Ứng tiên sinh bất thình lình tránh khỏi tay Thịnh Anh Kỳ, ngữ khí kinh hãi ngờ vực dò xét hắn, "Thông linh gì cơ? Không lẽ anh đang nói đến người đó sao?" Ánh mắt y nhìn Thịnh Anh Kỳ đã nhiễm đầy sợ hãi, "Anh Kỳ, bây giờ có rất nhiều kẻ lừa đảo, anh đừng tin tưởng mấy chuyện linh tinh chúng bịa ra, tất cả đều là mê tín dị đoan thôi."
"Có phải mê tín dị đoan hay không...!thử một chút là rõ." Không ngờ Thịnh Anh Kỳ phản ứng cực kỳ bình tĩnh, như thể đã đoán chắc phản ứng của Ứng tiên sinh.
Miệng y khép mở như vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bị Thịnh Anh Kỳ ngắt lời.
"Việc này có gì đâu cơ chứ, chỉ là mượn thân thể của cậu dùng một lát, có phải là không trả lại cho cậu đâu.
Huống hồ nếu cậu cảm thấy đây là mê tín dị đoan, là giả thì càng không cần lo lắng nhiều.
Nếu là giả, thử một chút cũng chả ảnh hưởng gì đến cơ thể, mà cha cậu - tôi nhất định sẽ giúp."
Ứng tiên sinh nghe mấy lời này sắc mặt vẫn cứng đờ, "Anh muốn thông linh để làm gì? Anh với người ta cũng ly hôn rồi! Lẽ nào anh vẫn còn..."
"Không còn, tôi đã sớm không còn yêu anh ta nữa, chỉ là còn chút việc cần phải làm cho rõ ràng." Thịnh Anh Kỳ một lần nữa ngắt lời Ứng tiên sinh.
Lời đáp trả của hắn giống như trả lời cho y, lại càng giống như tự khẳng định với chính mình, rằng đây mới là nguyên nhân thực sự cho những hành vi mất trí trong khoảng thời gian này.
Nhưng câu trả lời của hắn cũng không thể thuyết phục được Ứng tiên sinh, y nhìn Thịnh Anh Kỳ như nhìn một gã điên, tiện đà xoay người nhanh chóng rời khỏi căn nhà.
Thịnh Anh Kỳ không đuổi theo, hắn đi đến trước bàn ăn, liếc mắt nhìn hũ tro cốt, giọng điệu hững hờ: "Xem ra bây giờ mọi người đối xử với anh tệ đi không ít nhỉ, có mỗi cái xác mà cũng không mượn được.
Mà cũng chẳng sao hết, y sẽ phải đồng ý."
Gã điên.
Tần Minh Châu bình phẩm trong lòng.
Một khoảng thời gian sau, Tần Minh Châu có thể rời khỏi nhà rồi, vì Thịnh Anh Kỳ bắt đầu đem theo di động của anh 24/7.
Khi đi làm mang theo, lúc về nhà cha mẹ ăn cơm cũng mang theo.
Thịnh Anh Kỳ thường xuyên bật máy Tần Minh Châu xem từng tin nhắn, từng tấm ảnh trong đó.
Ngay cả khi cha mẹ hắn nói chuyện, hắn cũng vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
"Bố mẹ nói chuyện với mày, làm sao mà cứ nhìn điện thoại thế? Trước đây có vậy đâu hả." Ba Thịnh tức giận mở miệng.
Mẹ Thịnh ngồi một bên hiếm khi không đỡ lời cho con trai, mặc dù trong lòng bà xót con nhưng có một việc quan trọng hơn cần nói trước.
"Anh Kỳ, con chuẩn bị khi nào tái hôn với Minh Châu?"
Lúc này Thịnh Anh Kỳ mới dời tầm mắt từ di động lên mặt ba mẹ mình, "Tái hôn?"
"Đúng thế, tái hôn." Mẹ Thịnh thở dài, "Con nhìn bộ dạng con hiện tại xem, so với trước khi ly hôn tệ hơn không biết bao nhiêu.
Khi con với Minh Châu muốn đến với nhau, mẹ vốn không đồng ý, nhưng hiện tại đã kết hôn bao nhiêu năm rồi, đang êm ấm lại đùng một cái ly hôn.
Mẹ thấy Minh Châu nó không có một tí khuyết điểm nào, những lúc con bận tối tăm mắt mũi, đều là Minh Châu đưa hai người già chúng ta đây đi bệnh viện, chạy ngược chạy xuôi, một câu oán trách cũng không có."
"Hai người già? Chẳng bằng nói là ba người già?" Thịnh Anh Kỳ hừ hừ cười.
Ba Thịnh lập tức giận tím mặt, "Thằng khốn nạn này, mày nói cái gì đấy!"
Thịnh Anh Kỳ không cười nữa, "Con nói câu nào sai sao? Tần Minh Châu năm nay không phải 47 tuổi hả? Mẹ, mẹ hơn anh ta có 8 tuổi thôi, gọi Tần Minh Châu là con dâu mà không ngượng mồm sao? Con trai mẹ năm nay mới 31 tuổi, nếu không ly hôn đi, đợi thêm mấy năm nữa có thể trực tiếp phụng dưỡng ba người già rồi."
"Thằng khốn nạn! Thằng khốn nạn!" Ba Thịnh tức giận đến mức muốn túm bừa thứ gì đập chết hắn.
Mẹ Thịnh cũng tức giận không kém, nhưng bà càng xót con hơn, chỉ có thể đuổi hắn khỏi cửa rồi vứt ra một lời tàn nhẫn, "Lần sau Minh Châu mà không đến đây, con cũng đừng tới nữa.
Mẹ thấy con càng sống càng hồ đồ rồi! Nếu trong lòng con thật sự cảm thấy giống như mấy lời con vừa nói, thì gầy thành cái dạng này cho ai xem!"
Thịnh Anh Kỳ không nói câu nào, mặt lạnh tanh ra khỏi cửa.
Sau khi lên xe, hắn không vội vã lái đi ngay mà trút giận đập bang bang lên vô lăng.
Tần Minh Châu bay bay bên cạnh chứng kiến toàn bộ, những lời nói tổn thương nghe nhiều rồi nên dường như cũng không còn khổ sở nữa.
Anh chỉ có chút hối hận, hối hận sao không nhìn rõ Thịnh Anh Kỳ sớm một chút, hối hận sự ngây thơ đến vô tri của mình.
Khi tình cảm còn nồng cháy, người ta cho rằng một chữ yêu có thể giúp đôi bên vượt qua tất thảy, không ngờ rằng tháng tháng ngày ngày sinh hoạt bình đạm như nước chảy có thể bào mòn cả ái tình.
Chữ yêu bỗng biến thành lông gà dính nhoe nhoét đầy mặt đất, biến thành thứ bị hôn nhân lãng quên.
Tốt số một chút, đôi bên có thể thành người thân, còn xấu số thì trở mặt thành thù.
Mà kẻ thù bên gối mới thực sự là người có thể nói ra những câu xé nát tâm can.
Nghĩ đến đây, bàn tay Tần Minh Châu bất giác nắm chặt.
_____________
Năm 16 tuổi ấy, dù cho cậu cầu phúc đến thế nào, ông ngoại vẫn buông tay rời khỏi nhân thế.
Khi đó cậu căn bản không thể tiếp thu nổi sự thật tàn nhẫn này, thương tâm đến mức không có cách nào đến trường tiếp tục hoàn thành việc học.
Tần Minh Châu vì nhớ ông mà thường xuyên nửa đêm tỉnh dậy trong nước mắt, nhưng cậu cũng biết trong nhà có người còn thương tâm đau đớn hơn cậu nhiều, là bà ngoại, là mẹ cậu.
Nên cậu không dám để lộ sự đau lòng của mình trước mặt mọi người, sợ làm họ khổ sở hơn nữa.
Mà ngay tại thời điểm đó, Tần Minh Châu bỗng nhớ tới Yến Già Ngọc.
Còn anh luôn luôn dung túng cậu.
Vậy là Tần Minh Châu và Yến Già Ngọc bắt đầu ngủ chung với nhau.
Khi cậu nước mắt đầm đìa choàng tỉnh lúc nửa đêm, luôn có một bàn tay khe khẽ vỗ lưng, rồi nhẹ nhàng lau đi nước mắt.
Tần Minh Châu có thói quen khi say ngủ luôn chui vào ngực người khác.
Đây là tật xấu cậu có từ hồi còn bé, vì điều này mà khi phải ngủ riêng khỏi bố mẹ, cậu quậy không ít.
Quãng thời gian ấy Tần Minh Châu cảm giác mình như nhỏ lại, trở về ấu thơ không phiền lo.
Cậu có thể tùy ý bộc lộ tâm tình, mà những người thân yêu nhất đều còn bên cạnh.
Tần Minh Châu nằm trong lồng ngực Yến Già Ngọc, có đôi khi còn giận dỗi anh ôm mình chưa đủ sát sao.
Phải dán sát vào nhau cơ, tốt nhất là thân mật khăng khít không có khe hở nào.
Đây là ý niệm bỗng nảy lên trong đầu cậu trong một đêm nào đó.
Sau đó, bộ dáng hai người ôm nhau ngủ bị mẹ Tần bắt gặp.
Cậu cũng không biết hình ảnh lúc ấy khiến người khác hiểu nhầm đến mức nào.
__________
Giường Bạt Bộ đặt riêng chạm trổ hoa văn, một bên rèm buông xõa, bên còn lại vén lên.
Tần Minh Châu gối đầu lên ngực Yến Già Ngọc ngủ say, hai bên má ửng hồng như thoa phấn.
Chân cũng cọ trên đùi đối phương, cậu ngủ đến mức chẳng để ý điều gì, chỉ có ngón chân trắng nõn mềm mại thỉnh thoảng co lại.
*giường Bạt Bộ: giường gỗ khắc hoa đặc trưng của người Trung mọi người hay thấy trong phim cung đấu ấy.
So sánh với Tần Minh Châu nằm một bên, tư thế ngủ của Yến Già Ngọc quy củ hơn rất nhiều.
Áo dài quần dài nghiêm chỉnh, chỉ có điều tay luôn đặt trên eo Tần Minh Châu.
Mẹ Tần đứng ngoài cửa sổ vô ý thấy một màn như thế, hoảng hốt về nói với ba Tần.
Đây là việc về sau Tần Minh Châu với được biết.
Lúc ấy ba Tần nghe xong chỉ trầm ngâm: "Em đừng lo, hiện tại Minh Châu vẫn chỉ là tâm tình của đứa trẻ, giờ nói với con ngược lại sẽ khiến nó nghĩ nhiều.
Mà đứa nhỏ Già Ngọc kia, chúng ta cũng coi như đã trông nó lớn lên, nó là đứa có chừng mực lễ nghĩa."
"Nhưng dù cho có như vậy, cứ để mặc cho hai đứa nó ngủ chung, em vẫn rất lo lắng."
"Lo làm gì, nếu sau này Minh Châu mà cùng Già Ngọc kết hôn, anh lại cảm thấy yên tâm rất nhiều.
Em cũng biết con chúng mình đấy, nhìn thì ngoan ngoãn dễ bảo, nhưng thực tế bị chúng ta chiều hư rồi.
Tính tình Già Ngọc ôn hòa, có thể bao dung cho nó.
Mấy năm gần đây nhà họ Yến ở phương Bắc phát triển càng ngày càng tốt.
Anh nghe nói Già Ngọc đã bắt đầu tham gia xử lý chuyện trong nhà rồi.
Nếu sau này chúng ta không còn nữa, thằng bé cũng có năng lực bảo vệ Minh Châu.
Anh chỉ lo rằng sau này chúng nó lớn lên sẽ không được thân thiết như bây giờ nữa."
Một lời của cha Tần thành sấm.
Tần Minh Châu chưa bao giờ nghĩ tới việc giữa Yến Già Ngọc đối với cậu có tình yêu, cậu vẫn luôn coi đối phương như một người anh trai lớn.
Bởi vậy khi Yến Già Ngọc bày tỏ tình cảm với Tần Minh Châu, cậu cực kỳ hoảng hốt.
Tần Minh Châu còn nhớ rõ đêm sinh nhật tuổi 19 của cậu là lần đầu tiên Yến Già Ngọc không ngồi xe lăn mà xuất hiện trước mặt mọi người.
Trước đây chỉ có ở bên cạnh cậu anh mới không dùng mà thôi.
Vì thế Tần Minh Châu vui vẻ vô cùng, cậu cố ý vứt bỏ tất cả khách khứa ra sau lưng để chạy đến trước mặt Yến Già Ngọc, "Anh Già Ngọc, hôm nay anh đẹp trai quá trời!"
Ánh đèn sáng rực trên boong tàu phủ xuống mặt biển, phản chiếu từng hồi lấp lánh giống như phần đuôi diễm lệ của mỹ nhân ngư.
Những chiếc đuôi uốn lượn quấn quýt tạo thành đóa đóa bọt sóng vỗ ập vào thân tàu.
Thanh niên mặc tây trang trắng nghiêm cẩn đứng ở phía mũi tàu yên tĩnh.
Giữa đêm mùa hạ, mặt trăng cô độc hội ngộ với hải đăng phương xa, khiến khuôn mặt trắng nõn thường ngày của Yến Già Ngọc dường như hồng hơn một chút, lại mơ màng tỏa sáng như thánh quang.
Tay phải anh đang nắm lấy một cây gậy màu xám bạc.
Đây là cây gậy mà Tần Minh Châu đã phác họa bản thiết kế, phần đầu khảm chất liệu Yến Già Ngọc yêu thích nhất - ngọc trai.
Mỗi lần cầm gậy, bàn tay Yến Già Ngọc đều mơn trớn viên ngọc trơn bóng đó.
Truyện cổ tích về nàng tiên cá kể rằng nàng vì đem lòng yêu mến hoàng tử mà hiến giọng hát đổi lấy đôi chân, chạy lên bờ tham gia yến hội, nhưng mỗi bước đi đều như dẫm lên dao sắc cứa thịt.
Yến Già Ngọc rũ mắt nhìn cậu, đôi mắt như ngọc trai đen dịu dàng tĩnh lặng, "Em thích không?"
Anh Già Ngọc là đang nói đến món quà anh tặng cậu sao?
Tần Minh Châu nhớ ra mình còn chưa có đi xem nó mặt mũi thế nào, nhưng miệng đã đáp: "Thích lắm."
Tình cảm trong mắt Yến Già Ngọc trong khoảnh khắc đó dường như tràn ra biến thành thực thể.
Không khí giữa hai người phảng phất biến thành mùi kẹo ngọt, anh mổ tim mình ra, hèn mọn dâng cho cậu một tình yêu bối rối, đem cây đao quyết định sống chết của mình đặt vào tay cậu.
"Minh Châu."
"Anh có chuyện muốn nói với em."
"Anh yêu em."
Không phải chỉ là hảo cảm chớm nở ban sơ, không phải sự yêu thích thanh xuân có thể thay đổi trong thoáng chốc, đó là tâm sự giấu kín trên xe lăn tháng tháng ngày ngày, là bí mật trong từng cái nhìn âu yếm.
"Anh, anh ơi, em, em xin lỗi."
Yến Già Ngọc nhìn Tần Minh Châu chạy trốn khỏi mình, trốn về thế giới vàng son nhung lụa.
_______________
Thịnh Anh Kỳ đang lái xe bỗng nhận được một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia vọng đến tiếng của Ứng tiên sinh.
"Em đồng ý.".