Mùa đông năm 210, Hùng Duệ Vương băng hà do bệnh nặng.
Cái tin lớn chẳng bao lâu đã lan tỏa bốn phương tám hướng. Mọi sự
tình mờ ám phía sau cái chết của vị vua đất Lạc đều được phò mã Nguyễn
Tuấn cùng một số lạc hầu thân cận bưng bít, tránh làm nhục quốc thể. Di
chiếu của Hùng Duệ Vương trong buổi quốc tang được tể tướng Lỗ Mang đọc
trước toàn thể triều thần, sau đó khắc lên phiến đồng sơn vàng, gói vào
mười tám lớp lụa trắng gửi đến mười lăm lạc tướng trên khắp Văn Lang.
Kế vị ngai vàng không ai khác, chính là phò mã Nguyễn Tuấn, vị sơn thánh hùng dũng của dãy núi Ba Vì.
Ba Vì thời thượng cổ vốn thuộc Hồng Bàng thị, nay đưa kẻ cai trị nó
lên ngôi đế vương Văn Lang, quần thần đều không cảm thấy có gì không ổn. Huống hồ đứng trước cục diện giặc trong thù ngoài, phía Bắc có Tây Âu,
xa hơn là nhà Tần, gần kề có Bách Việt, nội bộ có các lạc tướng ngấm
ngầm tranh chấp, thần điện cùng hội đồng quan tế bị hủy diệt trong một
ngày; các lạc hầu và hội đồng trưởng lão đều cảm thấy Tản Viên Sơn Thánh là lựa chọn đúng đắn nhất lúc bấy giờ.
Phò mã vì lý do Ba Vì vẫn chưa hoàn toàn ổn định, đã đề nghị hoãn lại lễ kế vị cho đến khi chiến tranh tại quê nhà hoàn toàn chấm dứt. Ngay
sau lễ tang, phò mã bèn dùng thời gian một tuần để bố trí, sắp xếp lại
các tuyến phòng thủ trên cuơng thổ Văn Lang, tránh cho giặc ngoài thừa
cơ xâm nhập. Cạnh đó, ngài lo sợ cái tin mị nương Ngọc Hoa có mặt tại
Phong Châu sẽ lôi kéo sự chú ý của Lang Xuy, bèn tạm thời trao lại quyền hành cho tể tướng Lỗ Mang và sơn tướng Quế Hoa, gấp rút đưa vợ về lại
Ba Vì.
Đêm trước khi trở về Ba Vì, Lạc Cơ chống tay nằm trên ghế dài nhìn
chồng bận rộn. Cặp mày rậm lâu lâu nhăn lại khi vị sơn thánh cúi người
nghiên cứu mảnh giấy gân, ánh đèn dầu vàng vọt hắt lên gương mặt góc
cạnh những mảng tối u uẩn, đôi mắt đen không thấy đáy đôi khi lại không
tự chủ được mà lóe lên chút lửa.
Nguyễn Tuấn điềm tĩnh lạnh nhạt của nàng, lại có khi mang biểu hiện đam mê như vậy, thật hiếm có.
“Giữa thiên hạ chúng sinh và tình yêu, chàng sẽ chọn bên nào?” Nàng bất chợt hỏi.
Nguyễn Tuấn ngước đầu, mắt chăm chú nhìn nàng thật lâu, mãi sau mới
ngoắc nàng lại gần, kéo ngồi lọt thỏm vào lòng, khẽ khàng buông giọng.
“Đang lo lắng cái gì?”
“Lạc Cơ sợ… có một ngày chàng sẽ như vua cha…” mắt trở mơ hồ, giọng nàng toát ra yếu ớt.
Lời chưa dứt thì đã bị ai kia cúi xuống dùng môi trấn áp, đến lúc rời đi còn hơi mỉm cười đưa tay lên vuốt ve gò má đỏ hồng của nàng. Sơn
thánh cầm lấy tay vợ đặt lên mảnh giấy gân, vuốt nhẹ một đường dài. “Đây là nơi ta được sinh ra.”
Lạc Cơ tròn mắt nhìn vào cái chấm nhỏ xíu nơi tay họ dừng lại trên bản đồ.
“Sơn mẫu do hấp thu linh khí trời đất mà thụ thai đôi, đến động Lăng
Sương gặp phải hoàng kim lạc điểu, liền chiến đấu với nó suốt mười bốn
ngày. Lạc điểu đuối sức bèn tự tán thần khí chuyển hết vào bào thai. Ta
do đó mà ra đời sớm, mãi bốn năm sau Tuấn Cương mới nối bước.”
“Mang thai đôi có thể sinh hai lần sao?” nàng chớp mắt. “Không phải heo đẻ một lần là xong một lứa mười con ư?”
Cằm tựa lên đầu nàng, ai đó thở dài đầy khuất phục. “Sơn Mẫu Ma Thị
lúc đó là Thần Nữ Cao Sơn, là một bán thần, so với người thường đã khác, huống hồ súc sinh, lạc nữ ngốc.”
“Vậy chàng là bán thần thì phải gọi mẹ mình là ‘sơn mẫu’? Tuấn Cương
cũng đâu phải người phàm, sao cậu ấy vẫn gọi sơn mẫu là ‘mẹ’?”
Bàn tay nắm lấy nàng có hơi siết chặt. “Tuấn Cương khác.”
“Cả hai chẳng phải đều là con của sơn mẫu sao? Khác chỗ nào?”
Lặng thinh một lúc, chàng điềm đạm đáp. “Tuấn Cương sinh ra không
mang thần lực lớn bằng ta, tự nhiên không thể đảm đương nhiều trọng
trách với thế giới này, do đó được cho phép làm một người con đúng
nghĩa.”
Và nó lại đến, cảm giác chua xót khi nghĩ về bậc sinh thành. Chỉ là
lần này, nàng cảm nhận nó từ ngay chính vị thánh nổi danh điềm đạm kia,
vỏn vẹn qua ba từ “được, cho, phép.”
Nghĩa mẫu tử, vốn là thiên kinh địa nghĩa, còn phải được cho phép ư?
“Chàng có bao giờ ước… kẻ nhận được linh lực của lạc điểu, không phải là mình không?”
“Lúc còn nhỏ, đôi khi có.”
“Vậy còn bây giờ?”
“Từ thời điểm ta ý thức được sức mạnh đồng nghĩa với việc ta có thể bảo vệ thiên hạ chúng sinh, không còn nữa.”
Mắt nàng rũ xuống. “Chúng sinh… thật sự quan trọng như vậy?”
“Ta sinh ra bởi linh khí trời đất và linh thần của tổ điểu thuở hồng
hoang, đối với vạn vật tự nhiên có mối liên kết đặc biệt. Ta không muốn
con người vì những tư niệm ti tiện mà tàn sát lẫn nhau, cũng không muốn
nhìn cỏ cây muôn thú chết dần vì họ. Đây là bản chất trời đất tạo ra.”
“Không phải ai cũng biết ơn những việc chàng làm, liệu có đáng?”
“Đáng hay không đáng không quan trọng với ta, vì bảo vệ họ chính là bản năng. Ông trời tạo ra ta như vậy.”
Quay người nàng lại, Nguyễn Tuấn vén một lọn tóc mai ra sau tai lạc
nữ, khóe môi hơi cong, dịu dàng tràn ngập đôi mắt. “Nhưng ít nhất, ông
ta đã đền bù cho ta rất xứng đáng. Ông ta ban nàng cho ta.”
Mắt trong trẻo phất lên nhìn chàng, sự u buồn trong phút chốc đã chuyển nhu tình ấm áp.
“Vì vậy, lạc nữ khờ khạo của ta, nàng và thiên hạ chúng sinh, ta muốn cả hai.”
Vị thánh núi Tản đã đáp lời nàng như thế đấy, với sự tự tin vun đầy của một đấng sơn thần luôn biết mình muốn gì.
…
Ba ngày sau, sơn thánh và sơn hậu an toàn về đến Ba Vì, đón tiếp họ
không ai ngoài sơn mẫu Ma Thị Cao Sơn. Lạc Cơ được đưa về điện trước, do sơn mẫu có chuyện riêng cần bàn bạc với con trai.
Lạc Cơ ban đầu cũng chẳng lấy gì làm lạ, vốn sơn mẫu có bao giờ xem
trọng nàng, dĩ nhiên những chuyện hệ trọng sẽ không cho nàng biết, thế
là ngoan ngoãn về Mễ Điện. Bước đến cửa phòng đã thấy hơi lạ, nàng cúi
xuống, bắt gặp một mảnh vỡ màu đỏ nằm lăn lóc cạnh thềm. Nàng nhận ra
ngay đó chính là mảnh vỡ của cốc trà Trương Chi mà sơn thánh đã đưa nàng bảo quản, vội vã cho gọi xảo xứng đến hỏi chuyện.
“Dạ thưa sơn hậu, là… là… hồng hạc thần điểu nghịch phá, nên… Bọn xảo xứng đã cố gắng tìm lại đủ mảnh vỡ cho ngài, song cuối cùng vẫn còn
thiếu…” rụt rè đưa gói vải ra cho nàng xem, ả xảo xứng mặt mày khổ sở,
giọng ngày càng lí nhí.
Lạc Cơ cắn môi, huýt sáo gọi hồng hạc đến tra hỏi, dọa nó đến nỗi
lông muốn trở xanh, nó mới ngậm ngùi chở nàng bay đi bay lại những
nơi nó thường giấu đi “bảo vật”. Một trong những nơi đó là tổ chim to
đùng ngay trên góc khuất của nóc điện thờ Hoàng Hạ. Lẫn trong đống trâm
cài, trang sức, đá quý là vài mảnh vỡ màu đỏ óng ánh.
“Gà to lấy những thứ này làm gì?” nàng liếc xéo hồng hạc. “Cũng có xài được đâu.”
Hồng hạc ủ rũ. Thật tình nó cũng không muốn, chẳng qua giống loài
hồng hạc chúng nó trời sinh đã thích những vật lấp lánh, cứ nhìn thấy là phải tha về cho bằng được. Nó làm sao đi ngược lại bản năng? (Vâng, bản năng này tác giả chế:)))
Bước vào cái ổ rơm to bằng nửa thân người, lạc nữ cúi xuống đào lên
đống đồ vật lỉnh kỉnh, cố tìm xem có còn sót lại mảnh vỡ nào không. Tay
nàng rút lên một lá chắn tâm bằng vàng, đột nhiên phát hiện ra nóc điện
thờ có một kẽ hở, kèm theo đó là giọng nói uy quyền gần như gắt gỏng của sơn mẫu từ dưới hắt lên.
Tò mò, nàng ghé mắt xuống nhìn, bàng hoàng hơn khi trông thấy bóng
người đang quỳ trước bàn thờ tổ tiên lắng nghe giáo huấn, không ai khác, chính là sơn thánh chồng nàng.
“Ta đã nói với con bao nhiêu lần, số mệnh của con chính là thống nhất dân Lạc Việt, giành lại danh dự cho dòng họ Thần Nông chúng ta. Lần này có một cơ hội tốt như vậy, con cáo già đó chịu để lại ngôi vua cho con, con lại vì sự an toàn của… của… con bé đó mà bỏ lỡ nghiệp lớn của tổ
tông? Con có còn coi trọng lời dạy của ta? Hay con nghĩ giờ đây sơn
thánh con tiếng vang bốn bể, nên đã không còn xem Ma Thị Cao Sơn ta ra
gì rồi?”
Vị thánh núi Tản mặt không biến sắc, chậm rãi cúi đầu cho đến khi
trán chạm xuống đất. “Nguyễn Tuấn nào dám. Ngôi vị đó con nhất định sẽ
ngồi lên, chỉ là ngay lúc này, thời cơ vẫn chưa chín. Thân là chúa Ba
Vì, lãnh thổ vẫn đang trong cảnh chiến tranh loạn lạc, con lại đăng vị
nơi đất người, người đời sẽ nhìn dòng họ Thần Nông chúng ta thế nào đây? Đế Võng Du, vua cuối của dòng họ Thần Nông, đã chẳng mất nước vì việc
nhà chưa ổn mà đã quản chuyện thiên hạ đấy sao?”
Nghe xong, sơn mẫu có vẻ chìm trong suy nghĩ một lúc, đoạn thở dài
đầy nuối tiếc. “Chỉ trách Đế Minh thuở xưa quá thiên vị mẹ con Lộc Tục,
ban cho họ cả một phương Nam rộng lớn, mới khiến cho hậu duệ Đế Nghi sau này sức lực giảm thiểu, Đế Võng Du cuối cùng cũng mất nước vào tay quân Hữu Hùng…”
“Thưa sơn mẫu, thật ra người không cần quá chấp nhất như vậy. Họ Thần Nông hay họ Hồng Bàng, chẳng phải đều là một? Người Văn Lang hay người
Ba Vì, tất cả chúng ta đều là con cháu Viêm Đế Thần Nông.”
Tức thì, chất giọng Ma Thị lập tức trở lại gay gắt.
“Ai dạy sơn thánh như vậy? Thần Nông chúng ta mới là dòng dõi chính
thống, còn đám người do Sùng Lãm và Âu Cơ sinh ra, sao có thể so bì cùng chúng ta?”
“Đã mấy ngàn năm trôi qua, thưa sơn mẫu-”
“Im miệng!” Ma Thị quát. “Lộc Tục giành lãnh thổ với anh trai, Sùng
Lãm cướp vợ của anh em họ tộc. Tưởng rằng chỉ mấy ngàn năm trôi qua là
có thể xóa sạch hết những vết nhơ đó?!”
Đợi cho đến khi Ma Thị hoàn toàn im lặng, Nguyễn Tuấn mới ngẩng đầu,
trầm giọng. “Chúng ta nói cho cùng chỉ là hậu duệ của tiên nữ Thần Vụ vợ Đế Nghi, cũng không thuộc dòng thừa kế chính thống, sơn mẫu hà tất phải chuốc hận thù vào thân?”
“Không chính thống? Lẽ nào một Đế Du Võng còn chưa đủ-”
Như thể nhận ra mình vừa nói lố vài điều, Ma Thị đột nhiên im bặt.
“Đế Du Võng?” Nguyễn Tuấn nheo mắt. “Sơn mẫu, Đế Du Võng thì có thể
chứng minh được điều gì ở đây? Tản Viên chúng ta đời đời là hậu duệ của
Thần Vụ, mối liên hệ với Đế Du Võng vô cùng mỏng manh.”
“Ý ta là…” đầu quay đi tránh cái nhìn dò xét của con trai, sơn mẫu
chậm rãi phẩy tay. “Nếu ngày đó Đế Du Võng giữ được ngai vàng, chưa biết chừng con cháu họ Thần Nông đều có quyền thừa kế như nhau. Ta vẫn còn
nhớ, ngài đã luôn xem trọng Ma thị chúng ta, chưa bao giờ xem chúng ta
như người ngoài.”
Trầm lặng quan sát bóng lưng căng thẳng của vị sơn mẫu một lúc, Nguyễn Tuấn đứng lên, hướng mẹ mình kính cẩn cúi đầu.
“Ra tiên đế có kỳ vọng với họ Ma chúng ta như vậy, Nguyễn Tuấn sẽ
luôn ghi nhớ điều này, tuyệt không làm sơn mẫu và tiên đế thất vọng.”
“Sơn thánh còn biết thế là tốt. Chỉ mong con nói được làm được, đừng để nữ sắc làm mờ trí khôn.”
Nói rồi, như thể e sợ đứa con trai sẽ gặng hỏi đến cùng chuyện vừa nãy, Ma Thị Cao Sơn lập tức quay người rời khỏi thần điện.
Sơn thánh tay chắp sau lưng, mắt phượng lặng lẽ ngước nhìn bức tượng Viêm Đế Thần Nông một hồi lâu.
“Ra đi.”
Lạc Cơ giật mình, suýt nữa trượt chân té xuống sân điện thờ. Từ lúc nào lại phát hiện ra nàng rồi?
Vừa định phủi gối đứng lên trình diện phu quân, bóng người nhô lên từ mặt đất phía sau chàng đã khiến nàng dừng mọi cử động. Thì ra không
phải phát hiện ra nàng.
“Sơn tướng, ngươi có biết hai trăm năm nay, kể từ lúc ta hiểu chuyện, đã có một nỗi sợ luôn đeo đuổi dai dẳng như ý niệm về ma quỷ nấp dưới
gầm giường trẻ nhỏ, mãi chẳng thể buông xuống?” vẫn không quay đầu, lời
vị sơn thánh buông ra nửa suy tư, nửa trầm mặc.
Hiếm khi thấy thánh chủ chịu để lộ suy nghĩ, Dao Sùng tuy có chút ngạc nhiên, song lập tức chắp tay cúi đầu.
“Hồn tôi xin lắng nghe thánh chủ.”
Quay lại đối diện với cánh tay phải của mình, sơn thánh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt có chút xa xăm mông lung.
“Câu chuyện về Thần Nữ Cao Sơn mang theo thiên thai đến động Lăng
Sương, gặp lúc tổ điểu là một con chim lạc nổi tính ma, thần nữ vì bảo
vệ thiên thai mà chiến đấu mười bốn ngày đêm mới giết được tổ điểu, cuối cùng dẫn đến hậu quả là con trai thứ hai của bà sinh ra thần lực tầm
thường. Ngươi có nhớ vì sao?”
Vị sơn tướng hơi nhướn mày, cúi đầu đáp như hỏi. “Vì phần lớn thần
lực sau đó của tổ điểu đã tán linh vào người thánh chủ, từ đó xung khắc
với bào thai song sinh là sơn hầu Tuấn Cương?”
“Đó là câu chuyện bà kể cho thiên hạ, đúng.” Nguyễn Tuấn gật đầu.
“Song ta đã sống cùng nguyên thần lạc điểu hơn hai trăm nay, do đó có
thể khẳng định, ngoại trừ tim Xương Cuồng, không điều gì có thể làm dậy
tính ma của tổ điểu Hồng Bàng. Tổ điểu vì thế không có khả năng chủ động tấn công như câu chuyện của sơn mẫu, kẻ ra tay trước chỉ có thể là bà.”
“Nhưng… vì sao? Một bán thần được vọng trọng như Thần Nữ Cao Sơn, cớ gì lại tìm cách tấn công chim thần thời thượng cổ?”
“Một vị bán thần tôn thờ đạo trời như tinh mạng, lại vô cớ muốn giết
tổ điểu của trời, ngoại trừ thù hận thấu xương, chỉ còn vì tư lợi. Ta
thật sự không nghĩ được, một giống loài thuần khiết như chim lạc có thể
gây ra chuyện gì kinh hãi khiến bà hận thấu xương. Do đó, chỉ còn lý do
phía sau.” Nguyễn Tuấn nhắm mắt lại, hai ngón tay đưa lên thái dương day nhẹ. Chàng hy vọng suy đoán của mình là sai. “Sơn mẫu muốn hấp thu thần lực của tổ điểu Hồng Bàng cho con mình.”
Sơn tướng Dao Sùng sững ra một lúc, tỏ vẻ khó tin tiếp lời. “Thưa,
thánh chủ và sơn hầu là linh khí do trời đất tạo thành, tự động sinh ra
đã mang thần lực, sơn mẫu cần gì phải mạo hiểm mạng sống lẫn danh dự
dòng tộc để làm một chuyện… không tốt như vậy? Giết tổ điểu là thiên
tội!”
“Đó là nếu như ta và Tuấn Cương thật sự do linh khí trời đất tạo
thành,” Nguyễn Tuấn thở dài. “Con cháu Thần Nông mấy đời vì muốn giữ
dòng máu thuần khiết không bị vấy bẩn, nam giới buộc phải lấy người cùng tộc hoặc con cháu tiên nhân, nữ giới không cho phép thụ thai theo lối
trần tục, mà phải dựa vào linh khí trời đất, cứ như thế giữ mãi cho đến
ngày nay. Sơn mẫu Ma Thị Cao Sơn cũng không ngoại lệ, vốn nên là thế.”
“‘Vốn nên?’ Sơn thánh, người nghi ngờ… sơn mẫu đã cùng một người đàn ông…?”
“Đúng, ta đã nghi ngờ từ trước. Chỉ là, bấy lâu vẫn chưa biết ông ta là ai.”
Dao Sùng nhíu mày, tâm trí bị kéo về đoạn hội thoại vừa nãy giữa sơn
thánh và sơn mẫu, mắt sau đó chợt lóe lên nỗi sợ hãi bất ngờ. “Lẽ nào…
chính là Đế Du Võng?”
Nguyễn Tuấn lắc đầu. “Nếu là Đế Du Võng, sơn mẫu đã không cần giấu
kín như vậy, bởi sự kết hợp của nam nữ trong tộc luôn được chúc phúc.
Huống hồ Đế Du Võng mất cách đây năm trăm năm, làm thế nào có thể là cha của ta và Tuấn Cương?
“Vậy cớ gì vừa rồi khi nhắc đến Đế Du Võng, bà lại…”
“Là hậu duệ của ngài.” Nguyễn tuấn bình thản buông lời, đoạn trầm giọng thêm vào. “Và là một người phàm.”
“Không thể nào!” Dao Sùng thảng thốt.
“Nếu đó là thai giữa sơn mẫu và bất kỳ một tiên nhân nào khác, ngươi
nghĩ bà sẽ quẫn bách đến nỗi tỉm giết tổ điểu của dân tộc hòng giành
chút thần lực cho con mình? Chỉ có mang thai cùng người phàm mới khiến
bà hành động như vậy, bởi bà lo sợ khi sinh ra đứa con không có thần
lực, liền sẽ bị năm cõi dèm pha, danh dự của dòng họ cũng bị tiêu hủy.”
“Nhưng… nhưng… sơn mẫu xưa nay luôn coi thường dòng họ Hùng Vương vì
kết hôn với người phàm mà dần mất đi cốt cách thần thánh, lẽ nào chính
bà lại làm điều mà bản thân xem thường? Lý do điên rồ cỡ nào có thể
khiến sơn mẫu hồ đồ đến vậy?”
“Ta cũng đã không biết bao nhiêu lần tự phủ định đi cái suy đoán buồn cười đó của mình. Lý do điên rồ nào chứ? Có thể làm một đấng thần nữ
kiêu ngạo nhất nhì năm cõi từ bỏ cả tôn nghiêm của mình để có con cùng
một người phàm? ”
Hướng mắt về phía trần nhà điện thờ, vị thánh núi Tản giọng đột nhiên trầm xuống một nốt. “Thế rồi, một buổi sáng trông thấy nụ cười từ lạc
nữ kia, ta bỗng nhận ra lý do – theo cách tự nhiên nhất. Chẳng phải bản
thân ta chính là minh chứng hùng hồn nhất cho loại lý do điên rồ ấy
sao?”
“Thánh chủ… Ngài đang nói đến tình cảm của ngài đối với sơn hậu?” thể như vỡ lẽ, mắt Dao Sùng trầm xuống, lát sau lộ chút niềm tiếc nuối.
“Đúng vậy, vì sơn hậu, thánh chủ chẳng đã từ bỏ cơ hội thăng thần?”
“Nó,” Nguyễn Tuấn gật đầu, đoạn bất giác mỉm cười khó hiểu. “Và cả
lời hứa nhường lại ngôi vị sơn thánh cho con trưởng của Tuấn Cương, sau
khi ta đã về trời.”
Dao Sùng hơi lủi bước, ngỡ ngàng. “Ra đó là điều kiện trao đổi giữa
ngài và sơn mẫu? Chẳng trách sơn mẫu bấy lâu không muốn dòng máu Thần
Nông bị pha tạp, lại chấp nhận một lạc nữ bình thường làm vợ ngài.”
“Biết làm sao được,” sơn thánh lại cười. “Đó là cơ may hiếm có để sơn mẫu có thể tranh thủ cho đứa con trai cưng, lẽ nào bà lại bỏ lỡ.”
“Nhưng như thế là không công bằng với sơn thánh!” Vẫn biết sơn mẫu
thiên vị đứa con thứ, song Dao Sùng chưa bao giờ dám nghĩ bà lại trơ
tráo đến độ này. “Ba Vì này lúc xưa nếu không có ngài dày công chinh
chiến, giành lại từ tay lũ yêu quỷ con cháu Xuy Vưu, liệu có được vẹn
toàn như ngày nay? Con dân tứ xứ nếu không phải vì liên tục được ngài
cứu giúp, ban phước lành, liệu có để bốn chữ ‘Tàn Viên Sơn Mẫu’ vào tai? Ba Vì hôm nay đến cả Tây Âu, Văn Lang và Bách Việt cũng phải nể sợ ba
phần, cung kính xưng ‘tôi’ mỗi khi diện thánh, là nhờ ai? Cho dù ngài có chọn một sơn hậu không hợp ý bà, bà cũng không có quyền tước đi tất cả
công sức của ngài!”
Dao Sùng bộc phát xong liền thở dốc, cơn giận trong lòng sau khi giải thoát ra ngoài cũng vơi bớt nhiều. Đến khi bình tâm mới nhận ra bản
thân vừa phát ngôn bất kính cùng bề trên, lập tức quỳ xuống dập đầu.
“Hồn tôi có tội! Hồn tôi không nên chỉ trích sơn mẫu như vậy, đã mang tội bất kính cùng người. Cầu thánh chủ xử phạt.”
Sơn thánh không nói gì, cũng không có vẻ tức giận sự vô lễ của cận
tướng, chỉ phẩy nhẹ tay, giọng bình thản không buồn không giận. “Tất cả
đều là người một nhà, ta lý nào lại so đo? Con của Tuấn Cương cũng là
cháu của ta, ta để lại thần vị cho nó cũng không có gì không ổn. Huống
hồ, ta sẽ không để Lạc Cơ mạo hiểm mang thai. Nữ nhân mang tim Xương
Cuồng mang thai… tự cổ chí kim đều không có kết quả tốt. Sinh ra con
trai thì không sao, nhỡ đâu là con gái…”
Thấy thánh chủ bỏ lửng câu nói mà chỉ lắc đầu, Dao Sùng chợt nhớ lại
câu chuyện thuở bé về một nữ tế thời cổ tên là Mật Ly. Ngỡ đâu chỉ là
tích cũ để dỗ dành trẻ nhỏ, lại chính là quá khứ đã từng xảy ra?
Cố thủy thánh Hoàng Xuy thuở xưa là một kẻ đầy tham vọng, luôn khát
khao đưa gia tộc lên vị trí đệ nhất năm cõi. Đời ông tổ của Hoàng Xuy đã từng kết hôn cùng một long nữ mang trái tim Xương Cuồng. Long nữ ấy sau đó sinh ra ba người con trai, ai cũng mang trên mình thần lực kinh
người. Tiếc thay, đến đời Hoàng Xuy, loại sức mạnh này cũng dần thuyên
giảm do thủy thánh các triều đại đểu kết hôn cùng người phàm. Hoàng Xuy
vì muốn tái dựng vinh quang dòng tộc, đã cất công bới tung ngũ giới tìm
kiếm trái tim Xương Cuồng, cuối cùng phát hiện nó nằm trên người một nữ
tế tộc Mễ Y tên là Mật Ly. Nữ tế Mật Ly về sau bị Hoàng Xuy cưỡng bức
làm long hậu, mang thai sinh ra một bé gái. Đồn rằng đứa bé vừa chào
đời, Mật Ly lập tức vong mạng. Hóa ra, trái tim Xương Cuồng được truyền
từ đời này sang đời khác, chính là qua những người con gái. Vị long hậu
trước Mật Ly giữ được mạng, vì bà chỉ sinh toàn con trai.
Mất đi Mật Ly, Hoàng Xuy phát cuồng, một tay moi trái tim Xương Cuồng từ lồng ngực của con gái mình ném xuống đáy Thủy Sâm. Vài năm sau, ông
truyền ngôi cho Lang Xuy rồi lặng lẽ từ trần.
Như tích trên mà đoán, nếu Lạc Cơ mang thai, không may sinh hạ con
gái, số phận cũng sẽ như Mật Ly, tan vào bọt biển, hoàn toàn biến mất.
Sơn thánh của nàng nhất định sẽ không để điều đó xảy ra. Ngay cả khi việc đó đồng nghĩa với bản thân tuyệt tử tuyệt tôn.
Dao Sùng thở dài. Thật ra, Tản Viên Sơn Thánh tốt nhất là chưa từng
biết yêu. Ngài tuy bên ngoài lạnh lùng, bản chất lại vô cùng nhân hậu,
đối với vạn vật chúng sinh luôn có lòng trắc ẩn. Dao Sùng đã từng lo
lắng ngài vì mãi yêu thiên hạ mà quên mất cảm tình nam nữ, nào ngờ lúc
đã có cảm tình nam nữ, ngài lại quên cả bản thân.
“Thánh chủ nếu đã có phán đoán như vậy, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Dao Sùng rũ mắt, tâm tư nặng nề hỏi nhỏ.
Sơn thánh chắp tay ra sau, mắt phóng về phía mảng trời trong xanh
ngoài cửa sổ, khẽ thở dài. “Sơn mẫu là mẹ của ta, cho dẫu người có gây
ra lỗi lầm gì, cũng là mẹ ta. Ta có bất mãn bà thế nào, bà có đối xử với ta bất công ra sao, chúng ta cũng mang cùng dòng máu, ta không thể kết
tội bà được. Việc này ngươi hãy điều tra cho ta, xem Đế Du Võng ngày xưa có để lại hậu nhân nào là loài người, và chuyện xảy ra giữa người đó và sơn mẫu rốt cục là gì. Ta tuy đã quyết sẽ để việc này lắng chìm vào
lãng quên, song trong lòng lúc nào cũng canh cánh một nỗi niềm riêng. Ta muốn biết, ít nhất, cha mình là một người như thế nào.”
Vả lại, muốn điều tra rõ ràng lý do thủy thánh Lang Xuy hận chàng như vậy, còn có nơi nào tốt hơn là khởi nguồn mọi chuyện? Lang Xuy có phải
là anh em đồng bảo với chàng và Tuấn Cương? Và nếu phải, cớ gì hắn lại
trở thành con trai của Hoàng Xuy, sơn mẫu bấy lâu cũng không nhận về máu thịt của mình? Phải làm rõ mọi chuyện, từ đó mới có thể tìm cách chấm
dứt sự tranh chấp đời đời giữa hai miền sông núi. Cũng giống như lời
khuyên chàng dành do Tuấn Cương, muốn đau thương chấm dứt, phải tìm diệt căn cơ.
“Hồn tôi đã rõ.”
Sơn tướng Dao Sùng cúi đầu lĩnh mệnh, quỳ xuống vái lạy chủ nhân rồi độn địa biến mất.
Còn lại một mình, Tản Thánh ung dung bước đến bàn trúc bên hông điện
thờ, ngồi xuống rót trà vào chén. Trà chưa chạm môi, chàng đã nhếch
cười.
“Còn chờ gì nữa? Xuống đây.”
Một hồi lâu sau có tiếng đập cánh của hồng hạc xa dần, âm thanh thanh thoát của chuông bạc cũng từ từ gần kề bên tai. Sơn thánh đặt xuống
chén trà, ngước mắt nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn trước mặt.
“Chàng biết… em ở trên đó?” dáng điệu nàng rụt rè đến đáng thương, hẳn là cảm thấy tội lỗi vì bị bắt gặp nghe lén.
“Chẳng phải chúng ta sẻ chia một văn thân sao? Ta luôn cảm nhận ra nàng ở đâu.”
“Nhưng chàng không hề có phản ứng gì khi phát hiện ra em ở trên đó…?”
“Ta nên có phản ứng gì?” Nguyễn Tuấn nhướn mày. “Nàng là sơn hậu của
ta, những chuyện này dù nàng không vô tình nghe thấy, ta cũng sẽ kể cho
nàng biết.”
Lạc Cơ chớp mắt nhìn chồng, trong lòng tự hào cuồn cuộn dâng lên. Vậy là Nguyễn Tuấn tin tưởng nàng, xem trọng nàng, mới không ngại để lộ bí
mật gia tộc cho nàng biết? Nàng cuối cùng cũng có chút tiến bộ rồi?
Đang lúc bị cảm động gần khóc ra nước mắt, vị thánh nào đó lại tựa
lưng vào thành ghế, dáng điệu ung dung thể như đang cùng nàng bàn về
thời tiết.
“Bây giờ chuyện gì nàng cũng đã biết hết. Ta hy sinh nhiều như vậy vì nàng, nàng sẽ đền đáp ta ra sao?”
Lạc Cơ chớp mắt, lệ vì cảm động sắp tuôn ra lập tức trượt tuột lại vào trong.
“Đền đáp?”
“Thầy bà chẳng đã dạy nàng, mang ơn người thì phải trả ơn sao?”
“Trả… làm sao?”
“Lấy thân trả.”
“Nhưng…”
“À, nhưng thân nàng chẳng đã của ta? Thôi, dùng tấm lòng mà trả.”
Lạc Cơ cúi xuống, bất giác sờ sờ thân mình, mặt mày méo xẹo. “Lòng em không ngon bằng lòng gà đâu…”
Nguyễn Tuấn bật cười bất đắc dĩ, ngoắc nàng lại gần ôm vào lòng.
“Tấm lòng,” chàng nói, tay áp lên ngực nàng. “Là cảm xúc, là chân thành, là con tim.”
Lạc Cơ bỗng giật thót mình. “Tim… em không cho được!”
“Chẳng phải lúc trước nàng bảo, yêu ta đến nỗi tim cũng dám móc ra
à?” một bên chân mày nhướn lên, Nguyễn Tuấn áp trán lên sơn hậu của
mình, khẽ hỏi.
“Đó là… trước khi em biết, cái cô Mật Ly gì đó, mất tim cho con gái
xong liền lăn quay ra chết! Em chết rồi, còn yêu chàng làm gì nữa? Những câu chuyện thầy bà và Thanh Giang kể về lạc nữ vì yêu mà hy sinh cả
mạng sống, em thật sự không thể hiểu. Chẳng phải họ chết rồi, cảm giác
hạnh phúc vui vẻ cũng mất theo? Như vậy, tội tình gì phải chết vì yêu?
Em thà sống với chàng, chứ không muốn chết vì chàng đâu.”
Lặng đi một lúc, Nguyễn Tuấn mỉm cười đặt tay lên tim nàng, mắt vương chút ảm đạm. “Thì ra, trái tim Xương Cuồng là như thế này. ”
Rồi, lắc đầu như tự giễu.
“Quỷ Thánh Xương Cuồng bản tính tàn bạo, kẻ mang tim của hắn, dĩ nhiên… không dễ yêu một người như vậy…”
“Chàng nói gì vậy? Chẳng phải Lạc Cơ yêu chàng sao?”
Sơn thánh lắc đầu, đôi mắt chăm chú nhìn nàng chợt thoáng nỗi cô độc. “Vẫn chưa, lạc nữ của ta, vẫn chưa…”
Lạc Cơ cắn môi, đầu chứa đầy thắc mắc. Chưa kịp mở miệng toan cãi lại thì đã bị bàn tay kia đưa lên vuốt ve gò má. Sơn thánh của nàng đôi mắt đầy cam chịu, lại nhen nhóm chút hy vọng mà nói.
“Không sao, lạc nữ ngốc, chúng ta còn những trăm năm, ngàn năm để khiến nàng yêu ta thật lòng.”
Thời khắc đó, dù chẳng hiểu người kia đang nói gì, cái cây trong lòng nàng lại khẽ khàng mọc ra một nụ nhỏ tinh khôi.
Chỉ là, sơn thánh nào có ngờ, ngài đâu cần đến trăm năm, ngàn năm.
Chỉ cần bỏ mạng nơi chiến trận.