Đồng Tiền Kham Thế



31jpg

Tròng mắt của người này đen dị thường, chẳng có chút ánh sáng nào, quỷ khí dày đặc. Dưới mắt là hai quầng thâm, làn da trắng bệch hơi xanh xao. Đối mặt với kẻ lạnh lẽo này, quả thực có chút dọa người. Nếu đổi lại là người bình thường, vừa xoay người liền gặp phải vị linh hồn sau lưng này, không chừng còn cả kinh leo tót lên xà nhà rồi.

Nhưng mà Huyền Mẫn và Tiết Nhàn hiển nhiên đều không phải người bình thường.

Hai vị này một kẻ thì gan to bằng trời, một kẻ thì bát phong bất động, có khi sống nửa đời rồi cũng không biết hai chữ “Kinh hoảng” viết như thế nào.

Vì thế, lừa trọc lạnh như băng và nghiệp chướng đang bám bên hông hắn, dùng cùng một vẻ mặt chết lặng như nhau, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm người vừa tới.

Người tới ngửa cái mặt xanh lét rướn cổ ra sau, vỗ ngực nói thầm: “Sao đột nhiên lại quay đầu thế, làm ta sợ muốn chết.”

Huyền Mẫn: “…………”

Tiết Nhàn: “…………” Tên mọt sách này quả nhiên đọc sách đến choáng váng cả đầu óc rồi.

Đứng ở phía sau không phải ai khác mà chính là Giang Thế Ninh.


Khi nhìn hắn Tiết Nhàn còn hơi sầu muộn, lòng nói: Nếu mọt sách nghe được lời Lưu sư gia vừa nói, không chừng còn xắn tay áo xông vào sảnh đánh nhau, cũng không biết que củi còm này có thể đánh thắng được hai lão già kia không.

Song khi nghe thấy giọng điệu của Giang Thế Ninh, y biết Giang Thế Ninh hẳn là không nghe thấy mấy lời nghị luận vô lý về cha mẹ hắn.

Tiết Nhàn còn thấy như thế có chút may mắn: Ít ra cũng không cần lo tên ngốc mọt sách này tự đâm đầu vào chỗ chết. Y ghé vào miệng túi của Huyền Mẫn, vô cùng ghét bỏ xua đuổi Giang Thế Ninh: “Nhanh quay đầu lại, đi mau đi mau.”

“Vì sao lại phải vội vàng như thế?” Giang Thế Ninh mặc dù ngoài miệng vẫn hay cãi lại Tiết Nhàn đôi ba câu, nhưng thực ra là người mềm lòng, nếu không thì đã không chịu mệt nhọc hầu hạ Tiết Nhàn mấy ngày nay, vừa oán giận vừa nhét thức ăn vào miệng y.

Miệng hắn thì hỏi “Vì sao” nhưng cơ thể lại làm theo lời Tiết Nhàn, sau khi xoay người vượt qua cửa ra, đầu óc vẫn mờ mịt nhưng không hề chậm trễ.

Huyền Mẫn thấy vậy, cánh tay nâng lên đang định buông xuống thì liền nghe Tiết Nhàn hỏi: “Con lừa trọc nhà ngươi nâng tay lên định làm gì đó? Rốt cuộc nhịn hết nổi tên mọt sách ngốc này nên muốn đánh hắn một trận hả?”

Huyền Mẫn: “…….” Nếu đúng thế thật thì kẻ ăn đập đầu tiên chính là ngươi đấy.

“…….” Giang Thế Ninh: “Không phải chứ, ta có làm gì đâu mà đòi đánh ta?”

Tiết Nhàn lại giục: “Ngươi đi của ngươi đi, đừng nhiều lời vô nghĩa nữa.”

Huyền Mẫn: “……..” Tên quậy phá này lại còn chê người khác lắm lời nữa hả.

Song Tiết Nhàn đoán cũng không hẳn là sai. Loại dã quỷ mượn đồ vật thật như giấy da làm thân thể này, kỳ thực hoàn toàn chống đỡ bằng một chút âm khí, ở sau đầu ba tấc có một mệnh môn trên cổ. Nếu lấy tay làm đao bổ vào mệnh môn, âm khí chống đỡ sẽ tản đi, một lần nữa biến về nguyên hình. (Mệnh môn: Huyệt quan trọng mang hàm ý cửa ngỏ của đời sống.)

Huyền Mẫn vốn cũng lo Giang Thế Ninh sẽ lỗ mãng làm hỏng việc, định cho hắn một chưởng biến về giấy da, mang theo cho tiện. Dù sao có một tên liệt nửa người vô pháp vô thiên đã đủ nhọc lắm rồi, giờ lại thêm một kẻ đi đứng linh hoạt thì chẳng phải sẽ gà bay chó sủa hay sao?

Không ngờ hắn cũng biết nghe lời, Huyền Mẫn tạm thời nhịn xuống, thu tay theo sát bước qua cửa.

Hắn kéo sau cổ áo Giang Thế Ninh, rồi sau đó mũi chân chuyển hướng, dẫn theo hắn nghiêng người nấp vào góc tường giữa sườn phòng và hành lang. Nếu hắn đi đường không muốn tạo tiếng động thì thật sự có thể không gây ra bất cứ âm thanh nào, tăng bào mỏng manh, vạt áo đảo qua cành khô sát tường, lại dựa sát vào tường hạ xuống, không dính chút bụi nào, cành khô cũng chẳng hề động đậy.

Tiết Nhàn quét mắt nhìn cành khô không chút sứt mẻ kia, lại đảo mắt nhìn xâu tiền đồng bên hông Huyền Mẫn, cảm thấy con lừa trọc này quả thực có vài phần thần bí.

Huyền Mẫn căn thời gian vừa đúng, ngay sau khi tăng bào của hắn vừa khuất sau tường, Lưu sư gia cùng ông bạn già của lão liền bước ra từ cửa sau. Có vẻ do hai người này đã lớn tuổi nên tai cũng không được thính lắm, chẳng phát hiện ra chút động tĩnh khác thường nào.


Giang Thế Ninh nép trong góc tường nhìn thấy bóng dáng của Lưu sư gia, tuy rằng hắn chẳng muốn thấy Lưu sư gia chút nào, song vẫn có chút buồn bực —— Sao Huyền Mẫn thấy Lưu sư gia thì cũng muốn tránh đi, lại còn trưng ra cái bộ dáng không muốn phí công xử lý phiền toái nữa chứ.

May mà hắn có trái tim “Cực kỳ sợ rước thêm phiền toái cho người ta”, không nói càn, không lỗ mãng, không quấy rầy. Nghẹn một bụng thắc mắc, không dám thở mạnh, ngoan ngoãn đứng sau tường, trơ mắt nhìn Lưu sư gia và một người lạ một trước một sau bước qua sân nhà, đi về hướng trung đường (Ngôi nhà chính ở giữa).

Khi Lưu sư gia vừa định bước vào cửa lớn trung đường, một giọng nói hàm hồ chợt vang lên: “Cha?”

Tiết Nhàn trốn sau tường mặt liệt nói: “Hay lắm, tên khờ đến rồi, sẽ có thêm nhiều thời cơ.”

Quả nhiên, chỉ thấy Lưu Xung không biết chui từ đâu đến, đang đứng ở hành lang dưới mái hiên, nhìn về phía Lưu sư gia gọi cha.

Chuyện đầu tiên Tiết Nhàn làm là nhìn áo choàng của hắn. “Lưu Xung” mà họ gặp ở Tử môn vừa nãy mặc áo choàng đỏ thẫm, mà người trên hành lang này thì mặc áo dày màu xanh xám, giống như đúc trước khi bị cuốn vào trận cục.

Huyền Mẫn đang nấp trong kẽ hở liền bước ra ngoài, trước khi Lưu sư gia kịp phản ứng, nhanh chóng vọt đến trước mặt Lưu Xung, vươn tay kéo mạnh Lưu Xung sang cửa hông bên cạnh trước khi hắn kịp kêu lên. May là sân ở chỗ này rất nhỏ, đi qua đi lại chỉ mất vài bước, đi từ góc tường đến cửa hông cũng chỉ trong chớp mắt.

Lưu sư gia đang ngây ra trước trung đường rốt cuộc cũng phản ứng kịp, sắc mặt lão đột nhiên thay đổi, nhấc chân muốn đuổi tới.

May mà Huyền Mẫn phản ứng còn nhanh hơn, nhoáng một cái đã đến phía sau cửa.

Cạch ——

Cửa hông bị Huyền Mẫn đóng chặt, Giang Thế Ninh còn theo bản năng nâng tay cài chốt cửa.


Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy tên ngốc Lưu Xung, đột nhiên thốt ra tiếng “Ớ?” thắc mắc.

Sau khi vào cửa, Huyền Mẫn liền buông lỏng cánh tay đang túm Lưu Xung. Tiết Nhàn yên lặng ngửa mặt, lòng nói con lừa trọc này trông thì gầy mà lực cánh tay thì thật mợ nó lớn. Thân hình Lưu Xung đâu phải loại giấy mỏng như Giang Thế Ninh, lại còn rất ngang ngạnh, chẳng chịu phối hợp tí nào. Dùng tay không kéo một người lớn như vậy, sức lực phải lớn cỡ nào đây?

Huyền Mẫn không quay mắt, song vẫn thấy được nghiệp chướng đang ngửa mặt theo dõi hắn, không biết là đang nghĩ vớ vẩn cái gì.

Tóm lại, đương nhiên không phải thứ đứng đắn gì rồi.

Hắn mặt không chút thay đổi lấy tay che bên hông lại, bịt mắt cái thứ “chết không nhắm mắt” vô cùng chướng mắt kia, lại bị Tiết Nhàn lấy tay cào cấu cạy ra.

Tiết Nhàn: Hừ! Ăn gan hùm mật gấu đấy à! Đầu rồng ngươi muốn che là che được chắc? Giỏi quá nhỉ!

“Sao…… Sao nốt ruồi trên má hắn lại đổi chỗ thế kia?” Giang Thế Ninh vẻ mặt mờ mịt thì thào chỉ vào Lưu Xung. Dứt lời, lại thấy mình dùng tay chỉ thẳng vào người khác như thế thì hơi vô lễ, nhất thời ngượng ngùng thu tay về, xấu hổ nhìn về phía Huyền Mẫn.

Tay Huyền Mẫn bị Tiết Nhàn cào mở ra.

“Lúc trước không phải ở bên trái ư? Sao lại đổi sang bên phải rồi?” Giang Thế Ninh nhỏ giọng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận