Cứ tưởng rằng, ngày từng ngày sẽ mãi trôi qua êm ả…
Dưới bầu trời Ba Vì đỏ rực, giữa bạt ngàn cỏ lau, lạc nữ khoác trên
người áo lông chim trắng muốt cưỡi trên lưng hồng hạc, giọng cười trong
trẻo tràn ngập không gian.
Đứng giữa biển cỏ vàng ươm, bóng nam tử oai hùng ngập trong áo choàng đỏ thắm, tay chắp lại phía sau ngắm nhìn bóng hình hồng hạc, mắt hơi
khép cùng khóe môi thoáng cong cong đầy an nhiên. Sự yên bình trong đôi
mắt phượng nuốt trọn lấy hoàng hôn ấm áp.
Nhân sinh trôi qua ba kiếp, chàng luôn một mình đến nơi này, đứng
giữa cảnh nóng bỏng lạ thường hòng kiếm tìm một chút lửa trong tim. Đổi
lại chỉ là nỗi cô quạnh đóng băng cùng năm tháng.
Giờ đây, chỉ cần một sợi tóc khẽ chạm, một ánh mắt lướt qua, một nụ
cười dợm nở trên bờ môi đỏ mọng… cũng đã đủ đánh bại bất kỳ cảnh đẹp
nhân gian.
Thì ra, hạnh phúc đơn giản như vậy.
Chàng, Tản Viên Sơn thánh, bước qua năm tháng tựa một gã hành hương
chỉ biết sự tồn tại của đất cát. Đến lúc dòng nước mát tràn vào cuống
họng, mới ngộ ra bấy lâu mình đã khát đến điên.
Đối với chàng, nàng chính là sự đầu tiên cuối cùng.
“Lạc Cơ! Cẩn thận kẻo ngã!”
“Không sao đâu! Em ngã hoài mà! Ngã rồi ba khắc sẽ lành ngay!” vẫn
giọng cười làm rộn ràng hoa cỏ, nàng điều khiển hồng hạc lướt nhẹ trên
biển hoa, đoạn vút thẳng lên cao.
Bóng hồng hạc vừa lẫn giữa đùn mây, lạc nữ ngốc nào đó đã trượt tay để thân rơi xuống.
Cũng cỏ lau tung lên nơi nàng vừa chạm đất, cũng âm thanh xương gãy gión giã, kỳ lạ là nàng không thấy đau.
Ngẩng đầu lên đã thấy gương mặt ai kia nhăn lại.
“Sao chàng lại…?” Lạc Cơ hốt hoảng, lập tức muốn ngồi thẳng dậy xem
chỗ xương gãy của chàng. Vừa động đậy đã bị hắn vòng một tay qua ghì
chặt lấy.
Không cử động được, nàng nằm trên người chàng mà rưng rưng muốn khóc. “Sao không để Lạc Cơ rơi… em có thể tự lành mà… Chàng lại quên rồi sao? ”
Sự dịu dàng trong mắt bọc lấy nàng, người nọ khẽ khàng buông lời.
“Ta luôn nhớ nàng có thể tự lành. Không có nghĩa là cho phép nàng chịu đau.”
Ngửa đầu ra nhìn trời, môi nở một nụ cười bình an.
“Nếu có thể, ta hy vọng cả đời này nàng sẽ không cần dùng đến khả năng tự phục hồi kia.”
Lời như nắng từ từ ngấm vào cơ thể, làm nóng cả hốc mắt lạc nữ.
Mộc yêu nhỏ bé chớp mắt vài cái, bao nhiêu cảm xúc cũng theo chút lệ
mà tuôn trào. Đồng cỏ lau trong ráng chiều rực rỡ, thoắt cái đẫ phủ đầy
hoa trắng nhỏ li ti. (không phải hoa cỏ lau nghen, hoa dại thui ^^)
Chìm ngập trong hạnh phúc, Lạc Cơ của màu cam lộng lẫy hôm đó đã ngây thơ nghĩ rằng, cuộc sống sẽ cứ mãi bình yên như vậy đấy.
…
Mùa thu năm 210*, đế chế Văn Lang, Hồng Bàng thị xảy ra hỗn chiến.
Con trai của cổ thần Hoàng Xuy là thủy thánh Lang Xuy, tuyên bố với
cả Văn Lang bản thân bị Hùng Duệ Vương và Tản Viên Sơn Thánh lừa gạt,
quyết tâm sẽ đem thù này nhuộm máu Ba Vì.
Tay nắm đinh ba hiệu triệu thủy binh khắp bốn bể, chàng lệnh cho quân chia thành bốn nhánh ngày đêm ngược dòng tấn công lên núi Tản, nhất
định phải đem mỵ nương Ngọc Hoa đưa về.
Tản Thánh Nguyễn Tuấn dường như đã dự liệu ra cục diện này, trước đó
đã cho dân gánh đất đắp đê, cắm chông chà ở bãi Đá Chông, thả rong rào,
chăng lưới ở vùng suối Cái, cho quân gieo hạt mây thành rừng quanh núi U bò, ném lạt tre tạo thành lũy tre dày ở vùng ngòi lặt, lao gỗ đá từ
trên núi xuống tạo thành mười sáu ngả ở vùng Đầm Đượng v.v…… để phòng
chống lũ. Sau đó lại hạ lệnh cho các bộ tướng gia cố thành đá xung quanh thành Tản, đồng thời làm lễ thức tỉnh linh hồn của các thạch thú khổng
lồ đứng gác quanh núi, không quá một tháng đã tạo thành một vòng bảo vệ
vô cùng thánh linh.
Đinh ba giương cao, nước theo đó mà đánh vỗ vào mặt trước, đánh úp
vào mặt sau, từ sông Đà tới, từ sông Tích lên, từ sông Lô xuống, từ sông Thao về. Song, trước sự chống chọi kiên cường của quân dân Ba Vì, Lang
Xuy ngay cả bờ đá của thành Tản cũng không thể chạm đến. Bởi dù chàng ra sức dâng nước đến đâu, các tướng và Tản Thánh lại đem đất quanh sông
dâng cao đến đó, khiến cho pháp lực của chàng phí hoài vô ích.
Thủy thánh nổi giận, ra lệnh cho thủy binh rời bỏ sông nước ùa lên
đất liền tấn công trực diện. Binh tôm tướng cá đến giữa núi thì gặp phải sự chống chọi quyết liệt của các thạch thú thân cao trăm trượng, phải
mất cả tuần mới có thể khống chế chúng. Thạch thú bị trói chặt trong các vòi rồng, Lang Xuy lập tức tận dụng thời cơ dẫn nước dâng cao luồn qua
khe hở.
Những tưởng có thể thuận lợi tiến đến thành Tản, giữa đường lại được
nghênh đón bởi Quế Hoa và Dao Sùng, hai vị sơn tướng kiêu hùng của sơn
triều Ba Vì, phía sau họ là đội quân thú rừng dũng mãnh đang trong cơn
đói khát. Thủy tướng thủy binh vốn đã hao mòn sức lực sau cuộc chiến dai dẵng với bọn thạch thú, thân lại suy yếu vì rời khỏi môi trường sông
nước lâu ngày, đứng trước bọn thú rừng cuồng dã kia tất nhiên không thể
chống chọi.
Nửa quân bị diệt, Lang Xuy buộc phải gọi các tướng thu về hạ lưu sông Đà bảo lưu lực lượng.
Rạng sáng hôm sau, Thủy thánh Lang Xuy cho hai thủy tướng chia quân
dẫn binh tấn công hai cánh, bản thân trực tiếp đem một vạn thủy binh
cưỡi trên sóng thần ào ạt lên núi. Nguyễn Tuấn khôi giáp hoàng kim, tay
ghìm chặt rìu vàng, cùng sơn thú sơn binh đứng trên thành sẵn sàng
nghênh chiến.
Lạc Cơ hằng ngày cùng hồng hạc đứng trên đỉnh vọng tháp, phóng đôi
mắt hoang mang về chiến trận đang vấy lửa nơi chân trời đỏ rực, trong
lòng canh cánh nỗi niềm lo âu đến bải hoải.
Trong những ngày này, Nguyễn Tuấn vì lo giữ thành nên rất ít khi về
cung, lúc về thì cả người đầy máu. Lạc Cơ mỗi lần trông thấy đều cuống
cuồng cả lên, mắt rưng rưng chực chờ vỡ òa vây lấy chàng mà soi soi khám khám. Những lúc đó, chàng để mặc nàng muốn làm gì thì làm, mắt chỉ chăm chú theo dõi sơn hậu của mình cuống lên vì chồng. Sát niệm trên mặt vì
thế sẽ từ từ lặng xuống, để lộ nụ cười nhỏ đầy thỏa mãn nơi môi.
Đợi cho đến khi nàng toan cắt tay lấy máu cho mình uống, sơn thánh
mới cản lại, rất tự nhiên bảo máu trên người chàng là của quân thù. Đôi
lúc vì thấy nàng quá xót xa, sơn thánh bèn đưa ra vài vết xây xát nhỏ
trên mặt, bảo nàng cứ chữa lành theo cái cách ngày đầu họ gặp mặt là
được. (là “cẩu lưỡi thần công” ý:))))
Một ngày, sơn tướng Quế Hoa dẫn về một gã thủy tộc da xanh như rêu
phủ cúi đầu trước triều thần. Gã thưa với sơn thánh bản thân chính là
thủy hầu Lộc Đông Hoằng, cháu trai của Hoàng Xuy, là kẻ kế vị tiếp theo
trong thủy tộc phương Nam. Nghe xong tước danh của hắn, ai nấy trong
triều đều gật gù hiểu chuyện. Phàm là thủy hầu lại chọn lúc thủy thánh
của mình giao chiến mà đi đầu quân dịch thủ, còn có gì ngoài việc tranh
giành ngai vị? Chỉ có Nguyễn Tuấn là vẫn âm u nhìn hắn, chứng tỏ trong
lòng không hề tin tưởng.
Lạc Cơ đối với việc Lộc Đông Hoằng phản bội Lang Xuy không hề có chút quan tâm, bản thân chỉ cảm thấy gã này rất đáng ghét. Hắn tuy vẻ ngoài
không giống gã anh họ khát máu của mình, sự si mê ẩn hiện trong đôi mắt
dài khi chạm đến nàng lại có phần tương tự Lang Xuy, khiến cho sống lưng nàng không khỏi ớn lạnh.
Ngoài thành ngập ngụa binh đao, phía bên trong bức tường, những con
người Ba Vì vẫn gắng sống sao cho thuận hòa vui vẻ, không phí hoài công
sức của những kẻ tử thủ ngoài thành. Bởi thế cứ mỗi sáng tinh mơ thức
dậy, mặt trời còn chưa lên thì Tản Viên đã nghi ngút khói bếp. Con dân
Tản Viên cùng người tị tạn từ các thành và bản, mường khác đều dậy sớm
đồ xôi, nướng thịt, đúc thêm vũ khí… sinh hoạt hăng say để phục vụ cho
sơn binh phải chiến trận hằng ngày.
Lạc Cơ thân là vợ, dĩ nhiên cũng muốn tự tay nấu cơm cho chồng, khổ
nỗi trên người lại vác thêm cái danh sơn hậu, công khai làm những việc
này sẽ bị sơn mẫu Ma Thị Cao Sơn lôi đi giáo huấn. Thế nên, nàng lén
lút.
Trời sáng tờ mờ, nàng ôm nồi đất chạy lên sân sau điện thờ Hoàng Hạ
chuẩn bị công cuộc thổi cơm cho chồng. Cứ tưởng nơi này có lệnh cấm, sẽ
không có ai bén mảng, ai ngờ vừa ngước đầu lên đã thoáng thấy bóng người đứng nơi mé vực sân sau. Tóc đen tung bay trong làn sương mờ ảo, giọng
vút cao ngâm nga bài đồng dao mặt trời, thiếu nữ ném đôi mắt buồn thảm
về nơi chiến trận ngoài thành, xung quanh tích tụ một nỗi niềm cô đơn
chất chứa.
Lạc Cơ ngẩn ra một lúc, mới nói. “Là Thục Phán dạy cô hả?”
Nữ tế Tây Âu quay đầu, vội vã chùi đi nước mắt, dập đầu làm lễ với sơn hậu.
“Thần nữ tự tiện lẻn vào điện cấm, tội đáng muôn chết. Cầu sơn hậu nương tay!”
Lạc Cơ ôm cái nồi nhìn mỹ nhân nằm bẹp dưới đất run rẩy, trong lòng
thầm than thôi rồi, có cô nàng này ở đây thì cơm cháo nỗi gì nữa. Suy
nghĩ một hồi, nàng đều đều nói.
“Nếu ta tha cho cô… cô cũng không được nói với ai chuyện ta làm hôm nay đó.”
Gương mặt y hệt nàng ngước lên, mắt mở to kinh ngạc, đoạn cúi đầu dập lạy. “Tạ ơn sơn hậu tha mạng. Thần nữ vì ơn này nhất định trung thành
với ngài. Bất kể bí mật gì của ngài đều là bí mật của thần nữ. Nếu dám
sai lời, nguyện bị thú rừng xé thịt, lửa đao tàn sát.”
Đoạn, Tang La khẽ ngước nhìn vị sơn hậu kia sẽ làm ra loại chuyện bí
mật động trời gì mà có vẻ khẩn trương đến vậy. Tuy tiếp cận nàng ta
không phải là mục đích của nàng, song biết được một số việc riêng cũng
không phải không có ích.
Nghĩ như thế, nàng bèn đứng dậy lẽo đẽo theo sau vị sơn hậu, thấy sơn hậu ngồi xuống nhặt đá nàng cũng làm theo, thấy sơn hậu gom cây nàng
cũng làm theo, thấy nàng hun lửa đặt cái nồi lên nàng cũng lao vào tiếp
sức, lúc sau liền nghe một mùi hơi quen dậy lên từ cái nồi sôi sùng sục, lòng nàng nữ tế không khỏi nặng nề trước phán đoán của mình. Mùi vị
này, vật đựng này, hỗn hợp màu trắng trong nồi kia… sơn hậu mà nàng nghĩ là một kẻ sói-khoác-lông-cừu này lẽ nào…
… đang nấu cơm?!!
T^T
Thấy ai kia cầm tre xúc một miếng trắng nhét vào miệng nhai nhai, Tang La thiếu điều muốn đuối sức té ngã.
“Có mùi hơi lạ…” mặc kệ khuôn mặt đen thui của thiếu nữ ngồi đối
diện, Lạc Cơ vẫn chăm chú vào nồi cơm nếp của mình. “Nhưng vị nói chung
không tệ. Chắc sẽ ổn thôi.”
“Sơn hậu à… bí mật của ngài là… nồi cơm này ạ?” Tang La run giọng hỏi.
Mắt trong veo mở to. “Đúng rồi, ta nấu cơm cho chồng.”
=____=
Tang La sau đó cũng bị ép nuốt xuống vài miếng, tuy rất miễn cưỡng
trong lòng, song cũng không dám bày tỏ ra mặt, cứ luôn miệng khen ngon.
Nàng rốt cục không hiểu, cô gái này vốn dĩ khờ khạo hay giả khờ khạo
đây? Nếu là giả, cũng xem như một hình thức rèn luyện đấu trí đối với
Tang La nàng đi. Nếu là thật, thì đúng là…
Nhưng mặc dù là thật hay giả, trông thấy gương mặt trắng nõn giờ đã
lấm tấm mồ hôi, nhọ nồi lấm lem như một ả phụ bếp nhiệt tâm với công
việc, cũng đủ chứng tỏ người chồng kia quan trọng với sơn hậu này cỡ
nào…
Trong lòng Tang La cũng vì thế mà đột nhiên dâng lên sự chua xót.
Trái tim kia chỉ có lấp đầy Tản Thánh, nào còn chỗ trống cho nam chủ của nàng…?
Giống như trái tim của nam chủ, cũng không còn khe hở để nàng chen vô.
Gương mặt xinh đẹp đó, nỗi khát khao của nàng trong suốt sáu năm,
cũng là sự ám ảnh dằn vặt của sáu năm tiếp theo. Thời điểm ao ước thành
sự thật, cũng chính là khi nó chuyển mình hóa thành ác mộng trường kỳ.
“Mặt ngài dính đầy nhọ, để thần nữ lau giúp ngài.”
Tang La có chút mơ hồ trong suy nghĩ, bàn tay đưa lên sờ mặt người
đối diện, ngón cái chạm vào những vết nhọ đen ngòm, càng lúc càng bôi
lây lan ra khắp làn da trắng nõn. Mắt nữ tế mông lung, động tác ngày
càng gấp rút, ánh mắt ngày càng phẫn uất.
Lạc Cơ bị nữ tế vò mặt đến méo mó, cảm thấy khó chịu toan đưa tay lên ngăn cản nàng ta. Chưa kịp làm gì thì toàn thân hơi nóng lên, lát sau
người trước mặt liền bị hất văng ra tận mé vực. Nàng ngơ ngẩn mở to mắt
toan đứng lên chạy lại giúp đỡ, nữ tế kia đã vội vàng bò dậy, liên tục
dập đầu xuống đất.
“Sơn thánh tha mạng! Sơn thánh tha mạng! Thần nữ vốn chỉ định chùi đi vết bẩn trên mặt sơn hậu, không hề có ý vô lễ với ngài ấy…!” (Vâng,
toàn xuất hiện đúng lúc thui. Truyện mà! =)))
Kẻ mới đến dường như chẳng hề nghe thấy lời van xin của nữ tế nọ, mắt lạnh lẽo nheo lại. Cả thân người mỏng manh của nữ tế lập tức bị treo
trên không trung, Tang La nhắm nghiền mắt vì đau đớn, tay ôm chặt lấy cổ nói không thành tiếng.
Lạc Cơ bị ai kia ôm chặt vào lòng, không thể trông thấy cảnh tượng
trước mắt, chỉ có thể cảm nhận lồng ngực chàng phập phồng trong sự tức
giận kiềm nén, giọng truyền ra bảy phần sát ý, ba phần điềm tĩnh.
“Đừng nghĩ ta không biết gương mặt của ngươi từ đâu mà ra, hay vua
Thục đã sai khiến ngươi sang đây làm gì. Ta đã để yên không làm gì
ngươi, ngươi còn không chịu yên phận, nay còn dám chạm vào sơn hậu của
ta.”
Tang La cố sức lắc đầu, gắng giải thích bản thân không có ý làm hại
sơn hậu của hắn, mặt mày tím tái, mũi chân chới với không chạm đất.
Lạc Cơ cảm thấy điều lạ, đầu quay lại, lập tức hốt hoảng lay chồng
mình. “Chàng, chàng thả nàng ta xuống đi! Nàng ta là người mới, không hề biết chàng có lệnh cấm người ta chạm vào Lạc Cơ, chẳng qua thấy mặt Lạc Cơ bị dính nhọ nên mới…”
Tang La đang bị treo lơ lửng lập tức da đầu run lên. Sơn thánh này… hắn tức giận không phải vì nghĩ nàng có ý tổn thương sơn hậu của hắn? Mà chỉ là… chạm vào???
Nguyễn Tuấn cúi xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn trong lòng, mày nhíu
lại. Chàng sau đó buông lỏng bàn tay đang làm phép, đưa đến mặt thiếu nữ kia nhẹ nhàng chùi lau. Trong suốt quá trình không hề mở miệng, cũng
không thèm để ý ngưởi vừa rơi xuống nền đất ho lên sặc sụa bên mé vực.
“Đa tạ sơn thánh tha mạng…” Tang La khó nhọc buông từng chữ, lòng
thầm tạ ơn trời một vạn tám nghìn lần, đã không để nàng chết vì lý do
cực kỳ lãng xẹt này.
Nguyễn Tuấn không phản ứng trước dáng người khúm núm trên nền đất,
một tay dắt Lạc Cơ lôi đi mất, vừa đi vừa trầm giọng cằn nhằn sau này
nếu còn để rác rưởi chạm vào, nhất định sẽ xích chân nàng lại trong Mễ
Điện…
Để lại là một Tang La run lên vì khiếp sợ. Rác rưởi?
Nàng bây giờ mới được biết, Tản Viên Sơn Thánh không những nổi danh yêu vợ, mà còn sở hữu tính độc chiếm vô cùng quái dị!
Về phần ai kia, vốn rảnh rỗi được buổi trưa, vội vã bỏ quân doanh
quay về thăm vợ, tìm kiếm cả buổi rốt cục thấy vợ mình bị người sờ sờ
nắn nắn, nàng ta lại chỉ có thể giương đôi mắt mê muội ấy lên ngắm người kia, khiến cho trong lòng chàng khó chịu vô cùng. Dù lúc trước Dao Sùng đã từng khóc ròng cầu xin sơn thánh chàng làm ơn đừng có ghen với cả
giống cái như thế, kẻo lại tạo thành loại tin đồn khó lòng chống đỡ…
Song sơn thánh lại thấy không có gì không ổn. Vật sở hữu của chàng
thì chỉ nên để mình chàng chạm vào thôi, vốn là thiên kinh địa nghĩa,
không phải sao? Huống hồ Lạc Cơ còn luôn nhìn nữ tế kia với loại ánh mắt thích thú, hận không thể đem ả ta ra nựng nịu sờ mó… rất là khiến sơn
thánh chàng bực bội!
Do vậy, sơn hậu nào đó cả nửa ngày còn lại bị chồng mình cấm rời khỏi phòng, phải ngồi đơ ra nhìn chàng lạnh mặt ăn sạch nồi cơm mình nấu,
một chữ cũng không được làm ồn. Kẻ kia ăn uống xong xuôi, phất áo choàng đi một nước về lại quân doanh, để mặc nàng ngây ngốc chờ trong phòng,
gật gà gật gù cho đến tối.
Thời điểm xa xa vang lên tiếng reo hò thắng trận, có xảo xứng chạy
vào báo tin sơn thánh đang trên đường trở về, nàng mới thở ra nhẹ nhõm,
lăn đùng ra ngủ mất.
Lạc Cơ một khi đã ngủ thì trời có sập cũng chẳng thức dậy. Trong lúc
mơ hồ chỉ loáng thoáng cảm thấy có luồng nhiệt quen thuộc bao bọc lấy
mình, cả người sau đó bị lật qua lật lại, lăn tới lăn lui, vò vò nhàu
nhàu như cục bột nhão. Nàng tự nhủ, mình chắc lại mơ ra nữa rồi, bèn một lòng nhu thuận phối hợp để người phía trên ra sức ngấu nghiến. Gương
mặt vì thế mà bị gặm nhấm đến ngộp thở, chỗ thì bị ma sát đến nóng rát, chỗ lại ê buốt pha lẫn ngọt ngào…
Nửa đêm mơ màng tỉnh dậy, đã thấy một nửa thân bị đè lên nặng nề, đầu tóc đen bóng của ai kia gục vào hõm cổ nàng phả ra hơi thở sâu và dài,
chứng tỏ đã chìm vào giấc ngủ rất say, rất thỏa mãn.
Nhớ ra chàng vừa từ chiến trường về, Lạc Cơ chống tay toan ngồi dậy
soi xem người chàng có thương tích hay không. Nhúc nhích một cái, cảm
giác ra bên dưới vẫn còn bị chiếm giữ, nàng bất giác đỏ mặt, rụt rè
buông bỏ mọi cử động nằm im thin thít.
Lẽ nào… mệt mỏi đến độ lại quên cả rút quân, cứ thế mà ngủ à…?
Ra trận ái ân điên cuồng lúc nãy không hề là mơ. Nếu sơn thánh đã còn sức để dày vò nàng nhiều lần như thế, nghĩa là thân thể vẫn khỏe mạnh,
không bị thương rồi…
Thở dài nhẹ nhõm, nàng vòng tay lên hơi sửa lại tư thế nghiêng đầu
của chồng mình, để chàng nằm được thoải mái hơn, đoạn quay mặt sang hôn
nhẹ lên môi chàng, đôi bàn tay đặt trên tấm lưng vạm vỡ vẫn còn ẩm ướt
mồ hôi mát lạnh, chậm rãi xoa xoa.
“Tạ ơn trời chàng vẫn bình an…”
Sau đó lại chìm vào giấc ngủ mệt nhoài, không hề để ý đến năm ngón
tay mảnh dẻ đang được ai kia cẩn thận đem lồng vào tay mình, khẽ khàng
siết chặt…
Đêm dài, tâm hồn và thể xác cả hai lặng lẽ hoà làm một, đột ngột sinh ra cảm giác viên mãn đến si mê.