm khắc của cảnh sát.
Trong mắt hắn chỉ còn có Antony, giống như cá sấu ngoạm lấy con mồi, nhất quyết không chịu nhả ra, cho đến tận khi bị côn điện chích ngất xỉu.
Antony được cứu ra cả người toàn là máu, gần như không còn hình người làm cảnh sát cuống quýt đưa hắn đi cấp cứu.
Tần Minh Châu giống như con diều buộc dây, bị kéo lên xe cảnh sát cùng đi tới bệnh viện.
Anh không biết vì lí do gì mà bản thân không thể tự do hoạt động.
Tần Minh Châu nhìn ra được thương tích của Antony không đặc biệt nghiêm trọng cho lắm, tất cả đều là vết thương ngoài ra.
Tuy rằng anh không hiểu người nước Q nói gì nhưng chỉ sang ngày hôm sau Antony đã có thể xuống giường, chắc hẳn cơ thể còn ổn.
Nhưng hắn lại cố tình ở viện suốt một tháng trời.
Mỗi ngày Tần Minh Châu đều nghe thấy Antony nói chuyện điện thoại với người khác, cũng có vô số người muôn hình vạn trạng tới thăm hắn khiến một phòng bệnh nguyên bản biến thành một party.
Tần Minh Châu cũng thích những bữa tiệc, nhưng không phải loại tiệc này của Antony.
Nhưng nếu so sánh ra, party còn dễ chịu đựng hơn so với việc Antony xem pỏn trước khi đi ngủ.
Mặc dù hắn có đeo tai nghe nhưng miệng thì không chịu ngậm vào, mấy thanh âm loạn xạ làm Tần Minh Châu xấu hổ đến mức trốn sau bức màn bịt chặt tai lại.
Nhưng làm thế cũng chẳng có tác dụng gì, hình như từ khi biến thành quỷ, các giác quan của anh càng trở nên nhạy bén hơn, tiếng rên tiếng thở của Antony anh đều phải nghe trọn vẹn.
Làm thính giả được mấy ngày, Tần Minh Châu thực sự không chịu nổi nữa, anh tính dọa Antony một trận nên bay bay tới mép giường.
Khi vừa định thổi một hơi vào đỉnh đầu hắn, Tần Minh Châu lơ đãng liếc thấy màn hình điện thoại.
Trên màn hình đâu có chiếc pỏn nào, mà là bức ảnh kia của anh.
Tần Minh Châu: "....."
Antony không biết chủ nhân tấm ảnh đã biến thành quỷ hồn đang đứng bên cạnh nhìn.
Một lát sau, hắn thỏa mãn bắn lên bụng, nằm hồi lâu mới với tay lấy giấy lau lau.
Thấy trên màn hình cũng dính lên một chút, hắn lại lau sạch màn hình rồi chậm rì rì xoay người đi ngủ.
Tần Minh Châu đứng ở mép giường thực sự cứng miệng, anh nhất thời không biết mình nên tức giận vì bị mạo phạm, hay nên bội phục lòng can đảm của Antony.
Người này, thật là không kiêng chay mặn.
Trú trong bệnh viện được một tháng lẻ ba ngày, Tần Minh Châu lại nhìn thấy Thịnh Anh Kỳ.
So với khi mới tới, chỉ có thể dùng từ uể oải bất kham để miêu tả hắn lúc này.
Tóc rũ xuống sắp che qua mắt, thậm chí áo khoác trên người vẫn là cái từ một tháng trước.
Hắn đơn thương độc mã tới nước Q, từ khi vào cục cảnh sát, điện thoại cũng bị thu mất, Tần Anh Kỳ không có biện pháp nào liên hệ với người của mình, kể cả luật sư, thêm vào đó ngôn ngữ không thông, chỉ có thể cắn răng ở trong buồng giam không có sự riêng tư kia một tháng.
Trong lòng hắn hiểu rõ là ai đang cố ý gây khó dễ, chính là thằng chó xảo quyệt kia.
Antony vừa thấy Thịnh Anh Kỳ liền rúc vào chăn trốn, tiếng kêu như quỷ khóc sói gào nói sợ Thịnh Anh Kỳ, nhưng không tới vài giây, hắn lại ló đầu ra, chớp chớp mắt, "Tôi sợ lắm, tiên sinh ngài có sợ không?"
Ở trong nước Thịnh Anh Kỳ cũng được xem như có bản lĩnh nhưng tại một quốc gia xa xôi hẻo lánh như nước Q, dù có là cường long cũng không áp nổi địa đầu xà.
Hắn cố gắng áp chế cơn giận, "Mày muốn thế nào mới đồng ý hòa giải?"
"Hòa giải hả? Đơn giản thôi, mày quỳ xuống cầu xin tao là được." Khi nói chuyện với Thịnh Anh Kỳ, Antony vẫn luôn dùng tiếng Trung, kết hợp với vẻ mặt ngây thơ của hắn, cảnh sát nước Q đứng một bên cũng không thể biết được hắn đang khiêu khích Thịnh Anh Kỳ.
Thịnh Anh Kỳ nghiến răng, "Nằm mơ."
"Vậy mày cũng đừng mơ gì hòa giải.
Căn cứ theo pháp luật nước Q, đánh người cũng không phải tội gì nặng, mày ở trong tù một vài năm đừng hối hận là được."
Antony lại ra vẻ a một tiếng, "Còn một chuyện, nếu mày quan tâm đến Tần tiên sinh như thế, tình thâm ý trọng đến muốn đánh chết tao, vậy mày vì anh ta mà quỳ trước mặt tao một lần cũng không đáng là gì chứ? Tao nghe nói người Trung Quốc rất quan tâm nhập thổ vi an, mày nhẫn tâm thấy Tần tiên sinh ở dị quốc vĩnh viễn không siêu thoát nổi sao?"
Nửa câu sau dường như đâm trúng tử huyệt của Thịnh Anh Kỳ, hắn tới bệnh viện chuyến này vẫn ôm khư khư tro cốt Tần Minh Châu trong ngực.
Thực ra bản thân Tần Minh Châu lại không quan tâm có thể nhập thổ vi an hay không, anh chỉ để ý tới hũ tro bị Thịnh Anh Kỳ đang giữ.
Anh len lén bay tới bên hắn, muốn thử xem bản thân có thể đụng vào cái hũ hay không, ngón tay còn chưa kịp chạm vào, bên tai đã nghe thấy thanh âm khàn khàn của Thịnh Anh Kỳ: "Một triệu đô la."
Antony lập tức ngồi ngay lên.
"Một triệu đô la để hòa giải, và mày phải giao cho tao tất cả ảnh chụp cũng như tư trang cá nhân của anh ấy."
"Thành giao." Antony lưu loát nhanh nhẹn xuống giường, nói vài câu với hai vị cảnh sát áp giải Thịnh Anh Kỳ, hai người đó liền rời khỏi phòng.
Hắn tiện đà chạy đến tủ đầu giường, lấy ra một cái thẻ ngân hàng, "Chuyển đến tài khoản này."
Thịnh Anh Kỳ đáp: "Hôm nay tao chỉ có thể cọc cho mày 50.000 đô la, khi nào mày nói với cảnh sát đồng ý hòa giải và đem di vật của Tần Minh Châu bàn giao cho tao, tao mới đem phần còn lại chuyển tiếp."
Antony lộ ra vẻ mặt do dự, hai mày nhíu chặt, sau một lúc mới đáp, "100.000, không thể thiếu một đồng, nếu không không bàn nữa."
"Được."
Sau khi Antony đồng ý hòa giải, mọi việc trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Ngay trong buổi tối hôm Thịnh Anh Kỳ được tự do, trợ lý và luật sư của hắn đã chạy tới.
Mà Antony đã rời khỏi bệnh viện, chỉ để lại một tờ giấy, đại ý là nếu Thịnh Anh Kỳ muốn ảnh chụp và đồ đạc của Tần Minh Châu thì hãy chuyển nốt số tiền còn thiếu.
"Thịnh tổng, chúng ta báo cảnh—"
Trợ lý còn chưa nói xong, Thịnh Anh Kỳ đã xé nát tờ giấy, mặt mày lạnh lẽo, "Tìm ra hắn, tôi muốn cho hắn phải ngồi tù vì tội tống tiền."
Nhưng mọi việc cũng không thuận lợi như Thịnh Anh Kỳ tưởng tượng.
Vậy mà tất cả tin tức, thân phận của Antony tất cả đều là giả, hắn căn bản không phải người nước Q, tên thật cũng không phải Antony! Hồ ly chiếm núi, cá trạch lẩn sông, đến cái bóng Antony bọn họ cũng không tìm thấy.
Tần Minh Châu trái lại biết rõ vị trí của hắn, rốt cuộc anh không có biện pháp nào rời đi được.
Vì né tránh tai mắt Thịnh Anh Kỳ, Antony thế mà cải trang giả dạng thành một thai phụ yếu ớt mặt rỗ, đường đường chính chính ngồi đợi ở bến tàu.
Tần Minh Châu nghĩ mình sắp bị bắt phải tới một quốc gia xa lạ với Antony, nhưng trước khi lên tàu, hắn lại gửi một đơn hàng chuyển phát nhanh đến phòng khách sạn Tần Minh Châu ở trước khi chết.
Mà quỷ hồn Tần Minh Châu cũng bay theo đơn chuyển phát tới khách sạn.
Lúc này anh mới ngộ ra đồ vật đang được chuyển phát mới là thứ chủ chốt vây khốn anh ở đây.
Anh nghĩ nghĩ, chắc hẳn là điện thoại của mình.
Tần Minh Châu hơi kinh ngạc khi biết Antony gửi di động của mình cho Thịnh Anh Kỳ, anh vốn cho rằng Antony sẽ bán đi.
Nhưng chỉ một lát sau anh đã đoán ra dụng ý của hắn.
Antony gian xảo, cũng là người ghi thù, hắn đoán được Thịnh Anh Kỳ không phải quả hồng mềm dễ bóp nên nhanh chân trốn chạy.
Trong đơn chuyển phát chỉ có hai đồ vật, một cái là di động của Tần Minh Châu.
Thịnh Anh Kỳ biết mật khẩu mở máy.
Màn hình vừa sáng lên liền nhận được một tin nhắn nặc danh, trên đó rõ ràng là tấm ảnh giường chiếu làm hắn nổi điên trước đó.
Đồ vật còn lại là cái khăn trải giường đêm say rượu.
Tần Minh Châu cũng không hiểu tại sao cái khăn này không bị nhân viên khách sạn dọn đi mà lại ở trong tay Antony.
Bên trên thậm chí còn nguyên dấu vết.
Không chỉ vậy Antony còn dùng bút dạ không xóa màu xanh lá ghi thật to—
"Minh Châu nói tao làm em ấy sướng hơn."
Tần Minh Châu: "....."
Nói dối, anh chưa từng bảo thế..