“Ta ——” Giang Thế Ninh vừa đẩy nhanh bước chân dưới sự thúc giục của Tiết Nhàn, vừa có chút do dự mở miệng, “Ta vẫn cảm thấy không ổn lắm.”
“Không ổn cái gì?” Tiết Nhàn sờ kim châu của mình, hỏi.
“Tự tiện gấp rút lên đường, bỏ một mình đại sư ở lại.” Giang Thế Ninh đáp.
Tiết Nhàn tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Ta bảo nè, có phải tên ngốc mọt sách nhà ngươi vẫn còn mộng du không? Hắn là kẻ bắt quỷ, hai ta là kẻ bị bắt, ngươi thấy tên tù nhân nào vượt ngục mà còn kêu lao đầu chưa?”
“Chưa từng.” Lời này quả cũng không sai, Giang Thế Ninh cân nhắc hai hồi, nhịn không được nói: “Chỉ là ——”
Tiết Nhàn: “Không có chỉ là.”
Giang Thế Ninh: “Nhưng ——”
Tiết Nhàn: “Cũng không có nhưng.”
Giang Thế Ninh bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn y.
Cả người Tiết Nhàn đều dán vào kim châu, còn không biết xấu hổ nói: “Ta nói lý thế đấy.”
Giang Thế Ninh: “…….”
Huyện Ninh Dương ban đêm có tiêu cấm, ở các ngã tư trên đường cái có dựng hàng rào và đồn canh gác, nha dịch trực đêm mang theo túi rượu dùng để giữ ấm người ban đêm, canh giữ bên cạnh đồn canh. Cửa thành bốn phía Đông Tây Nam Bắc đóng chặt, dân chúng bình thường mà muốn ra khỏi thành vào thời điểm này thì chỉ có thể độn địa hoặc chắp thêm cánh.
(Tiêu cấm là lệnh cấm các hoạt động về đêm, thường được thi hành để giữ an ninh trật tự trong chiến tranh hoặc vì lợi ích kinh tế, chính trị đặc biệt.)
Nhưng mà đối với hai vị không phải người này, tiêu cấm chẳng hề phiền toái như vậy.
Vào lúc này thân thể giấy da của Giang Thế Ninh liền lộ ra chút ưu thế, khi cần có thể xẹp lại thành tờ giấy mỏng, xuyên qua cửa chui ra ngoài.
“Quẹo hướng Đông.”
“Đến chân tường ở đầu phố đằng trước thì tiến vào ngõ nhỏ.”
“Đi thẳng rẽ hướng Tây.”
Cặp mắt của Tiết Nhàn còn tinh hơn cẩu, từ xa tít cũng nhìn thấy được nha dịch gác đêm ở chỗ tối, chỉ huy đúng lý hợp tình, trảm đinh tiệt thiết (Chém đinh chặt sắt: ý nói sự chắc chắn, quyết đoán dứt khoát, chắc như đinh đóng cột). Giang Thế Ninh là người mềm mỏng, bị Tiết Nhàn sai khiến đã quen, đối phương vừa mở miệng, hắn liền làm theo, cũng không nghĩ nhiều.
Kết quả Giang Thế Ninh nghe y chỉ bậy, sau khi đi một hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được dừng chân lại, phiền lòng nói: “Tổ tông ơi, xin ngươi hãy thương xót, câm miệng lại đi.”
Tiết Nhàn liếc hắn: “Làm sao? Chẳng phải đang đi tốt đây ư, đâu có bị đám gác đêm kia phát hiện.”
Giang Thế Ninh tức giận nói: “Ừa, không bị phát hiện, nhưng tiệm quần áo này ta gặp ít nhất ba lần rồi, nếu mà cứ nghe theo ngươi thì có đến sang năm cũng chưa ra khỏi thành được.”
Tiết Nhàn ôm kim châu nói: “Ôi —— Trời hơi tối rồi, phải mau tìm chỗ đặt chân thôi.”
Giang Thế Ninh: “……..” Tên lưu manh sĩ diện chết tiệt này.
Không có Tiết Nhàn chỉ huy dẫn đường, bước đi của Giang Thế Ninh nhanh hơn rất nhiều. Chẳng mấy chốc bọn họ đã quẹo ba vòng, đi lên đường chính.
“Cái lầu này nhìn quen mắt ghê.” Tiết Nhàn nhìn trái ngó phải một lượt, cảm thấy con phố này rất quen.
Giang Thế Ninh “Ừm” một tiếng: “Ngươi không nhận ra con đường này à, sáng nay chúng ta vừa đi mà, sao ngươi vừa quay đầu liền quên thế.”
Có hắn nhắc nhở như vậy, Tiết Nhàn bấy giờ mới sực phản ứng, đi về phía trước con phố này một chút, đến đầu phố quẹo hướng Đông là có thể nhìn thấy nhà của Lưu sư gia. Ban đêm yên tĩnh, nếu chỗ nào có chút động tĩnh là nghe rõ ràng hơn ban ngày nhiều. Khi bọn họ đi ngang qua đầu phố, liếc mắt nhìn về cửa trạch viện quen thuộc kia, có thể nghe loáng thoáng trong trạch viện có chút tiếng người nhỏ vụn, nghe giống như đang tranh cãi, hoặc là cái khác, nói tóm lại, không phải nói chuyện bình thường.
Bước chân của Giang Thế Ninh khựng lại. Tiết Nhàn quay đầu nhìn trạch viện Lưu gia, nói: “Sao thế? Ngươi muốn nhìn lão ta ác giả ác báo à?”
“Đó là chuyện của Lưu sư gia, chẳng còn liên quan gì tới ta nữa cả.” Giang Thế Ninh lắc đầu, không dừng lại nữa, nhấc chân đi về hướng cửa thành.
Có lẽ là do bản tính của thầy thuốc, hắn rốt cuộc vẫn không muốn tận mắt chứng kiến người khác phải chịu dày vò, tuy nhiên đây có lẽ cũng là khác biệt rõ ràng nhất giữa hắn và Lưu sư gia.
Bên ngoài huyện Ninh Dương có nhiều rừng núi, song phần lớn đều bằng phẳng tươi đẹp, ít có dốc cao hung hiểm.
Vài năm trước, do quốc sư là một vị tăng nhân, núi rừng ở các châu phủ có thêm rất nhiều chùa chiền, hương khói rất thịnh vượng. Nhưng mấy năm nay không biết vì sao, mùa đông đến ngày càng sớm, ngay cả phương Nam cũng có tuyết lớn không ngừng. Đều nói là thụy tuyết triệu phong niên, song mấy năm nay chẳng có thêm mưa, thu hoạch không tốt, cuộc sống của dân cũng ngày càng khó khăn. Chính mình sống còn vất vả, càng đừng nói đến chuyện đi chùa góp tiền nhang đèn.
(Thụy tuyết triệu phong niên: một câu thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa là năm nào có mùa đông nhiều tuyết thì năm tới sẽ là năm bội thu, vì tuyết rơi nhiều có thể làm tăng độ ẩm của đất và diệt sâu bệnh.)
Vì vậy, chùa miếu bỏ hoang trên núi cũng ngày một nhiều thêm, trở thành chỗ nghỉ chân tạm thời cho rất nhiều người phải gấp rút lên đường.
Khi Giang Thế Ninh mang theo Tiết Nhàn đến nghỉ chân tại một ngôi miếu hoang trên núi Kê Quan, bên ngoài đã bắt đầu đổ tuyết.
Tiết Nhàn vừa vào miếu đã chọn lấy một vị trí tốt —— nghiệp chướng không biết xấu hổ này trực tiếp gom cỏ tranh trên mặt đất, bày trên bệ tượng Phật, không e dè dựa người vào tượng Phật ngồi xuống. Không phải gấp rút lên đường, y tất nhiên cũng chẳng cần duy trì bộ dáng người giấy kia nữa, mà biến trở về hình dáng ban đầu.
Y mặc một bộ đồ đen, dáng ngồi biếng nhác, như thể không xương không cốt, khuỷu tay gác lên đài hoa sen của tượng Phật, ngón tay gầy gò chống cằm, một tay còn lại vẫn sờ viên kim châu bảo bối như trước.
Giang Thế Ninh xoa xoa mi tâm, cảm thấy vừa nhìn tổ tông này là lại đau đầu: “Mặc dù là miếu hoang, nhưng cũng phải có thể thống một chút đi, tượng Phật có thể tùy tiện ngồi vào được sao?”
Tiết Nhàn thuận tay vỗ vỗ cái chân của tượng Phật: “Chia ta nửa chỗ, không chịu thì ngươi kêu một tiếng nhé.”
Y còn nghiêm trang đợi một lát, rồi khẽ hất cằm với Giang Thế Ninh: “Nhìn đi, không kêu.”
Giang Thế Ninh: “…….. Ngươi thích nghịch thế nào thì cứ nghịch thế ấy đi, ta mặc kệ đấy.”
Hắn thổi tàn nến rơi trước tượng Phật, đánh lửa với Tiết Nhàn, vừa cố gắng châm ngọn nến đã có chút ẩm cũ, vừa phải đề phòng ngọn lửa kia đừng có bén vào mình.
“Ngươi lấy đồ đánh lửa ở đâu ra thế?” Giang Thế Ninh châm nến xong, dụi tắt ngọn lửa ở đầu đồ đánh lửa, thuận miệng hỏi một câu.
“Lúc trước tiện tay lấy được trong bao vải của tên lừa trọc kia.” Tiết Nhàn mặt không đỏ tim không nhảy nói.
Giang Thế Ninh bất đắc dĩ: “Ta cũng lần đầu thấy có tù vượt ngục mà còn tiện tay chôm đồ được đấy.”
Tiết Nhàn: “Hắn cũng đâu có thiếu mấy thứ đồ này.”
Cứ mỗi khi nhắc tới Huyền Mẫn là Giang Thế Ninh lại thấy có chút băn khoăn. Hắn nhịn không được hỏi Tiết Nhàn: “Có phải ngươi đặc biệt không thích vị đại sư kia không? Là vì hắn bắt chúng ta hả?”
Tiết Nhàn lắc đầu.
“Vậy sao ngươi lại vội vàng chạy thoát khỏi hắn như thế? Thứ cho ta nói thật………” Giang Thế Ninh chỉ vào mình, lại chỉ Tiết Nhàn, “Hai chúng ta tay không thể nâng vai chẳng thể vác, nếu trên đường gặp phải rắc rối gì thì hiểu rồi đấy. Cả người ta từ trên xuống dưới chỉ có một cái y linh, không đáng giá tiền, nhưng kim châu của ngươi thì không ổn, lỡ may bị người khác theo dõi ——”
Tiết Nhàn nắm viên châu trong tay, xoay nhẹ trước ánh nến.
Y sở dĩ bỏ chạy suốt đêm là có nguyên nhân, nguyên nhân là ở viên kim châu trong chân long chi thể này. Hiện giờ thân thể y chưa khôi phục, sự liên hệ với kim châu rất mỏng manh, dù cho đang siết chặt trong tay như thế này, song y gần như không hề có cảm giác với kim châu, giống như thể đang siết một viên châu bình thường đến cực điểm vậy.
Nhưng Huyền Mẫn thì không như thế. Dị động ở da cốt bên hông hắn vô cùng cổ quái, một lần còn có thể xem như ảo giác, đến lần thứ hai thì không thể bỏ qua.
Dù Tiết Nhàn vẫn chưa nhìn thấy hắn ra tay chính thức lần nào, nhưng y gần như đã có thể khẳng định rằng, Huyền Mẫn không đơn giản như vậy.
Trước mắt y vẫn chưa sinh ra được bất cứ cảm giác nào với kim châu, nhưng Huyền Mẫn thì chưa chắc. Y mang theo kim châu, thời gian ở bên người Huyền Mẫn càng lâu, kim châu lại càng dễ dàng nhận ảnh hưởng từ Huyền Mẫn. Nếu kim châu có dị thường, vậy y đừng nghĩ tới việc khôi phục long thể.
Huống hồ………
Tiết Nhàn nói với Giang Thế Ninh: “Hắn lai lịch không rõ ràng, mục đích lại càng không rõ ràng hơn, vừa không giống đám thuật sĩ giang hồ kiếm tiền mưu sinh, cũng không giống hòa thượng đứng đắn từ bi vi hoài đi khắp nơi giúp người. Có đôi khi trong vài khoảnh khắc, ta thậm chí có thể cảm thấy được hắn mang theo một loại lệ khí lạnh lẽo.”
Giang Thế Ninh không hiểu ra sao: “Lệ khí lạnh lẽo là sao, ngươi nói sao cho ta hiểu được ấy.”
Tiết Nhàn “Chậc” một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, ghét bỏ nói: “Nói trắng ra, chính là không giống với hòa thượng bình thường. Lúc trước ta còn không nghĩ ra hắn không giống chỗ nào, giờ thì nghĩ ra rồi, có lẽ là hắn thiếu đi khí chất ôn hòa hiền hậu tuân thủ nghiêm ngặt lời răn dạy. Ngươi không cảm thấy, ở một lúc nào đó, hắn thậm chí còn dám phạm sát giới sao?”
“……..” Giang Thế Ninh nghẹn trong chốc lát, lắc đầu nói: “Cái đó thì không cảm thấy, nhưng mà nói ra cũng thật xấu hổ, ta quả thật không hiểu sao có chút sợ hắn.”
Tiết Nhàn tức giận nói: “Cũng thế thôi, cùng một ý cả.”
Nói đến lai lịch không rõ ràng, Giang Thế Ninh đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, lúc trước ở trong căn phòng đó, ngươi có từng ngửi thấy một ít mùi thuốc không?”
“Ngửi thấy, ta vẫn còn hơi khó hiểu đây, sao con lừa trọc kia lại uống thuốc?” Tiết Nhàn đáp.
“Ta ngửi mùi thuốc mà lớn lên, nên hơi mẫn cảm với nó.” Giang Thế Ninh thoáng suy tư, nói: “Mùi thuốc trong phòng có chút quen thuộc, có bảy phần tương tự với thuốc mà một vị hàng xóm đến mua ở y đường Giang gia nhà ta nhiều năm trước.”
Tiết Nhàn thắc mắc nói: “Đó là thuốc trị loại bệnh nào?”
Giang Thế Ninh do dự một lát, nói: “Chứng mất hồn.”
Người mắc chứng mất hồn thường xuyên mất ngủ về đêm, sợ hãi hay bị bóng đè, thỉnh thoảng ngủ một giấc xong là quên mất những chuyện xảy ra trước đó, ký ức bị khuyết thiếu, giống như thần hồn rời khỏi cơ thể, cho nên gọi là chứng mất hồn.
“Chứng mất hồn? Con lừa trọc kia á?” Tiết Nhàn “Xì” một tiếng, xua tay nói: “Hắn làm gì có dáng vẻ sợ sệt mơ màng không tỉnh táo của người mất hồn đâu? Sao có thể thế được?”
——
“Thoạt nhìn đúng thật là không giống như ký ức bị khuyết thiếu, nhưng mà ——” Giang Thế Ninh hồi tưởng một lát, lại nói: “Theo ta chứng kiến, có những người mắc chứng mất hồn biểu hiện tương đối rõ rệt, bởi vì ký ức hoặc thiếu sót hoặc hỗn loạn, khi bọn họ nói chuyện, vẻ mặt luôn do dự, suốt ngày thần sắc mệt mỏi, chẳng có tinh thần gì. Nhưng có một ít thì không, có lẽ là bẩm sinh lòng phòng bị khá mạnh, bọn họ luôn rất sợ người lạ, lời nói luôn có điều che giấu, nghĩ mọi biện pháp để vòng qua phần ký ức bị bỏ sót của mình, chỉ nói điều mình nhớ rõ, nếu ở chung không lâu thì quả thực nhìn không ra có vấn đề gì.”
Tiết Nhàn nghe vậy thì nhún vai: “Dù có là số ít những người có lòng phòng bị mạnh, cũng không phải lúc nào cũng tỉnh táo đúng chứ? Nếu không muốn để người khác phát hiện, tất nhiên phải luôn làm việc cẩn thận, tránh tiếp xúc nhiều với người bên ngoài làm lộ ra manh mối. Làm gì có ai mất trí nhớ mà lại một thân một mình đi xung quanh du lịch, còn trêu chọc cả người lẫn quỷ? Đó không gọi là mất trí nhớ mà gọi là đồ điên mất tim rồi.”
Giang Thế Ninh gật đầu: “Cũng đúng.”
“Tuy nhiên dù không phải là chứng mất hồn, lừa trọc kia cũng có vấn đề khác.” Tiết Nhàn nhớ lại dáng vẻ Huyền Mẫn đang nói nửa chừng thì bỗng dưng chống bàn ngồi xuống, nghiêm mặt nói: “Kẻ không rõ lai lịch, còn nhìn không ra sâu cạn như vậy, sẽ không đến mức đi lung tung khắp nơi mà chẳng hề có mục đích gì, hắn đến huyện Ninh Dương tất có nguyên do. Nhưng mà cả ngày hôm nay hắn lại chỉ làm hai việc chẳng liên quan đến mình —— bắt hai ta, hủy đi phong thủy trận ở Lưu gia.”
Giang Thế Ninh nghe vậy, không khỏi bổ sung: ” Hắn còn siêu độ lão thái thái Lưu gia, giúp ta lấy được y linh, giúp ngươi lấy kim châu, còn ——”
Lời còn chưa dứt, hắn liền dừng lại. Bởi nghĩ đến như thế, hành động của Huyền Mẫn càng có vẻ không rõ mục đích. Nếu cử thủ chi lao thì cũng thế, nhưng sự thật là việc này đã khiến hắn phải lưu lại trạch viên Lưu gia cả một buổi sáng, có thể nói là vừa tốn thời gian vừa tốn sức, rốt cuộc là hắn muốn gì đây?
(Cử thủ chi lao: chỉ những việc nhẹ nhàng, dễ dàng, không đáng nhắc đến, chỉ như nhấc cánh tay.)
“Lúc trước theo ý tứ trong lời nói của hắn, có vẻ còn tính đưa Phật đưa đến Tây (ý nói giúp đỡ người khác đến cùng), đem chiếc y linh của ngươi đến chỗ tỷ tỷ ngươi luôn.” Tiết Nhàn thưởng thức kim châu, lại nói tiếp: “Ta tình cờ từng đi qua An Khánh, không tính là cách xa Ninh Dương cả ngàn dặm, nhưng cũng cách cả một con sông. Nếu thật sự là tiện tay giúp đỡ không hề có mục đích, vậy cũng quá nhiệt tình rồi. Cái bản mặt băng thiên tuyết địa Bắc phong tiêu tiêu (nói cái mẹt lạnh te đó) của con lừa trọc kia, có tí gì liên quan đến từ “Nhiệt tình” hả?”
Dứt lời, Tiết Nhàn bất giác tưởng tượng ra dáng vẻ lừa trọc nhiệt tình sẽ ra sao.
Sau một lát, nghiệp chướng này bỗng run rẩy, từ ngọn tóc đến xương hông, mặt không chút thay đổi nói: “Cứu mạng, làm ta sợ muốn chết.”
Giang Thế Ninh: “………”
Tổ tông này tuy rằng trông không đáng tin, nhưng lời nói cũng đúng đắn hợp lý. Song nói đến mục đích không rõ ràng tiện tay giúp đỡ người khác, Giang Thế Ninh nghiêng đầu nhìn y: “Ngày đầu tiên ngươi đến huyện Ninh Dương, chẳng phải cũng không làm chính sự, mà tạo cho ta một cơ thể giấy da đó sao…….”
Tiết Nhàn thuận miệng nói: “Cái đó không giống.”
“Nói thật, kỳ thực ta vẫn chưa từng suy nghĩ cẩn thận, huyện Ninh Dương có nhiều nhà như vậy, sao lại cứ muốn đến ở trạch viện đổ nát nhà ta.” Giang Thế Ninh lắc đầu nói: “Vừa lạnh vừa tối chẳng thấy ánh sáng, khẩu vị của ngươi là ưa nổi bật, đúng là thích tự làm tội mình.”
“Ta thích, ngươi cản được chắc?” Tiết Nhàn lật lọng oán giận.
Khi tổ tông này không nói chuyện tranh luận, thậm chí còn chẳng thèm nhìn người khác lấy một cái, chỉ lo thưởng thức viên châu bảo bối của y.
Ánh nến vàng ấm, khiến làn da tái nhợt của Tiết Nhàn sống động hơn một chút. Tuy rằng y mở miệng là thiếu đánh, song thực sự có diện mạo rất đẹp, trong ánh nến, dưới hàng mi đen dày của y hiện ra bóng đen cong cong, y biếng nhác khép hờ mắt, nhìn kim châu lấp lánh dưới ánh nến và tuyết lớn dày đặc ngoài cửa.
Huyện Ninh Dương có nhiều tòa nhà có thể che mưa chắn gió như vậy, vì sao cứ muốn đến y đường Giang gia, lại phí cả ngày trời làm cơ thể bằng giấy cho tên thư sinh này nữa………
Nguyên nhân cụ thể thì Tiết Nhàn không nhớ rõ, tuổi thọ của y dài lâu hơn thường nhân rất nhiều, nếu mỗi việc nhỏ nhặt không đáng kể hàng ngày đều nhớ rõ ràng, thì cái não rồng của y dù có to mấy cũng nổ mất.
Y chỉ nhớ vào mùa đông một năm nào đó, y đi một chuyến đến phương Bắc, trên đường về tình cờ đi ngang qua huyện Ninh Dương.
Lúc ấy hẳn là chạng vạng, huyện Ninh Dương cũng đổ một trận tuyết lớn hiếm thấy như tối nay, trên đường rất ít người qua lại, ngay cả quán rượu và hàng ăn cũng đã dọn từ lâu, cả con phố trở nên có chút trống vắng.
Khi đó, Tiết Nhàn vẫn chưa bị rút gân cốt, đi đứng thuận tiện. Chân long chi thể của y đương nhiên không sợ lạnh, gió tuyết đối với y chẳng qua chỉ là chút điểm xuyết cho ngày đông. Vì thế, y chỉ mặc một bộ đồ đen mỏng manh, đi không nhanh không chậm giữa trời tuyết. Kết quả mới vừa đi đến đầu ngõ, liền có người kéo tay lại.
Tiết Nhàn thích đơn độc, luôn không ưa qua lại thân thiết với người ngoài, đương nhiên cũng không quen bị người khác lôi lôi kéo kéo.
Y cau mày hơi mất kiên nhẫn quay đầu, thấy kẻ giữ chặt tay mình là một người trung niên mặc áo bào màu xám, người nọ cầm ô bằng giấy dầu, trên vai đeo một cái túi vải đựng rương gỗ vuông, xem dấu chân, là đi ra từ trong hẻm.
Bộ dáng của người trung niên nọ, Tiết Nhàn đã chẳng còn nhớ rõ, chỉ nhớ ông để râu, trông rất hiền lành.
Ông kéo Tiết Nhàn, chỉ vào mu bàn tay y nói: “Miệng vết thương sâu như vậy, không bôi thuốc không băng bó, da thịt sắp bị đông cứng rồi kìa. Trời rét thế này, nhiễm lạnh hai hôm thôi là về sau hằng năm khi trời đổ tuyết đều sẽ bị đau, lúc đó thì ráng mà chịu.”
Người trung niên nọ có hơi dong dài, rất giống như đang nói chuyện với tiểu bối nhà mình, chẳng khác chút nào, Tiết Nhàn nghe vậy thì ngạc nhiên, theo bản năng nhìn vào tay mình.
Bàn tay bị người trung niên nọ kéo quả nhiên bị thương, là do lúc trước nhất thời sơ ý bị mưa sét quét qua lưu lại. Loại vết thương này với y chỉ như đi đường bị nhánh cây quẹt phải, đảo mắt liền quên, chưa đến hai ngày là có thể khôi phục như lúc ban đầu. Nhưng trong mắt người thường, nó quả thực rất dọa người —— vết thương vắt ngang nửa mu bàn tay, máu tươi đọng lại quanh miệng vết thương, da thịt rách toạc, sâu đến nỗi thấy cả xương.
Người trung niên nọ không nói hai lời, chưa đợi Tiết Nhàn kịp phản ứng đã vội vàng kéo y vào ngõ nhỏ, đi một đoạn đường ngắn rồi dừng lại trước một cửa lớn sơn son.
Đây có vẻ là nhà của ông ta, ông nâng tay đẩy ra nửa cánh cửa, hướng đầu vào trong gọi một câu, hình như là tên ai đó, lại nói: “Đưa cái tụ lô trên bàn của ta lại đây.”
(Tụ lô là cái lò nhỏ, lớn hơn bàn tay một chút, ôm trong tay áo để sưởi ấm.)
Dứt lời, ông mở rương gỗ ra, một khắc không trì hoãn, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương của Tiết Nhàn.
Người trong phòng mau chóng đi tới cạnh cửa, mang ra một cái tụ lô tinh xảo bằng đồng.
Tiết Nhàn nhìn lướt qua, người mang tụ lô là một phụ nhân đứng tuổi, cũng có khí chất ôn hòa giống người trung niên nọ. Phía sau bà là một đứa bé trai, thoạt nhìn khoảng chừng bảy tám tuổi, khi ánh mắt nhìn đến Tiết Nhàn, nó cười cười với y. Còn ăn không nói có chỉ vào tay Tiết Nhàn: “Hai ngày không được dính nước, nhất là nước lạnh.”
“Nào, đi đọc sách của con đi.” Phụ nhân buồn cười quay đầu xua nó, lại nói với Tiết Nhàn: “Đúng là không nên dính nước, thời tiết thế này cần phải dưỡng thương cẩn thận, không thì cơn đau sẽ bén rễ sâu, sau này hằng năm đều tái phát.”
Không khác gì lời nói của người trung niên.
“Cậu đang gấp rút lên đường hả? Có muốn vào phòng cho ấm áp một lát không?” Người trung niên dùng vải mảnh băng bó tay y kỹ lưỡng, cẩn thận tránh đi chỗ đau, ôn hòa hỏi.
“Không được, còn có việc.” Tiết Nhàn trả lời, ngừng một chút, lại hơi mất tự nhiên bổ sung một câu: “Làm phiền rồi, đa tạ.”
“Thế thì mang cái tụ lô này theo đi, vết thương kiểu này là phải che đậy kín một chút.” Người trung niên không khỏi phân trần, đưa cái tụ lô to bằng bàn tay cho Tiết Nhàn.
Tiết Nhàn tuy nói là không sợ lạnh, nhưng vẫn cảm nhận được mát lạnh ấm ra sao. Khi tụ lô nóng ấm dán vào trong tay, y ngẩng đầu quét mắt nhìn lên bảng hiệu trên cửa nhà, trên đó viết bốn chữ —— Y đường Giang thị.
Một năm sau, y tình cờ đi qua Ninh Dương, thừa dịp không người phát hiện, bèn công khai bước vào sân nhà Giang gia, đặt cái tụ lô bằng đồng kia và một túi nhỏ đựng kim châu lên bàn đá, rồi thảnh thơi rời đi.
Lần này y lại đến huyện Ninh Dương, nhớ tới y đường Giang gia, định tiện đường ghé thăm một chút, ai ngờ lại trông thấy cảnh tượng đổ nát như vậy. Cửa gỗ sơn son và vườn thuốc trong viện ngày xưa đã hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại một cô hồn dã quỷ là Giang Thế Ninh.
Y liền thuận tay giúp một phen.
Dù sao không phải ai trên thế gian này cũng đều là người lòng dạ độc ác như Lưu sư gia, có kẻ vong ân phụ nghĩa, cũng có người lương thiện nhân đức.
Tiết Nhàn đưa mắt nhìn tuyết lớn ngoài phòng, dựa lưng vào tượng Phật.
Giang Thế Ninh bỗng hỏi: “Nói đi, lúc ngươi kêu ta chờ ngoài cửa, ngươi ở trước bàn đại sư làm trò gì đó?”
Tiết Nhàn miễn cưỡng lên tiếng, nói: “Tiện tay để lại mấy thứ thôi, coi như cảm ơn hắn giúp ta lấy lại kim châu.”
Vật y để lại cho Huyền Mẫn không phải thứ gì khác mà chính là một miếng vảy rồng từ nguyên thân của y. Tốt xấu gì cũng là một bộ phận của chân long chi thể, tuy rằng không đến mức hoạt tử nhân nhục bạch cốt, nhưng còn quý giá hơn cả nhân sâm linh chi. Thân thể lừa trọc kia mang bệnh, tuy không biết nguyên nhân là gì, nhưng có vảy rồng làm thuốc, cũng sẽ giúp ích ít nhiều.
Người thường đương nhiên không nhận ra vảy rồng, ban đầu thoạt nhìn chỉ thấy một miếng dẹt hình tròn, to bằng quả du, màu đen sáng bóng. Tỏa ra mùi hương thoang thoảng, như là mùi ẩm ướt của mưa rơi trên núi đá, còn có chút…….. hương vị thơm ngon không thể nói rõ, như là miếng tôm trắng nõn vừa bóc ra.
(Cây du là một loài cây lớn, gỗ cứng, dùng để làm đồ đạc. Quả du có hình tròn dẹt như trên.)
Tiết Nhàn lẳng lặng mở mắt ra, mặt không chút thay đổi than thở rằng: “Ta hơi đói rồi.”
Trong căn phòng trên tầng hai của Quy Vân cư, Huyền Mẫn vẫn nhắm mắt ngồi trước bàn như cũ, duy trì tư thế khi Tiết Nhàn bỏ đi, sau một lúc lâu vẫn chưa động đậy.
Trước bàn hắn có một tờ giấy vàng, trên giấy có mảnh vảy rồng mà Tiết Nhàn lưu lại, mùi hương đặc biệt kia cứ như vậy chậm rãi tản ra, lượn lờ trong không khí, bay tới chóp mũi hắn.
Huyền Mẫn nhướn mày, đột nhiên mở mắt ra, nốt ruồi hình nhện bên gáy cũng lặng lẽ biến trở về nguyên dạng.
Hắn rủ mắt nhìn trên bàn, thấy trên giấy vàng có ghi mấy chữ cẩu bò bự chảng: “Linh dược, có thể trị bách bệnh, tin hay không tùy ngươi.”
Huyền Mẫn cầm miếng dẹt màu đen bên cạnh đống chữ cẩu bò lên xem, lại chợt nhớ tới điều gì đó, lấy trong người ra một tờ giấy mỏng.
Hắn vuốt phẳng tờ giấy, trên đó viết hai chữ: Tìm người.
Cạnh hai chữ đó, trùng hợp vẽ một miếng dẹt màu đen, giống như đúc miếng vảy trên bàn.
Tìm người…….
Huyền Mẫn cau mày, cẩn thận đối chiếu một phen, lại cất tờ giấy đi, sờ miếng dẹt được kẻ kia lưu lại, lẳng lặng ngồi bên ánh nến.
Ngoài cửa sổ, gió lạnh hòa tuyết lớn, phả vào cửa lầu.
Bất luận là đường nhỏ trên núi hay là phố phường trong thành, đều là một màu đen tối, xa xăm thăm thẳm.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Sáng nay có tiết học, cho nên không dám ngủ muộn quá, chương này đã bổ sung xong ~ Quyển này kết thúc rồi =3=
Yên tâm, chương sau Tiết Nhàn gặp lại Huyền Mẫn rồi, thắp một ngọn nến trước.
Ngoài ra trạng thái người giấy sẽ không tiếp tục duy trì nữa đâu, quyển sau là có thể khôi phục nhân thân rồi ~