Đồng Tiền Kham Thế



"41jpg"

Cái cục tròn vo này chẳng nói chẳng rằng ói ra một bãi nước, sắp tràn đến bàn chân Huyền Mẫn. Hắn nhìn chằm chằm viên châu, rõ ràng vẫn lạnh như băng không biểu cảm, lại lộ ra ý vị một lời khó nói hết: “Ngươi định phun lại cả hồ nước à?”

Tiết Nhàn không để ý tới hắn, vẫn ùng ục phun nước như cũ, có hơi chán đời.

“Rồi sau đó ngươi lại ngâm trong hồ nước mình vừa phun ra?” Huyền Mẫn nhếch miệng, nói không mặn không nhạt.

Tiết Nhàn: “……….”

Kim châu lập tức im bặt.

Sau một lát, Tiết Nhàn u ám nói: “Cái chày gỗ nhà ngươi mà cũng ghê tởm người khác à…….”

“Bất tài, quá khen.” Huyền Mẫn thản nhiên dời tầm mắt, cất bước đi đến gần mấy bức tượng đá.

Tiết Nhàn do dự một lát, cũng lăn theo, trượt đến sau chân hắn, “Ngươi nhặt ta lên trước đã, ta choáng đầu không chịu nổi rồi.”

Huyền Mẫn liếc mắt nhìn vệt nước lóe sáng trên người y, “Đợi cho đống nước ngâm xác chết trên người ngươi khô đi đã.”

“………” Tiết Nhàn cứng ngắc tại chỗ một lát, cả giận nói, “Ngươi mà còn thấy ghê tởm ta như thế, ta đuổi theo ngươi ói nước ngươi có tin không?”

“Tin.” Huyền Mẫn dừng bước, hơi chịu không nổi rũ mắt nhìn y, cuối cùng vẫn nhặt lên. Có điều vừa cầm trên tay liền ném vào túi, như thể một khắc cũng không muốn sờ thêm tẹo nào.

“Ngươi còn mặt mũi ghét bỏ ta chắc?” Tiết Nhàn nằm trong túi ồm ồm nói, “Ngươi cũng bị ngâm nước ướt đẫm đấy còn gì?”

Bước chân Huyền Mẫn khựng lại, không nói hai lời tìm vết cắt hồi nãy, không chút đau lòng nặn ra một ít máu, vẽ một phù văn đơn giản trên tay. Trong nháy mắt, toàn bộ nước trên người hắn bị ép ra hết sạch, một giọt cũng không sót, tăng y mỏng thoáng chốc liền khô ráo, nhẹ như mây tuyết, ngay cả nước trên người Tiết Nhàn cũng biến mất.

Tiết Nhàn đạt được mục đích, có chút hài lòng.

Càng làm y thỏa mãn hơn là, vị trí bên hông Huyền Mẫn dường như còn có công hiệu giúp tiêu hóa, y có thể cảm nhận những thứ ban nãy mình hút vào từ đất đen đang từng chút một hòa vào với kim châu.

Lúc trước thần trí không rõ, y thậm chí còn chưa thấy vật chôn dưới đất đã hút vào, bây giờ đã tỉnh táo lại, y mới có chút cảm giác —— Thứ chôn dưới đất hẳn là một bộ phận thân thể của y, hoặc là máu, hoặc là vài khúc xương sống lưng, hoặc là một đoạn gân rồng.

Không nhiều, cũng không hoàn chỉnh. Thế nhưng khi nó dần dần tan vào kim châu, y lại có cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả bằng lời, vậy nên khi y giật mình sực tỉnh, phần xương sống lưng trống rỗng hơn nửa năm cuối cùng cũng bắt đầu có xúc cảm và độ ấm.

Bất luận là dưỡng thần dưỡng khí hay là dưỡng cốt dưỡng nhục, đều phải có thứ từ ban đầu. Cũng giống như muốn nuôi hoa trồng cây, phải có hạt giống.

Trước đây Tiết Nhàn tốn thời gian hơn nửa năm, luyện khí biến hóa, mới miễn cưỡng mọc được một đoạn ở phần xương sống, khiến nửa người trên của mình có thể hoạt động như người thường. Đáng giận là vẫn khác xương cốt rất nhiều, hư dẫu sao vẫn chẳng phải thực. Lần này, y thực sự có cảm giác như đã gieo trồng một hạt giống.

Huyền Mẫn tất nhiên không biết Tiết Nhàn nằm trong túi đang suy nghĩ những gì, chỉ cần không làm loạn là được.

Tượng và gạch đá ngổn ngang trong hồ nước quả thực là quá nhiều, hắn không thể xem xét tất cả được, chỉ chọn những bức bị tổn hại.

Hình dáng của những bức tượng này cũng không giống hệt nhau, trên thực tế hắn nhìn thấy có tổng cộng ba loại dáng vẻ, một loại là trợn mắt trừng trừng, một loại là nhăn mặt khóc lóc, một loại là mũi cao miệng rộng nhếch mép cười. Mà xác chết bọc trong ba loại tượng đá này cũng khác nhau.

Trong tượng đá mang khuôn mặt phẫn nộ, xác chết đều thiếu đầu; trong tượng đá mang khuôn mặt đau khổ, xác chết đều thiếu hai chân; trong tượng đá mang khuôn mặt vui cười, xác chết đều thiếu hai tay.

“Nhìn ra gì không?” Tiết Nhàn hỏi, “Mấy tượng đá chứa xác chết này rốt cuộc là dùng làm gì không biết, quá là âm tà.”

Huyền Mẫn cau mày nói: “Biết đại khái.”

Giọng điệu Tiết Nhàn có chút buồn bực: “Sao cái gì ngươi cũng biết thế?”

Huyền Mẫn thản nhiên nói: “Có lẽ trước kia đã từng đọc trong sách, có chút ấn tượng.”

Mấy trăm bức tượng này, vừa nhìn đã biết không thể nào chôn dễ dàng. Làm vậy rất gây chú ý, tất nhiên phải có mục đích. Ở nơi này ắt hẳn phải có thứ liên quan đến ba loại dáng vẻ kia. Huyền Mẫn mặc dù không nhớ rõ mình từng thấy ở đâu, nhưng quả thực hắn nhớ rõ là có cách làm như vậy ——

Có một loại phong thủy trận thay đổi đại vận, gọi là Bách sĩ thôi lưu cục, làm tốt thì có thể tránh thiên tai nhân họa, bảo đảm trăm năm suôn sẻ, là một trận cục đem lại kết quả vô cùng tốt, vấn đề duy nhất là nó quá mức âm độc, người bình thường căn bản không thể làm nổi.

Bởi vì Bách sĩ thôi lưu cục này, cần hao phí ba trăm mạng người.

Một trăm sát tướng, một trăm khổ dân, một trăm kẻ gian. (Sát tướng là binh lính từng giết người ấy.)

Những tượng đá mang vẻ mặt khác nhau này vừa vặn tương ứng với: Tượng đá mang khuôn mặt phẫn nộ là sát tướng, vẻ mặt thảm thiết là khổ dân, nhếch miệng cười là kẻ gian.

“Ba trăm người……..” Tiết Nhàn bị tà trận thanh thế này làm kinh ngạc đến suýt nhảy dựng, “Thực sự làm được hả, phàm nhân làm chuyện ma quỷ chẳng kém ta chút nào. Ba trăm người này tìm ở đâu ra? Số lượng này không hề nhỏ, dù có chặn đường giết người thì ít nhiều cũng gây rối loạn chứ? Hơn trăm người mất tăm mất tích, kẻ mù cũng phải nhận ra.”

Y đang nói dở, Huyền Mẫn đang xem xét tượng đá bỗng nghe “Leng keng” một tiếng, có thứ gì đó rớt xuống. Nghe âm sắc, quá nửa là miếng đồng hay sắt gì đó.

Dù sao thứ bên người xác chết chắc cũng là vật mục nát dơ bẩn, Huyền Mẫn nhíu mày, nhịn không được lại xé ra một mảnh vải bố nhỏ.

Tiết Nhàn nghe tiếng thì cười nhạo: “Ngươi cứ xé như thế, tăng bào sẽ biến thành áo ngắn đấy.”

Y đương nhiên là nói quá thôi, áo của Huyền Mẫn chỉ không dính bụi đất chứ thực ra rất dài, gần như che lấp hết chân. Khi đi lại thì gần chạm đất song bao giờ cũng cách một khoảng. Mỗi lần hắn xé như vậy, thậm chí còn chưa đủ nửa bàn tay, dù hắn có xé mười bảy mười tám lần thì cũng chẳng thể ngắn đi bao nhiêu.

Nhưng Tiết Nhàn lại không chịu ngồi im, thường chọc ghẹo hắn đôi ba câu.

Huyền Mẫn cách một lớp vải bố, cầm thứ vừa rơi xuống trong tay, thắp chút ánh sáng, cẩn thận nhìn.

Đó là một miếng sắt hình tròn khéo léo, một mặt có khắc đầu thú, mặt kia thì hình như là khắc tên, có điều chữ khắc trên đó đã bị người nào dùng đao rạch tán loạn, không nhìn ra chữ ban đầu.

Tiết Nhàn thấy Huyền Mẫn không phản ứng lại, bèn thừa dịp lừa trọc đang ngồi, yên lặng chui ra khỏi túi gật đầu một cái: “Í —— Thứ này trông quen mắt ghê.”

“Từng thấy rồi?” Huyền Mẫn vốn đang định nhấn y về chỗ cũ, nghe vậy liền tạm thời thu tay, giơ miếng sắt đến trước mặt y.

“Ta nhớ rõ ràng.” Tiết Nhàn nói, “Trên đường tới huyện Ngọa Long, trên núi có không ít miếu hoang, bọn ta có nhặt được một cái trong lúc nghỉ chân, còn có cả vết máu, ta đoán là ở đó từng xảy ra tranh đấu. Sau này khi đến trước cổng thành vào huyện Ngọa Long, ta và mọt sách lại nhặt được một cái nữa.”

Kiểu dáng và cách chế tác giống nhau như vậy, ắt hẳn là đến từ trong quân đội.

Binh lính trong quân đội người người đều thường xuyên vào sinh ra tử, phàm là kẻ đi đánh trận, chẳng có mũi đao của ai là không dính máu người, chính là kẻ gọi là “Sát tướng”. Có điều tướng sĩ trong quân đội bị quản chế nghiêm minh, làm sao có thể bỗng dưng thiếu mất trăm người mà chưa từng thấy thông báo được?

Hơn nửa năm nay Tiết Nhàn cũng chỉ du tẩu nơi phố phường, biết rất ít về quân đội, song Huyền Mẫn thì lại từng nghe nói đôi chút.

Trong quân đội mỗi người đều có một tấm thiết bài như thế này, thứ nhất là để tiện thống kê, thứ hai là để tiện kiểm xoát, ba là…….. Nếu một ngày nào đó phải bỏ mạng nơi sa trường mà ngay cả da ngựa cũng chẳng kịp bọc, không thể quay về quê nhà, khối thiết bài này sẽ thay thế cho thi thể, lá rụng về cội.

(Những binh sĩ thời cổ đại dùng da ngựa để bọc xác những đồng đội đã hy sinh của mình thay cho quan tài, mang họ về quê hương. Hình ảnh “Da ngựa bọc thây” xuất phát từ câu nói của Phục Ba tướng quân Mã Viện: “Làm trai nên chết ở chốn biên thùy, lấy da ngựa bọc thây mà chôn mới là đáng trọng, chứ sao lại chịu nằm ở xó giường, chết ở trong tay bọn đàn bà con trẻ thì có hay gì?”)

Nếu vẫn chưa chết trận, mà là già yếu, đứt tay đứt chân hoặc bị trọng thương, không lên sa trường được, sẽ bị xóa tên. Thiết bài sẽ không bị thu hồi lại, nhưng tên khắc trên thiết bài sẽ bị xóa đi.

“Ngươi nghe được mấy chuyện này ở đâu vậy?” Tiết Nhàn ngẩng mặt hỏi.

Huyền Mẫn ngạc nhiên, lắc đầu nói: “Quên rồi, có lẽ từng nghe người ta nói ở nơi góc đường cuối hẻm thôi.”

Tiết Nhàn cảm thấy lừa trọc này cũng là kỳ nhân —— Trông cái nốt ruồi hình nhện thì có vẻ hắn bị bệnh, mở mắt ra là chẳng nhớ được ai nên dường như vẫn chưa hết. Nhưng một hòa thượng xui xẻo mắc chứng mất hồn hư hư thực thực mà còn trưng ra cái bộ dáng cao tăng lạnh như băng, đi cả ngàn dặm đường không chịu thân cận người ngoài, ấy vậy mà lại có thể nghe được nhiều tin tức phố phường như thế, quả đúng là hơi khó tưởng tượng.

Tiết Nhàn hỏi: “Ngươi trông giống kẻ biết nói tiếng người còn thích tán phét chuyện phiếm hả?”

Tiết Nhàn đáp: “Không giống.”

Huyền Mẫn vẻ mặt không đổi, vươn ngón tay ấn cái đầu tròn vo của y…….. cũng có lẽ là thân mình, mặc kệ đi, tóm lại là nhấn về trong túi.

“Sát tướng chính là những binh sĩ già yếu hoặc bị thương bệnh, khổ dân và kẻ gian thì là gì?” Khi bị nhấn về chỗ cũ Tiết Nhàn còn rì rầm một câu.

“Là ăn mày và sơn phỉ.”

Trả lời y không phải Huyền Mẫn, mà là một giọng nói ôn hòa khác.

Huyền Mẫn nghe tiếng thì quay đầu, liền thấy Lục Thập Cửu và Lưu lão đầu không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang đi về hướng này.

Lưu lão đầu thân thể già cả, Lục Thập Cửu còn yếu hơn cả Giang Thế Ninh, sao lại tỉnh nhanh như vậy được? Phải biết rằng, bất luận là lực hút của xoáy nước, hay là cường độ bị va vào đáy hồ, đều đủ khiến người ta bị thương khắp mình mẩy, nhưng hai vị này lại chẳng hề hấn gì.

Lúc trước khi mới gặp phía sau cửa đá, bọn họ trông như thế nào, bây giờ vẫn như thế ấy. Ngay cả độ ẩm của quần áo và một ít vết thâm trên người cũng chưa từng có thay đổi gì.

Huyền Mẫn đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới, không nói thêm gì cả, chỉ nhìn hơn trăm bức tượng đá, hỏi: “Sao ngươi biết?”

Lục Thập Cửu nâng nhánh cây trên tay, giật giật ngón tay, nói: “Ta có thể xem, cũng có thể tính, vừa nãy có sờ soạng xung quanh một chút.”

“Những binh sĩ này bị giết trên đường về quê.” Y lẳng lặng nói, “Giết chết những binh sĩ này thực ra khá dễ dàng, giết xong thì chỉ cần nói đã chết trận, thi thể không thể tìm về, thế là xong chuyện, cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ.”

Còn về ăn mày lưu dân (dân lưu lạc tha hương)………. Nhiều hay ít đi một người, có lẽ căn bản là chẳng ai chú ý. Sơn phỉ lại càng khỏi phải nói, trong mắt bách tính, bắt sạch sẽ là tốt nhất, còn bắt xong thì giam giữ hay chém đầu, bị đưa đi nơi nào, đương nhiên cũng chẳng ai buồn hỏi.

Ba loại đã đủ, cục liền bày ra.

Vào lúc này đôi mắt mù lòa của Lục Thập Cửu hữu dụng hơn người thường nhiều, y xoay người, giơ tay chỉ về hai nơi: “Có thứ gì đó.”

Huyền Mẫn nghe vậy, cất bước đi tới, gỡ mảnh đá ở hai nơi xuống, chỉ dùng tay sờ cũng biết trên phiến đá này có phù văn. Huyền Mẫn cầm trong tay xoa nắn cẩn thận một lát, nhíu mày nói: “Nhìn hơi quen mắt.”

“Cái gì nhìn hơi quen mắt cơ?” Tiết Nhàn hỏi.

Huyền Mẫn: “Phù văn, hình như từng thấy ở nơi khác rồi.”

Song ánh sáng trong mộ thất quá mức mờ nhạt, chỉ có thể thấy được hình dáng đại khái.

Khi hắn đang xem xét phiến đá, Lục Thập Cửu quay đầu nhìn Lục Nhập Thất đang nằm bất tỉnh cách đó không xa, bỗng nói với Huyền Mẫn: “Nhập Thất đệ ấy………”

Huyền Mẫn nghe giọng điệu chần chờ của y, không buồn ngẩng đầu lên mà nói: “Cậu ta có vẻ rất sợ nước.”

Tiết Nhàn nằm trong túi nghe vậy thì miễn cưỡng nói: “Đúng vậy, lúc ta bị xoáy nước cuốn, chẳng cảm nhận được gì, chỉ nghe mỗi tiếng hét của cậu ta.”

Lục Thập Cửu rũ mắt: “Chuyện đó là lỗi tại ta.”

Editor: Móc khóa của hai bạn trẻ nè hí hí ☆⌒(≧▽​°) Tui có bổ sung mấy bức fanart ở các chương trước, các thím có thể đọc lại.

""

""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui